Vương Phi Xà Y
-
Chương 16: Vô cùng xấu xí
Bạch Hào vừa nhìn thấy Bạch Băng, ngay tức khắc trên mặt liền nở nụ cười" Ngươi, nha đầu này lại vừa chạy đi đâu chơi, để mặt mũi nhem nhuốc giống như con mèo vậy".
"Hắc hắc, cha người không biết thật sao, ở trên núi phía sau phủ có rất nhiều trái cây, ăn rất ngon nha, người xem Băng nhi còn mang về cho cha hai quả này" Nói xong nàng từ trong túi lấy ra hai quả trái cây dại đưa cho Bạch Hào giống như là đang dâng tặng vật quý.
"Ha ha.... Băng nhi thật ngoan" Bạch Hào cười vui vẻ nhận lấy hai quả trái cây, hoàn toàn đem Vương Lượng ném ra sau đầu.
Vương Lượng kinh ngạc, đây chính là vương phi tương lai của Lục vương gia sao, dáng vẻ thật khó coi, lại còn không được dậy dỗ tử tế.
"Thì ra là người quái dị" Vương Đông coi thường ném ra một câu.
Nàng lẽ ra còn chút lo lắng, nhưng bây giờ nhìn thấy thất tiểu thư của phủ thừa tướng, nàng ngược lại tuyệt đối không còn xót lại một chút lo lắng nào. Hơn thế, nàng còn cảm thấy may mắn nữa là khác, may mắn vì nàng ta là người quái dị.
Như vậy, cho dù nàng ta được gả vào vương phủ, nàng đảm bảo Lục vương gia sẽ tuyệt đối không liếc mắt nhìn nàng ta dù chỉ một lần. Thời gian còn dài, nàng cũng không tin dựa vào nhan sắc của nàng ta lại có thể làm cho Lục vương gia động lòng.
"Ngươi ...." Bạch Hào nghe vậy thì hung hăng trợn mắt nhìn nàng ta một cái, vừa muốn mở miêng nói ra lời phản bác thì cảm giác thấy ống tay áo bị kéo xuống, cúi đầu liền thấy Bạch Băng đang lắc đầu nhẹ nhàng với hắn.
Nhất thời đáy mắt Bạch Hào lướt qua một tia kinh ngạc, im lặng không nói lời nào.
"Thừa tướng, tiểu nữ tuy nhanh mồm nhanh miệng, nhưng từ trước tới giờ lời của tiểu nữ nói ra đều là lời nói thật, mong thừa tướng đừng để ý" Giọng nói Vương Lượng trầm ổn xen lẫn giễu cợt, ý muốn nói thất tiểu thư của phủ thừa tướng rõ ràng là người quái dị.
"Cha, vị lão gia gia cùng vị đại thẩm này là ai? Là khách quý của phủ bchúng ta sao?" Bạch Băng nghiêng đầu nhìn hai người, sau lại quay đầu nghi ngờ giống như đang tự hỏi.
Lão gia gia, đại thẩm? Xưng hô này giống như một cái tát đánh thẳng lên trên mặt bọn họ.
Sắc mặt Vương Lượng trầm xuống, lão gia gia, hắn mới bốn mươi hai tuổi mà được người ta gọi là lão gia gia? Một tiếng gia gia này làm hắn vô cùng tức giận, nghẹn lời không nói nổi.
"Đồ xấu xí, ngươi gọi ai là đại thẩm!" Vương Đông vô cùng tức giận, hiện giờ nàng chính là mỹ nhân của Xích Nguyệt quốc, vậy mà lại bị người nhỏ hơn mình mấy tuổi gọi là đại thẩm, cố ý, nàng ta tuyệt đối là cố ý !
"Không phải đại thẩm?" Bạch Băng quay đầu đối mặt với tầm mắt của Vương Đông, vừa nhìn vừa quan sát từ trên xuống dưới.
Không thể không nói,Vương Đông này quả thật là một mỹ nữ, hơn nữa còn là mỹ nữ hiếm có. Váy màu hồng phấn ôm sát người, ống tay áo được thêu hình hoa hồng, bên dưới là những chiếc lá xanh xòe rộng ra như đu đưa theo sóng váy, ở bên hông được một sợi dây lụa màu vàng cột thành cái nơ hình con bướm mềm mại, để lộ ra một thân hình thon thả kiều diễm mê hoặc lòng người.
Bờ vai thon nõn nà như được điêu khắc từ ngọc thạch, da thịt trắng như tuyết đối lập với mái tóc đen nhánh được vấn lên cao làm toát ra vẻ dịu dàng như hoa lan. Thật đúng là một mỹ nhân quyễn rũ mê người không sao tả xiết.
"Cha, nghe bọn nha hoàn nói tỷ tỷ đã trở lại". Theo giọng nói phát ra, Bạch Nham mặc trên người chiếc áo khoác nhỏ sáng màu chạy vào, hành động này cùng với Bạch Băng lúc trước quả thật giống nhau như đúc.
Bạch Nham lao thẳng tới trong ngực Bạch Băng, đối với những người khác cho dù chỉ là một cái liếc mắt, hắn cũng không thèm nhìn tới.
Vẻ mặt của Vương Lượng lúc này hoàn toàn là chê cười, con cháu của Bạch gia đúng là không được dậy dỗ, chuyện quan trọng như vậy mà lại bị bỏ mặc, thật khiến người ta tức giận bốc lửa.
"Đúng là tỷ tỷ có bộ dạng như thế nào thì sẽ có đệ đệ như thế ấy !" Trong mắt Vương Đông tràn đầy giễu cợt cùng tức giận.
Bạch Nham quay đầu, nháy đôi mắt to "Tỷ tỷ, vị gia gia cùng đại thẩm này là ai? Là khách quý của chúng ta sao?" Nếu quan sát dáng vẻ này của Bạch Nham thì quả thật giống hệt với Bạch Băng vừa xong, tựa như cùng một khuôn đúc ra.
Ầm, trong đầu Vương Lượng và Vương Đông giống như có tiếng nổ vang dội, sắc mặt từ trắng chuyển thành xanh mét.
"Ha ha, tướng quân đừng để ý, tiểu nữ cùng nhi tử nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, nhưng từ trước tới giờ lời của tiểu nữ nói ra đều là lời nói thật". Bạch Hào nhìn sắc mặt biến đổi của hai người, thích diễn trò sao, vậy hắn đem những lời giễu cợt lúc nãy của Vương Lượng trả nguyên lại cho hắn ta.
Xả ra được tức giận nên trong lòng cảm thấy rất thoải mái, nhưng vvô tình trong nháy mắt hắn đột nhiên phát hiện ra, nữ nhi của hắn thật không đơn giản. Tuy chỉ thoáng qua rất nhanh, nhưng hắn rõ ràng thấy được ánh mắt khát máu của Bạch Băng.
Mặc dù chỉ chợt lóe lên, nhưng hắn khẳng định tuyệt đối không nhìn nhầm.
Sắc mặt Vương Lượng biến hóa liên tục, hắn không ngờ lại dễ dàng bị người ta bố trí như vậy, bây giờ nếu hắn nói tiếp, vậy không phải nói rõ hắn đường đường là đại tướng quân không có độ lượng.
Nhưng Vương Đông tuổi trẻ tính tình nóng nảy, không suy nghĩ được nhiều như vậy, bao nhiêu tức giận đều hiện rõ ở trên mặt. Khẽ hừ một tiếng nặng nề, nhìn Bạch Băng chằm chằm cất lên giọng nói lạnh lùng, châm chọc: "Đồ con hoang, có mẹ sinh không có mẹ dậy, dám hỗn láo trước mặt bản tiểu thư, xem ra Bạch thừa tướng cần phải dậy dỗ lại cho tốt".
Nói ra những lời này ở ngay trước mặt Bạch Hào, ý tứ muốn nói rõ ra điều gì, e rằng trong lòng mỗi người ở đây ai cũng biết....
Một tiểu thư tướng quân mà dám nói chuyện như vậy với thừa tướng một nước, có thể thấy được bọn họ tuyết đối không coi thừa tướng ra gì cả.
"Vương tiểu thư! Gọi như vậy là đã nể mặt ngươi rồi, đây là phủ thừa tướng chứ không phải phủ tướng quân, nơi đây còn chưa tới lượt ngươi làm càn như vậy !" Lời nói hùng hồn, tức giận của Bạch Hào kết hợp với giọng nói lạnh lẽo làm cho Vương Đông hoảng sợ, run rẩy.
Dứt lời, Bạch Hào xoay người nhìn Vương Lượng, vẻ mặt nghiêm nghị vô cùng tức giận: "Hôm nay, tướng quân tới phủ thừa tướng của ta là để tuyên chỉ, nhưng phủ thừa tướng cũng không phải là nơi mà tiểu bối có thể tùy tiện giương oai".
Không có giáo dục, trong mắt hắn Vương tiểu thư mới thật sự là người không có giáo dục.
"Đông nhi, không được vô lễ" Nhìn thấy Bạch thừa tướng thật sự tức giận, Vương Lượng biết lúc này không thể trêu chọc Bạch Hào nữa, nếu không sợ là chuyện tốt không thành lại còn ảnh hưởng tới uy nghiêm của hoàng thượng.
Đi tuyên chỉ còn mang theo nữ nhi, chuyện này đã là không đúng, vậy mà vào lúc này Đông nhi còn gây sự, nếu chuyện này truyền tới tai hoàng thượng thì sẽ rất phiền toái.
"Cha, ngươi mắng ta đủ rồi nha, bọn cẩu nô tài này con đang bắt nạt nữ nhi của ngươi đấy, ngươi còn không cho người đi lục soát nhà bọn họ". Vương Đông bị Vương Lượng mắng nên vô cùng tức giận, giọng điệu càng thêm độc ác, kèm theo những câu nói thô tục.
"Vương tiểu thư, lời nói nghe thật khó nghe, lão phu liền thay Vương tướng quân dậy dỗ". Sắc mặt Bạch Hào âm trầm, đen lại.
"Đông nhi im miệng" Vương Lượng quát lớn, không thể làm lớn chuyện này được.
"Cha, ...... Lão già này dám nói ta như vậy, cha......" Vương Đông phồng miệng tức giận nói.
"Hắc hắc, cha người không biết thật sao, ở trên núi phía sau phủ có rất nhiều trái cây, ăn rất ngon nha, người xem Băng nhi còn mang về cho cha hai quả này" Nói xong nàng từ trong túi lấy ra hai quả trái cây dại đưa cho Bạch Hào giống như là đang dâng tặng vật quý.
"Ha ha.... Băng nhi thật ngoan" Bạch Hào cười vui vẻ nhận lấy hai quả trái cây, hoàn toàn đem Vương Lượng ném ra sau đầu.
Vương Lượng kinh ngạc, đây chính là vương phi tương lai của Lục vương gia sao, dáng vẻ thật khó coi, lại còn không được dậy dỗ tử tế.
"Thì ra là người quái dị" Vương Đông coi thường ném ra một câu.
Nàng lẽ ra còn chút lo lắng, nhưng bây giờ nhìn thấy thất tiểu thư của phủ thừa tướng, nàng ngược lại tuyệt đối không còn xót lại một chút lo lắng nào. Hơn thế, nàng còn cảm thấy may mắn nữa là khác, may mắn vì nàng ta là người quái dị.
Như vậy, cho dù nàng ta được gả vào vương phủ, nàng đảm bảo Lục vương gia sẽ tuyệt đối không liếc mắt nhìn nàng ta dù chỉ một lần. Thời gian còn dài, nàng cũng không tin dựa vào nhan sắc của nàng ta lại có thể làm cho Lục vương gia động lòng.
"Ngươi ...." Bạch Hào nghe vậy thì hung hăng trợn mắt nhìn nàng ta một cái, vừa muốn mở miêng nói ra lời phản bác thì cảm giác thấy ống tay áo bị kéo xuống, cúi đầu liền thấy Bạch Băng đang lắc đầu nhẹ nhàng với hắn.
Nhất thời đáy mắt Bạch Hào lướt qua một tia kinh ngạc, im lặng không nói lời nào.
"Thừa tướng, tiểu nữ tuy nhanh mồm nhanh miệng, nhưng từ trước tới giờ lời của tiểu nữ nói ra đều là lời nói thật, mong thừa tướng đừng để ý" Giọng nói Vương Lượng trầm ổn xen lẫn giễu cợt, ý muốn nói thất tiểu thư của phủ thừa tướng rõ ràng là người quái dị.
"Cha, vị lão gia gia cùng vị đại thẩm này là ai? Là khách quý của phủ bchúng ta sao?" Bạch Băng nghiêng đầu nhìn hai người, sau lại quay đầu nghi ngờ giống như đang tự hỏi.
Lão gia gia, đại thẩm? Xưng hô này giống như một cái tát đánh thẳng lên trên mặt bọn họ.
Sắc mặt Vương Lượng trầm xuống, lão gia gia, hắn mới bốn mươi hai tuổi mà được người ta gọi là lão gia gia? Một tiếng gia gia này làm hắn vô cùng tức giận, nghẹn lời không nói nổi.
"Đồ xấu xí, ngươi gọi ai là đại thẩm!" Vương Đông vô cùng tức giận, hiện giờ nàng chính là mỹ nhân của Xích Nguyệt quốc, vậy mà lại bị người nhỏ hơn mình mấy tuổi gọi là đại thẩm, cố ý, nàng ta tuyệt đối là cố ý !
"Không phải đại thẩm?" Bạch Băng quay đầu đối mặt với tầm mắt của Vương Đông, vừa nhìn vừa quan sát từ trên xuống dưới.
Không thể không nói,Vương Đông này quả thật là một mỹ nữ, hơn nữa còn là mỹ nữ hiếm có. Váy màu hồng phấn ôm sát người, ống tay áo được thêu hình hoa hồng, bên dưới là những chiếc lá xanh xòe rộng ra như đu đưa theo sóng váy, ở bên hông được một sợi dây lụa màu vàng cột thành cái nơ hình con bướm mềm mại, để lộ ra một thân hình thon thả kiều diễm mê hoặc lòng người.
Bờ vai thon nõn nà như được điêu khắc từ ngọc thạch, da thịt trắng như tuyết đối lập với mái tóc đen nhánh được vấn lên cao làm toát ra vẻ dịu dàng như hoa lan. Thật đúng là một mỹ nhân quyễn rũ mê người không sao tả xiết.
"Cha, nghe bọn nha hoàn nói tỷ tỷ đã trở lại". Theo giọng nói phát ra, Bạch Nham mặc trên người chiếc áo khoác nhỏ sáng màu chạy vào, hành động này cùng với Bạch Băng lúc trước quả thật giống nhau như đúc.
Bạch Nham lao thẳng tới trong ngực Bạch Băng, đối với những người khác cho dù chỉ là một cái liếc mắt, hắn cũng không thèm nhìn tới.
Vẻ mặt của Vương Lượng lúc này hoàn toàn là chê cười, con cháu của Bạch gia đúng là không được dậy dỗ, chuyện quan trọng như vậy mà lại bị bỏ mặc, thật khiến người ta tức giận bốc lửa.
"Đúng là tỷ tỷ có bộ dạng như thế nào thì sẽ có đệ đệ như thế ấy !" Trong mắt Vương Đông tràn đầy giễu cợt cùng tức giận.
Bạch Nham quay đầu, nháy đôi mắt to "Tỷ tỷ, vị gia gia cùng đại thẩm này là ai? Là khách quý của chúng ta sao?" Nếu quan sát dáng vẻ này của Bạch Nham thì quả thật giống hệt với Bạch Băng vừa xong, tựa như cùng một khuôn đúc ra.
Ầm, trong đầu Vương Lượng và Vương Đông giống như có tiếng nổ vang dội, sắc mặt từ trắng chuyển thành xanh mét.
"Ha ha, tướng quân đừng để ý, tiểu nữ cùng nhi tử nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, nhưng từ trước tới giờ lời của tiểu nữ nói ra đều là lời nói thật". Bạch Hào nhìn sắc mặt biến đổi của hai người, thích diễn trò sao, vậy hắn đem những lời giễu cợt lúc nãy của Vương Lượng trả nguyên lại cho hắn ta.
Xả ra được tức giận nên trong lòng cảm thấy rất thoải mái, nhưng vvô tình trong nháy mắt hắn đột nhiên phát hiện ra, nữ nhi của hắn thật không đơn giản. Tuy chỉ thoáng qua rất nhanh, nhưng hắn rõ ràng thấy được ánh mắt khát máu của Bạch Băng.
Mặc dù chỉ chợt lóe lên, nhưng hắn khẳng định tuyệt đối không nhìn nhầm.
Sắc mặt Vương Lượng biến hóa liên tục, hắn không ngờ lại dễ dàng bị người ta bố trí như vậy, bây giờ nếu hắn nói tiếp, vậy không phải nói rõ hắn đường đường là đại tướng quân không có độ lượng.
Nhưng Vương Đông tuổi trẻ tính tình nóng nảy, không suy nghĩ được nhiều như vậy, bao nhiêu tức giận đều hiện rõ ở trên mặt. Khẽ hừ một tiếng nặng nề, nhìn Bạch Băng chằm chằm cất lên giọng nói lạnh lùng, châm chọc: "Đồ con hoang, có mẹ sinh không có mẹ dậy, dám hỗn láo trước mặt bản tiểu thư, xem ra Bạch thừa tướng cần phải dậy dỗ lại cho tốt".
Nói ra những lời này ở ngay trước mặt Bạch Hào, ý tứ muốn nói rõ ra điều gì, e rằng trong lòng mỗi người ở đây ai cũng biết....
Một tiểu thư tướng quân mà dám nói chuyện như vậy với thừa tướng một nước, có thể thấy được bọn họ tuyết đối không coi thừa tướng ra gì cả.
"Vương tiểu thư! Gọi như vậy là đã nể mặt ngươi rồi, đây là phủ thừa tướng chứ không phải phủ tướng quân, nơi đây còn chưa tới lượt ngươi làm càn như vậy !" Lời nói hùng hồn, tức giận của Bạch Hào kết hợp với giọng nói lạnh lẽo làm cho Vương Đông hoảng sợ, run rẩy.
Dứt lời, Bạch Hào xoay người nhìn Vương Lượng, vẻ mặt nghiêm nghị vô cùng tức giận: "Hôm nay, tướng quân tới phủ thừa tướng của ta là để tuyên chỉ, nhưng phủ thừa tướng cũng không phải là nơi mà tiểu bối có thể tùy tiện giương oai".
Không có giáo dục, trong mắt hắn Vương tiểu thư mới thật sự là người không có giáo dục.
"Đông nhi, không được vô lễ" Nhìn thấy Bạch thừa tướng thật sự tức giận, Vương Lượng biết lúc này không thể trêu chọc Bạch Hào nữa, nếu không sợ là chuyện tốt không thành lại còn ảnh hưởng tới uy nghiêm của hoàng thượng.
Đi tuyên chỉ còn mang theo nữ nhi, chuyện này đã là không đúng, vậy mà vào lúc này Đông nhi còn gây sự, nếu chuyện này truyền tới tai hoàng thượng thì sẽ rất phiền toái.
"Cha, ngươi mắng ta đủ rồi nha, bọn cẩu nô tài này con đang bắt nạt nữ nhi của ngươi đấy, ngươi còn không cho người đi lục soát nhà bọn họ". Vương Đông bị Vương Lượng mắng nên vô cùng tức giận, giọng điệu càng thêm độc ác, kèm theo những câu nói thô tục.
"Vương tiểu thư, lời nói nghe thật khó nghe, lão phu liền thay Vương tướng quân dậy dỗ". Sắc mặt Bạch Hào âm trầm, đen lại.
"Đông nhi im miệng" Vương Lượng quát lớn, không thể làm lớn chuyện này được.
"Cha, ...... Lão già này dám nói ta như vậy, cha......" Vương Đông phồng miệng tức giận nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook