Vương Phi Trở Về
-
Chương 6: Đêm kinh hoàng
Tiệc tan, tạ ơn xong, Nhạn Sơ theo Tiêu Tề về Định vương phủ, dọc đường Hồng Diệp luôn truy hỏi về chuyện Tây Linh quân và Vĩnh hằng chi gian, Nhạn Sơ cũng không cố ý giấu diếm, lựa những chuyện không quan trọng kể cho nàng nghe, xong rồi lại nói về Ảnh phi.
Hồng Diệp phẫn nộ nói: “Bọn nô tỳ cùng nhau theo Vương phi vào phủ, nô tỳ tên Vãn Phong, cô ta tên Thu Ảnh, là tên do Vương phi đặt, trước đây bọn nô tỳ rất thân thiết, nhưng sau khi Vương phi xảy ra chuyện thì cô ta không an phận nữa, đầu tiên là dụ dỗ Vương thượng, Vương thượng không đoái hoài gì đến cô ta, sau đó cô ta không biết dùng cách gì tiếp cận được với bệ hạ, tiến cung đắc sủng, rồi vì chuyện trước đây mà cứ chống đối với Vương thượng, năm xưa người nhà cô ta đều chết trong chiến loạn, là Việt tướng quân và Vương phi thu nhận cô ta, sớm biết cô ta vong ơn phụ nghĩa…”
Đang nói chuyện thì xe đã dừng lại, Hồng Diệp vội ngừng chủ đề, vén rèm dìu Nhạn Sơ xuống xe theo Tiêu Tề, vừa đi đến ngoài hậu viên thì thấy Lưu Vũ đang vịn Nghệ Như đứng đó.
Sắc mặt Tiêu Tề càng kém hơn, trách mắng Nghệ Như: “Sao lại để Phu nhân đứng ngoài này? Còn không vào trong đi!”
“Chàng không cần trút giận lên cô ấy.” Lưu Vũ nhìn thẳng vào hắn, “Vân Trạch Tiêu Tề, rốt cuộc chàng cần nữ nhân này hay là cần thiếp.”
Nhạn Sơ cười.
Không giả vờ dịu dàng lương thiện được nữa rồi sao? Dùng cách này để ép nam nhân chọn, nữ nhân tự cho mình là đúng, lúc nào cũng coi nam nhân là kẻ ngốc, thật ra chỉ cần lưu ý một chút thì ngươi sẽ phát hiện ra rằng chuyện hắn biết nhiều hơn trong tưởng tượng của ngươi nhiều lắm.
Nếu đã tự chặt cánh của mình nhanh như vậy, không đốt thêm chút lửa thì thật là thiên lý bất dung.
Nhạn Sơ cụp mắt nói: “Hậu viện luôn là chốn đa sự, xin Định vương cho tôi rời khỏi đây đi, tôi không muốn chịu thêm những việc ngoài ý muốn như hôm nay nữa.”
Tiêu Tề lạnh lùng nói: “Nha hoàn Nghệ Như không giữ bổn phận, xúi giục Phu nhân sinh sự, lôi cô ta xuống chờ xử trí.”
“Vương thượng!” Nghệ Như hoảng sợ, “Không liên quan đến nô tỳ… Phu nhân!”
Lưu Vũ giận đến nghẹn lời, một lúc sau mới nghiến răng nói: “Vân Trạch Tiêu Tề, chàng giỏi lắm… Muốn xử trí cô ấy thì xử trí thiếp trước đi!”
Tiêu Tề không có hành động gì, chỉ quét mắt nhìn, các bộc phụ lập tức tiến tới kéo người đi, Lưu Vũ nghiêm giọng hét lên ngăn cản, nhưng các bộc phụ đều rất rõ chủ nhân thật sự của phủ này là ai, càng biết thủ đoạn của hắn nên nào dám làm trái, tiếp tục lôi Nghệ Như đi, Lưu Vũ cũng không màng lễ nghi gì nữa, vội đuổi theo lập tức.
Tiêu Tề cũng mặc kệ, dặn dò hai nha hoàn đưa Nhạn Sơ về Phong viên.
Nhạn Sơ vừa đi thì Lưu Vũ vội vã quay lại, giậm chân tức giận nói với Tiêu Tề: “Tiêu Tề, chàng mau thả Nghệ Như ra, nếu không thì thiếp… thiếp sẽ chết cùng với cô ấy.”
Gương mặt xinh đẹp của nữ nhân vì phẫn nộ mà trở nên méo mó, phong thái dịu dàng yếu đuối đã mất hết bảy phần, lại dùng đến cả sự uy hiếp ngu xuẩn nhất. Tiêu Tề càng cảm thấy bực bội, lạnh lùng ra lệnh: “Thu dọn đồ đạc, đưa Phu nhân về nhà mẹ mấy ngày.” Hắn dừng một lúc rồi nói: “Đưa luôn nha hoàn Nghệ Như về, cứ nói là không dám thu nhận ác tỳ như vậy, để Tần Xuyên tướng quân xử trí.”
Khi nữ nhân đã trao hết tất cả cho nam nhân thì có gì đáng sợ hơn mất đi lòng của trượng phu? Sự phẫn nộ trong mắt Lưu Vũ lập tức chuyển thành sợ hãi: “Chàng nói gì, chàng… chàng muốn đưa thiếp đi sao? Chàng chán ghét thiếp rồi sao?”
Tiêu Tề nhẹ giọng nói: “Lưu Vũ, xem thử nàng hôm nay đi, trước đây nàng không phải như vậy.”
Từ nhỏ hắn đã được nuôi dạy để trở thành người thừa kế của Vân Trạch tộc, biết rõ sự quan trọng của việc tề gia, hậu viện tự cổ chí kim luôn là chốn đa sự, năm xưa sau khi Việt Tịch Lạc vào phủ, mọi việc trong nhà đều đâu vào đó, Việt Tịch Lạc không còn nữa, hậu viện luôn bỏ trống cũng không xảy ra chuyện gì, bây giờ Lưu Vũ tính tình luôn dịu dàng mềm mỏng vào phủ làm chủ nhưng lại diễn loại kịch này, thật là ngoài dự liệu và cũng đã phạm vào đại kỵ của hắn, nhất thời thất vọng nản lòng nên cố ý muốn cảnh tỉnh nàng, bởi vậy hắn mới nói nặng như vậy.
Nhưng Lưu Vũ lại sợ hãi thật sự, tiến tới nắm chặt tay hắn, ngước mặt lệ rơi như mưa: “Thiếp nói vậy chẳng phải là khiêu khích Ảnh phi trước mặt Bệ hạ đó sao? Thiếp không muốn Ảnh phi hận chàng nữa…”
Thấy nàng có ý hối hận, lúc này Tiêu Tề mới đưa tay ôm lấy nàng thở dài: “Vì sao ta xử trí Nghệ Như chắc nàng rõ hơn ta, ta có thể dung thứ cho việc nhất thời hồ đồ, nhưng không thể dung thứ cho thủ đoạn độc ác như vậy, nếu không hậu viện làm sao yên ổn được! Sau lưng ta là cả Vân Trạch tộc, có câu Thê hiền gia vượng, nếu nàng một mực muốn thiên vị cho loại ác tỳ như vậy thì sẽ khiến ta hiểu lầm.”
Thân là quyền thần, đương nhiên khắp nơi đều có tai mắt, nhất cử nhất động trong cung lẽ nào hắn không biết sao?
Lưu Vũ trắng bệch mặt: “Chàng… nghi ngờ thiếp sao?”
“Đương nhiên không phải là nàng, là Nghệ Như lần trước chịu phạt nên ôm hận trong lòng, cố ý hãm hại.” Tiêu Tề nói, “Nhạn Sơ không hề làm chuyện gì uy hiếp đến nàng, nàng không cần lo lắng, khinh suất manh động chỉ làm hư đại sự của ta thôi.”
Lưu Vũ đáp: “Nhưng Nghệ Như…”
“Cô ta đã từng hầu hạ nàng, ta sẽ xử trí nhẹ.” Giọng điệu Tiêu Tề nghiêm lại, “Ta không muốn thấy những chuyện này xảy ra nữa, Vũ nhi, ta hi vọng nàng có thể hiểu.”
“Chàng đừng giận, thiếp… biết rồi.” Lưu Vũ ôm chặt eo hắn.
Tiêu Tề nhẹ nhàng vỗ vai nàng: “Biết là tốt rồi, ta sẽ không trách nàng nữa, chỉ mong nàng vĩnh viễn là Vũ nhi mà ta quen biết.”
Tin tức người mới và Phu nhân giao tranh nhanh chóng truyền đến Phong viên, các nha hoàn sau khi biết kết quả càng không dám lơ là Nhạn Sơ mà đều ân cần cẩn thận hầu hạ nàng. Sau khi tắm rửa, chỉ không thấy mình Hồng Diệp đâu nhưng Nhạn Sơ cũng không hỏi thêm, lười nhác nằm trên giường, đón lấy chén thuốc nóng nha hoàn dâng lên.
Trăm năm qua trôi qua, nha hoàn tâm phúc chưa chắc vẫn còn là tâm phúc, luôn miệng trách mắng Thu Ảnh nhưng không biết rằng kể từ lúc nàng ta tự xưng là Hồng Diệp thì đã không còn là Vãn Phong ngày xưa rồi.
Việc hãm hại hôm nay được định sẵn là sẽ thất bại, bây giờ Tiêu Tề vẫn phải lợi dụng nàng để xoa dịu Việt quân nên buộc phải bảo vệ nàng, Tần Xuyên Lưu Vũ chỉ là khéo hóa quá vụng thôi.
Với tính cách của Tiêu Tề thì chắc chắn Nghệ Như sẽ bị đuổi đi.
Có được thì đã sao? Tần Xuyên Lưu Vũ vốn không hiểu hắn, nữ nhân tự đánh giá cao bản thân đều dễ dàng phạm phải sai lầm lớn nhất, nàng ta hoàn toàn không biết rõ hắn là Vân Trạch Tiêu Tề, sau đó mới là nam nhân của Tần Xuyên Lưu Vũ, hắn tuyệt không cho phép bên cạnh mình có nữ nhân ác độc ảnh hưởng đến lợi ích của gia tộc.
Cứ tưởng là cưới được một Phu nhân dịu dàng hiền huệ, sau đó từ từ nhìn rõ bộ mặt khác của nàng ta, Tiêu Tề sẽ có phản ứng thế nào đây? Thật đáng để chờ đợi.
Có được thân phận đệ tử của Vĩnh hằng chi gian, chuyện Nhạn Sơ trở về đó càng danh chính ngôn thuận hơn, lần này không có Bạch y sứ giả nghênh tiếp, bước vào sơn cốc, cảnh vật trước mắt tự động biến mất, người đã đứng ở cái đài trên vách núi, cây phong lùn bên cạnh theo gió đong đưa, cây hoa trước mặt đã kết ra rất nhiều quả nhỏ màu xanh.
Gió thổi tà áo và dây buộc tóc, Tây Linh quân một mình ngồi trước bàn cờ đá, cầm cờ đen tự mình đấu với cờ trắng, lần này đã có thể thấy rõ dung mạo.
“Đến rồi à.” Giọng nói như vang lên từ hư không.
Hoàn toàn không ngờ rằng hắn sẽ đích thân dẫn đường, Nhạn Sơ có chút băn khoăn, nàng còn căng thẳng hơn lần đầu gặp hắn, hai tay trong áo không nhịn được mà nắm chặt lại.
Trên thực tế thì từ khi biết được thân phận của hắn nàng đã bắt đầu có ý kính sợ, không dám hỗn xược trước mặt hắn, hắn chịu bảo vệ nàng trước mặt bao người đã là chuyện ngoài ý muốn, Nhạn Sơ vô cùng bất an, dù gì thì thân phận đệ tử của Vĩnh hằng chi gian này có liên quan quá lớn, có thân phận này tức là có được sự bảo vệ của hắn, hai người không thân thiết lắm, hắn chỉ là ân nhân cứu mạng của nàng, cách giải thích duy nhất là nàng được Nhất diệp hoa chọn, hắn có lý do dể bảo đảm sự an toàn của người nuôi hoa, bởi vậy mới đặc biệt quan tâm đến nàng.
“Đã có không ít người từng ngất xỉu ở đây rồi.”
“Hả?”
“Ta không ngại có thêm một người nữa.”
Nhạn Sơ có ngốc đến đâu cũng nghe ra được hắn đang nói đùa, nhưng lại khiến nàng vô cùng ngạc nhiên, trong lúc ngượng ngùng, nàng vội buông hai tay hành lễ: “Thuật di chuyển không gian của Đạo môn quả nhiên cao minh, Nhạn Sơ may mắn được mở rộng tầm mắt.”
Tây Linh quân đưa tay, trong khoảnh khắc, con đường trên vách núi lại hiện ra.
Thân phận mới này dù sao cũng hoàn toàn có ích chứ vô hại, tiếp nhận sự bảo vệ mới là lựa chọn tốt nhất. Nàng đã rơi vào tình cảnh này rồi thì còn có gì không nỡ nữa? Huống hồ với thân phận và địa vị của đối phương thì có thể mưu đồ gì ở nàng đây?
Sau khi Nhạn Sơ nghĩ thông bèn trấn định lại, đi thẳng vào động tuyết để cho hoa uống máu, sau đó theo con đường kia quay lại vách núi, nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Nhạn Sơ có một chuyện không hiểu, hoa này sinh trưởng chậm chạp, trước đây tôi chưa từng nuôi nó, sao lại có thể nở hoa?”
Tây Linh quân lấy trong bát ra một quân cờ đen đặt xuống rồi nói: “Trăm năm trước cô bị thương hôn mê đã chảy quá nhiều máu.”
Nhạn Sơ hiểu ra.
Tây Linh quân bỗng nhiên nói: “Tâm mạch của cô bị thương, do thuật Băng giải tạo thành, thuật Hỏa liệu tuy có thể giải trừ đau đớn khi nó phát tác, nhưng tương khắc với thuật pháp của Băng quốc, sẽ chỉ khiến cho vết thương của cô ngày càng nghiêm trọng hơn thôi.”
Thuật băng giải? Lần này Nhạn Sơ thật sự hoảng hốt, ý nghĩ trong đầu xoay chuyển, nhưng cuối cùng không hỏi nên lời: “Đa tạ Tây Linh quân chỉ điểm, nhưng trong lúc bất lực chỉ đành chọn cái hại nhẹ hơn.” Bệnh cũ của Việt Tịch Lạc xuát hiện trên người nàng, Tiêu Tề sẽ không chỉ đơn giản là nghi ngờ nữa, con người chỉ cần từng trải qua những cái đau đớn hơn thì sẽ phát hiện ra rằng, chút đau đớn này thật ra không hề khó chịu, chút vết thương này cũng chẳng là gì.
Tầm mắt vẫn ở trên bàn cờ, Tây Linh quân vẫy tay nói: “Đi đi.”
Thấy bàn tay kia lại lấy một con cờ trắng, Nhạn Sơ không nhịn được buột miệng: “Không biết Nhạn Sơ có may mắn biết được húy danh của Tây Linh quân không?”
Ngón tay thon dài cầm quân cờ trắng ngừng giữa không trung một hồi lâu rồi mới từ từ hạ xuống, con cờ bạch ngọc rơi vào giữa bàn cờ đá, phát ra âm thanh khe khẽ.
Nhạn Sơ vô cùng bất an, nàng cụp mắt nói: “Là Nhạn Sơ lỗ mãng, cáo từ.”
Vừa đi được vài bước…
“Phụng Kỳ, Tây Linh Phụng Kỳ.” Giọng hắn vang lên sau lưng.
Mang theo một bụng nghi vấn, Nhạn Sơ trở về Định vương phủ dưới sự hộ tống của sứ giả, vừa vào Phong viên thì có nha hoàn đến báo Lưu Vũ đang ở đó, Nhạn Sơ không hề ngạc nhiên, chỉ “Ồ” một tiếng rồi đi về phía tiểu lâu, nha hoàn đang chờ bên ngoài vội vén rèm để nàng đi vào.
Thấy nàng về, Lưu Vũ đứng dậy.
Nhạn Sơ ra hiệu cho các nha hoàn thoái lui: “Phu nhân giá lâm, thất lễ rồi.”
Vì chuyện xảy ra trước đây nên Lưu Vũ cười không tự nhiên lắm: “Ảnh phi xưa nay luôn chống đối với Vương thượng, hôm qua nghe cô ta lại khích bác trước mặt Bệ hạ, ta nhất thời nóng lòng… đặc biệt đến đây để tạ lễ với cô nương.”
Nghệ Như từ nhỏ đã đi theo nàng, là người trung thành nhất, nàng nào nỡ đưa đi, nhân lúc Tiêu Tề nguôi giận mà ba lần bốn lượt cầu xin đảm bảo, tân hôn chưa lâu, Tiêu Tề dù sao cũng không nhẫn tâm làm tổn thương trái tim nàng, mệnh lệnh ban trước mặt bao người lại không tiện thu về nên đã chỉ điểm cho nàng vài câu, vì để giữ lại nha hoàn tâm phúc, cuối cùng nàng vẫn phải chủ động đến Phong viên tạ lễ, nay chỉ có Nhạn Sơ ra mặt cầu xin là thích hợp nhất.
Nhạn Sơ hiểu ra: “Định vương bảo Phu nhân đến sao?”
Nữ nhân yếu đuối, dễ dàng bị người ta chém đi cánh tay như vậy nhưng lại làm ra những chuyện khiến người ta căm ghét, cũng may là nàng có được tình yêu của Tiêu Tề, không được dung túng nhưng tuyệt đối sẽ được bảo vệ.
Bị nàng biết trước, Lưu Vũ lập tức không trở tay kịp: “Nghệ Như cô ấy…”
Lời đã chuẩn bị sẵn còn chưa kịp nói ra thì nàng bỗng nghe thấy một chữ.
Giọng nói nhẹ nhàng, vừa đủ để hai người nghe thấy, rõ ràng như vậy, gần như vậy, như ác mộng bám chặt lấy tâm trí nàng, khiến cả người nàng sợ hãi đến run rẩy.
Ở đối diện, xà mỹ nữ đang thị uy: “Cô nói đi, ta sẽ giữ người của cô lại sao?”
“Là cô! Cô chưa chết!” Lưu Vũ chấn kinh lui về phía sau, va phải giá để bình hoa, bình ngọc điêu khắc hình lá phong theo đó mà rơi xuống vỡ ra thành từng mảnh.
Các nha hoàn kinh ngạc vội tiến đến dìu nàng.
“Cô tưởng là chàng sẽ tin cô sao?” Ý thức được mình luống cuống, bàn tay trong áo Lưu Vũ nắm chặt lại, cố gắng để mình trấn định, nàng cười lạnh: “Cho dù cô trở về thì chàng vẫn là của ta, cô không động vào ta được đâu!”
Đưa mắt nhìn bóng dáng nàng ta mất hút sau tấm rèm, Nhạn Sơ thần tình thoải mái, không hoảng không loạn sai nha hoàn quét dọn mảnh vỡ, rồi lại được nha hoàn hầu hạ thay y phục. Quả nhiên dùng cơm xong, chưa bao lâu thì Tiêu Tề tiến vào.
Nhạn Sơ đang dựa vào cột ngồi ở hành lang, thấy hắn bèn hỏi: “Phu nhân không sao chứ?”
Tiêu Tề nói: “Nàng ấy đến tạ lễ, không hề có ác ý.”
Khóe môi Nhạn Sơ cong lên: “Cô ấy cứ nghi ngờ tôi là Vương phi, e là bị sợ hãi rồi, Định vương đến để hỏi tội sao? Hay đang trách tôi lòng dạ hẹp hòi, không chịu nhận tạ lễ?”
Tần Xuyên Lưu Vũ xác nhận thân phận của nàng là vì ý nghĩa của chữ đó, tiếc là nàng đã sớm chắc chắn rằng Tần Xuyên Lưu Vũ không dám cho Tiêu Tề biết, khiến nữ nhân đó ngày đêm sống trong lo sợ, không làm ra chút chuyện ngốc nghếch cũng không được.
Tiêu Tề nói: “Lần này nàng ấy hơi hồ đồ, tin lời xúi giục của nha hoàn, nàng hà tất tính toán với nàng ấy?”
Nhạn Sơ đứng dậy: “Cô ấy hồ đồ thì có thể không cần tính toán, còn tôi thì phải chịu bị hãm hại, đây là lời Định vương muốn nói sao?”
Tiêu Tề đáp: “Ta không có ý này.”
Nhạn Sơ nói: “Tôi chỉ biết Nghệ Như hãm hại tôi, suýt chút nữa khiến tôi chết dưới tay Ảnh phi, nếu giữ lại cô ta thì sau này há chẳng phải ai cũng dám đối phó với tôi sao? Phu nhân có Định vương bảo vệ, tôi không muốn chết không rõ ràng, Nguyệt Nhạn Sơ này không tốt tính như vậy, có thù tất báo, Nghệ Như tuyệt đối không thể giữ lại.”
Tiêu Tề nhìn nàng, có chút thất thần.
Tính tình cứng rắn này, thủ đoạn làm chủ nhà này, ngay cả yêu hận trong lời nói cũng toát ra một cách trực tiếp như vậy.
Theo Hồng Diệp báo lại thì tuy mỗi đêm đều có sai khiến nhưng nàng chưa từng gọi tên “Vãn Phong”, tính cách và sở thích có chỗ khác Tịch Lạc nhưng cũng có chỗ giống, càng khiến người ta khó phán đoán hơn. Có thể biết được húy danh của Tây Linh quân cho thấy quan hệ giữa nàng và Vĩnh hằng chi gian không phải là giả, nhưng với năng lực của Vĩnh hằng chi gian thì cứu một người từ sông băng lên càng dễ dàng hơn.
Tiêu Tề im lặng trong chốc lát, giọng điệu bất giác trở nên dịu dàng: “Để Lưu Vũ đến cầu xin là ta suy nghĩ không thỏa đáng, ta sẽ đuổi Nghệ Như đi.”
Nhạn Sơ ngồi xuống lại, tiện tay ngắt vài lá phong chơi đùa.
Tiêu Tề nhìn động tác của nàng nói: “Tịch Lạc cũng thích làm vậy.”
Nhạn Sơ tức giận: “Cô ấy là cô ấy, tôi là tôi, tôi không nhớ gì cả.”
Tiêu Tề thấy vậy bèn nhếch môi cười, dịch chuyển chủ đề: “Ta hi vọng nàng có thể theo ta đi gặp một người.”
Nhạn Sơ không nghĩ gì đã hỏi lại: “Nếu tôi không đi thì sao?”
Tiêu Tề nói: “Không sao, đương nhiên nàng bằng lòng mới đi.”
Nhạn Sơ nhìn hắn hồi lâu rồi phì cười: “Nể tình ngài chịu bảo vệ tôi, tôi sẽ nghe ngài một lần, nói đi, muốn đưa tôi đi gặp ai?”
“Lư Sơn lão tướng quân, huynh đệ kết nghĩa của Việt tướng quân, nhiều lần sánh vai tác chiến vào sinh ra tử với Việt tướng quân, vô cùng có uy vọng trong Việt quân.” Tiêu Tề hơi ngừng lại rồi nói: “Ông ấy coi như là bậc thúc thúc của Tịch Lạc, lúc Tịch Lạc còn sống thường nhắc đến ông ấy.”
Nhạn Sơ khó hiểu: “Danh tiếng của Lư Sơn lão tướng quân không nhỏ, nhưng nghe nói nhiều năm trước ông ấy đã không còn chức trách gì ở Việt quân nữa mà.”
“Lão nhân gia thích yên tĩnh, không muốn người ngoài quấy nhiễu nên nơi ở đương nhiên cũng hơi hẻo lánh.” Tiêu Tề nói, “Bây giờ ông ấy là người duy nhất trong Việt quân thân quen với Tịch Lạc, nếu nàng có thể đi thì có lẽ sẽ khiến lão nhân gia vui mừng, dù sao nàng cũng quá giống với Tịch Lạc.”
“Ông ấy không vừa lòng với chuyện ngài cưới Phu nhân?” Nhạn Sơ lĩnh ngộ, “Tôi phải khiến lão nhân gia vui, tốt nhất là để ông ấy biết ngài không hề quên Vương phi.”
Tiêu Tề hiển nhiên đã quen với lời lẽ độc địa của nàng: “Ngày mai thì sao?”
Nhạn Sơ nghĩ nghĩ rồi đáp: “Vết thương ở chân tôi còn hơi đau, vài ngày nữa đi.”
Dùng bữa xong Phong viên cũng vào đêm, do lúc xưa nơi đây ít thường qua lại nên rất ít đèn lồng, Nhạn Sơ cũng không yêu cầu tăng thêm, chờ Hồng Diệp tỉ mỉ hầu hạ nàng đi ngủ, tắt đèn xong thì trong phòng lập tức tối đen như mực.
Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng mưa, rừng phong ngoài cửa sổ xào xạc lên tiếng, mang theo âm thanh mưa rơi xuống mặt hồ, đến bên gối nàng thì càng thê lương hơn.
Thời tiết thay đổi, ngực lại bắt đầu đau, Nhạn Sơ nhắm mắt.
Tây Linh Phụng Kỳ.
Nàng vẫn chưa hết chấn động, không phải vì cái tên này đã được xác nhận mà là chân tướng về bệnh tim của nàng thật quá bất ngờ, nàng vì sinh thiếu tháng nên hôn mê nhiều năm, sau khi tỉnh lại thì bị bệnh tim này, phụ thân chỉ nói vì sinh thiếu tháng nên tâm mạch bị tổn thương, không ngừng mời danh y đến chữa trị, nào biết là bị thuật Băng giải làm tổn thương, nghe nói đây là cổ thuật thất truyền của Cực địa Băng quốc, tại sao Phụ thân lại giấu diếm?
Đau đớn khó chịu, Nhạn Sơ định dùng thuật Hỏa liệu, bỗng hiên nhớ lại lời cảnh cáo ban ngày, nàng đành phải bỏ ý định này, chuyển sang suy nghĩ về chuyện sắp xảy ra để phân tán tư tưởng.
Ngày này cuối cùng cũng đến, bước vào hang hổ tiếp cận được mục tiêu, hiện giờ Việt quân bị Tiêu Tề khống chế, không ai dựa vào dung mạo để tin tưởng một nữ nhân, càng không biết có những ai đã bị Tiêu Tề lôi kéo, hành động khinh suất sẽ bứt dây động rừng, chỉ khi được sự thừa nhận của người họ tôn kính nhất thì mới nắm chắc, người đó chính là Lư Sơn lão tướng quân.
Nhưng đây là một cuộc gặp mặt bị giám sát, chỉ cần để lộ ra chút dấu vết thì người gặp nguy hiểm không chỉ có mình nàng, Lão tướng quân không hề đề phòng Tiêu Tề, tin tức bên cạnh ông ấy chắc đã bị Tiêu Tề khống chế từ lâu, Tiêu Tề chưa ra tay với ông ấy mà lại che giấu hành tung nhiều năm, bây giờ chịu đưa nàng đi đương nhiên đã nắm chắc khả năng ngăn chặn tất cả những việc ngoài ý muốn.
Chưa chắc hắn không phải đang thăm dò mưu đồ của nàng, một trận cân não nguy hiểm.
Bất luận thế nào, đã biết được tin tức của Lão tướng quân cũng là một khởi đầu tốt, cũng là mục đích nàng trở về Vân Trạch gia, một người chờ cả trăm năm rồi thì thứ không thiếu nhất chính là sự kiên nhẫn.
Trong đêm tối có tiếng mưa rả rich, mặt đất hình như bị chấn động.
Phát hiện ra điều dị thường, Nhạn Sơ cả kinh, nàng vội thu hồi tất cả mọi suy nghĩ để tập trung tinh thần lắng nghe, phát hiện ra động tĩnh đến từ góc Đông Bắc của hoa viên.
Góc Đông Bắc là từ đường, cách Phong viên chỉ có một bức tường, trong phủ cũng có cửa thông trực tiếp đến đó, chấn động vừa rồi vô cùng nhẹ, người bình thường vốn không thể cảm nhận được, thêm vào đó đây là hậu viên, nữ nhân của Diễm quốc không nhiều người tập võ, các nha hoàn đương nhiên không phát giác được.
Ngực đau ghê gớm, Nhạn Sơ không nhịn được phải trở mình.
“Cô nương chưa ngủ sao?” Giọng Hồng Diệp truyền đến, “Có phải trong người không khỏe không?”
Đành phải vận dụng thuật Hỏa liệu giảm bớt đau đớn, Nhạn Sơ cố gắng khiến hơi thở trở lại thông suốt, bình tĩnh đáp: “Ta hơi khát, đốt đèn lên đi, rót một chén trà đến đây.”
Lúc trời sắp sáng thì mưa tạnh, khi dùng xong bữa sáng bước ra ngoài thì mặt trời đã lên cao, ánh nắng chiếu rọi lên những hạt mưa còn sót trên lá phong, lấp lánh vui mắt.
Nhạn Sơ đưa Hồng Diệp đi dạo như thường lệ, sau lưng không thiếu được thị vệ đi cùng. Nàng vẫn nhớ chuyện tối qua nên cố ý đi dọc theo con đường, lúc ngang qua từ đường luôn tiện nhìn thử, chỉ thấy bên ngoài cánh cửa lớn cũng giống hệt từ đường của nhà các quan viên khác, chỉ cho mấy thị vệ canh giữ, dù gì thì bên trong cũng chỉ thờ bài vị của người chết, không có đồ gì đáng giá, chẳng ai nhàm chán đến mức dòm ngó đến từ đường nhà kẻ khác.
Động tĩnh đêm qua tuyệt đối không bình thường, trăm năm, trong Vương phủ mới xây này lại có thêm bí mật gì đây?
Nhạn Sơ vừa đi vừa nghĩ, thỉnh thoảng dừng lại mua vài món đồ, đi đến đường chính thi bỗng thấy trên tòa lầu ở góc đường trước mặt có hai người đang ngồi, một trong số đó là Nam vương dung mạo xinh đẹp nghiêm túc.
Tầm mắt vừa chạm nhau, Nhạn Sơ không nhanh không chậm ngoảnh mặt đi, nhưng trùng hợp là tòa lầu trước mặt là Thanh lâu, do đang tu sửa nên tấm biển “Tùy tâm Hoa uyển” lúc này bị tháo xuống đặt bên cửa, Nhạn Sơ thấy vậy không nhịn được cười, kéo Hồng Diệp đi tới nhìn vào trong.
Hồng Diệp ngượng ngập thúc giục nàng: “Những chỗ thế này… cô nương vẫn nên đi đi thì hơn.”
“Sợ cái gì, ta không vào được hay sao?” Tuy nói vậy nhưng Nhạn Sơ cũng không kiên trì, mặc cho nàng ta kéo đi.
Hai người đi rồi, ba chữ sau chữ “Tùy” lại hiện ra.
Nam vương cười cười thu hồi tầm mắt, nâng ly với Hình viện sử đối diện: “Mời.”
Hồng Diệp phẫn nộ nói: “Bọn nô tỳ cùng nhau theo Vương phi vào phủ, nô tỳ tên Vãn Phong, cô ta tên Thu Ảnh, là tên do Vương phi đặt, trước đây bọn nô tỳ rất thân thiết, nhưng sau khi Vương phi xảy ra chuyện thì cô ta không an phận nữa, đầu tiên là dụ dỗ Vương thượng, Vương thượng không đoái hoài gì đến cô ta, sau đó cô ta không biết dùng cách gì tiếp cận được với bệ hạ, tiến cung đắc sủng, rồi vì chuyện trước đây mà cứ chống đối với Vương thượng, năm xưa người nhà cô ta đều chết trong chiến loạn, là Việt tướng quân và Vương phi thu nhận cô ta, sớm biết cô ta vong ơn phụ nghĩa…”
Đang nói chuyện thì xe đã dừng lại, Hồng Diệp vội ngừng chủ đề, vén rèm dìu Nhạn Sơ xuống xe theo Tiêu Tề, vừa đi đến ngoài hậu viên thì thấy Lưu Vũ đang vịn Nghệ Như đứng đó.
Sắc mặt Tiêu Tề càng kém hơn, trách mắng Nghệ Như: “Sao lại để Phu nhân đứng ngoài này? Còn không vào trong đi!”
“Chàng không cần trút giận lên cô ấy.” Lưu Vũ nhìn thẳng vào hắn, “Vân Trạch Tiêu Tề, rốt cuộc chàng cần nữ nhân này hay là cần thiếp.”
Nhạn Sơ cười.
Không giả vờ dịu dàng lương thiện được nữa rồi sao? Dùng cách này để ép nam nhân chọn, nữ nhân tự cho mình là đúng, lúc nào cũng coi nam nhân là kẻ ngốc, thật ra chỉ cần lưu ý một chút thì ngươi sẽ phát hiện ra rằng chuyện hắn biết nhiều hơn trong tưởng tượng của ngươi nhiều lắm.
Nếu đã tự chặt cánh của mình nhanh như vậy, không đốt thêm chút lửa thì thật là thiên lý bất dung.
Nhạn Sơ cụp mắt nói: “Hậu viện luôn là chốn đa sự, xin Định vương cho tôi rời khỏi đây đi, tôi không muốn chịu thêm những việc ngoài ý muốn như hôm nay nữa.”
Tiêu Tề lạnh lùng nói: “Nha hoàn Nghệ Như không giữ bổn phận, xúi giục Phu nhân sinh sự, lôi cô ta xuống chờ xử trí.”
“Vương thượng!” Nghệ Như hoảng sợ, “Không liên quan đến nô tỳ… Phu nhân!”
Lưu Vũ giận đến nghẹn lời, một lúc sau mới nghiến răng nói: “Vân Trạch Tiêu Tề, chàng giỏi lắm… Muốn xử trí cô ấy thì xử trí thiếp trước đi!”
Tiêu Tề không có hành động gì, chỉ quét mắt nhìn, các bộc phụ lập tức tiến tới kéo người đi, Lưu Vũ nghiêm giọng hét lên ngăn cản, nhưng các bộc phụ đều rất rõ chủ nhân thật sự của phủ này là ai, càng biết thủ đoạn của hắn nên nào dám làm trái, tiếp tục lôi Nghệ Như đi, Lưu Vũ cũng không màng lễ nghi gì nữa, vội đuổi theo lập tức.
Tiêu Tề cũng mặc kệ, dặn dò hai nha hoàn đưa Nhạn Sơ về Phong viên.
Nhạn Sơ vừa đi thì Lưu Vũ vội vã quay lại, giậm chân tức giận nói với Tiêu Tề: “Tiêu Tề, chàng mau thả Nghệ Như ra, nếu không thì thiếp… thiếp sẽ chết cùng với cô ấy.”
Gương mặt xinh đẹp của nữ nhân vì phẫn nộ mà trở nên méo mó, phong thái dịu dàng yếu đuối đã mất hết bảy phần, lại dùng đến cả sự uy hiếp ngu xuẩn nhất. Tiêu Tề càng cảm thấy bực bội, lạnh lùng ra lệnh: “Thu dọn đồ đạc, đưa Phu nhân về nhà mẹ mấy ngày.” Hắn dừng một lúc rồi nói: “Đưa luôn nha hoàn Nghệ Như về, cứ nói là không dám thu nhận ác tỳ như vậy, để Tần Xuyên tướng quân xử trí.”
Khi nữ nhân đã trao hết tất cả cho nam nhân thì có gì đáng sợ hơn mất đi lòng của trượng phu? Sự phẫn nộ trong mắt Lưu Vũ lập tức chuyển thành sợ hãi: “Chàng nói gì, chàng… chàng muốn đưa thiếp đi sao? Chàng chán ghét thiếp rồi sao?”
Tiêu Tề nhẹ giọng nói: “Lưu Vũ, xem thử nàng hôm nay đi, trước đây nàng không phải như vậy.”
Từ nhỏ hắn đã được nuôi dạy để trở thành người thừa kế của Vân Trạch tộc, biết rõ sự quan trọng của việc tề gia, hậu viện tự cổ chí kim luôn là chốn đa sự, năm xưa sau khi Việt Tịch Lạc vào phủ, mọi việc trong nhà đều đâu vào đó, Việt Tịch Lạc không còn nữa, hậu viện luôn bỏ trống cũng không xảy ra chuyện gì, bây giờ Lưu Vũ tính tình luôn dịu dàng mềm mỏng vào phủ làm chủ nhưng lại diễn loại kịch này, thật là ngoài dự liệu và cũng đã phạm vào đại kỵ của hắn, nhất thời thất vọng nản lòng nên cố ý muốn cảnh tỉnh nàng, bởi vậy hắn mới nói nặng như vậy.
Nhưng Lưu Vũ lại sợ hãi thật sự, tiến tới nắm chặt tay hắn, ngước mặt lệ rơi như mưa: “Thiếp nói vậy chẳng phải là khiêu khích Ảnh phi trước mặt Bệ hạ đó sao? Thiếp không muốn Ảnh phi hận chàng nữa…”
Thấy nàng có ý hối hận, lúc này Tiêu Tề mới đưa tay ôm lấy nàng thở dài: “Vì sao ta xử trí Nghệ Như chắc nàng rõ hơn ta, ta có thể dung thứ cho việc nhất thời hồ đồ, nhưng không thể dung thứ cho thủ đoạn độc ác như vậy, nếu không hậu viện làm sao yên ổn được! Sau lưng ta là cả Vân Trạch tộc, có câu Thê hiền gia vượng, nếu nàng một mực muốn thiên vị cho loại ác tỳ như vậy thì sẽ khiến ta hiểu lầm.”
Thân là quyền thần, đương nhiên khắp nơi đều có tai mắt, nhất cử nhất động trong cung lẽ nào hắn không biết sao?
Lưu Vũ trắng bệch mặt: “Chàng… nghi ngờ thiếp sao?”
“Đương nhiên không phải là nàng, là Nghệ Như lần trước chịu phạt nên ôm hận trong lòng, cố ý hãm hại.” Tiêu Tề nói, “Nhạn Sơ không hề làm chuyện gì uy hiếp đến nàng, nàng không cần lo lắng, khinh suất manh động chỉ làm hư đại sự của ta thôi.”
Lưu Vũ đáp: “Nhưng Nghệ Như…”
“Cô ta đã từng hầu hạ nàng, ta sẽ xử trí nhẹ.” Giọng điệu Tiêu Tề nghiêm lại, “Ta không muốn thấy những chuyện này xảy ra nữa, Vũ nhi, ta hi vọng nàng có thể hiểu.”
“Chàng đừng giận, thiếp… biết rồi.” Lưu Vũ ôm chặt eo hắn.
Tiêu Tề nhẹ nhàng vỗ vai nàng: “Biết là tốt rồi, ta sẽ không trách nàng nữa, chỉ mong nàng vĩnh viễn là Vũ nhi mà ta quen biết.”
Tin tức người mới và Phu nhân giao tranh nhanh chóng truyền đến Phong viên, các nha hoàn sau khi biết kết quả càng không dám lơ là Nhạn Sơ mà đều ân cần cẩn thận hầu hạ nàng. Sau khi tắm rửa, chỉ không thấy mình Hồng Diệp đâu nhưng Nhạn Sơ cũng không hỏi thêm, lười nhác nằm trên giường, đón lấy chén thuốc nóng nha hoàn dâng lên.
Trăm năm qua trôi qua, nha hoàn tâm phúc chưa chắc vẫn còn là tâm phúc, luôn miệng trách mắng Thu Ảnh nhưng không biết rằng kể từ lúc nàng ta tự xưng là Hồng Diệp thì đã không còn là Vãn Phong ngày xưa rồi.
Việc hãm hại hôm nay được định sẵn là sẽ thất bại, bây giờ Tiêu Tề vẫn phải lợi dụng nàng để xoa dịu Việt quân nên buộc phải bảo vệ nàng, Tần Xuyên Lưu Vũ chỉ là khéo hóa quá vụng thôi.
Với tính cách của Tiêu Tề thì chắc chắn Nghệ Như sẽ bị đuổi đi.
Có được thì đã sao? Tần Xuyên Lưu Vũ vốn không hiểu hắn, nữ nhân tự đánh giá cao bản thân đều dễ dàng phạm phải sai lầm lớn nhất, nàng ta hoàn toàn không biết rõ hắn là Vân Trạch Tiêu Tề, sau đó mới là nam nhân của Tần Xuyên Lưu Vũ, hắn tuyệt không cho phép bên cạnh mình có nữ nhân ác độc ảnh hưởng đến lợi ích của gia tộc.
Cứ tưởng là cưới được một Phu nhân dịu dàng hiền huệ, sau đó từ từ nhìn rõ bộ mặt khác của nàng ta, Tiêu Tề sẽ có phản ứng thế nào đây? Thật đáng để chờ đợi.
Có được thân phận đệ tử của Vĩnh hằng chi gian, chuyện Nhạn Sơ trở về đó càng danh chính ngôn thuận hơn, lần này không có Bạch y sứ giả nghênh tiếp, bước vào sơn cốc, cảnh vật trước mắt tự động biến mất, người đã đứng ở cái đài trên vách núi, cây phong lùn bên cạnh theo gió đong đưa, cây hoa trước mặt đã kết ra rất nhiều quả nhỏ màu xanh.
Gió thổi tà áo và dây buộc tóc, Tây Linh quân một mình ngồi trước bàn cờ đá, cầm cờ đen tự mình đấu với cờ trắng, lần này đã có thể thấy rõ dung mạo.
“Đến rồi à.” Giọng nói như vang lên từ hư không.
Hoàn toàn không ngờ rằng hắn sẽ đích thân dẫn đường, Nhạn Sơ có chút băn khoăn, nàng còn căng thẳng hơn lần đầu gặp hắn, hai tay trong áo không nhịn được mà nắm chặt lại.
Trên thực tế thì từ khi biết được thân phận của hắn nàng đã bắt đầu có ý kính sợ, không dám hỗn xược trước mặt hắn, hắn chịu bảo vệ nàng trước mặt bao người đã là chuyện ngoài ý muốn, Nhạn Sơ vô cùng bất an, dù gì thì thân phận đệ tử của Vĩnh hằng chi gian này có liên quan quá lớn, có thân phận này tức là có được sự bảo vệ của hắn, hai người không thân thiết lắm, hắn chỉ là ân nhân cứu mạng của nàng, cách giải thích duy nhất là nàng được Nhất diệp hoa chọn, hắn có lý do dể bảo đảm sự an toàn của người nuôi hoa, bởi vậy mới đặc biệt quan tâm đến nàng.
“Đã có không ít người từng ngất xỉu ở đây rồi.”
“Hả?”
“Ta không ngại có thêm một người nữa.”
Nhạn Sơ có ngốc đến đâu cũng nghe ra được hắn đang nói đùa, nhưng lại khiến nàng vô cùng ngạc nhiên, trong lúc ngượng ngùng, nàng vội buông hai tay hành lễ: “Thuật di chuyển không gian của Đạo môn quả nhiên cao minh, Nhạn Sơ may mắn được mở rộng tầm mắt.”
Tây Linh quân đưa tay, trong khoảnh khắc, con đường trên vách núi lại hiện ra.
Thân phận mới này dù sao cũng hoàn toàn có ích chứ vô hại, tiếp nhận sự bảo vệ mới là lựa chọn tốt nhất. Nàng đã rơi vào tình cảnh này rồi thì còn có gì không nỡ nữa? Huống hồ với thân phận và địa vị của đối phương thì có thể mưu đồ gì ở nàng đây?
Sau khi Nhạn Sơ nghĩ thông bèn trấn định lại, đi thẳng vào động tuyết để cho hoa uống máu, sau đó theo con đường kia quay lại vách núi, nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Nhạn Sơ có một chuyện không hiểu, hoa này sinh trưởng chậm chạp, trước đây tôi chưa từng nuôi nó, sao lại có thể nở hoa?”
Tây Linh quân lấy trong bát ra một quân cờ đen đặt xuống rồi nói: “Trăm năm trước cô bị thương hôn mê đã chảy quá nhiều máu.”
Nhạn Sơ hiểu ra.
Tây Linh quân bỗng nhiên nói: “Tâm mạch của cô bị thương, do thuật Băng giải tạo thành, thuật Hỏa liệu tuy có thể giải trừ đau đớn khi nó phát tác, nhưng tương khắc với thuật pháp của Băng quốc, sẽ chỉ khiến cho vết thương của cô ngày càng nghiêm trọng hơn thôi.”
Thuật băng giải? Lần này Nhạn Sơ thật sự hoảng hốt, ý nghĩ trong đầu xoay chuyển, nhưng cuối cùng không hỏi nên lời: “Đa tạ Tây Linh quân chỉ điểm, nhưng trong lúc bất lực chỉ đành chọn cái hại nhẹ hơn.” Bệnh cũ của Việt Tịch Lạc xuát hiện trên người nàng, Tiêu Tề sẽ không chỉ đơn giản là nghi ngờ nữa, con người chỉ cần từng trải qua những cái đau đớn hơn thì sẽ phát hiện ra rằng, chút đau đớn này thật ra không hề khó chịu, chút vết thương này cũng chẳng là gì.
Tầm mắt vẫn ở trên bàn cờ, Tây Linh quân vẫy tay nói: “Đi đi.”
Thấy bàn tay kia lại lấy một con cờ trắng, Nhạn Sơ không nhịn được buột miệng: “Không biết Nhạn Sơ có may mắn biết được húy danh của Tây Linh quân không?”
Ngón tay thon dài cầm quân cờ trắng ngừng giữa không trung một hồi lâu rồi mới từ từ hạ xuống, con cờ bạch ngọc rơi vào giữa bàn cờ đá, phát ra âm thanh khe khẽ.
Nhạn Sơ vô cùng bất an, nàng cụp mắt nói: “Là Nhạn Sơ lỗ mãng, cáo từ.”
Vừa đi được vài bước…
“Phụng Kỳ, Tây Linh Phụng Kỳ.” Giọng hắn vang lên sau lưng.
Mang theo một bụng nghi vấn, Nhạn Sơ trở về Định vương phủ dưới sự hộ tống của sứ giả, vừa vào Phong viên thì có nha hoàn đến báo Lưu Vũ đang ở đó, Nhạn Sơ không hề ngạc nhiên, chỉ “Ồ” một tiếng rồi đi về phía tiểu lâu, nha hoàn đang chờ bên ngoài vội vén rèm để nàng đi vào.
Thấy nàng về, Lưu Vũ đứng dậy.
Nhạn Sơ ra hiệu cho các nha hoàn thoái lui: “Phu nhân giá lâm, thất lễ rồi.”
Vì chuyện xảy ra trước đây nên Lưu Vũ cười không tự nhiên lắm: “Ảnh phi xưa nay luôn chống đối với Vương thượng, hôm qua nghe cô ta lại khích bác trước mặt Bệ hạ, ta nhất thời nóng lòng… đặc biệt đến đây để tạ lễ với cô nương.”
Nghệ Như từ nhỏ đã đi theo nàng, là người trung thành nhất, nàng nào nỡ đưa đi, nhân lúc Tiêu Tề nguôi giận mà ba lần bốn lượt cầu xin đảm bảo, tân hôn chưa lâu, Tiêu Tề dù sao cũng không nhẫn tâm làm tổn thương trái tim nàng, mệnh lệnh ban trước mặt bao người lại không tiện thu về nên đã chỉ điểm cho nàng vài câu, vì để giữ lại nha hoàn tâm phúc, cuối cùng nàng vẫn phải chủ động đến Phong viên tạ lễ, nay chỉ có Nhạn Sơ ra mặt cầu xin là thích hợp nhất.
Nhạn Sơ hiểu ra: “Định vương bảo Phu nhân đến sao?”
Nữ nhân yếu đuối, dễ dàng bị người ta chém đi cánh tay như vậy nhưng lại làm ra những chuyện khiến người ta căm ghét, cũng may là nàng có được tình yêu của Tiêu Tề, không được dung túng nhưng tuyệt đối sẽ được bảo vệ.
Bị nàng biết trước, Lưu Vũ lập tức không trở tay kịp: “Nghệ Như cô ấy…”
Lời đã chuẩn bị sẵn còn chưa kịp nói ra thì nàng bỗng nghe thấy một chữ.
Giọng nói nhẹ nhàng, vừa đủ để hai người nghe thấy, rõ ràng như vậy, gần như vậy, như ác mộng bám chặt lấy tâm trí nàng, khiến cả người nàng sợ hãi đến run rẩy.
Ở đối diện, xà mỹ nữ đang thị uy: “Cô nói đi, ta sẽ giữ người của cô lại sao?”
“Là cô! Cô chưa chết!” Lưu Vũ chấn kinh lui về phía sau, va phải giá để bình hoa, bình ngọc điêu khắc hình lá phong theo đó mà rơi xuống vỡ ra thành từng mảnh.
Các nha hoàn kinh ngạc vội tiến đến dìu nàng.
“Cô tưởng là chàng sẽ tin cô sao?” Ý thức được mình luống cuống, bàn tay trong áo Lưu Vũ nắm chặt lại, cố gắng để mình trấn định, nàng cười lạnh: “Cho dù cô trở về thì chàng vẫn là của ta, cô không động vào ta được đâu!”
Đưa mắt nhìn bóng dáng nàng ta mất hút sau tấm rèm, Nhạn Sơ thần tình thoải mái, không hoảng không loạn sai nha hoàn quét dọn mảnh vỡ, rồi lại được nha hoàn hầu hạ thay y phục. Quả nhiên dùng cơm xong, chưa bao lâu thì Tiêu Tề tiến vào.
Nhạn Sơ đang dựa vào cột ngồi ở hành lang, thấy hắn bèn hỏi: “Phu nhân không sao chứ?”
Tiêu Tề nói: “Nàng ấy đến tạ lễ, không hề có ác ý.”
Khóe môi Nhạn Sơ cong lên: “Cô ấy cứ nghi ngờ tôi là Vương phi, e là bị sợ hãi rồi, Định vương đến để hỏi tội sao? Hay đang trách tôi lòng dạ hẹp hòi, không chịu nhận tạ lễ?”
Tần Xuyên Lưu Vũ xác nhận thân phận của nàng là vì ý nghĩa của chữ đó, tiếc là nàng đã sớm chắc chắn rằng Tần Xuyên Lưu Vũ không dám cho Tiêu Tề biết, khiến nữ nhân đó ngày đêm sống trong lo sợ, không làm ra chút chuyện ngốc nghếch cũng không được.
Tiêu Tề nói: “Lần này nàng ấy hơi hồ đồ, tin lời xúi giục của nha hoàn, nàng hà tất tính toán với nàng ấy?”
Nhạn Sơ đứng dậy: “Cô ấy hồ đồ thì có thể không cần tính toán, còn tôi thì phải chịu bị hãm hại, đây là lời Định vương muốn nói sao?”
Tiêu Tề đáp: “Ta không có ý này.”
Nhạn Sơ nói: “Tôi chỉ biết Nghệ Như hãm hại tôi, suýt chút nữa khiến tôi chết dưới tay Ảnh phi, nếu giữ lại cô ta thì sau này há chẳng phải ai cũng dám đối phó với tôi sao? Phu nhân có Định vương bảo vệ, tôi không muốn chết không rõ ràng, Nguyệt Nhạn Sơ này không tốt tính như vậy, có thù tất báo, Nghệ Như tuyệt đối không thể giữ lại.”
Tiêu Tề nhìn nàng, có chút thất thần.
Tính tình cứng rắn này, thủ đoạn làm chủ nhà này, ngay cả yêu hận trong lời nói cũng toát ra một cách trực tiếp như vậy.
Theo Hồng Diệp báo lại thì tuy mỗi đêm đều có sai khiến nhưng nàng chưa từng gọi tên “Vãn Phong”, tính cách và sở thích có chỗ khác Tịch Lạc nhưng cũng có chỗ giống, càng khiến người ta khó phán đoán hơn. Có thể biết được húy danh của Tây Linh quân cho thấy quan hệ giữa nàng và Vĩnh hằng chi gian không phải là giả, nhưng với năng lực của Vĩnh hằng chi gian thì cứu một người từ sông băng lên càng dễ dàng hơn.
Tiêu Tề im lặng trong chốc lát, giọng điệu bất giác trở nên dịu dàng: “Để Lưu Vũ đến cầu xin là ta suy nghĩ không thỏa đáng, ta sẽ đuổi Nghệ Như đi.”
Nhạn Sơ ngồi xuống lại, tiện tay ngắt vài lá phong chơi đùa.
Tiêu Tề nhìn động tác của nàng nói: “Tịch Lạc cũng thích làm vậy.”
Nhạn Sơ tức giận: “Cô ấy là cô ấy, tôi là tôi, tôi không nhớ gì cả.”
Tiêu Tề thấy vậy bèn nhếch môi cười, dịch chuyển chủ đề: “Ta hi vọng nàng có thể theo ta đi gặp một người.”
Nhạn Sơ không nghĩ gì đã hỏi lại: “Nếu tôi không đi thì sao?”
Tiêu Tề nói: “Không sao, đương nhiên nàng bằng lòng mới đi.”
Nhạn Sơ nhìn hắn hồi lâu rồi phì cười: “Nể tình ngài chịu bảo vệ tôi, tôi sẽ nghe ngài một lần, nói đi, muốn đưa tôi đi gặp ai?”
“Lư Sơn lão tướng quân, huynh đệ kết nghĩa của Việt tướng quân, nhiều lần sánh vai tác chiến vào sinh ra tử với Việt tướng quân, vô cùng có uy vọng trong Việt quân.” Tiêu Tề hơi ngừng lại rồi nói: “Ông ấy coi như là bậc thúc thúc của Tịch Lạc, lúc Tịch Lạc còn sống thường nhắc đến ông ấy.”
Nhạn Sơ khó hiểu: “Danh tiếng của Lư Sơn lão tướng quân không nhỏ, nhưng nghe nói nhiều năm trước ông ấy đã không còn chức trách gì ở Việt quân nữa mà.”
“Lão nhân gia thích yên tĩnh, không muốn người ngoài quấy nhiễu nên nơi ở đương nhiên cũng hơi hẻo lánh.” Tiêu Tề nói, “Bây giờ ông ấy là người duy nhất trong Việt quân thân quen với Tịch Lạc, nếu nàng có thể đi thì có lẽ sẽ khiến lão nhân gia vui mừng, dù sao nàng cũng quá giống với Tịch Lạc.”
“Ông ấy không vừa lòng với chuyện ngài cưới Phu nhân?” Nhạn Sơ lĩnh ngộ, “Tôi phải khiến lão nhân gia vui, tốt nhất là để ông ấy biết ngài không hề quên Vương phi.”
Tiêu Tề hiển nhiên đã quen với lời lẽ độc địa của nàng: “Ngày mai thì sao?”
Nhạn Sơ nghĩ nghĩ rồi đáp: “Vết thương ở chân tôi còn hơi đau, vài ngày nữa đi.”
Dùng bữa xong Phong viên cũng vào đêm, do lúc xưa nơi đây ít thường qua lại nên rất ít đèn lồng, Nhạn Sơ cũng không yêu cầu tăng thêm, chờ Hồng Diệp tỉ mỉ hầu hạ nàng đi ngủ, tắt đèn xong thì trong phòng lập tức tối đen như mực.
Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng mưa, rừng phong ngoài cửa sổ xào xạc lên tiếng, mang theo âm thanh mưa rơi xuống mặt hồ, đến bên gối nàng thì càng thê lương hơn.
Thời tiết thay đổi, ngực lại bắt đầu đau, Nhạn Sơ nhắm mắt.
Tây Linh Phụng Kỳ.
Nàng vẫn chưa hết chấn động, không phải vì cái tên này đã được xác nhận mà là chân tướng về bệnh tim của nàng thật quá bất ngờ, nàng vì sinh thiếu tháng nên hôn mê nhiều năm, sau khi tỉnh lại thì bị bệnh tim này, phụ thân chỉ nói vì sinh thiếu tháng nên tâm mạch bị tổn thương, không ngừng mời danh y đến chữa trị, nào biết là bị thuật Băng giải làm tổn thương, nghe nói đây là cổ thuật thất truyền của Cực địa Băng quốc, tại sao Phụ thân lại giấu diếm?
Đau đớn khó chịu, Nhạn Sơ định dùng thuật Hỏa liệu, bỗng hiên nhớ lại lời cảnh cáo ban ngày, nàng đành phải bỏ ý định này, chuyển sang suy nghĩ về chuyện sắp xảy ra để phân tán tư tưởng.
Ngày này cuối cùng cũng đến, bước vào hang hổ tiếp cận được mục tiêu, hiện giờ Việt quân bị Tiêu Tề khống chế, không ai dựa vào dung mạo để tin tưởng một nữ nhân, càng không biết có những ai đã bị Tiêu Tề lôi kéo, hành động khinh suất sẽ bứt dây động rừng, chỉ khi được sự thừa nhận của người họ tôn kính nhất thì mới nắm chắc, người đó chính là Lư Sơn lão tướng quân.
Nhưng đây là một cuộc gặp mặt bị giám sát, chỉ cần để lộ ra chút dấu vết thì người gặp nguy hiểm không chỉ có mình nàng, Lão tướng quân không hề đề phòng Tiêu Tề, tin tức bên cạnh ông ấy chắc đã bị Tiêu Tề khống chế từ lâu, Tiêu Tề chưa ra tay với ông ấy mà lại che giấu hành tung nhiều năm, bây giờ chịu đưa nàng đi đương nhiên đã nắm chắc khả năng ngăn chặn tất cả những việc ngoài ý muốn.
Chưa chắc hắn không phải đang thăm dò mưu đồ của nàng, một trận cân não nguy hiểm.
Bất luận thế nào, đã biết được tin tức của Lão tướng quân cũng là một khởi đầu tốt, cũng là mục đích nàng trở về Vân Trạch gia, một người chờ cả trăm năm rồi thì thứ không thiếu nhất chính là sự kiên nhẫn.
Trong đêm tối có tiếng mưa rả rich, mặt đất hình như bị chấn động.
Phát hiện ra điều dị thường, Nhạn Sơ cả kinh, nàng vội thu hồi tất cả mọi suy nghĩ để tập trung tinh thần lắng nghe, phát hiện ra động tĩnh đến từ góc Đông Bắc của hoa viên.
Góc Đông Bắc là từ đường, cách Phong viên chỉ có một bức tường, trong phủ cũng có cửa thông trực tiếp đến đó, chấn động vừa rồi vô cùng nhẹ, người bình thường vốn không thể cảm nhận được, thêm vào đó đây là hậu viên, nữ nhân của Diễm quốc không nhiều người tập võ, các nha hoàn đương nhiên không phát giác được.
Ngực đau ghê gớm, Nhạn Sơ không nhịn được phải trở mình.
“Cô nương chưa ngủ sao?” Giọng Hồng Diệp truyền đến, “Có phải trong người không khỏe không?”
Đành phải vận dụng thuật Hỏa liệu giảm bớt đau đớn, Nhạn Sơ cố gắng khiến hơi thở trở lại thông suốt, bình tĩnh đáp: “Ta hơi khát, đốt đèn lên đi, rót một chén trà đến đây.”
Lúc trời sắp sáng thì mưa tạnh, khi dùng xong bữa sáng bước ra ngoài thì mặt trời đã lên cao, ánh nắng chiếu rọi lên những hạt mưa còn sót trên lá phong, lấp lánh vui mắt.
Nhạn Sơ đưa Hồng Diệp đi dạo như thường lệ, sau lưng không thiếu được thị vệ đi cùng. Nàng vẫn nhớ chuyện tối qua nên cố ý đi dọc theo con đường, lúc ngang qua từ đường luôn tiện nhìn thử, chỉ thấy bên ngoài cánh cửa lớn cũng giống hệt từ đường của nhà các quan viên khác, chỉ cho mấy thị vệ canh giữ, dù gì thì bên trong cũng chỉ thờ bài vị của người chết, không có đồ gì đáng giá, chẳng ai nhàm chán đến mức dòm ngó đến từ đường nhà kẻ khác.
Động tĩnh đêm qua tuyệt đối không bình thường, trăm năm, trong Vương phủ mới xây này lại có thêm bí mật gì đây?
Nhạn Sơ vừa đi vừa nghĩ, thỉnh thoảng dừng lại mua vài món đồ, đi đến đường chính thi bỗng thấy trên tòa lầu ở góc đường trước mặt có hai người đang ngồi, một trong số đó là Nam vương dung mạo xinh đẹp nghiêm túc.
Tầm mắt vừa chạm nhau, Nhạn Sơ không nhanh không chậm ngoảnh mặt đi, nhưng trùng hợp là tòa lầu trước mặt là Thanh lâu, do đang tu sửa nên tấm biển “Tùy tâm Hoa uyển” lúc này bị tháo xuống đặt bên cửa, Nhạn Sơ thấy vậy không nhịn được cười, kéo Hồng Diệp đi tới nhìn vào trong.
Hồng Diệp ngượng ngập thúc giục nàng: “Những chỗ thế này… cô nương vẫn nên đi đi thì hơn.”
“Sợ cái gì, ta không vào được hay sao?” Tuy nói vậy nhưng Nhạn Sơ cũng không kiên trì, mặc cho nàng ta kéo đi.
Hai người đi rồi, ba chữ sau chữ “Tùy” lại hiện ra.
Nam vương cười cười thu hồi tầm mắt, nâng ly với Hình viện sử đối diện: “Mời.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook