Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc
-
Chương 192: Bắt đầu mới 1
Nghiêng ngả chao đảo, Âu Dương Sùng Hoa loạng choạng bước đi, mờ mịt không mục đích di chuyển về phía trước. . . . . .Sắc trời đã dần dần chuyển sáng, nhưng trên con đường này vẫn cứ vắng vẻ thê lương.Tuy rằng ngẫu nhiên có vài người qua đường đi lại, cảnh tượng xem ra cũng là vội vã, cũng không có ai chú ý tới bóng dáng lay động chán nản kia.Thì ra bầu trời thật sự có thể cảm nhận được tâm tình của người ta, nếu không thì mới vừa rồi phía Đông vẫn là mặt trời đỏ rực, vào lúc này tại sao đột nhiên lại trở nên âm trầm. . . . . . Từ không trung, đang có từng giọt nước mưa rơi xuống.Mưa kèm với gió, tầng lớp sắc trời bị bao phủ, trời đất ẩm ướt.Trước mắt tất cả đều là nước, cái gì cũng không nhìn thấy.Thân thể lung lay, cuối cùng không chịu đựng được phần mỏi mệt, té ngã trên mặt đất. . . . . .Âu Dương Sùng Hoa lại không mảy may để ý chút nào, nàng chỉ giãy giụa bò đứng lên, nước và bùn lầy trên người chảy xuống, rất dơ rất dơ.Bất tri bất giác đi tới một nơi rất quen thuộc, đến cuối con đường, nàng sững sờ dừng bước.Nơi này ——Dường như chỉ có thời tiết nơi này, là sáng ngời nhất.Làm cho tầm mắt nàng không nhịn được cũng rõ ràng hẳn lên.Bờ Lạc Hà, Âu Dương Sùng Hoa tìm được một khối đá lớn, người vô lực ngã ngồi xuống, nửa thân người gần như trượt xuống trên mặt đất, người nghiêng ngả leo lên tảng đá, cứ như vậy nhìn hồ nước đen ngòm.Hồ nước vốn nên phải náo nhiệt, hiện nay cũng còn một mảnh yên tĩnh, màu sắc đẹp đẽ không thấy nữa, âm thanh náo động cũng đã biến mất, không khí còn lại chỉ có phần yên tĩnh đến đáng sợ.Làm một cái hô hấp thật sâu, phát hiện phần bụng đang đau buốt suy yếu, có lẽ đây chẳng qua là bị tê mà thôi. Âu Dương Sùng Hoa duỗi tay ra, lành lạnh ẩm ướt , vậy là cái gì?Vì sao ở trong trí nhớ của nàng, lưu lại chỉ có mưa rơi, thế nào cũng không dừng lại được, tựa hồ nước mưa năm nay đặc biệt nhiều.Vậy mà, trong mắt của nàng lại luôn luôn khô khốc, phần ẩm ướt kia chỉ là bởi vì mưa. . . . . .Máu trong lòng bàn tay đang được nước mưa cẩn thận cọ rửa, từng chút một biến mất, đến cuối cùng trắng muốt."Kết thúc. . . . . . Tất cả thật sự kết thúc. . . . . ." Cúi đầu thầm nói, mỗi một tiếng nói ra lại xen lẫn tiếng cười, thân thể run run làm sao cũng không ngừng được."Âm Trần. . . . . . Âm Trần. . . . . .""Tại sao vậy. . . . . ."Thanh âm thê lương của gió, thanh âm tiêu điều của mưa, bao phủ hết thảy, tiếng động gì cũng không nghe thấy.Âu Dương Sùng Hoa run rẩy đi tới hướng bờ Hồ, nàng muốn nhìn xem bản thân, trước khi chết nàng sẽ là cái dạng gì đây? . . . . . .Hóa ra nàng vẫn chính là nàng sao?Gương mặt này, thân thể này vốn có được trong trí nhớ, rốt cuộc có phải chân chính thuộc về nàng hay không?Vì sao, vào giờ khắc này, nàng lại phát ra chất vấn?Hình như trí nhớ vào lúc này trở nên lộn xộn, thậm chí nàng phân biệt không rõ ràng lắm thiệt giả.Rốt cuộc, mọi thứ này phải chăng chỉ có bản thân là thật sự biết rõ?Bò đến bờ sông. . . . . .Đáng tiếc, nàng vẫn là cái gì cũng nhìn không thấy, kỳ quái trên mặt hồ đúng là soi không rõ bộ dáng của nàng.Đem thân thể tiếp cận đến gần hơn, nàng không tin không thấy rõ.Nhưng mà chưa tới, chỉ cần ở gần một chút là có thể. . . . . .Bùn đất xốp, khiến Âu Dương Sùng Hoa rất thuận lợi trượt về phía giữa sông. . . . . .Thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, cánh tay Âu Dương Sùng Hoa bị người từ sau giữ chặt, đem nàng từ cạnh bờ sông kéo trở lại.Âu Dương Sùng Hoa hoảng hốt quay người lại, đập vào mắt là đầu tóc trắng, còn có khuôn mặt quen thuộc, nàng rốt cuộc đè nén không được phần bi thương trong lòng nữa, mặc cho nước mắt lăn xuống."Tại sao ngươi không bảo vệ hài tử của chúng ta, tại sao không mang theo ta đi, Mạc Phi Lê —— không, Mặc Âm Trần, ngươi thật tàn nhẫn, lòng dạ thật độc ác!"Môi đang phát run, Âu Dương Sùng Hoa gắt gao níu chặt lấy vạt áo người trước mặt.Nàng chất vấn, nàng phát tiết đánh đấm ngực của hắn.Mạc Phi Lê chỉ để mặc cho Âu Dương Sùng Hoa phát tiết hết lửa giận. . . . . .Âu Dương Sùng Hoa không biết mình rốt cuộc kéo dài như vậy bao lâu, chỉ cảm thấy đau đớn trong tim lại bắt đầu lan tràn.Rất đau rất đau.Giống như bị người cấu xé ra nhiều lần."Mệt không, ta trước dẫn ngươi đi."Người trong ngực dần dần bình tĩnh lại, Mạc Phi Lê có thể rõ ràng cảm thấy, Âu Dương Sùng Hoa rất mệt mỏi, nếu không nàng hiện tại sao lại tựa vào trong ngực hắn.Tay Âu Dương Sùng Hoa vẫn gắt gao nắm chặt vạt áo Mạc Phi Lê, "Ngươi rốt cuộc muốn ta làm như thế nào, làm sao ngươi mới bằng lòng buông tha cho ta, ta bây giờ cái gì cũng đã không có. Mặc Âm Trần, ngươi hiện tại hài lòng rồi chứ? Hài lòng ngươi một tay đạo diễn nên tất cả. Buồn cười, buồn cười! !"Một chút cũng không có thay đổi, cần gì tốn công tốn sức lớn như vậy làm cho nàng thức tỉnh, làm cho nàng trở lại.Hắn cần gì phải chịu đựng ngàn năm cô độc!"Sùng Hoa, ngươi cái gì cũng không có mất đi, ngươi chỉ có thể có được nhiều hơn. Ta tin tưởng, trả giá của ta và ngươi bỏ ra, tuyệt sẽ không trở nên vô ích. Cầu xin ngươi tin ta một lần nữa, tin ta một lần cuối cùng này. . . . . ."Mạc Phi Lê ôm lấy thân thể đang mềm nhũn, Âu Dương Sùng Hoa thật sự rất mệt mỏi.Nàng tuy rằng đang nỗ lực mạnh mẽ chống đỡ, nhưng khí thế trong lời nói vẻ mặt suy yếu, đã sớm cho thấy mệt mỏi của nàng.Giờ phút này, bầu trời đang đổ mưa, còn có tâm tình kích động của nàng.Đối với thân thể gầy yếu này của nàng, sẽ là một đả kích rất lớn."Tin ngươi có thể bù đắp lại mọi thứ sao? Ngươi còn muốn lừa mình dối người đến khi nào, để cho ta trở về, cho dù chết, ta cũng không muốn chết ở chỗ này. Một lần cũng đủ làm cho ta hối hận ngàn năm!"Âu Dương Sùng Hoa nặng nề nói xong, nàng bây giờ đã không có hơi sức dư thừa, suy nghĩ gì khác."Tại sao ngươi còn không có phát hiện ra. Ngươi cũng không có mất đi, thứ gì đó ngươi rất muốn có được, vẫn còn giữ ở trong tay ngươi thật chặt, Sùng Hoa. . . . . . Vướng mắc giữa ngươi và ta, sẽ mãi không cắt đứt, sẽ không cắt đứt a. . . . . ."Tay Mặc Âm Trần nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt của Âu Dương Sùng Hoa, thần thái hai mắt vốn nên phấn khởi đã khép chặt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook