Vương Phi Thiên Tài
-
Chương 19: Trúng độc
Vị công chúa nước Sở kia liền mỉm cười rồi nói.
“Người trong bốn biển cũng là anh em, lẽ nào chúng ta lại không thể làm tỷ muội chứ? Lý quận chúa, cô nói thế chẳng hóa ra quá khách sáo rồi sao?”
“Xem ra cũng Linh công chúa có kiến thức thật cao nha.” Lại một thiếu nữ khác ngồi gần đó cười duyên lên tiếng.
“Ta thấy cũng không thể nói thế được…”
Chỉ thoáng chốc, cả đám nữ nhân cười nói rôm rả, nhưng mà lời qua tiếng lại, tiếu lý tàng đao[1].
Vân Khinh ngồi đó, chứng kiến hết thảy. Cô cúi đầu lạnh nhạt vuốt ve Điêu nhi vừa chui ra khỏi tay áo, ánh mắt lạnh nhạt, đầy vẻ thờ ơ. Người người đấu đá, kết bè kết phái, cả đời cô đã nhìn qua không ít, nên sớm đã tự coi là người ngoài cuộc nên chỉ ngồi bất động. Huống hồ chuyện này vốn không liên quan tới cô, lại càng không có lý do gì mà để tâm vào đó.
Mấy cô gái đang lời to tiếng nhỏ kia ai mà chẳng phải thông minh hơn người. Chỉ liếc mắt thấy vẻ thờ ơ lạnh nhạt của Vân Khinh, như thể người ngoài cuộc thản nhiên, đã khiến cho các cô còn đang đao sắc bay qua búa to bay lại bỗng dưng có vẻ nhỏ nhen quá đỗi, như thể các cô đang diễn trò cho người ta nhìn vậy. Lập tức không ai bảo ai người người đồng loạt dừng lại, âm thầm nhíu mày.
Lúc này, bỗng một thiếu nữ mặc cung trang[2] màu xanh biếc vô cùng xinh đẹp ngồi đối diện Vân Khinh nãy giờ vốn không lên tiếng liền buông chung trà trong tay rồi ngẩng lên nhìn cô, mỉm cười đầy phong độ.
“Vân Khinh cô nương, dám hỏi một câu, chẳng hay Dực Vương có quan hệ thế nào với cô nương vậy? Và chúng ta nên xưng hô với Vân Khinh cô nương ra sao đây?”
Lời này vừa thốt, toàn bộ đám công chúa quận chúa tiểu thư nhất loạt quay sang nhìn Vân Khinh. Xét cho cùng đây mới là vấn đề chính. Muốn các nàng tìm cách lấy lòng, hạ thấp người khác, nâng lên bản thân, thì cũng phải xem Vân Khinh có tư cách để cho các nàng làm như thế hay không đã? Nếu chỉ là một thị thiếp nho nhỏ hay là ai đó khác, thân phận của các nàng dĩ nhiên là sẽ cao hơn hẳn. Nếu ai đó trong số các nàng được gả cho Độc Cô Tuyệt, vậy chí ít cũng phải là Vương phi hoặc Trắc phi. Lấy đâu ra chuyện một Vương phi lại đi lấy lòng một thị thiếp bao giờ. Hồi nãy ai nấy vội vã đấu đá lẫn nhau, đã quên không nghĩ tới điều đó.
Vân Khinh vuốt ve Điêu nhi trong tay, nghe thấy câu hỏi này liền từ tốn ngẩng lên nhìn vị thiếu nữ xinh đẹp vô ngần kia rồi trả lời.
“Không quan hệ.”
Ba chữ ngắn ngủi, khiến cho đám thiếu nữ chung quanh đều nhíu chặt lông mày khó chịu. Không có quan hệ gì, vậy tại sao Dực Vương lại ban thưởng rượu cho cô ta chứ? Không có quan hệ, vậy tại sao đệ nhất Tổng quản bên cạnh bệ hạ lại đích thân dẫn đường cho cô ta chứ? Cô ta định lừa ai nào, hẳn là cô nàng Vân Khinh này tự cao tự ngạo không muốn kết giao với các nàng chứ gì.
“Vân Khinh, thái độ đó của ngươi là thế nào hả? Cho dù ngươi là người của Dực Vương gia đi chăng nữa, cũng chưa chắc đã có tư cách lên mặt với chúng ta. Huống chi Dực Vương gia vốn chưa hề công khai thân phận của ngươi, đừng có mà kiêu ngạo như thế!”
Một thiếu nữ mặc quần màu tím như hoa tử la[3] với khuôn mặt xinh đẹp sáng lạng sầm mặt nói. Nàng ta vốn là con gái của Hữu thừa tướng nước Tần, tuy cũng không phải là công chúa quận chúa gì cả, nhưng đám công chúa quận chúa kia làm sao so được với nàng. Họ là người của địch nhân, còn cha của nàng là người thậm chí có thể đối chọi chút đỉnh với Độc Cô Tuyệt trên triều đó nha. Không nể mặt đám con gái kia cũng được, nhưng không thể không nể mặt nàng.
Vân Khinh nghe thế chỉ nhàn nhạt liếc nhìn nàng ta một cái. “Thế ta phải nói là quan hệ gì, cô mới hài lòng?”
Một câu hỏi vặn như hư như thực, đã đủ khiến cô gái mặc quần tím nghẹn lời. Cơn giận như ứ lại trong lồng ngực, khiến nàng ta không biết phải nói gì, vẻ mặt tức tối khẽ hắng giọng rồi quay đi. Đám con gái chung quanh thấy thế, trên mặt không tỏ ra gì đặc biệt, nhưng ai nấy đều cười thầm.
“Ta thấy không phải là Vân Khinh kiêu ngạo, mà chỉ là không khéo nói chuyện mà thôi.”
Vị nữ tử xinh đẹp vô cùng mặc áo xanh giờ mới mỉm cười, xen vào một câu làm dịu bầu không khí đang căng thẳng. Rồi cô ta nhìn Vân Khinh nói tiếp.
“Ta là Tước Vũ công chúa của Tề quốc. Vân Khinh, chúng ta không có ác ý, chỉ là muốn mọi người thân thiết hơn ấy mà.”
Vị Tước Vũ công chúa này nói mấy câu đúng theo kiểu bên nào cũng bênh, thế nào cũng ổn, nhưng lại có ý nghĩa khá là thâm thúy. Vân Khinh nghe thấy cô ta tự giới thiệu, không khỏi quay sang liếc nhìn Tước Vũ một cái, hơi hơi cau lại đôi lông mày. Là hoàng gia của nước Tề. Cô lập tức ôm lấy Điêu nhi đứng lên lạnh nhạt nói.
“Ta không liên quan đến Dực Vương. Các cô muốn nghĩ trò tìm cách gì thì tìm y là được. Thứ lỗi ta không bồi tiếp.”
Nói rồi, cô ôm Điêu nhi quay người bỏ đi. Độc Cô Hành bảo cô tới, cô tới rồi, bảo cô ngồi, cô cũng ngồi rồi, giờ bỏ đi cũng không tính là kháng mệnh chứ hả. Cô không có hứng ngồi đây làm mồi câu. Độc Cô Tuyệt hắn muốn cưới hay không, muốn cưới ai, không liên quan đến cô. Cô không có cách nào khác mới ngồi lại đây mà tự tìm phiền toái, nhưng giờ lại có người của hoàng gia nước Tề, không thích.
Đám con gái còn lại lập tức lộ vẻ xấu hổ. Chỉ mấy câu thản nhiên của Vân Khinh đã chọc thẳng vào tâm tư của các nàng, lại chưa từng có ai dám nói năng với các nàng như thế cả. Ai nấy nhìn nhau, muốn nổi giận lại không chắc rốt cục Vân Khinh là người thế nào với Độc Cô Tuyệt. Nàng ta càng nói không có quan hệ gì, lại càng có khả năng quan hệ quan trọng. Đắc tội với Vân Khinh không sao, nhưng Dực Vương Độc Cô Tuyệt đố ai dám đắc tội. Thế nên cuối cùng ai đấy cũng nuốt hận mà ngồi yên.
Trong lương đình, Độc Cô Hành tươi cười nhìn Vân Khinh đứng lên bỏ đi, để lại sau lưng đám người ngượng ngùng nhìn nhau mà không dám làm gì. Y không khỏi quay sang nhìn đệ đệ vui vẻ.
“Cô nô lệ này của đệ cũng lợi hại thật, dăm ba câu là đã đẩy vấn đề lại cho đệ rồi."
Đám các nàng nói gì nãy giờ, dĩ nhiên là có người truyền đạt lại cho hai người. Độc Cô Tuyệt ngồi tựa vào ghế, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, lộ ra nét tà khí tươi cười. Hắn nhìn vẻ mặt cười gian của Độc Cô Hành trả lời.
“Vương huynh cũng đâu được như ý.”
Sở Vân đứng sau Độc Cô Tuyệt lại cúi đầu cười thầm. Vương gia nhà mình bị bệ hạ cưỡng ép lôi tới, vốn đã tích đầy oán khí trong lòng mà chưa có cơ hội nào bộc phát. Giờ Vân Khinh cô nương không những không để mấy cô công chúa quận chúa kia bắt nạt, ngược lại lại vô tình khiến các nàng mất mặt, chính là hợp ý của Vương gia. Người của Vương phủ làm sao có thể để cho người khác khi dễ, nên Vương gia sao lại không vui vẻ cơ chứ.
Độc Cô Hành thấy mặt Độc Cô Tuyệt hơi lộ nét cười, không khỏi lắc đầu cười cười. Y phẩy tay ra hiệu, Hàn công công đứng sau lưng lập tức bước ra ngoài lương đình tuyên mệnh.
“Các vị công chúa, quận chúa từ xa tới làm khách, bệ hạ đặc biệt ban thưởng một ly rượu.”
Lập tức từ phía sau, vài vị công bưng khay đựng đầy ly rượu bước tới. Các cô gái lập tức đứng lên, khom người nói lời cảm tạ. Bệ hạ ban rượu để an ủi, cũng khiến các nàng đỡ ngượng ngùng hơn. Chén lưu ly phỉ thúy long lanh ánh rượu, tỏa ra một hương thơm thuần khiết ngát mũi, là mỹ tửu cực phẩm của đại nội hoàng cung. Đám Tước Vũ vội tạ ơn lần nữa, đồng loạt cùng uống.
Choang, một âm thanh lanh lảnh vang lên. Lý quận chúa uống rượu xong trước bỗng run bắn cả tay, chén lưu ly phỉ thúy trong tay rơi thẳng xuống đất. Gương mặt nàng ta bỗng chốc tái mét, một tia máu đen từ từ chảy ra khỏi miệng. Cả người nàng nhũn ra, chưa kịp nói gì đã ngã lăn ra đất.
“Bệ hạ, người…”
Tước Vũ công chúa cũng đồng thời phun ra một ngụm máu tươi, rồi ngẩng lên nhìn phía Độc Cô Hành đầy kinh hoàng, rồi từ từ ngã xuống. Ngay sau đó, lần lượt các công chúa quận chúa của sáu nước cũng liên tiếp bất tỉnh, mà đám thiên kim tiểu thư của Tần quốc cùng được ban thưởng rượu lại khỏe mạnh đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt kinh hãi nhìn chung quanh.
Không khí chung quanh vốn đang tưng bừng náo nhiệt cười vui, chỉ trong nháy mắt liền cứng ngắc. Mấy cô gái yếu ớt lập tức hét lên sợ hãi, khung cảnh bắt đầu trở nên hỗn loạn.
“Vô liêm sỉ!”
Gương mặt Độc Cô Hành vốn đang tươi cười, trong nháy mắt hạ nhiệt độ xuống cực độ, lạnh băng hung ác như Diêm La dưới Địa ngục. Y đứng phắt dậy, ly rượu trong tay bị bóp chặt vỡ tan thành từng mảnh lả tả rơi xuống đất.
“Phong tỏa mọi lối ra vào, nhanh chóng gọi toàn bộ thái y, bảo vệ bệ hạ, lập tức cứu người, nhanh!”
Vẻ mặt Độc Cô Tuyệt trở nên xanh mét, lập tức truyền lệnh xuống dưới, đồng thời hung hăng đập nát ly rượu trong tay. Khí chất lạnh lẽo nghiêm nghị lại tỏa ra khắp người, bao trùm cả đám công chúa bên ngoài.
“Câm miệng hết cho ta!”
Một tiếng quát lớn vang lên. Đám thiếu nữ vốn đang kinh hãi gào thét bị tiếng quát này của Độc Cô Tuyệt khiến cho im bặt, vội nuốt sự sợ hãi xuống mà không dám mở miệng nữa.
“Tất cả mọi người cùng tụ tập lại đây cho bản vương. Sau nửa nén hương nếu còn có ai dám chạy lung tung chỗ khác, đừng trách bản vương coi là nghịch tặc mà xử tử tại chỗ.”
Mệnh lệnh vừa ra, lập tức được truyền đi khắp ngõ ngách trong vườn. Cả nam lẫn nữ ai nấy đều không dám chần chừ, vội vã chạy lại về phía này. Độc Cô Tuyệt đã mở lời, là mệnh lệnh tuyệt đối. Thật sự tới muộn, đảm bảo vị này dám ra tay xử tử. Vân Khinh đứng gần đó, không ngờ chỉ thoáng chốc đã có chuyện xảy ra, nên cũng đành dừng lại quay đầu nhìn Độc Cô Tuyệt.
——— —————— —————— —————— —————–
[1] Tiếu lý tàng đao: trong nụ cười ẩn chứa gươm đao, hay nếu dùng thành ngữ thuần Việt hơn thì chính là miệng Nam mô bụng một bồ dao găm hoặc khẩu phật tâm xà. Nhưng dùng cả hai đều không hợp với các chị em công chúa này nên Lãnh Vân để nguyên.
[2] Cung trang: Trang phục cung đình
[3] Hoa tử la, hay tử la lan, còn gọi là hoa quế thảo thuộc loài thân cỏ, cùng họ với mù tạc. Hoa có nhiều màu sắc nhưng phổ biến nhất vẫn là màu tím (do đó có cái tên tử la chăng?). Ngôn ngữ của hoa này là tình cảm lứa đôi nồng nàn, bền vững.
“Người trong bốn biển cũng là anh em, lẽ nào chúng ta lại không thể làm tỷ muội chứ? Lý quận chúa, cô nói thế chẳng hóa ra quá khách sáo rồi sao?”
“Xem ra cũng Linh công chúa có kiến thức thật cao nha.” Lại một thiếu nữ khác ngồi gần đó cười duyên lên tiếng.
“Ta thấy cũng không thể nói thế được…”
Chỉ thoáng chốc, cả đám nữ nhân cười nói rôm rả, nhưng mà lời qua tiếng lại, tiếu lý tàng đao[1].
Vân Khinh ngồi đó, chứng kiến hết thảy. Cô cúi đầu lạnh nhạt vuốt ve Điêu nhi vừa chui ra khỏi tay áo, ánh mắt lạnh nhạt, đầy vẻ thờ ơ. Người người đấu đá, kết bè kết phái, cả đời cô đã nhìn qua không ít, nên sớm đã tự coi là người ngoài cuộc nên chỉ ngồi bất động. Huống hồ chuyện này vốn không liên quan tới cô, lại càng không có lý do gì mà để tâm vào đó.
Mấy cô gái đang lời to tiếng nhỏ kia ai mà chẳng phải thông minh hơn người. Chỉ liếc mắt thấy vẻ thờ ơ lạnh nhạt của Vân Khinh, như thể người ngoài cuộc thản nhiên, đã khiến cho các cô còn đang đao sắc bay qua búa to bay lại bỗng dưng có vẻ nhỏ nhen quá đỗi, như thể các cô đang diễn trò cho người ta nhìn vậy. Lập tức không ai bảo ai người người đồng loạt dừng lại, âm thầm nhíu mày.
Lúc này, bỗng một thiếu nữ mặc cung trang[2] màu xanh biếc vô cùng xinh đẹp ngồi đối diện Vân Khinh nãy giờ vốn không lên tiếng liền buông chung trà trong tay rồi ngẩng lên nhìn cô, mỉm cười đầy phong độ.
“Vân Khinh cô nương, dám hỏi một câu, chẳng hay Dực Vương có quan hệ thế nào với cô nương vậy? Và chúng ta nên xưng hô với Vân Khinh cô nương ra sao đây?”
Lời này vừa thốt, toàn bộ đám công chúa quận chúa tiểu thư nhất loạt quay sang nhìn Vân Khinh. Xét cho cùng đây mới là vấn đề chính. Muốn các nàng tìm cách lấy lòng, hạ thấp người khác, nâng lên bản thân, thì cũng phải xem Vân Khinh có tư cách để cho các nàng làm như thế hay không đã? Nếu chỉ là một thị thiếp nho nhỏ hay là ai đó khác, thân phận của các nàng dĩ nhiên là sẽ cao hơn hẳn. Nếu ai đó trong số các nàng được gả cho Độc Cô Tuyệt, vậy chí ít cũng phải là Vương phi hoặc Trắc phi. Lấy đâu ra chuyện một Vương phi lại đi lấy lòng một thị thiếp bao giờ. Hồi nãy ai nấy vội vã đấu đá lẫn nhau, đã quên không nghĩ tới điều đó.
Vân Khinh vuốt ve Điêu nhi trong tay, nghe thấy câu hỏi này liền từ tốn ngẩng lên nhìn vị thiếu nữ xinh đẹp vô ngần kia rồi trả lời.
“Không quan hệ.”
Ba chữ ngắn ngủi, khiến cho đám thiếu nữ chung quanh đều nhíu chặt lông mày khó chịu. Không có quan hệ gì, vậy tại sao Dực Vương lại ban thưởng rượu cho cô ta chứ? Không có quan hệ, vậy tại sao đệ nhất Tổng quản bên cạnh bệ hạ lại đích thân dẫn đường cho cô ta chứ? Cô ta định lừa ai nào, hẳn là cô nàng Vân Khinh này tự cao tự ngạo không muốn kết giao với các nàng chứ gì.
“Vân Khinh, thái độ đó của ngươi là thế nào hả? Cho dù ngươi là người của Dực Vương gia đi chăng nữa, cũng chưa chắc đã có tư cách lên mặt với chúng ta. Huống chi Dực Vương gia vốn chưa hề công khai thân phận của ngươi, đừng có mà kiêu ngạo như thế!”
Một thiếu nữ mặc quần màu tím như hoa tử la[3] với khuôn mặt xinh đẹp sáng lạng sầm mặt nói. Nàng ta vốn là con gái của Hữu thừa tướng nước Tần, tuy cũng không phải là công chúa quận chúa gì cả, nhưng đám công chúa quận chúa kia làm sao so được với nàng. Họ là người của địch nhân, còn cha của nàng là người thậm chí có thể đối chọi chút đỉnh với Độc Cô Tuyệt trên triều đó nha. Không nể mặt đám con gái kia cũng được, nhưng không thể không nể mặt nàng.
Vân Khinh nghe thế chỉ nhàn nhạt liếc nhìn nàng ta một cái. “Thế ta phải nói là quan hệ gì, cô mới hài lòng?”
Một câu hỏi vặn như hư như thực, đã đủ khiến cô gái mặc quần tím nghẹn lời. Cơn giận như ứ lại trong lồng ngực, khiến nàng ta không biết phải nói gì, vẻ mặt tức tối khẽ hắng giọng rồi quay đi. Đám con gái chung quanh thấy thế, trên mặt không tỏ ra gì đặc biệt, nhưng ai nấy đều cười thầm.
“Ta thấy không phải là Vân Khinh kiêu ngạo, mà chỉ là không khéo nói chuyện mà thôi.”
Vị nữ tử xinh đẹp vô cùng mặc áo xanh giờ mới mỉm cười, xen vào một câu làm dịu bầu không khí đang căng thẳng. Rồi cô ta nhìn Vân Khinh nói tiếp.
“Ta là Tước Vũ công chúa của Tề quốc. Vân Khinh, chúng ta không có ác ý, chỉ là muốn mọi người thân thiết hơn ấy mà.”
Vị Tước Vũ công chúa này nói mấy câu đúng theo kiểu bên nào cũng bênh, thế nào cũng ổn, nhưng lại có ý nghĩa khá là thâm thúy. Vân Khinh nghe thấy cô ta tự giới thiệu, không khỏi quay sang liếc nhìn Tước Vũ một cái, hơi hơi cau lại đôi lông mày. Là hoàng gia của nước Tề. Cô lập tức ôm lấy Điêu nhi đứng lên lạnh nhạt nói.
“Ta không liên quan đến Dực Vương. Các cô muốn nghĩ trò tìm cách gì thì tìm y là được. Thứ lỗi ta không bồi tiếp.”
Nói rồi, cô ôm Điêu nhi quay người bỏ đi. Độc Cô Hành bảo cô tới, cô tới rồi, bảo cô ngồi, cô cũng ngồi rồi, giờ bỏ đi cũng không tính là kháng mệnh chứ hả. Cô không có hứng ngồi đây làm mồi câu. Độc Cô Tuyệt hắn muốn cưới hay không, muốn cưới ai, không liên quan đến cô. Cô không có cách nào khác mới ngồi lại đây mà tự tìm phiền toái, nhưng giờ lại có người của hoàng gia nước Tề, không thích.
Đám con gái còn lại lập tức lộ vẻ xấu hổ. Chỉ mấy câu thản nhiên của Vân Khinh đã chọc thẳng vào tâm tư của các nàng, lại chưa từng có ai dám nói năng với các nàng như thế cả. Ai nấy nhìn nhau, muốn nổi giận lại không chắc rốt cục Vân Khinh là người thế nào với Độc Cô Tuyệt. Nàng ta càng nói không có quan hệ gì, lại càng có khả năng quan hệ quan trọng. Đắc tội với Vân Khinh không sao, nhưng Dực Vương Độc Cô Tuyệt đố ai dám đắc tội. Thế nên cuối cùng ai đấy cũng nuốt hận mà ngồi yên.
Trong lương đình, Độc Cô Hành tươi cười nhìn Vân Khinh đứng lên bỏ đi, để lại sau lưng đám người ngượng ngùng nhìn nhau mà không dám làm gì. Y không khỏi quay sang nhìn đệ đệ vui vẻ.
“Cô nô lệ này của đệ cũng lợi hại thật, dăm ba câu là đã đẩy vấn đề lại cho đệ rồi."
Đám các nàng nói gì nãy giờ, dĩ nhiên là có người truyền đạt lại cho hai người. Độc Cô Tuyệt ngồi tựa vào ghế, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, lộ ra nét tà khí tươi cười. Hắn nhìn vẻ mặt cười gian của Độc Cô Hành trả lời.
“Vương huynh cũng đâu được như ý.”
Sở Vân đứng sau Độc Cô Tuyệt lại cúi đầu cười thầm. Vương gia nhà mình bị bệ hạ cưỡng ép lôi tới, vốn đã tích đầy oán khí trong lòng mà chưa có cơ hội nào bộc phát. Giờ Vân Khinh cô nương không những không để mấy cô công chúa quận chúa kia bắt nạt, ngược lại lại vô tình khiến các nàng mất mặt, chính là hợp ý của Vương gia. Người của Vương phủ làm sao có thể để cho người khác khi dễ, nên Vương gia sao lại không vui vẻ cơ chứ.
Độc Cô Hành thấy mặt Độc Cô Tuyệt hơi lộ nét cười, không khỏi lắc đầu cười cười. Y phẩy tay ra hiệu, Hàn công công đứng sau lưng lập tức bước ra ngoài lương đình tuyên mệnh.
“Các vị công chúa, quận chúa từ xa tới làm khách, bệ hạ đặc biệt ban thưởng một ly rượu.”
Lập tức từ phía sau, vài vị công bưng khay đựng đầy ly rượu bước tới. Các cô gái lập tức đứng lên, khom người nói lời cảm tạ. Bệ hạ ban rượu để an ủi, cũng khiến các nàng đỡ ngượng ngùng hơn. Chén lưu ly phỉ thúy long lanh ánh rượu, tỏa ra một hương thơm thuần khiết ngát mũi, là mỹ tửu cực phẩm của đại nội hoàng cung. Đám Tước Vũ vội tạ ơn lần nữa, đồng loạt cùng uống.
Choang, một âm thanh lanh lảnh vang lên. Lý quận chúa uống rượu xong trước bỗng run bắn cả tay, chén lưu ly phỉ thúy trong tay rơi thẳng xuống đất. Gương mặt nàng ta bỗng chốc tái mét, một tia máu đen từ từ chảy ra khỏi miệng. Cả người nàng nhũn ra, chưa kịp nói gì đã ngã lăn ra đất.
“Bệ hạ, người…”
Tước Vũ công chúa cũng đồng thời phun ra một ngụm máu tươi, rồi ngẩng lên nhìn phía Độc Cô Hành đầy kinh hoàng, rồi từ từ ngã xuống. Ngay sau đó, lần lượt các công chúa quận chúa của sáu nước cũng liên tiếp bất tỉnh, mà đám thiên kim tiểu thư của Tần quốc cùng được ban thưởng rượu lại khỏe mạnh đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt kinh hãi nhìn chung quanh.
Không khí chung quanh vốn đang tưng bừng náo nhiệt cười vui, chỉ trong nháy mắt liền cứng ngắc. Mấy cô gái yếu ớt lập tức hét lên sợ hãi, khung cảnh bắt đầu trở nên hỗn loạn.
“Vô liêm sỉ!”
Gương mặt Độc Cô Hành vốn đang tươi cười, trong nháy mắt hạ nhiệt độ xuống cực độ, lạnh băng hung ác như Diêm La dưới Địa ngục. Y đứng phắt dậy, ly rượu trong tay bị bóp chặt vỡ tan thành từng mảnh lả tả rơi xuống đất.
“Phong tỏa mọi lối ra vào, nhanh chóng gọi toàn bộ thái y, bảo vệ bệ hạ, lập tức cứu người, nhanh!”
Vẻ mặt Độc Cô Tuyệt trở nên xanh mét, lập tức truyền lệnh xuống dưới, đồng thời hung hăng đập nát ly rượu trong tay. Khí chất lạnh lẽo nghiêm nghị lại tỏa ra khắp người, bao trùm cả đám công chúa bên ngoài.
“Câm miệng hết cho ta!”
Một tiếng quát lớn vang lên. Đám thiếu nữ vốn đang kinh hãi gào thét bị tiếng quát này của Độc Cô Tuyệt khiến cho im bặt, vội nuốt sự sợ hãi xuống mà không dám mở miệng nữa.
“Tất cả mọi người cùng tụ tập lại đây cho bản vương. Sau nửa nén hương nếu còn có ai dám chạy lung tung chỗ khác, đừng trách bản vương coi là nghịch tặc mà xử tử tại chỗ.”
Mệnh lệnh vừa ra, lập tức được truyền đi khắp ngõ ngách trong vườn. Cả nam lẫn nữ ai nấy đều không dám chần chừ, vội vã chạy lại về phía này. Độc Cô Tuyệt đã mở lời, là mệnh lệnh tuyệt đối. Thật sự tới muộn, đảm bảo vị này dám ra tay xử tử. Vân Khinh đứng gần đó, không ngờ chỉ thoáng chốc đã có chuyện xảy ra, nên cũng đành dừng lại quay đầu nhìn Độc Cô Tuyệt.
——— —————— —————— —————— —————–
[1] Tiếu lý tàng đao: trong nụ cười ẩn chứa gươm đao, hay nếu dùng thành ngữ thuần Việt hơn thì chính là miệng Nam mô bụng một bồ dao găm hoặc khẩu phật tâm xà. Nhưng dùng cả hai đều không hợp với các chị em công chúa này nên Lãnh Vân để nguyên.
[2] Cung trang: Trang phục cung đình
[3] Hoa tử la, hay tử la lan, còn gọi là hoa quế thảo thuộc loài thân cỏ, cùng họ với mù tạc. Hoa có nhiều màu sắc nhưng phổ biến nhất vẫn là màu tím (do đó có cái tên tử la chăng?). Ngôn ngữ của hoa này là tình cảm lứa đôi nồng nàn, bền vững.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook