Vương Phi Tiểu Tướng
-
C3: Phụ mẫu
Hai người một chủ một tớ men theo con đường cũ chỉ thấy một mớ hỗn loạn còn có một vài binh lính đang cố gắng chống trả bọn sơn tặc. Tiểu Vân sau lưng nàng thấy một màn này không khỏi có chút sợ hãi, Sở Ngọc chỉ thấy có chút kì lạ đám sơn tặc này vậy mà lại có chút kỉ luật của quân đội.
Trong lúc nàng còn đang mải suy nghĩ thì bên cạnh nàng đã xuất hiện một vài tên sơn tặc, Tiểu Vân thấy tình hình trước mắt lập tức bị dọa sợ mà hét toán lên không quên kéo nàng ra sau kịp thời cứu nàng một mạng.
- Tiểu thư, mau chạy thôi.
- Tiểu Vân, từ từ đợi đã, em ở đây đợi ta đi. Ta sẽ về liền.
Nàng an bày cho Tiểu Vân một nơi an toàn rồi cũng nhanh chóng trở lại chỗ ban nãy. Nhìn toàn cục đã thấy vài thi thể nằm la liệt trên đất, Sở Ngọc tùy tiện nhặt đi thanh đao bên cạnh thi thể phát hiện có chút nặng tay hơn so với nàng tưởng tượng nhưng nàng cũng không có thời gian nghĩ nhiều đến vậy nhanh chóng gia nhập vào đám đông còn đang chém chém giết giết kia. Vài binh sĩ ban đầu còn đang cật lực ngăn chặn bọn chúng nhưng sau đó rất nhanh họ phát hiện có người đang tấn công từ phía sau lưng bọn cướp. Bọn họ còn đang vui mừng vì nghĩ sẽ có tiếp viện nhưng sau đấy khi nhìn thấy người đến thì tâm trạng chuyển từ vui mừng sang lo lắng.
- Tiểu thư, mau chạy đi.
Có người nhịn không được đã lên tiếng nhắc nhở nàng nhưng sau khi thấy một loạt động tác chém người thuần thục của nàng cũng bị đơ mất một hồi lâu. Đám cướp cũng vì nàng đột nhiên xông trận nhất thời không cẩn thận vài tên đã bị đả thương.
Sở Ngọc trong đầu oán hận sâu sắc, rõ ràng người ta xuyên không thì thành hoàng hậu vương phi cao cao tại thượng còn tới lượt nàng thì hết rơi núi tới bị đám lâu la này đuổi giết. Thân ảnh nhỏ nhắn linh hoạt của nàng len lỏi vào đám đông rất nhanh đã hạ được bọn chúng, kiếp trước nhiệm vụ nàng từng nhận khó nhằn hơn thế này rất nhiều tiếc là thời này lại không có súng nếu không thì mọi việc đã được xử lý ổn thỏa từ lâu.
Tiểu Vân thấy tiểu thư dịu dàng hiền thục của nàng đột nhiên thay đổi như vậy nhất thời không chịu được khí huyết công tâm lập tức xỉu luôn tại chỗ.
Nàng sau khi xử lí xong đám lâu la kia nhanh chóng quay lại chỗ Tiểu Vân đã thấy nàng ta ôm gốc cây mà xỉu, bộ dạng cực kì khó coi. Sở Ngọc khẽ thở dài đưa nàng về bên chỗ xe ngựa phân phó nàng lại cho đám binh sĩ tiện thể hỏi hướng đi của phụ mẫu thân thể này.
- Các ngươi vài người ở lại bảo vệ cô ấy còn lại theo ta đi tìm phụ thân.
- Rõ.
Binh lính hộ vệ sau khi thấy một màn vừa rồi cũng có phần sửng sốt nhưng rất nhanh đã khôi phục tinh thần có người còn tiến lên dẫn đường. Sở Ngọc trước khi rời đi đã vội nhặt thêm kiếm nàng như vậy là đề phòng bất trắc.
Nhìn dấu vết chạy loạn trên đường thêm kinh nghiệm sinh tồn ở kiếp trước thì có thể thấy theo sau phụ thân nàng là những cao thủ mới khiến phụ thân nàng khổ sở như vậy bước chân không đều. Sở Ngọc tự nhủ trong đầu "Không ổn rồi."
Sở Ngọc vội vàng dùng khinh công đuổi theo để lại một đám binh sĩ còn đang ngơ ngác vì bị bỏ rơi, bọn họ cũng nhanh chân mà đuổi theo.
Nàng đoán không sai đuổi theo được một lúc đã thấy hai bóng người bị ép đến vách núi, trước mặt còn có vài người đang cầm đao chĩa vào hai người đó, không ngừng quát lớn. Sở Ngọc tìm vội một tán cây lớn cẩn thận xem xét tình hình.
- Chu lão tướng quân hôm nay ngươi chỉ có một con đường chết mà thôi, nhanh nạp mạng đi.
- Các ngươi không phải người Bắc Triệu các ngươi là ai?
- Chết đến nơi còn nhiều lời, mau giao bản đồ bố phòng (bản đồ bố trí binh lực phòng thủ) ra đây, bọn ta niệm tình mà để ngươi toàn thây.
Chỉ thấy sau lưng ông ấy là một mỹ phụ ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi. Chu Khải Trạch cẩn thận bảo hộ người đó sau lưng.
- Các ngươi dù có giết ta cũng không lấy được bản đồ bố phòng đâu, ta sớm đã hủy nó rồi.
- Bản đồ bố phòng mà ngươi lại tùy tiện hủy được sao đừng mơ lừa gạt bọn ta, chỉ cần ta đem hai tên kia đi bán vào thanh lâu và làm nô tài thì bọn chúng cũng sẽ đem bản đồ ra trao đổi mà thôi.
- Không, không được. Nữ nhi của ta, con trai ta.
Mỹ phụ nghe tới đấy không ngừng bật khóc. Sở Ngọc thấy một màn này trong lòng cũng có chút cảm động. Chu Khải Trạch cũng vội trấn an nương tử của mình.
- Phu nhân, ta tin hai đứa bọn chúng sẽ bảo vệ tốt thứ đó nàng không nên lo lắng. Chu gia ta nhiều đời trung liệt, không thể nào dễ dàng bị bọn ngoại bang này uy hiếp được. Chưa kể nha đầu Ngọc nhi nó....
Ánh mắt Chu Khải Trạch tránh né nương tử nhà mình Sở Ngọc cảm thấy có chút buồn cười nghĩ cũng nên đến lúc nàng ra mặt không thôi hai vị phụ huynh này lại ngất xỉu như Tiểu Vân nữa thì lại lớn chuyện.
- Phụ thân, người nên để cho con có chút tận hưởng cảm giác được phụ mẫu quan tâm đi ạ.
Giọng nói của nàng vang lên đã thành công thu hút đám sơn tặc và cả thêm hai vị phụ mẫu kia nữa.
- Ngọc Nhi, mau chạy đi/ còn không mau ra tay.
Diệp Thanh Nguyệt nhìn sang phu quân mình ánh mắt khó hiểu, sao ông ấy có thể đẩy Ngọc nhi vào con đường chết.
- Phu quân, chàng điên rồi nó là nữ tử khuê các nào biết gì mà ra tay mau, mau kêu nó chạy đi.
- Nguyệt nhi, ta xin lỗi.
Lời vừa dứt Sở Ngọc đã tung người từ trên cây xuống ném cho ông thanh đao ban nãy nàng dùng còn mình thì dùng kiếm.
- Phụ thân người 4 tên, con 1 tên.
- Được, con tên thủ lĩnh bổn tướng có tuổi nên chịu trách nhiệm đám lâu la.
- Ơ, phụ....con...
Không đợi nàng đáp lời người đã mất dạng, mẫu thân nàng thì đứng nhìn nàng khó hiểu.
- Mẫu thân, người....nghỉ ngơi một lát sẽ có viện binh đến tiếp ứng.
- Ngọc nhi, con...
Nàng chưa kịp đáp lời đã bị tên cầm đầu tấn công, Sở Ngọc vội quay người cầm kiếm lên đỡ lấy, nàng mất đà lùi về sau vài bước. Khi nhìn lên nàng không khỏi có chút hoảng sợ mà thốt lên.
- Gớm quá.
Mặt hắn đầy vết sẹo do đao kiếm lưu lại, có mới có cũ. Miệng vết thương còn đang chảy máu còn đáng sợ hơn ma búp bê nàng mới xem gần đây. Sở Ngọc hất mũi kiếm hắn ra, xoay người chuyển từ phòng bị sang tấn công, chỉ có điều nàng hoàn toàn không biết dùng kiếm chỉ dựa vào mảnh kí ức cũ mà chống trả. Đường đao của hắn chỉ cách cái cổ nhỏ của nàng vài phân, Sở Ngọc nghiêng người tránh né đề khí vào chân, cổ tay linh hoạt chém vào bả vai hắn.
Trong lúc nàng còn đang mải suy nghĩ thì bên cạnh nàng đã xuất hiện một vài tên sơn tặc, Tiểu Vân thấy tình hình trước mắt lập tức bị dọa sợ mà hét toán lên không quên kéo nàng ra sau kịp thời cứu nàng một mạng.
- Tiểu thư, mau chạy thôi.
- Tiểu Vân, từ từ đợi đã, em ở đây đợi ta đi. Ta sẽ về liền.
Nàng an bày cho Tiểu Vân một nơi an toàn rồi cũng nhanh chóng trở lại chỗ ban nãy. Nhìn toàn cục đã thấy vài thi thể nằm la liệt trên đất, Sở Ngọc tùy tiện nhặt đi thanh đao bên cạnh thi thể phát hiện có chút nặng tay hơn so với nàng tưởng tượng nhưng nàng cũng không có thời gian nghĩ nhiều đến vậy nhanh chóng gia nhập vào đám đông còn đang chém chém giết giết kia. Vài binh sĩ ban đầu còn đang cật lực ngăn chặn bọn chúng nhưng sau đó rất nhanh họ phát hiện có người đang tấn công từ phía sau lưng bọn cướp. Bọn họ còn đang vui mừng vì nghĩ sẽ có tiếp viện nhưng sau đấy khi nhìn thấy người đến thì tâm trạng chuyển từ vui mừng sang lo lắng.
- Tiểu thư, mau chạy đi.
Có người nhịn không được đã lên tiếng nhắc nhở nàng nhưng sau khi thấy một loạt động tác chém người thuần thục của nàng cũng bị đơ mất một hồi lâu. Đám cướp cũng vì nàng đột nhiên xông trận nhất thời không cẩn thận vài tên đã bị đả thương.
Sở Ngọc trong đầu oán hận sâu sắc, rõ ràng người ta xuyên không thì thành hoàng hậu vương phi cao cao tại thượng còn tới lượt nàng thì hết rơi núi tới bị đám lâu la này đuổi giết. Thân ảnh nhỏ nhắn linh hoạt của nàng len lỏi vào đám đông rất nhanh đã hạ được bọn chúng, kiếp trước nhiệm vụ nàng từng nhận khó nhằn hơn thế này rất nhiều tiếc là thời này lại không có súng nếu không thì mọi việc đã được xử lý ổn thỏa từ lâu.
Tiểu Vân thấy tiểu thư dịu dàng hiền thục của nàng đột nhiên thay đổi như vậy nhất thời không chịu được khí huyết công tâm lập tức xỉu luôn tại chỗ.
Nàng sau khi xử lí xong đám lâu la kia nhanh chóng quay lại chỗ Tiểu Vân đã thấy nàng ta ôm gốc cây mà xỉu, bộ dạng cực kì khó coi. Sở Ngọc khẽ thở dài đưa nàng về bên chỗ xe ngựa phân phó nàng lại cho đám binh sĩ tiện thể hỏi hướng đi của phụ mẫu thân thể này.
- Các ngươi vài người ở lại bảo vệ cô ấy còn lại theo ta đi tìm phụ thân.
- Rõ.
Binh lính hộ vệ sau khi thấy một màn vừa rồi cũng có phần sửng sốt nhưng rất nhanh đã khôi phục tinh thần có người còn tiến lên dẫn đường. Sở Ngọc trước khi rời đi đã vội nhặt thêm kiếm nàng như vậy là đề phòng bất trắc.
Nhìn dấu vết chạy loạn trên đường thêm kinh nghiệm sinh tồn ở kiếp trước thì có thể thấy theo sau phụ thân nàng là những cao thủ mới khiến phụ thân nàng khổ sở như vậy bước chân không đều. Sở Ngọc tự nhủ trong đầu "Không ổn rồi."
Sở Ngọc vội vàng dùng khinh công đuổi theo để lại một đám binh sĩ còn đang ngơ ngác vì bị bỏ rơi, bọn họ cũng nhanh chân mà đuổi theo.
Nàng đoán không sai đuổi theo được một lúc đã thấy hai bóng người bị ép đến vách núi, trước mặt còn có vài người đang cầm đao chĩa vào hai người đó, không ngừng quát lớn. Sở Ngọc tìm vội một tán cây lớn cẩn thận xem xét tình hình.
- Chu lão tướng quân hôm nay ngươi chỉ có một con đường chết mà thôi, nhanh nạp mạng đi.
- Các ngươi không phải người Bắc Triệu các ngươi là ai?
- Chết đến nơi còn nhiều lời, mau giao bản đồ bố phòng (bản đồ bố trí binh lực phòng thủ) ra đây, bọn ta niệm tình mà để ngươi toàn thây.
Chỉ thấy sau lưng ông ấy là một mỹ phụ ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi. Chu Khải Trạch cẩn thận bảo hộ người đó sau lưng.
- Các ngươi dù có giết ta cũng không lấy được bản đồ bố phòng đâu, ta sớm đã hủy nó rồi.
- Bản đồ bố phòng mà ngươi lại tùy tiện hủy được sao đừng mơ lừa gạt bọn ta, chỉ cần ta đem hai tên kia đi bán vào thanh lâu và làm nô tài thì bọn chúng cũng sẽ đem bản đồ ra trao đổi mà thôi.
- Không, không được. Nữ nhi của ta, con trai ta.
Mỹ phụ nghe tới đấy không ngừng bật khóc. Sở Ngọc thấy một màn này trong lòng cũng có chút cảm động. Chu Khải Trạch cũng vội trấn an nương tử của mình.
- Phu nhân, ta tin hai đứa bọn chúng sẽ bảo vệ tốt thứ đó nàng không nên lo lắng. Chu gia ta nhiều đời trung liệt, không thể nào dễ dàng bị bọn ngoại bang này uy hiếp được. Chưa kể nha đầu Ngọc nhi nó....
Ánh mắt Chu Khải Trạch tránh né nương tử nhà mình Sở Ngọc cảm thấy có chút buồn cười nghĩ cũng nên đến lúc nàng ra mặt không thôi hai vị phụ huynh này lại ngất xỉu như Tiểu Vân nữa thì lại lớn chuyện.
- Phụ thân, người nên để cho con có chút tận hưởng cảm giác được phụ mẫu quan tâm đi ạ.
Giọng nói của nàng vang lên đã thành công thu hút đám sơn tặc và cả thêm hai vị phụ mẫu kia nữa.
- Ngọc Nhi, mau chạy đi/ còn không mau ra tay.
Diệp Thanh Nguyệt nhìn sang phu quân mình ánh mắt khó hiểu, sao ông ấy có thể đẩy Ngọc nhi vào con đường chết.
- Phu quân, chàng điên rồi nó là nữ tử khuê các nào biết gì mà ra tay mau, mau kêu nó chạy đi.
- Nguyệt nhi, ta xin lỗi.
Lời vừa dứt Sở Ngọc đã tung người từ trên cây xuống ném cho ông thanh đao ban nãy nàng dùng còn mình thì dùng kiếm.
- Phụ thân người 4 tên, con 1 tên.
- Được, con tên thủ lĩnh bổn tướng có tuổi nên chịu trách nhiệm đám lâu la.
- Ơ, phụ....con...
Không đợi nàng đáp lời người đã mất dạng, mẫu thân nàng thì đứng nhìn nàng khó hiểu.
- Mẫu thân, người....nghỉ ngơi một lát sẽ có viện binh đến tiếp ứng.
- Ngọc nhi, con...
Nàng chưa kịp đáp lời đã bị tên cầm đầu tấn công, Sở Ngọc vội quay người cầm kiếm lên đỡ lấy, nàng mất đà lùi về sau vài bước. Khi nhìn lên nàng không khỏi có chút hoảng sợ mà thốt lên.
- Gớm quá.
Mặt hắn đầy vết sẹo do đao kiếm lưu lại, có mới có cũ. Miệng vết thương còn đang chảy máu còn đáng sợ hơn ma búp bê nàng mới xem gần đây. Sở Ngọc hất mũi kiếm hắn ra, xoay người chuyển từ phòng bị sang tấn công, chỉ có điều nàng hoàn toàn không biết dùng kiếm chỉ dựa vào mảnh kí ức cũ mà chống trả. Đường đao của hắn chỉ cách cái cổ nhỏ của nàng vài phân, Sở Ngọc nghiêng người tránh né đề khí vào chân, cổ tay linh hoạt chém vào bả vai hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook