Vương Quốc Những Kẻ Lạ Mặt
-
Chương 8
Giờ thì việc này lại trở thành cứu cánh, ngồi bên máy tính, sắp xếp lại các thư mục. Cô quyết tâm gạt bỏ suy nghĩ về việc mình vừa làm. Cô sẽ không thừa nhận rằng cô bắt đầu cảm thấy nghẹt thở, cát đang phủ đầy lên xung quanh cô trong khi cô không hề cố gắng thoát ra.
Cô nhận ra Thanh tra Zahrani ngay khi ông bước vào phòng thí nghiệm. Phía sau cô, ba phụ nữ ngay lập tức che mặt lại, một đàn gà mái hốt hoảng dưới bước chân khổng lổ của con người. Nhưng Katya quyết định không nhượng bộ sự bốc đồng đó thêm nữa.
Cô không biết gì nhiều về Zahrani, chỉ đủ để nhận thấy ông không thèm để ý nếu một phụ nữ để lộ mặt. Lần đầu tiên cô gặp ông, ông thậm chí còn chìa tay bắt tay cô và cảm ơn cô vì đã xử lý các bằng chứng nhanh chóng đến vậy. Ngữ âm nhẹ nhàng trong giọng nói của ông cho biết ông là người vùng cận đông - có lẽ là người Palestine. Nhưng gương mặt của ông lại đặc trưng Bedouin: da sậm, mũi dài, đôi mắt to hình quả hạnh nhân. Ông là nhân sự bổ sung gần đây cho Đội Trọng án, thuyên chuyển từ Đội Điệp vụ với lý do gì thì không ai biết. Trong mấy tuần vừa rồi, ông đã tham gia điều tra hai vụ án, mà cả hai đều nằm trong số những vụ chưa được giải quyết của Cục. Ông vẫn chưa tìm ra cách để giải quyết cả hai vụ đó. Giờ thì ông lại chịu trách nhiệm cho vụ giết người hàng loạt. Chánh Thanh tra Riyadh rõ ràng là sẵn lòng để mặc Ibrahim làm bất cứ gì ông muốn.
Ông không hay vào phòng thí nghiệm lắm, đó là vì Katya muốn mang các kết quả xét nghiệm của mình xuống tâdng dưới. Đó là một phần trong kế hoạch của cô để được xuất hiện và được tham gia vào công việc nhiều hơn.
“Cô Hijazi.” Ông lên tiếng. Trong tay ông đang cầm mấy tập tài liệu.
“Chào Thanh tra Zahrani.” Cô đáp. “Tôi thấy là ông đã nhận được các tài liệu rồi.”
“Vâng.” Ông nói và để số tài liệu đó trên bàn cô. “Và xin cứ gọi tôi là Ibrahim. Có một điểm trong báo cáo của cô tôi không hiểu lắm...”
Ở cuối phòng, mấy người phụ nữ trở nên im lặng hơn.
“Tôi rất sẵn lòng xem lại chúng.” Cô nói.
“Cô biết đây...” Ông lướt qua các thư mục tài liệu. “Có vẻ như tôi đã để sót một tập ở dưới nhà rồi. Xin lỗi. Cô không phiền chứ?”
“Không, tất nhiên là không rồi.” Katya đã khóa máy tính và đứng dậy. “Tôi sẽ xuống dưới đó cùng ông.”
“Tốt quá.” Nói rồi ông vơ lấy tập hồ sơ.
Ngay khi cánh cửa phòng thí nghiệm đóng lại phía sau lưng họ, Ibrahim dừng lại và quay sang cô. Hành lang không một bóng người, nhưng sẽ không được lâu. “Tôi muốn đề nghị cô giúp một việc.” Ông nói. “Việc này rất quan trọng.”
Sự thay đổi trong cách hành xử của ông khiến cô hoảng hốt. “Xin ông cứ nói.” Cô đáp.
“Giữ kín nhé.” Ồng vừa nói vừa nhìn quanh. “Nếu cô không phiền.”
Ông ra hiệu cho cô đi vào phòng vệ sinh nữ. Cô hơi chần chừ. Ông có thể đang dựng chuyện với cô, nhưng rõ ràng là ông đang rất lo lắng. Cô đi theo ông vào trong, và ông khóa trái cửa lại.
“Một người bạn của tôi đã mất tích.” Ông nói. “Tôi đang rất lo cho cô ấy.”
Katya chờ đợi câu trả lời cho một câu hỏi tất yếu: tại sao ông lại nói chuyện này với cô chứ?
“Tôi không biết nhiều phụ nữ cho lắm.” Ông nói. “Và chắc chắn không ai tôi có thể tin tưởng để tiết lộ thông tin này. Hầu hết mọi người không hề biết tôi vẫn còn liên hệ với người phụ nữ đó.”
Vậy ra là thế. Ông ấy có bạn gái. Cô hơi bất ngờ một chút nhưng cho rằng có lẽ đó cũng là chuyện phố biến hơn cô nghĩ. “Vậy là ông vẫn chưa thông báo việc cô ây mất tích.”
“Chưa. Nó chỉ là một khả năng - có thế cô ấy đã bỏ đi.”
“Tôi hiểu.” Katya nói. “Vậy ông cần gì?”
“Cô ấy làm việc ở một cửa hàng quần áo ở trung tâm Chamelle. Cô có biết chỗ đó không? Nó là khu mua sắm dành cho phụ nữ.”
“Có, có, nó ở al-Hamra.”
“Tôi không thể vào đó được, dĩ nhiên là vậy rỗi, và tôi cần biết gần đây cô ấy có đến đó làm việc hay không.”
“Ồng đã thử gọi cho họ chưa?”
“Tôi đã thử gọi mấy ngày nay rồi. Phải để lại lời nhắn và đôi khi người ta chỉ gọi lại cho cô nếu cô giàu có và đang định tiêu một khoản tiền khổng lồ, chứ thông thường thì không đâu. Mà bọn họ cũng không biết tôi là ai, và tôi cũng muốn như vậy.”
“Tôi hiểu.” Katya cố không nhìn vào hình ảnh của họ trong gương. Khóa trái cửa trong phòng vệ sinh cùng một người đàn ông ở nơi làm việc là quá đủ để cô bị sa thải ngay lập tức. Cô chỉ tự hỏi họ sẽ kết thúc chuyện này như thế nào. “Vậy là ông muốn tôi đến trung Chamelle và hỏi thăm xem cô ấy có đi làm không.”
“Đúng vậy, nhưng phải khéo léo một chút. Tôi chưa bao giờ gặp các đồng nghiệp của cô ấy, nhưng cô ấy nói vói tôi bọn họ là những kẻ hợm hĩnh. Hơn nữa, thị thực của cô ấy đã hết hạn, trong khi người chủ cửa hàng vẫn chưa chính thức ký các giấy tờ để gia hạn, chính vì vậy mà cô phải vô cùng cẩn trọng để không ai nghĩ rằng cô đang kiểm tra việc vi phạm thị thực. Tốt nhất là không nên đến đó với tư cách là một cảnh sát. Chỉ là cô đang tìm một người bạn thôi.”
“Được rồi.” Cô nói. “Tôi vui lòng làm việc này, nhưng sẽ phải vào tối muộn hôm nay. Đến sáu giờ tôi mới rời chỗ làm.”
“Thế là quá ổn.” Ông nói. Trong tâm trạng hoảng loạn ông đã ghé sát người vào cô. Giờ thì ông đã đứng lùi lại và thở hắt ra. “Có lẽ không có chuyện gì đâu.” Ông nói. “Nhưng tôi có linh cảm xấu.”
Katya gật đầu. Cô muốn hỏi ông đã thử gọi cho bạn bè, bệnh viện hay chưa, nhưng tự thấy nói thế thì ra vẻ bảo ban quá. “Sau giờ làm tôi sẽ đến đó ngay.”
“Tôi sẽ lái xe đưa cô đi.” Ông nói. “Cô thấy thế có được không?”
“Không, em họ tôi sẽ đưa tôi đi. Cậu ấy sẽ thấy lạ nếu tôi về muộn, và tôi không muốn chuyện đó đến tai bố tôi. Em họ tôi sẽ vui lòng đưa tôi đến khu đó thôi.”
Họ trao đổi số điện thoại và cô hứa sẽ gọi cho ông ngay khi tìm hiểu được điều gì.
“Tôi sẽ ra trước.” Ông vừa nói vừa tiến về phía trước cửa. “Nếu thấy an toàn để cô ra, tôi sẽ gõ cửa một lần. Nếu không, tôi sẽ đánh lạc hướng họ. Cô cứ giữ cửa khóa nhé.” Ông lẻn ra ngoài trước khi cô kịp lên tiếng. Một giây sau đó, ông gõ cửa.
Cách ông nhanh chóng xử lý việc giải thoát cho cả hai người vừa khiến cô ngưỡng mộ vừa làm cô khó chịu. Đàn ông không bị mất việc vì sự bất cẩn của mình nhiều như phụ nữ. Và cô không tin rằng, với nỗi sợ hãi bị bắt quả tang vì việc này hay việc khác, mà phụ nữ sẽ bớt bất cẩn một nửa so với họ.
Cô nhận ra Thanh tra Zahrani ngay khi ông bước vào phòng thí nghiệm. Phía sau cô, ba phụ nữ ngay lập tức che mặt lại, một đàn gà mái hốt hoảng dưới bước chân khổng lổ của con người. Nhưng Katya quyết định không nhượng bộ sự bốc đồng đó thêm nữa.
Cô không biết gì nhiều về Zahrani, chỉ đủ để nhận thấy ông không thèm để ý nếu một phụ nữ để lộ mặt. Lần đầu tiên cô gặp ông, ông thậm chí còn chìa tay bắt tay cô và cảm ơn cô vì đã xử lý các bằng chứng nhanh chóng đến vậy. Ngữ âm nhẹ nhàng trong giọng nói của ông cho biết ông là người vùng cận đông - có lẽ là người Palestine. Nhưng gương mặt của ông lại đặc trưng Bedouin: da sậm, mũi dài, đôi mắt to hình quả hạnh nhân. Ông là nhân sự bổ sung gần đây cho Đội Trọng án, thuyên chuyển từ Đội Điệp vụ với lý do gì thì không ai biết. Trong mấy tuần vừa rồi, ông đã tham gia điều tra hai vụ án, mà cả hai đều nằm trong số những vụ chưa được giải quyết của Cục. Ông vẫn chưa tìm ra cách để giải quyết cả hai vụ đó. Giờ thì ông lại chịu trách nhiệm cho vụ giết người hàng loạt. Chánh Thanh tra Riyadh rõ ràng là sẵn lòng để mặc Ibrahim làm bất cứ gì ông muốn.
Ông không hay vào phòng thí nghiệm lắm, đó là vì Katya muốn mang các kết quả xét nghiệm của mình xuống tâdng dưới. Đó là một phần trong kế hoạch của cô để được xuất hiện và được tham gia vào công việc nhiều hơn.
“Cô Hijazi.” Ông lên tiếng. Trong tay ông đang cầm mấy tập tài liệu.
“Chào Thanh tra Zahrani.” Cô đáp. “Tôi thấy là ông đã nhận được các tài liệu rồi.”
“Vâng.” Ông nói và để số tài liệu đó trên bàn cô. “Và xin cứ gọi tôi là Ibrahim. Có một điểm trong báo cáo của cô tôi không hiểu lắm...”
Ở cuối phòng, mấy người phụ nữ trở nên im lặng hơn.
“Tôi rất sẵn lòng xem lại chúng.” Cô nói.
“Cô biết đây...” Ông lướt qua các thư mục tài liệu. “Có vẻ như tôi đã để sót một tập ở dưới nhà rồi. Xin lỗi. Cô không phiền chứ?”
“Không, tất nhiên là không rồi.” Katya đã khóa máy tính và đứng dậy. “Tôi sẽ xuống dưới đó cùng ông.”
“Tốt quá.” Nói rồi ông vơ lấy tập hồ sơ.
Ngay khi cánh cửa phòng thí nghiệm đóng lại phía sau lưng họ, Ibrahim dừng lại và quay sang cô. Hành lang không một bóng người, nhưng sẽ không được lâu. “Tôi muốn đề nghị cô giúp một việc.” Ông nói. “Việc này rất quan trọng.”
Sự thay đổi trong cách hành xử của ông khiến cô hoảng hốt. “Xin ông cứ nói.” Cô đáp.
“Giữ kín nhé.” Ồng vừa nói vừa nhìn quanh. “Nếu cô không phiền.”
Ông ra hiệu cho cô đi vào phòng vệ sinh nữ. Cô hơi chần chừ. Ông có thể đang dựng chuyện với cô, nhưng rõ ràng là ông đang rất lo lắng. Cô đi theo ông vào trong, và ông khóa trái cửa lại.
“Một người bạn của tôi đã mất tích.” Ông nói. “Tôi đang rất lo cho cô ấy.”
Katya chờ đợi câu trả lời cho một câu hỏi tất yếu: tại sao ông lại nói chuyện này với cô chứ?
“Tôi không biết nhiều phụ nữ cho lắm.” Ông nói. “Và chắc chắn không ai tôi có thể tin tưởng để tiết lộ thông tin này. Hầu hết mọi người không hề biết tôi vẫn còn liên hệ với người phụ nữ đó.”
Vậy ra là thế. Ông ấy có bạn gái. Cô hơi bất ngờ một chút nhưng cho rằng có lẽ đó cũng là chuyện phố biến hơn cô nghĩ. “Vậy là ông vẫn chưa thông báo việc cô ây mất tích.”
“Chưa. Nó chỉ là một khả năng - có thế cô ấy đã bỏ đi.”
“Tôi hiểu.” Katya nói. “Vậy ông cần gì?”
“Cô ấy làm việc ở một cửa hàng quần áo ở trung tâm Chamelle. Cô có biết chỗ đó không? Nó là khu mua sắm dành cho phụ nữ.”
“Có, có, nó ở al-Hamra.”
“Tôi không thể vào đó được, dĩ nhiên là vậy rỗi, và tôi cần biết gần đây cô ấy có đến đó làm việc hay không.”
“Ồng đã thử gọi cho họ chưa?”
“Tôi đã thử gọi mấy ngày nay rồi. Phải để lại lời nhắn và đôi khi người ta chỉ gọi lại cho cô nếu cô giàu có và đang định tiêu một khoản tiền khổng lồ, chứ thông thường thì không đâu. Mà bọn họ cũng không biết tôi là ai, và tôi cũng muốn như vậy.”
“Tôi hiểu.” Katya cố không nhìn vào hình ảnh của họ trong gương. Khóa trái cửa trong phòng vệ sinh cùng một người đàn ông ở nơi làm việc là quá đủ để cô bị sa thải ngay lập tức. Cô chỉ tự hỏi họ sẽ kết thúc chuyện này như thế nào. “Vậy là ông muốn tôi đến trung Chamelle và hỏi thăm xem cô ấy có đi làm không.”
“Đúng vậy, nhưng phải khéo léo một chút. Tôi chưa bao giờ gặp các đồng nghiệp của cô ấy, nhưng cô ấy nói vói tôi bọn họ là những kẻ hợm hĩnh. Hơn nữa, thị thực của cô ấy đã hết hạn, trong khi người chủ cửa hàng vẫn chưa chính thức ký các giấy tờ để gia hạn, chính vì vậy mà cô phải vô cùng cẩn trọng để không ai nghĩ rằng cô đang kiểm tra việc vi phạm thị thực. Tốt nhất là không nên đến đó với tư cách là một cảnh sát. Chỉ là cô đang tìm một người bạn thôi.”
“Được rồi.” Cô nói. “Tôi vui lòng làm việc này, nhưng sẽ phải vào tối muộn hôm nay. Đến sáu giờ tôi mới rời chỗ làm.”
“Thế là quá ổn.” Ông nói. Trong tâm trạng hoảng loạn ông đã ghé sát người vào cô. Giờ thì ông đã đứng lùi lại và thở hắt ra. “Có lẽ không có chuyện gì đâu.” Ông nói. “Nhưng tôi có linh cảm xấu.”
Katya gật đầu. Cô muốn hỏi ông đã thử gọi cho bạn bè, bệnh viện hay chưa, nhưng tự thấy nói thế thì ra vẻ bảo ban quá. “Sau giờ làm tôi sẽ đến đó ngay.”
“Tôi sẽ lái xe đưa cô đi.” Ông nói. “Cô thấy thế có được không?”
“Không, em họ tôi sẽ đưa tôi đi. Cậu ấy sẽ thấy lạ nếu tôi về muộn, và tôi không muốn chuyện đó đến tai bố tôi. Em họ tôi sẽ vui lòng đưa tôi đến khu đó thôi.”
Họ trao đổi số điện thoại và cô hứa sẽ gọi cho ông ngay khi tìm hiểu được điều gì.
“Tôi sẽ ra trước.” Ông vừa nói vừa tiến về phía trước cửa. “Nếu thấy an toàn để cô ra, tôi sẽ gõ cửa một lần. Nếu không, tôi sẽ đánh lạc hướng họ. Cô cứ giữ cửa khóa nhé.” Ông lẻn ra ngoài trước khi cô kịp lên tiếng. Một giây sau đó, ông gõ cửa.
Cách ông nhanh chóng xử lý việc giải thoát cho cả hai người vừa khiến cô ngưỡng mộ vừa làm cô khó chịu. Đàn ông không bị mất việc vì sự bất cẩn của mình nhiều như phụ nữ. Và cô không tin rằng, với nỗi sợ hãi bị bắt quả tang vì việc này hay việc khác, mà phụ nữ sẽ bớt bất cẩn một nửa so với họ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook