Vương Phi Trở Về
-
Chương 25: Yến tiệc Giao thừa
Sự việc tiến hành rất thuận lợi, chiều tối hôm sau, Tiêu Tề theo tin tức điều tra được đích thân đi Cảnh sơn, vừa hay cứu được Nhạn Sơ thân trong hiểm cảnh, Nhạn Sơ như ý được hắn đón về Định vương phủ.
Từ khi nàng mất tích, chúng nhân ở Phong viên đều không được sống yên, Lưu Vũ bị lạnh nhạt nên khó tránh trút giận vào bên này, ngay cả chi tiêu thường ngày cũng bị cắt xén, chỉ thiếu điều đuổi hết các nha hoàn đi, Tiêu Tề lại một lòng truy tìm tung tích của Nhạn Sơ, không ai dám phiền hắn vì những chuyện vụn vặt này, bây giờ Nhạn Sơ bình an trở về, Hồng Diệp và các nha hoàn đều vô cùng vui mừng.
Sau bữa tối, nhạn Sơ thư thái tắm rửa, thay một bộ y phục tươi tắn, lười nhác dựa vào lan can nhìn lá phong điêu tàn, thưởng thức vẻ đẹp cuối cùng, nghĩ đến sắc mặt của Lưu Vũ lúc này, nàng càng vui mừng khôn xiết.
Nam vương đương nhiên không trực tiếp cho Tiêu Tề biết tin tức này mà tiết lộ cho ám vệ của Tần Xuyên tướng quân, Lưu Vũ hận không thể giết chết Nhạn Sơ, biết được tung tích của nàng, lập tức ra lệnh cho ám vệ đi Cảnh sơn truy sát, nhưng trải qua chuyện lúc trước, Tiêu Tề làm sao không đề phòng nàng ta? Nàng ta muốn thần không biết quỷ không hay trừ bỏ Nhạn Sơ, nhưng lại không ngờ Tiêu Tề đã phái người giám sát nàng ta từ lâu, đương nhiên cũng “trùng hợp” đến kịp cứu được Nhạn Sơ.
Truy sát không thành lại còn bị lợi dụng, Lưu Vũ làm sao không tức? Tiêu Tề nghi ngờ thì đã sao, thế cuộc nay đã không còn do hắn thay đổi được nữa, hắn đối với Việt Tịch Lạc dù sao cũng có tình, không thể nhẫn tâm, nếu không hà tất phải cản trở Lưu Vũ? Trải qua chuyện này, ác cảm của hắn đối với Lưu Vũ nhất định sâu thêm.
Thấy đôi tình nhân “ân ái” này trở mặt, Nhạn Sơ rất muốn cười, nàng cố nhếch khóe môi nhưng làm thế nào cũng không cười nổi.
Đắc ý phải không? Nhưng tiếc là không còn ai nghe nàng tự khen mình, cũng không còn ai vuốt hàng mi dài gọi nàng là “Sư phụ”.
Ở trong khu vườn này, ác ma xinh đẹp kia đã từng nằm giữa tán phong, đưa tay hứng lấy ánh mặt trời, hồi tưởng lại bộ dạng yêu mị của hắn, bỗng cảm thấy có vài phần ngây thơ.
Nhạn Sơ không nhịn được mà bắt chước hắn sờ lên mắt.
Quả nhiên sau khi người đi rồi thì chỉ còn nhớ những điều tốt, ít nhất thì lúc hắn còn ở đây, cho dù có hoảng sợ, có tức giận, nhưng cũng không cô liêu như lúc này.
Hành sự không theo lẽ thường, lời nói nửa thật nửa giả, chỉ một điều duy nhất có thể chắc chắn là hắn không thích có quá nhiều quy tắc, lúc đầu nàng đối với hắn chỉ có sợ hãi, tiếp xúc chỉ là bất đắc dĩ, sau đó đích thực hắn đã giúp nàng rất nhiều lần, cho dù chỉ vì hứng thú, nhưng nàng dần dần trở nên thích ở bên cạnh hắn, có thể là vì nàng của bây giờ chỉ xứng làm bạn với ác ma mà thôi. Chỉ có hắn mới hứng chí nghe nàng huênh hoang về âm mưu của mình, sau đó vỗ tay tán thưởng, sự tán thưởng chân thật không chút mỉa mai. Mấy lần nàng muốn lợi dụng hắn, hắn không hề lưu tình mà vạch trần, sau đó hai người lại như không có chuyện gì xảy ra. Hắn trời sinh tà ác, nàng vì thù hận bất chấp thủ đoạn, nhưng giữa hai người lại có cảm tình đồng loại.
Kẻ bị thương là người đó, nàng không thể không cứu.
“Sư phụ, cô thật nhẫn tâm, dùng tự do của đồ nhi để cứu kẻ khác.” Vì kẻ khác mà bỏ rơi hắn, lời hắn bộc lộ sự oán thán là thật, hay hắn vốn không hề để tâm? Hắn vốn là một kẻ điên, vì hắn có thể không nhận lời, mà nàng cũng không ép buộc được.
Trời đông tối rất nhanh, từng ngọn đèn lồng được thắp lên, so với con đường phồn hoa bên ngoài, trong Vương phủ lạnh lẽo thế này đây.
Nhạn Sơ quay người nhìn người sau lưng, lơ đãng cười: “Định vương.”
Trong sắc đêm, đường nét trên gương mặt kia cũng trở nên mơ hồ, Tiêu Tề đứng bất động dưới ánh đèn, biểu hiện bình tĩnh khác thường: “Ổn cả chứ?”
Nhạn Sơ gật đầu: “Ổn rồi.”
Tiêu Tề nhẹ giọng “Ừ” một tiếng: “Vậy thì tốt, bây giờ nàng có thể dưỡng thương cho tốt rồi.” Đối với sự mất tích rồi lại đột nhiên xuất hiện của nàng, hắn không hỏi quá nhiều.
“Mấy ngày nay ngài lo lắng cho tôi, tôi đã nghe nói rồi, đa tạ ngài.” Nhạn Sơ sờ lên khung cửa, một lọn tóc đen bị gió thổi ngang qua mặt, “Lầu này vẫn rất ít người đến.”
Tiêu Tề nhìn tay nàng xuất thần.
Năm xưa lúc mới xây tiểu lâu này, trong phòng bỏ trống để chứa đồ, ngày thường rất ít người chú ý, một lần nàng nghịch ngợm, trốn ở đây cả ngày nhìn hắn nóng lòng đi tìm, cuối cùng hắn điều động tất cả ám vệ trong tay, gần như tìm khắp mọi ngõ ngách trong Kinh thành, lúc trở về mới phát hiện nàng ngồi trên lan can nhìn hắn cười, hậu quả không nghĩ cũng biết, nàng bị hắn “phạt” thật nặng, trong thuốc nàng uống bị thêm vào mấy vị quý giá nhưng đắng vô cùng.
Kí ức ngọt ngào vốn chỉ thuộc về hai người, nay nàng cố ý nhắc lại, hắn có thể không nhớ sao? Hắn cố chôn vùi hồi ức, còn nàng lại đào nó lên.
Biết rõ nàng đang lợi dụng sự áy náy của mình, nhưng tại sao lần nào cũng để nàng đạt được ý nguyện? Tiêu Tề thu hồi tầm mắt, thôi vậy, hắn cũng không buồn biết nguyên do nữa: “Tiêu Viêm đang ở trong cung.”
“Tôi biết rồi.” Nhạn Sơ cắn đôi môi đỏ, níu lấy cánh tay hắn thấp giọng khẩn cầu, “Hắn đã từng cứu tôi.”
Tiêu Tề cứng nhắc lên tiếng: “Được, ta đưa nàng đi gặp hắn.”
Mục đích đạt được thuận lợi hơn trong tưởng tượng, Nhạn Sơ mừng rỡ buông tay: “Đa tạ ngài.”
Nhìn đôi mắt vẫn sáng rực kia, có còn chút gì thật lòng không? Thê tử của hắn trong lòng lại nhớ đến đệ đệ của hắn. Tiêu Tề cúi đầu nhìn nơi nàng từng níu lấy, quay người muốn xuống lầu, đi đến cầu thang bỗng dừng lại nói: “Bây giờ Tiêu Viêm không còn như xưa nữa, chỗ Bệ hạ nàng phải cẩn thận.”
Không chờ hắn rời đi, Nhạn Sơ lại dựa vào lan can.
Đây vẫn là một chuyện tổn thương người cũng tổn thương mình, tuy chỉ là phu thê hữu danh vô thực nhưng cũng từng ngày ngày bên nhau, lúc đó nàng phát giác có điều không đúng nên giả vờ mất tích, chẳng qua nàng cố ý muốn biết hắn có để tâm đến mình không.
Tình cảm đẹp nhất đã tan nát từ lâu, hắn muốn bù đắp, cũng đang gắng sức bù đắp, nhưng tiếc là kết cuộc lưỡng bại câu thương đã được định sẵn rồi, phụ nàng, vẫn có thể quay đầu, nhưng phụ Việt gia thì không thể nào tha thứ được.
Trong phủ mấy ngày nay rất bình lặng, đối với hành vi một lần nữa tự ý quyết định của Lưu Vũ, Tiêu Tề không chỉ không xử trí mà thậm chí trách mắng cũng không, hắn thật sự lạnh nhạt với Lưu Vũ, không chỉ chưa từng về phòng mà còn không để cho Lưu Vũ gặp mặt hắn.
Tiêu Tề cũng không đến Phong viên, thỉnh thoảng phái thị vệ đưa những dược liệu quý giá đến, đều là những thứ tốt cho vết thương của Nhạn Sơ, Nhạn Sơ không hề khách sáo, đem hết cho các nha hoàn, không hề dùng cho mình thứ gì, còn nội công Tây Linh quân truyền thụ nàng vẫn kiên trì tập luyện, mỗi lần luyện một canh giờ thì thấy tay chân ấm lên, toàn thân thư thái. Bộ nội công này đúng là tạo ra để chế ngự thuật Băng giải, sáng tạo ra nội công phức tạp như vậy thì thời gian bỏ ra tuyệt đối không ít, chắc hắn đã bắt đầu từ rất lâu rồi.
Quá khứ bị lãng quên, chân tướng không ai biết, muốn biết nhưng lại sợ phải biết.
Đêm Giao thừa, Kinh thành tuyết rơi, người Diễm quốc đều thích nóng không thích lạnh, nhưng thời tiết Giao thừa năm nay lại lạnh vô cùng, không biết bên ngoài có bao nhiêu kẻ lang thang đã chết cóng.
Quốc sự là quốc sự, trong cung vẫn tổ chức yến tiệc Giao thừa như thường lệ. Trời sập tối, Tiêu Tề đưa Nhạn Sơ lên xe vào cung, đến cửa cung, hai người xuống xe theo hai thị vệ đi vào bên trong.
Đến ngoài điện, Nhạn Sơ bước nhanh mấy bước, tiến lên níu lấy tay Tiêu Tề.
Tiêu Tề nghiêng mặt nhìn nàng, biểu hiện ôn hòa: “Lạnh sao?”
Nhạn Sơ mỉm cười: “Không lạnh.”
Tiêu Tề kéo chặt y phục cho nàng, sau đó mới đưa nàng bước vào cửa điện, đón lấy ánh mắt dị thường của chúng nhân, Nhạn Sơ cụp mi theo sát bên cạnh hắn, không ít đại thần bước sang hành lễ chào hỏi, thị vệ đã chờ để nghênh đón từ lâu, rất nhanh đưa hai người ngồi vào bàn.
Tiếng nhạc uyển chuyển, các vũ cơ từng người từng người đong đưa eo thon lướt qua trước mặt, Tiêu Tề sắc mặt không đổi cười nói với mấy vị đại thần, Nhạn Sơ rót rượu cho hắn hết ly này đến ly khác, hắn cũng uống cạn tất cả, không hề cự tuyệt.
Đêm Giao thừa trăm năm trước cũng rất lạnh, bệnh cũ của nàng tái phái, hắn một mình vào cung dự tiệc, ngồi bên bàn mà tâm thần hoảng hốt, vừa lo cho bệnh tình của nàng, vừa có chút gì đó thất vọng, nếu lúc này thê tử mỹ mạo kia ngồi bên cạnh hắn thì có thể khiến tất cả mọi người ngưỡng mộ… Nhưng đó chỉ là ý nghĩ trong thoáng chốc, rất nhanh hắn lại nhớ đến một nữ nhân khác, nữ nhân yếu đuối kia đã từng cứu mạng hắn, không cầu danh phận mà đi theo hắn, hắn nên nhớ đến nàng mới phải.
Trăm năm như một giấc mộng, những chuyện nên xảy ra hay không nên xảy ra cũng đều đã xảy ra, trừ khi thời gian đảo ngược, nếu không mỗi người đều phải gánh chịu hậu quả.
Một lúc sau, Nam vương và Nam vương phi đến, không khí trong điện lập tức thay đổi.
Nam vương hôm nay mặc áo khoác đỏ hình mặc phụng, trên cổ áo còn có lông mặc hồ vô cùng hiếm thấy, chỉ có ở Lôi Trạch quốc, đầu cài trâm dài bằng mã não đỏ, cũng có đính lông mặc hồ đong đưa theo bước chân, mái tóc đen và đôi mắt tràn ngập ý cười lại toát lên mùi vị của mặc hồ, Vương giả của loài hồ, lạnh lùng, quyến rũ. Y trang vô cùng đơn giản nhưng lại khiến người ta cảm thấy chói mắt, Nam vương phi phục sức hoa lệ bên cạnh bỗng bị mờ nhạt đi.
Trùng hợp là chỗ ngồi của hai người ở ngay trước mặt Tiêu Tề, từ sau khi vào chỗ ánh mắt của Nam vương chưa từng rời khỏi Nhạn Sơ, Nam vương phi lạnh lùng dời tầm mắt giả vờ không thấy, cũng may là thời giờ đã đến, Diễm hoàng đưa Hoàng hậu xuất hiện, đứng trên thềm nhận bái chúc của quần thần rồi song song vào bàn.
Bên ngoài điện một ngọn lửa được đốt lên, trong điện ca múa dập dìu, quần thần cười nói vui vẻ.
Tiêu Tề bỗng đứng dậy hướng lên trên nói: “Tết đến sao Bệ hạ không mời Nguyên quân cùng vui?”
Diễm hoàng liếc nhìn Nam vương, hiển nhiên là rất vừa ý với kiến nghị của Tiêu Tề: “Nguyên quân đời đời bảo vệ Diễm quốc, công không thể quên, theo lý nên mời lão nhân gia đến.”
Ca múa tự động dừng lại, trong điện trở nên yên ắng.
Không ai đi mời, nhưng một lúc sau, tiếng bước chân nhẹ vang lên như đang gõ vào lòng người.
Nhạn Sơ ngước mặt lên nhìn.
Thân hình quen thuộc, hắc bào phết đất, gương mặt có nữ mạo, làn da trắng xanh, mái tóc dài hơi cong cong nửa xõa ra, mấy lọn rủ xuống trước trán, hàng mi dài che mất đôi mắt, nhưng vẫn thấy được ánh sáng tà ác đỏ lên bên trong.
Hắn ưu nhã bước đến đứng bên cạnh Diễm hoàng.
Cánh môi mỏng không còn độ cong, hắn cụp mắt đứng đó, thần tình lạnh lùng, không giận dữ, cũng không thấy ý cười thường ngày, toàn thân phát ra hơi thở tà mị yêu dị, hắn đã là ác ma thật sự.
Trong điện chỉ còn tiếng thở, đối với Diễm tà Nguyên quân, người Diễm quốc đều mang lòng kính sợ, nhớ năm xưa Văn Chu thái tổ công đánh Kinh thành, để đoạt Hoàng ấn, mấy trăm cao thủ chết trong tay Nguyên quân, bây giờ trong điện này nếu hắn muốn giết ai thì e là không người nào cản nổi.
Chúng nhân không hẹn mà cùng len lén quay sang nhìn Nam vương, thầm toát mồ hôi cho hắn, Nam vương phi cũng nhẹ cắn môi, đôi tay dưới bàn nắm chặt lấy khăn tay.
Nam vương thần sắc như thường, đứng dậy nói: “Nguyên quân là công thần của Diễm quốc, thần đệ to gan xin Hoàng huynh ban tọa cho ngài ấy.”
Diễm hoàng sảng khoái phê chuẩn, mấy thị vệ lập tức bưng bàn ghế ra, đặt chỗ ngồi bên cạnh Nam vương, chúng nhân thấy vậy thầm hít một hơi lạnh, sắc mặt Nam vương phi cũng tái đi.
Nam vương dường như không hề phát giác nguy cơ, mỉm cười ngồi xuống, ra hiệu cho thị vệ rót rượu cho Tiêu Viêm, sau đó nâng ly nói: “Nguyên quân bảo vệ Hoàng ấn của Diễm quốc có công, Văn Chu Thành Cẩm theo lý nên kính một lý trước.”
Diễm tà Nguyên quân thân phận không thể so với người thường, hắn đích thân kính rượu cũng có thể được, nhưng Tiêu Viêm chỉ nhìn rượu trước mặt bất động, không hề nể mặt, không khí căng thẳng lập tức trở nên ngượng nghịu.
Nam vương không hề để tâm, tự mình uống hết rượu trong ly.
Diễm hoàng cuối cùng cười nói: “Tấm lòng của Vương đệ, Nguyên quân hà tất từ chối.”
Lúc này Tiêu Viêm mới khẽ ngước mắt, cầm lấy ly rượu.
Thành công áp chế khí thế của Nam vương, Diễm hoàng thần tình vui vẻ, đang muốn lên tiếng thì bỗng nghe một giọng nói vang lên: “Nhạn Sơ cũng vô cùng kính trọng Nguyên quân nên muốn kính một ly, khẩn xin Bệ hạ ân chuẩn.”
Tuy Tiêu Viêm bị nàng thả ra, Diễm hoàng tức giận từng muốn ra tay với nàng, nhưng nay ngọn Tà hỏa linh dư thừa đã được giải quyết, chuyện xấu trở thành chuyện tốt, thiết nghĩ Vĩnh hằng chi gian chịu nhúng tay vào cũng đều vì nàng, Diễm hoàng tâm trạng vô cùng tốt, gật đầu ưng thuận: “Nguyên quân chuyển thế vào Vân Trạch gia, theo lý cũng là huynh đệ của Định vương, có gì mà không thể.”
Nhạn Sơ rời chỗ ngồi, nâng ly đi đến trước mặt Tiêu Viêm.
Đối với hành động này của nàng, Tiêu Viêm không hề có phản ứng gì.
Hắn có còn nhận ra nàng không? Nhạn Sơ nhìn chằm chằm gương mặt phía trước để bảo đảm không bỏ qua bất kì chi tiết nào, nhưng khuôn mặt trắng xanh kia hoàn toàn không chút biểu hiện, ngay cả một chút biến hóa cũng không có.
Một lúc lâu không thấy động tĩnh, Nhạn Sơ lại bước tới hai bước: “Nguyên quân.”
Hàng mi dài khẽ rung, trong lúc chúng nhân giật thót tim thì Tiêu Viêm đưa tay đón lấy rượu.
Lúc tay vừa chạm đến ly rượu thì một làn sương trắng bốc lên, trong chớp mắt, hắn lại xoay ngón tay, đáy ly hướng lên trời, không thấy một giọt rượu nào nhỏ xuống.
Sức mạnh thật đáng sợ! Trong điện vang lên tiếng hít thở rõ ràng, chúng nhân kinh hãi, chỉ có Nam vương bên cạnh thần sắc khó phân, lạnh lùng nhìn Nhạn Sơ.
Nụ cười của Diễm hoàng càng sâu hơn: “Nguyên quân hà tất trêu chọc Nhạn Sơ cô nương.”
Mục đích đe dọa đã đạt được, hắn cũng không tiện làm quá, vội ra lệnh cho ca múa trở lại, chúng nhân miễn cưỡng cười theo, không khí trong điện lúc này mới tốt lên đôi chút.
Vũ y mang gió đến, gương mặt anh tuấn không chút gợn sóng, chỉ có mấy sợi tóc dài trước trán đong đưa, trông càng hỗn loạn.
Nhạn Sơ đứng trước mặt hắn trong chốc lát rồi âm thầm lui về bàn.
Thấy bên cạnh Tiêu Tề chỉ có nàng, Diễm hoàng cũng ngạc nhiên, nghĩ Tiêu Tề vì xoa dịu Việt quân nên mới làm vậy, bây giờ cũng là lúc hắn cần dựa vào Việt quân nhất, chi bằng giúp hắn một tay, nghĩ vậy hắn cười hỏi: “Sao chỉ có Nhạn Sơ cô nương đến mà không thấy Định vương Phu nhân?”
Tiêu Tề hồi đáp: “Phu nhân cảm nhiễm phong hàn nên không đến được, Bệ hạ thứ tội.”
Diễm hoàng nghe vậy an ủi mấy câu rồi ra lệnh cho Thái y đến thăm, Hoàng hậu cũng lập tức ban đồ bồi bổ cho Lưu Vũ, Tiêu Tề Tạ ơn.
Vì sự xuất hiện của Tiêu Viêm nên bữa tiệc Giao thừa này vô cùng nặng nề, sau khi tiệc tan, chúng nhân ai nấy vội vàng về phủ, Nhạn Sơ theo Tiêu Tề ra khỏi cửa cung lên xe.
Diễm hoàng mượn Tiêu Viêm khiến chúng nhân hoảng sợ để cảnh cáo Nam vương, tiếc là kết quả hoàn toàn tương phản, nếu hắn ra lệnh cho Tiêu Viêm giết Nam vương thật thì mang ác danh thôi không nói, còn ai để khống chế Tiêu Tề nữa? Nếu trong lòng đã úy kị thì hát vở tuồng này liệu có ích gì? Ngược lại càng thể hiện rõ thái độ bình tĩnh của Nam vương.
Trận giao tranh không hề có ý nghĩa này, không biết Tiêu Viêm có phải cũng cảm thấy vô vị không?
Nhạn Sơ dựa vào thành xe nhắm mắt.
Tiêu Tề nói: “Bây giờ hắn thân bất do kỷ, tốt nhất đừng nên gần gũi quá mức.”
Nhạn Sơ đáp: “Tôi hiểu.”
Giao thừa, tuy đêm đã khuya nhưng trên đường vẫn còn rất náo nhiệt, nhà nhà giăng đèn kết hoa, hỉ khí bừng bừng, chỉ có trong Định vương phủ đèn đuốc tối tăm, tuy có không ít hạ nhân được Tiêu Tề cho về quê ăn Tết, nhưng đường đường Định vương phủ vốn cũng không lạnh lẽo đến mức này, nhưng những chuyện này theo lệ đều do Lưu Vũ sắp xếp, gần đây Lưu Vũ lại bị lạnh nhạt, trong lúc buồn giận bèn không thèm đếm xỉa, ngay cả bái tế ở Từ đường hôm qua cũng do Tiêu Tề sắp đặt.
Tiêu Tề dường như đang có tâm sự, mãi đến khi vào cửa mới phát hiện không khí quá lạnh lẽo, thần sắc tối đi, hắn quay sang ra lệnh cho thị vệ: “Chuẩn bị tiệc, đốt đèn lên, toàn bộ đèn lồng treo hết lên, mua thêm ít pháo đi…”
“Vừa mới náo nhiệt trong cung xong, hà tất phí công.” Nhạn Sơ lên tiếng ngăn cản, “Ngày mai khách nhân đến bái phỏng nhất định không ít, Định vương nên nhanh chóng chuẩn bị mới phải, nếu đến lúc đó vẫn còn như vậy thì khó tránh người ta chê cười.”
Tiêu Tề gật đầu: “Nàng luôn suy nghĩ chu đáo.”
Giao thừa năm đó, nàng mang bệnh trong người nhưng vẫn thay hắn lo liệu chuyện trong phủ đâu vào đó, tiệc Tất niên, cúng tế…
“Tôi về phòng nghỉ ngơi đã.” Nhạn Sơ hành lễ cáo từ nhưng lại bị hắn kéo tay lại.
Tiêu Tề kéo nàng nói: “Cùng ta đến Từ đường dâng hương được không?”
Giọng điệu mang theo tia thỉnh cầu hiếm thấy, Nhạn Sơ không cự tuyệt, hai người đi qua cửa bên đến Từ đường.
Trong Từ đường đèn đuốc vẫn sáng, bàn thờ không một hạt bụi, lư hương được lau chùi sạch sẽ, có thể thấy vẫn có người trông coi, gia bộc ở Từ đường đã theo lệ chuẩn bị tất cả, thấy Nhạn Sơ, chúng nhân đều cố sức che giấu vẻ kinh ngạc, nghiêm chỉnh đến hầu hạ, một gia bộc đốt hương, cung kính dâng đến trước mặt hai người.
Nhạn Sơ im lặng nhìn nhưng không đưa tay đón lấy.
Tiêu Tề cũng nhìn nàng, đáy mắt như có ánh sáng lóe lên.
Phu quý thê hiền, vốn là giai lữ được người người xưng tụng, nhưng đến cuối cùng lại rơi vào kết cuộc thế này, vì nữ nhân khác mà vứt bỏ tính mạng thê tử, ân nghĩa phu thê đã đoạn, nhà không ra nhà, vinh quang của Vân Trạch tộc mà hắn một lòng bảo vệ, đến cuối cùng lại sắp chính tay chôn vùi nó.
Tiêu Tề cụp mắt, đón lấy hương tự mình bước lên bái tế, sau đó mới nhẹ giọng nói: “Cầu thân là chủ ý của ta, phụ mẫu không hề hay biết, Tịch Lạc đừng trách họ.”
Nhạn Sơ nói: “Người đi đã đi rồi, Việt Tịch Lạc sẽ hiểu.”
Tiêu Tề gật đầu: “Đi thôi.”
Nhạn Sơ theo hắn bước ra khỏi cửa.
Từ Từ đường đến phủ, một khoảng cách ngắn ngủi nhưng Tiêu Tề đi rất chậm rất chậm, cuối cùng hai người đến hành lang thì chia tay, Tiêu Tề vẫn một mình đến Thư phòng, còn Nhạn Sơ trở về Phong viên, phát hiện đèn đuốc vẫn còn sáng, trên tường trong tiểu lâu dán đầy hình chúc năm mới, hỉ khí bừng bừng, thì ra Hồng Diệp và mấy tiểu nha hoàn vì xa nhà, không có cơ hội về nhà đón Tết nên cả bọn chuẩn bị một bàn rượu thịt, chờ Nhạn Sơ trở về mở tiệc.
Các nha hoàn lấy nước nóng, Nhạn Sơ rửa mặt xong mỉm cười ngồi vào bàn: “Ta vừa ở trong cung về nên hơi mệt, sợ làm các ngươi mất hứng, hôm nay các ngươi đừng gò bó, tùy ý vui chơi đi, đừng lo cho ta.”
Hồng Diệp vội đáp: “Chúng nô tỳ còn mua rất nhiều pháo nữa, cô nương chờ xem đốt pháo nhé.”
Biết Nhạn Sơ sức khỏe không tốt, Hồng Diệp đã dặn dò từ sớm, các nha hoàn tuy vui chơi nhưng đều không ép nàng uống rượu, Nhạn Sơ uống vài ly rồi đặt xuống, chống tay lên cằm, cong môi nghe chúng nhân nói cười.
Việt gia nhánh này ít người, đêm Giao thừa thật ra cũng không náo nhiệt bằng nhà khác, phụ thân nhất định không quên kéo Lư Sơn thúc và đám bộ tướng không về nhà đến, cùng uống rượu đốt pháo, lúc đó Hồng Diệp vẫn còn là Vãn Phong, rất biết kể chuyện cười, Thu Ảnh chỉ ngồi trong góc lén nhìn ca ca, chuyện nào nàng không biết…
“Phu nhân! Phu nhân khoan đã!”
Hồi ức bị cắt ngang, Nhạn Sơ chán ghét cau mày, lạnh lùng ngước mắt nhìn.
“Phu nhân…” Một thị vệ vội vàng chạy đến, “Nhạn Sơ cô nương hãy tránh đi đã.”
Từ khi nàng mất tích, chúng nhân ở Phong viên đều không được sống yên, Lưu Vũ bị lạnh nhạt nên khó tránh trút giận vào bên này, ngay cả chi tiêu thường ngày cũng bị cắt xén, chỉ thiếu điều đuổi hết các nha hoàn đi, Tiêu Tề lại một lòng truy tìm tung tích của Nhạn Sơ, không ai dám phiền hắn vì những chuyện vụn vặt này, bây giờ Nhạn Sơ bình an trở về, Hồng Diệp và các nha hoàn đều vô cùng vui mừng.
Sau bữa tối, nhạn Sơ thư thái tắm rửa, thay một bộ y phục tươi tắn, lười nhác dựa vào lan can nhìn lá phong điêu tàn, thưởng thức vẻ đẹp cuối cùng, nghĩ đến sắc mặt của Lưu Vũ lúc này, nàng càng vui mừng khôn xiết.
Nam vương đương nhiên không trực tiếp cho Tiêu Tề biết tin tức này mà tiết lộ cho ám vệ của Tần Xuyên tướng quân, Lưu Vũ hận không thể giết chết Nhạn Sơ, biết được tung tích của nàng, lập tức ra lệnh cho ám vệ đi Cảnh sơn truy sát, nhưng trải qua chuyện lúc trước, Tiêu Tề làm sao không đề phòng nàng ta? Nàng ta muốn thần không biết quỷ không hay trừ bỏ Nhạn Sơ, nhưng lại không ngờ Tiêu Tề đã phái người giám sát nàng ta từ lâu, đương nhiên cũng “trùng hợp” đến kịp cứu được Nhạn Sơ.
Truy sát không thành lại còn bị lợi dụng, Lưu Vũ làm sao không tức? Tiêu Tề nghi ngờ thì đã sao, thế cuộc nay đã không còn do hắn thay đổi được nữa, hắn đối với Việt Tịch Lạc dù sao cũng có tình, không thể nhẫn tâm, nếu không hà tất phải cản trở Lưu Vũ? Trải qua chuyện này, ác cảm của hắn đối với Lưu Vũ nhất định sâu thêm.
Thấy đôi tình nhân “ân ái” này trở mặt, Nhạn Sơ rất muốn cười, nàng cố nhếch khóe môi nhưng làm thế nào cũng không cười nổi.
Đắc ý phải không? Nhưng tiếc là không còn ai nghe nàng tự khen mình, cũng không còn ai vuốt hàng mi dài gọi nàng là “Sư phụ”.
Ở trong khu vườn này, ác ma xinh đẹp kia đã từng nằm giữa tán phong, đưa tay hứng lấy ánh mặt trời, hồi tưởng lại bộ dạng yêu mị của hắn, bỗng cảm thấy có vài phần ngây thơ.
Nhạn Sơ không nhịn được mà bắt chước hắn sờ lên mắt.
Quả nhiên sau khi người đi rồi thì chỉ còn nhớ những điều tốt, ít nhất thì lúc hắn còn ở đây, cho dù có hoảng sợ, có tức giận, nhưng cũng không cô liêu như lúc này.
Hành sự không theo lẽ thường, lời nói nửa thật nửa giả, chỉ một điều duy nhất có thể chắc chắn là hắn không thích có quá nhiều quy tắc, lúc đầu nàng đối với hắn chỉ có sợ hãi, tiếp xúc chỉ là bất đắc dĩ, sau đó đích thực hắn đã giúp nàng rất nhiều lần, cho dù chỉ vì hứng thú, nhưng nàng dần dần trở nên thích ở bên cạnh hắn, có thể là vì nàng của bây giờ chỉ xứng làm bạn với ác ma mà thôi. Chỉ có hắn mới hứng chí nghe nàng huênh hoang về âm mưu của mình, sau đó vỗ tay tán thưởng, sự tán thưởng chân thật không chút mỉa mai. Mấy lần nàng muốn lợi dụng hắn, hắn không hề lưu tình mà vạch trần, sau đó hai người lại như không có chuyện gì xảy ra. Hắn trời sinh tà ác, nàng vì thù hận bất chấp thủ đoạn, nhưng giữa hai người lại có cảm tình đồng loại.
Kẻ bị thương là người đó, nàng không thể không cứu.
“Sư phụ, cô thật nhẫn tâm, dùng tự do của đồ nhi để cứu kẻ khác.” Vì kẻ khác mà bỏ rơi hắn, lời hắn bộc lộ sự oán thán là thật, hay hắn vốn không hề để tâm? Hắn vốn là một kẻ điên, vì hắn có thể không nhận lời, mà nàng cũng không ép buộc được.
Trời đông tối rất nhanh, từng ngọn đèn lồng được thắp lên, so với con đường phồn hoa bên ngoài, trong Vương phủ lạnh lẽo thế này đây.
Nhạn Sơ quay người nhìn người sau lưng, lơ đãng cười: “Định vương.”
Trong sắc đêm, đường nét trên gương mặt kia cũng trở nên mơ hồ, Tiêu Tề đứng bất động dưới ánh đèn, biểu hiện bình tĩnh khác thường: “Ổn cả chứ?”
Nhạn Sơ gật đầu: “Ổn rồi.”
Tiêu Tề nhẹ giọng “Ừ” một tiếng: “Vậy thì tốt, bây giờ nàng có thể dưỡng thương cho tốt rồi.” Đối với sự mất tích rồi lại đột nhiên xuất hiện của nàng, hắn không hỏi quá nhiều.
“Mấy ngày nay ngài lo lắng cho tôi, tôi đã nghe nói rồi, đa tạ ngài.” Nhạn Sơ sờ lên khung cửa, một lọn tóc đen bị gió thổi ngang qua mặt, “Lầu này vẫn rất ít người đến.”
Tiêu Tề nhìn tay nàng xuất thần.
Năm xưa lúc mới xây tiểu lâu này, trong phòng bỏ trống để chứa đồ, ngày thường rất ít người chú ý, một lần nàng nghịch ngợm, trốn ở đây cả ngày nhìn hắn nóng lòng đi tìm, cuối cùng hắn điều động tất cả ám vệ trong tay, gần như tìm khắp mọi ngõ ngách trong Kinh thành, lúc trở về mới phát hiện nàng ngồi trên lan can nhìn hắn cười, hậu quả không nghĩ cũng biết, nàng bị hắn “phạt” thật nặng, trong thuốc nàng uống bị thêm vào mấy vị quý giá nhưng đắng vô cùng.
Kí ức ngọt ngào vốn chỉ thuộc về hai người, nay nàng cố ý nhắc lại, hắn có thể không nhớ sao? Hắn cố chôn vùi hồi ức, còn nàng lại đào nó lên.
Biết rõ nàng đang lợi dụng sự áy náy của mình, nhưng tại sao lần nào cũng để nàng đạt được ý nguyện? Tiêu Tề thu hồi tầm mắt, thôi vậy, hắn cũng không buồn biết nguyên do nữa: “Tiêu Viêm đang ở trong cung.”
“Tôi biết rồi.” Nhạn Sơ cắn đôi môi đỏ, níu lấy cánh tay hắn thấp giọng khẩn cầu, “Hắn đã từng cứu tôi.”
Tiêu Tề cứng nhắc lên tiếng: “Được, ta đưa nàng đi gặp hắn.”
Mục đích đạt được thuận lợi hơn trong tưởng tượng, Nhạn Sơ mừng rỡ buông tay: “Đa tạ ngài.”
Nhìn đôi mắt vẫn sáng rực kia, có còn chút gì thật lòng không? Thê tử của hắn trong lòng lại nhớ đến đệ đệ của hắn. Tiêu Tề cúi đầu nhìn nơi nàng từng níu lấy, quay người muốn xuống lầu, đi đến cầu thang bỗng dừng lại nói: “Bây giờ Tiêu Viêm không còn như xưa nữa, chỗ Bệ hạ nàng phải cẩn thận.”
Không chờ hắn rời đi, Nhạn Sơ lại dựa vào lan can.
Đây vẫn là một chuyện tổn thương người cũng tổn thương mình, tuy chỉ là phu thê hữu danh vô thực nhưng cũng từng ngày ngày bên nhau, lúc đó nàng phát giác có điều không đúng nên giả vờ mất tích, chẳng qua nàng cố ý muốn biết hắn có để tâm đến mình không.
Tình cảm đẹp nhất đã tan nát từ lâu, hắn muốn bù đắp, cũng đang gắng sức bù đắp, nhưng tiếc là kết cuộc lưỡng bại câu thương đã được định sẵn rồi, phụ nàng, vẫn có thể quay đầu, nhưng phụ Việt gia thì không thể nào tha thứ được.
Trong phủ mấy ngày nay rất bình lặng, đối với hành vi một lần nữa tự ý quyết định của Lưu Vũ, Tiêu Tề không chỉ không xử trí mà thậm chí trách mắng cũng không, hắn thật sự lạnh nhạt với Lưu Vũ, không chỉ chưa từng về phòng mà còn không để cho Lưu Vũ gặp mặt hắn.
Tiêu Tề cũng không đến Phong viên, thỉnh thoảng phái thị vệ đưa những dược liệu quý giá đến, đều là những thứ tốt cho vết thương của Nhạn Sơ, Nhạn Sơ không hề khách sáo, đem hết cho các nha hoàn, không hề dùng cho mình thứ gì, còn nội công Tây Linh quân truyền thụ nàng vẫn kiên trì tập luyện, mỗi lần luyện một canh giờ thì thấy tay chân ấm lên, toàn thân thư thái. Bộ nội công này đúng là tạo ra để chế ngự thuật Băng giải, sáng tạo ra nội công phức tạp như vậy thì thời gian bỏ ra tuyệt đối không ít, chắc hắn đã bắt đầu từ rất lâu rồi.
Quá khứ bị lãng quên, chân tướng không ai biết, muốn biết nhưng lại sợ phải biết.
Đêm Giao thừa, Kinh thành tuyết rơi, người Diễm quốc đều thích nóng không thích lạnh, nhưng thời tiết Giao thừa năm nay lại lạnh vô cùng, không biết bên ngoài có bao nhiêu kẻ lang thang đã chết cóng.
Quốc sự là quốc sự, trong cung vẫn tổ chức yến tiệc Giao thừa như thường lệ. Trời sập tối, Tiêu Tề đưa Nhạn Sơ lên xe vào cung, đến cửa cung, hai người xuống xe theo hai thị vệ đi vào bên trong.
Đến ngoài điện, Nhạn Sơ bước nhanh mấy bước, tiến lên níu lấy tay Tiêu Tề.
Tiêu Tề nghiêng mặt nhìn nàng, biểu hiện ôn hòa: “Lạnh sao?”
Nhạn Sơ mỉm cười: “Không lạnh.”
Tiêu Tề kéo chặt y phục cho nàng, sau đó mới đưa nàng bước vào cửa điện, đón lấy ánh mắt dị thường của chúng nhân, Nhạn Sơ cụp mi theo sát bên cạnh hắn, không ít đại thần bước sang hành lễ chào hỏi, thị vệ đã chờ để nghênh đón từ lâu, rất nhanh đưa hai người ngồi vào bàn.
Tiếng nhạc uyển chuyển, các vũ cơ từng người từng người đong đưa eo thon lướt qua trước mặt, Tiêu Tề sắc mặt không đổi cười nói với mấy vị đại thần, Nhạn Sơ rót rượu cho hắn hết ly này đến ly khác, hắn cũng uống cạn tất cả, không hề cự tuyệt.
Đêm Giao thừa trăm năm trước cũng rất lạnh, bệnh cũ của nàng tái phái, hắn một mình vào cung dự tiệc, ngồi bên bàn mà tâm thần hoảng hốt, vừa lo cho bệnh tình của nàng, vừa có chút gì đó thất vọng, nếu lúc này thê tử mỹ mạo kia ngồi bên cạnh hắn thì có thể khiến tất cả mọi người ngưỡng mộ… Nhưng đó chỉ là ý nghĩ trong thoáng chốc, rất nhanh hắn lại nhớ đến một nữ nhân khác, nữ nhân yếu đuối kia đã từng cứu mạng hắn, không cầu danh phận mà đi theo hắn, hắn nên nhớ đến nàng mới phải.
Trăm năm như một giấc mộng, những chuyện nên xảy ra hay không nên xảy ra cũng đều đã xảy ra, trừ khi thời gian đảo ngược, nếu không mỗi người đều phải gánh chịu hậu quả.
Một lúc sau, Nam vương và Nam vương phi đến, không khí trong điện lập tức thay đổi.
Nam vương hôm nay mặc áo khoác đỏ hình mặc phụng, trên cổ áo còn có lông mặc hồ vô cùng hiếm thấy, chỉ có ở Lôi Trạch quốc, đầu cài trâm dài bằng mã não đỏ, cũng có đính lông mặc hồ đong đưa theo bước chân, mái tóc đen và đôi mắt tràn ngập ý cười lại toát lên mùi vị của mặc hồ, Vương giả của loài hồ, lạnh lùng, quyến rũ. Y trang vô cùng đơn giản nhưng lại khiến người ta cảm thấy chói mắt, Nam vương phi phục sức hoa lệ bên cạnh bỗng bị mờ nhạt đi.
Trùng hợp là chỗ ngồi của hai người ở ngay trước mặt Tiêu Tề, từ sau khi vào chỗ ánh mắt của Nam vương chưa từng rời khỏi Nhạn Sơ, Nam vương phi lạnh lùng dời tầm mắt giả vờ không thấy, cũng may là thời giờ đã đến, Diễm hoàng đưa Hoàng hậu xuất hiện, đứng trên thềm nhận bái chúc của quần thần rồi song song vào bàn.
Bên ngoài điện một ngọn lửa được đốt lên, trong điện ca múa dập dìu, quần thần cười nói vui vẻ.
Tiêu Tề bỗng đứng dậy hướng lên trên nói: “Tết đến sao Bệ hạ không mời Nguyên quân cùng vui?”
Diễm hoàng liếc nhìn Nam vương, hiển nhiên là rất vừa ý với kiến nghị của Tiêu Tề: “Nguyên quân đời đời bảo vệ Diễm quốc, công không thể quên, theo lý nên mời lão nhân gia đến.”
Ca múa tự động dừng lại, trong điện trở nên yên ắng.
Không ai đi mời, nhưng một lúc sau, tiếng bước chân nhẹ vang lên như đang gõ vào lòng người.
Nhạn Sơ ngước mặt lên nhìn.
Thân hình quen thuộc, hắc bào phết đất, gương mặt có nữ mạo, làn da trắng xanh, mái tóc dài hơi cong cong nửa xõa ra, mấy lọn rủ xuống trước trán, hàng mi dài che mất đôi mắt, nhưng vẫn thấy được ánh sáng tà ác đỏ lên bên trong.
Hắn ưu nhã bước đến đứng bên cạnh Diễm hoàng.
Cánh môi mỏng không còn độ cong, hắn cụp mắt đứng đó, thần tình lạnh lùng, không giận dữ, cũng không thấy ý cười thường ngày, toàn thân phát ra hơi thở tà mị yêu dị, hắn đã là ác ma thật sự.
Trong điện chỉ còn tiếng thở, đối với Diễm tà Nguyên quân, người Diễm quốc đều mang lòng kính sợ, nhớ năm xưa Văn Chu thái tổ công đánh Kinh thành, để đoạt Hoàng ấn, mấy trăm cao thủ chết trong tay Nguyên quân, bây giờ trong điện này nếu hắn muốn giết ai thì e là không người nào cản nổi.
Chúng nhân không hẹn mà cùng len lén quay sang nhìn Nam vương, thầm toát mồ hôi cho hắn, Nam vương phi cũng nhẹ cắn môi, đôi tay dưới bàn nắm chặt lấy khăn tay.
Nam vương thần sắc như thường, đứng dậy nói: “Nguyên quân là công thần của Diễm quốc, thần đệ to gan xin Hoàng huynh ban tọa cho ngài ấy.”
Diễm hoàng sảng khoái phê chuẩn, mấy thị vệ lập tức bưng bàn ghế ra, đặt chỗ ngồi bên cạnh Nam vương, chúng nhân thấy vậy thầm hít một hơi lạnh, sắc mặt Nam vương phi cũng tái đi.
Nam vương dường như không hề phát giác nguy cơ, mỉm cười ngồi xuống, ra hiệu cho thị vệ rót rượu cho Tiêu Viêm, sau đó nâng ly nói: “Nguyên quân bảo vệ Hoàng ấn của Diễm quốc có công, Văn Chu Thành Cẩm theo lý nên kính một lý trước.”
Diễm tà Nguyên quân thân phận không thể so với người thường, hắn đích thân kính rượu cũng có thể được, nhưng Tiêu Viêm chỉ nhìn rượu trước mặt bất động, không hề nể mặt, không khí căng thẳng lập tức trở nên ngượng nghịu.
Nam vương không hề để tâm, tự mình uống hết rượu trong ly.
Diễm hoàng cuối cùng cười nói: “Tấm lòng của Vương đệ, Nguyên quân hà tất từ chối.”
Lúc này Tiêu Viêm mới khẽ ngước mắt, cầm lấy ly rượu.
Thành công áp chế khí thế của Nam vương, Diễm hoàng thần tình vui vẻ, đang muốn lên tiếng thì bỗng nghe một giọng nói vang lên: “Nhạn Sơ cũng vô cùng kính trọng Nguyên quân nên muốn kính một ly, khẩn xin Bệ hạ ân chuẩn.”
Tuy Tiêu Viêm bị nàng thả ra, Diễm hoàng tức giận từng muốn ra tay với nàng, nhưng nay ngọn Tà hỏa linh dư thừa đã được giải quyết, chuyện xấu trở thành chuyện tốt, thiết nghĩ Vĩnh hằng chi gian chịu nhúng tay vào cũng đều vì nàng, Diễm hoàng tâm trạng vô cùng tốt, gật đầu ưng thuận: “Nguyên quân chuyển thế vào Vân Trạch gia, theo lý cũng là huynh đệ của Định vương, có gì mà không thể.”
Nhạn Sơ rời chỗ ngồi, nâng ly đi đến trước mặt Tiêu Viêm.
Đối với hành động này của nàng, Tiêu Viêm không hề có phản ứng gì.
Hắn có còn nhận ra nàng không? Nhạn Sơ nhìn chằm chằm gương mặt phía trước để bảo đảm không bỏ qua bất kì chi tiết nào, nhưng khuôn mặt trắng xanh kia hoàn toàn không chút biểu hiện, ngay cả một chút biến hóa cũng không có.
Một lúc lâu không thấy động tĩnh, Nhạn Sơ lại bước tới hai bước: “Nguyên quân.”
Hàng mi dài khẽ rung, trong lúc chúng nhân giật thót tim thì Tiêu Viêm đưa tay đón lấy rượu.
Lúc tay vừa chạm đến ly rượu thì một làn sương trắng bốc lên, trong chớp mắt, hắn lại xoay ngón tay, đáy ly hướng lên trời, không thấy một giọt rượu nào nhỏ xuống.
Sức mạnh thật đáng sợ! Trong điện vang lên tiếng hít thở rõ ràng, chúng nhân kinh hãi, chỉ có Nam vương bên cạnh thần sắc khó phân, lạnh lùng nhìn Nhạn Sơ.
Nụ cười của Diễm hoàng càng sâu hơn: “Nguyên quân hà tất trêu chọc Nhạn Sơ cô nương.”
Mục đích đe dọa đã đạt được, hắn cũng không tiện làm quá, vội ra lệnh cho ca múa trở lại, chúng nhân miễn cưỡng cười theo, không khí trong điện lúc này mới tốt lên đôi chút.
Vũ y mang gió đến, gương mặt anh tuấn không chút gợn sóng, chỉ có mấy sợi tóc dài trước trán đong đưa, trông càng hỗn loạn.
Nhạn Sơ đứng trước mặt hắn trong chốc lát rồi âm thầm lui về bàn.
Thấy bên cạnh Tiêu Tề chỉ có nàng, Diễm hoàng cũng ngạc nhiên, nghĩ Tiêu Tề vì xoa dịu Việt quân nên mới làm vậy, bây giờ cũng là lúc hắn cần dựa vào Việt quân nhất, chi bằng giúp hắn một tay, nghĩ vậy hắn cười hỏi: “Sao chỉ có Nhạn Sơ cô nương đến mà không thấy Định vương Phu nhân?”
Tiêu Tề hồi đáp: “Phu nhân cảm nhiễm phong hàn nên không đến được, Bệ hạ thứ tội.”
Diễm hoàng nghe vậy an ủi mấy câu rồi ra lệnh cho Thái y đến thăm, Hoàng hậu cũng lập tức ban đồ bồi bổ cho Lưu Vũ, Tiêu Tề Tạ ơn.
Vì sự xuất hiện của Tiêu Viêm nên bữa tiệc Giao thừa này vô cùng nặng nề, sau khi tiệc tan, chúng nhân ai nấy vội vàng về phủ, Nhạn Sơ theo Tiêu Tề ra khỏi cửa cung lên xe.
Diễm hoàng mượn Tiêu Viêm khiến chúng nhân hoảng sợ để cảnh cáo Nam vương, tiếc là kết quả hoàn toàn tương phản, nếu hắn ra lệnh cho Tiêu Viêm giết Nam vương thật thì mang ác danh thôi không nói, còn ai để khống chế Tiêu Tề nữa? Nếu trong lòng đã úy kị thì hát vở tuồng này liệu có ích gì? Ngược lại càng thể hiện rõ thái độ bình tĩnh của Nam vương.
Trận giao tranh không hề có ý nghĩa này, không biết Tiêu Viêm có phải cũng cảm thấy vô vị không?
Nhạn Sơ dựa vào thành xe nhắm mắt.
Tiêu Tề nói: “Bây giờ hắn thân bất do kỷ, tốt nhất đừng nên gần gũi quá mức.”
Nhạn Sơ đáp: “Tôi hiểu.”
Giao thừa, tuy đêm đã khuya nhưng trên đường vẫn còn rất náo nhiệt, nhà nhà giăng đèn kết hoa, hỉ khí bừng bừng, chỉ có trong Định vương phủ đèn đuốc tối tăm, tuy có không ít hạ nhân được Tiêu Tề cho về quê ăn Tết, nhưng đường đường Định vương phủ vốn cũng không lạnh lẽo đến mức này, nhưng những chuyện này theo lệ đều do Lưu Vũ sắp xếp, gần đây Lưu Vũ lại bị lạnh nhạt, trong lúc buồn giận bèn không thèm đếm xỉa, ngay cả bái tế ở Từ đường hôm qua cũng do Tiêu Tề sắp đặt.
Tiêu Tề dường như đang có tâm sự, mãi đến khi vào cửa mới phát hiện không khí quá lạnh lẽo, thần sắc tối đi, hắn quay sang ra lệnh cho thị vệ: “Chuẩn bị tiệc, đốt đèn lên, toàn bộ đèn lồng treo hết lên, mua thêm ít pháo đi…”
“Vừa mới náo nhiệt trong cung xong, hà tất phí công.” Nhạn Sơ lên tiếng ngăn cản, “Ngày mai khách nhân đến bái phỏng nhất định không ít, Định vương nên nhanh chóng chuẩn bị mới phải, nếu đến lúc đó vẫn còn như vậy thì khó tránh người ta chê cười.”
Tiêu Tề gật đầu: “Nàng luôn suy nghĩ chu đáo.”
Giao thừa năm đó, nàng mang bệnh trong người nhưng vẫn thay hắn lo liệu chuyện trong phủ đâu vào đó, tiệc Tất niên, cúng tế…
“Tôi về phòng nghỉ ngơi đã.” Nhạn Sơ hành lễ cáo từ nhưng lại bị hắn kéo tay lại.
Tiêu Tề kéo nàng nói: “Cùng ta đến Từ đường dâng hương được không?”
Giọng điệu mang theo tia thỉnh cầu hiếm thấy, Nhạn Sơ không cự tuyệt, hai người đi qua cửa bên đến Từ đường.
Trong Từ đường đèn đuốc vẫn sáng, bàn thờ không một hạt bụi, lư hương được lau chùi sạch sẽ, có thể thấy vẫn có người trông coi, gia bộc ở Từ đường đã theo lệ chuẩn bị tất cả, thấy Nhạn Sơ, chúng nhân đều cố sức che giấu vẻ kinh ngạc, nghiêm chỉnh đến hầu hạ, một gia bộc đốt hương, cung kính dâng đến trước mặt hai người.
Nhạn Sơ im lặng nhìn nhưng không đưa tay đón lấy.
Tiêu Tề cũng nhìn nàng, đáy mắt như có ánh sáng lóe lên.
Phu quý thê hiền, vốn là giai lữ được người người xưng tụng, nhưng đến cuối cùng lại rơi vào kết cuộc thế này, vì nữ nhân khác mà vứt bỏ tính mạng thê tử, ân nghĩa phu thê đã đoạn, nhà không ra nhà, vinh quang của Vân Trạch tộc mà hắn một lòng bảo vệ, đến cuối cùng lại sắp chính tay chôn vùi nó.
Tiêu Tề cụp mắt, đón lấy hương tự mình bước lên bái tế, sau đó mới nhẹ giọng nói: “Cầu thân là chủ ý của ta, phụ mẫu không hề hay biết, Tịch Lạc đừng trách họ.”
Nhạn Sơ nói: “Người đi đã đi rồi, Việt Tịch Lạc sẽ hiểu.”
Tiêu Tề gật đầu: “Đi thôi.”
Nhạn Sơ theo hắn bước ra khỏi cửa.
Từ Từ đường đến phủ, một khoảng cách ngắn ngủi nhưng Tiêu Tề đi rất chậm rất chậm, cuối cùng hai người đến hành lang thì chia tay, Tiêu Tề vẫn một mình đến Thư phòng, còn Nhạn Sơ trở về Phong viên, phát hiện đèn đuốc vẫn còn sáng, trên tường trong tiểu lâu dán đầy hình chúc năm mới, hỉ khí bừng bừng, thì ra Hồng Diệp và mấy tiểu nha hoàn vì xa nhà, không có cơ hội về nhà đón Tết nên cả bọn chuẩn bị một bàn rượu thịt, chờ Nhạn Sơ trở về mở tiệc.
Các nha hoàn lấy nước nóng, Nhạn Sơ rửa mặt xong mỉm cười ngồi vào bàn: “Ta vừa ở trong cung về nên hơi mệt, sợ làm các ngươi mất hứng, hôm nay các ngươi đừng gò bó, tùy ý vui chơi đi, đừng lo cho ta.”
Hồng Diệp vội đáp: “Chúng nô tỳ còn mua rất nhiều pháo nữa, cô nương chờ xem đốt pháo nhé.”
Biết Nhạn Sơ sức khỏe không tốt, Hồng Diệp đã dặn dò từ sớm, các nha hoàn tuy vui chơi nhưng đều không ép nàng uống rượu, Nhạn Sơ uống vài ly rồi đặt xuống, chống tay lên cằm, cong môi nghe chúng nhân nói cười.
Việt gia nhánh này ít người, đêm Giao thừa thật ra cũng không náo nhiệt bằng nhà khác, phụ thân nhất định không quên kéo Lư Sơn thúc và đám bộ tướng không về nhà đến, cùng uống rượu đốt pháo, lúc đó Hồng Diệp vẫn còn là Vãn Phong, rất biết kể chuyện cười, Thu Ảnh chỉ ngồi trong góc lén nhìn ca ca, chuyện nào nàng không biết…
“Phu nhân! Phu nhân khoan đã!”
Hồi ức bị cắt ngang, Nhạn Sơ chán ghét cau mày, lạnh lùng ngước mắt nhìn.
“Phu nhân…” Một thị vệ vội vàng chạy đến, “Nhạn Sơ cô nương hãy tránh đi đã.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook