Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc
Chương 75: Tâm khóa 15

Người đột nhiên xuất hiện lại là đại thiếu gia, đại thiếu gia a ——

Trong đầu vừa mừng vừa sợ, Ngân Tụ nhìn thấy Âu Dương Tề Duyệt đã hiện ra ôm Âu Dương Sùng Hoa hôn mê lên bên cạnh hồ.

Âu Dương Tề Duyệt ôm Âu Dương Sùng Hoa đặt ở trên bãi cỏ.

Ngân Tụ vội nhào qua và hô: "Tiểu thư, người làm sao rồi, đừng dọa Ngân Tụ nha tiểu thư"

"Ngươi đừng che ở chỗ này."

Âu Dương Tề Duyệt đẩy Ngân Tụ một cái, tự mình thì đưa tay ra, nhẹ nhàng mà vỗ gò má Âu Dương Sùng Hoa.

"Sùng Hoa, tỉnh lại, ta là đại ca, Sùng Hoa"

Ngân Tụ kinh ngạc nhìn qua Âu Dương Tề Duyệt, sau nửa ngày hoảng hốt, nàng không phải nhìn lầm rồi chứ?

Đại thiếu gia Tề Duyệt này rõ ràng lại toát ra bộ dáng lo lắng như vậy?

Ngân Tụ cảm thấy có chút khó tin, nhưng mà trước mắt Âu Dương Sùng Hoa còn không có một chút động tĩnh, làm cho nàng căn bản không có thời gian lo lắng cái khác.

Trong lòng bối rối, làm cho nàng nhịn không được nước mắt rơi xuống, vừa lau nước mắt, vừa nghẹn ngào hỏi: "Đại thiếu gia, tiểu thư sẽ không có chuyện gì chứ, nếu tiểu thư làm sao thì Ngân Tụ cũng không muốn sống ô ô"

Âu Dương Tề Duyệt vốn là tâm thần bất định, mà Ngân Tụ này lại khóc lên, làm cho tâm phiền càng nóng nảy hơn, hắn ngẩng đầu, hướng về phía Ngân Tụ rống: "Ồn ào cái gì, không thấy ta đang cứu Sùng Hoa sao?"

Ngân Tụ bị Âu Dương Tề Duyệt rống, lập tức kinh như gà gỗ, che miệng của mình, thân thể run rẩy, không dám lên tiếng nữa

Âu Dương Tề Duyệt xoay người, cúi đầu, nhìn qua Âu Dương Sùng Hoa, lần nữa kêu: "Sùng Hoa mau tỉnh lại, mau tỉnh lại, đừng có lại ngủ Sùng Hoa"

Nhẹ nhàng mà vỗ vào liên tục, không bao lâu Âu Dương Sùng Hoa nhắm chặc hai mắt rốt cục có động tĩnh, cùng với ho khan ra một ngụm, một ngụm nước ao.

"Sùng Hoa"

Âu Dương Tề Duyệt thấy Âu Dương Sùng Hoa ho khan, không khỏi ra sức mạnh hơn vỗ gò má của Âu Dương Sùng Hoa.

Âu Dương Sùng Hoa ho khan một hồi, nước trong phổi tựa hồ đều đã phun ra, lúc này mới chậm rãi mở hai mắt nhắm chặc ra

Mờ mịt đập vào mắt, làm nàng nhìn thấy Âu Dương Tề Duyệt thì nhào tới thật mạnh

Âu Dương Tề Duyệt kinh ngạc mà mặc cho Âu Dương Sùng Hoa ôm lấy, chỉ cảm thụ được thân thể đang tại trong lòng ngực của hắn không ngừng run rẩy

"Ca"

Thấp giọng lẩm bẩm kêu, làm cho Âu Dương Tề Duyệt vốn là tâm thần kinh sợ đều thu lại, hắn một tay vịn đầu vai Âu Dương Sùng Hoa, trong thần sắc mang theo mừng rỡ như điên, hỏi: "Sùng Hoa, ngươi vừa rồi gọi ta cái gì?"

Âu Dương Sùng Hoa nháy mắt mấy cái, có chút ngốc trệ, có chút nghi hoặc

Âu Dương Tề Duyệt nhìn qua Âu Dương Sùng Hoa một lúc lâu, vốn mừng rỡ dần dần luân lạc vì thất vọng

Hắn nắm đầu vai của Âu Dương Sùng Hoa, không ngừng mà tăng thêm

Âu Dương Sùng Hoa nhịn không được nhíu mày, sợ hãi rụt thân thể lại, cầu Ngân Tụ giúp đỡ: "Ngân Tụ ta sợ đau"

Ngân Tụ ở trong giọng nói của Âu Dương Sùng Hoa, mới có một chút không gian, nàng tiến lên, quỳ ngừơi xuống, "Đại thiếu gia, ngừơi làm đau tiểu thư." Nói xong, Ngân Tụ kéo Âu Dương Sùng Hoa qua, đem nàng bảo vệ trong ngực.

Thân thể Âu Dương Sùng Hoa run rẩy, đem gò má vùi vào trong ngực Ngân Tụ, "Ta sợ Ngân Tụ"

Ngân Tụ vừa trấn an Âu Dương Sùng Hoa, vừa nhìn về phía Âu Dương Tề Duyệt, "Đại thiếu gia, Ngân Tụ mang tiểu thư đi trở về trước, một thân này ẩm ướt hết rồi, cũng phải thay đổi."

"Vậy ngươi mau dẫn nàng trở về đi."

Âu Dương Tề Duyệt đứng người lên, hắn cũng một thân ẩm ướt, nhìn qua Ngân Tụ mang Âu Dương Sùng Hoa trở về, trong mắt Âu Dương Tề Duyệt, sâu kín nổi qua một tia phiền muộn

Âu Dương Sùng Hoa được Ngân Tụ đến đỡ, đi đến phía đằng trước, nàng đột nhiên xoay người, nhìn về phía Âu Dương Tề Duyệt vẫn là đứng ở tại chỗ.

"Ca"

Thấp giọng lẩm bẩm khẽ gọi tử trong miệng của nàng giơ lên, cùng lúc đó, ở trên mặt của nàng nổi lên nụ cười phảng phất như phù dung sớm nở tối tàn, nụ cừơi giống như rực rỡ mà nhu hòa, đâm thật sâu vào trong đầu Âu Dương Tề Duyệt.

Đôi chân kia của Âu Dương Tề Duyệt cứng rắn mà vượt qua phía trước một bước, nhưng mà, khi hắn muốn tiến lên nữa thì Âu Dương Sùng Hoa lui về phía sau một bước, xoay người, kéo Ngân Tụ bước nhanh hơn rời đi

Âu Dương Tề Duyệt bỗng nhiên nở nụ cười, cười mình ngu xuẩn

Sùng Hoa làm sao có thể còn như trước kia, nàng căn bản là không nhớ rõ chính mình.

Không, có lẽ nàng nhớ rõ, nhưng mà, rốt cuộc đã không cách nào trở lại như trước kia

Cô bé kia luôn đi theo phía sau mình, gọi hắn là ca ca, sớm ở năm trước, cũng đã vùi thân vào trong một hồ nước

Ngân Tụ bị Âu Dương Sùng Hoa kéo, trở về viện.

Vừa tiến vào sân, Âu Dương Sùng Hoa liền thả tay của Ngân Tụ, phân phó nói: "Ngân Tụ, vào nhà, ta có lời nói với em."

Ngân Tụ gãi gãi đầu, nàng không hiểu nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa đã đi vào trong phòng

"Tiểu thư, người thật sự không có chuyện gì sao?" Ngân Tụ vừa đóng cửa vịên, vừa hỏi.

"Không có việc gì, em đóng cửa rồi lại đây." Âu Dương Sùng Hoa đã tiến vào gian phòng

Ngân Tụ không dám chậm trễ, vội vàng đóng cửa vịên, vội vã bước vào gian phòng, hơn nữa sau khi đóng cửa phòng, mới đi tìm Âu Dương Sùng Hoa

Âu Dương Sùng Hoa đang ở sau tấm bình phong, cởi quần áo ẩm ướt

Ngân Tụ bước lên phía trước, chuẩn bị quần áo sạch sẽ cho Âu Dương Sùng Hoa, nàng nhịn không được hiếu kỳ, hỏi: "Tiểu thư, ngừơi có cảm giác được hôm nay đại thiếu gia có chút kỳ quái hay không?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương