Vương Phi, Người Đừng Giết Vương Gia!
-
Chương 14: Xích Hổ bang
Đứng trước tiền các Xích Hổ bang Tô Nhã cùng Lạc Anh há miệng mở to mắt nhìn chằm chằm
Ặc, được rồi nàng chính thức thừa nhận Hạ Thiên Minh là kẻ điên được không! Bảng chỉ đường có là gì? Trước đường có treo tấm bảng cỡ 'big' ghi thật Sặc Sỡ câu: “ ĐƯỜNG CÁC BÍ MẬT XÍCH HỔ BANG”
Haiz thật thì tấm bảng này cũng không làm các nàng trợn mắt như vậy. Cái chính là dòng chữ nhỏ ở dưới ghi:“ Vô Cùng Bí Mật không ai biết hết” kia.
Có lẽ nàng nên đi tìm Hạ Thiên Minh khám đầu cho hắn...
Dẫn đầu bước vào đường các bí mật của Xích Hổ bang, Tô Nhã không khỏi cảm thán bố trí đặc biệt ở đây.
Nền nhà bằng thạch cao màu xanh trơn bóng, các cột đá khảm dạ minh châu thật lớn, các bức tường mạ vàng chói mắt, ngói đỏ son như môi thiếu nữ. Nói chung vô cùng xa hoa.
Quan sát nơi này nàng liền nhớ đến những ngôi nhà ở hiện đại, đặc biệt nền đá kia làm nàng thoáng giật mình.
”Tiểu thư, nơi này thật đẹp” Lạc Anh bên cạnh hò reo lên, nàng chính là chưa từng thấy nhiều bảo vật a.
”Ừ” Nhàn nhạt đáp một tiếng khóe môi Tô Nhã lại không ngừng co rút, nàng đang thấy cái gì? Tại sao? Tại sao những sát thủ máu lạnh theo lẽ nên âm u đó lại tụ tập cá cược, uống rượu, đánh bạc cơ chứ.
Đập vào mắt Tô Nhã lúc này là một đám người tử y tụ họp theo mấy nhóm tổ chức đánh bạc cá cược. Thật là phá hỏng hình tượng của nàng mà!!!
(Rin: liên quan gì?!!!)
”Ây da mấy nhóc con, mấy đứa đến đây làm gì? Nếu như đến thuê người đi quầy bên trái, đến trả thù quầy phải, đăng kí sát thủ đi quầy chính giữa. À còn đến tìm phụ thân thì đi thẳng lên lầu”
Từ xa một nam tử áo đỏ đi đến, trên khuôn mặt anh tuấn có phần hào phóng cười thật tươi nhìn các nàng, giọng nói lưu loát trầm thấp truyền đến vô cùng ấm áp.
Nhưng... tại sao nàng cảm giác mấy câu này giống của tổng đài điện thoại vậy? Còn cái gì mà trả thù với tìm phụ thân vậy?Khóe môi Tô Nhã run run nhìn chằm chằm nam tử đang đến gần nghĩ.
Nam tử nhìn ra nghi hoặc của nàng nên cất tiếng trả lời: “ haha, vì khi thích khách Xích Hổ bang làm việc đều làm ầm lên nên những thân nhân của mấy người bị giết đều đến trả thù, còn vụ kia là do mấy tên này rất phóng túng nên rất thường có hài tử đến tìm cha”
“...” Lần này khóe môi ba người đều co rút kịch liệt, đây... đây mà là thích khách sao?! rõ ràng là bọn giang hồ đầu đường xó chợ nga
Được rồi,mấy tiểu huynh đệ có việc gì nào?” Nam tử kia ngồi xổm xuống ngang Tô Nhã nặn một nụ cười tự cho là quyến rũ.
”Nè thúc thúc bị luyến đồng sao?” Tại sao lại cười bỉ ổi như vậy? Tô Nhã nhanh mày theo phản xạ lùi về phía sau một bước đề phòng nhìn nam nhân trước mặt. Bộ dáng như nói ta không dễ bị gạt đâu.
“...” Trên chán nam tử chảy xuống mấy đường hắc tuyến, tiểu tử này đang nghĩ gì thế, hắn là vô cùng trong sáng a.
Nhìn gương mặt vặn vẹo của nam tử kia Lạc Anh lại thấy như đồng ngộ tương liên để lại cho hắn ánh mắt đồng tình, haiz lại thêm một người khuất phục uy quyền của tiểu thư a.
”Ta không luyến đồng nên ngươi yên tâm đi” Nam tử nghiến răng nói từng chữ một, tức chết mình mà tại sao tiểu tử này có thể nghĩ hắn thế chứ.
”Thật không... ngươi thật sự tư tưởng bình thường” Tô Nhã mặt không đổi tiếp tục đả kích nam tử kia, hắc hắc nàng chính là ngây thơ vô (số) tội nha.
”Ta bình thường, hoàn toàn bình thường” nói những từ này nam tử gần như rồng lên, thành công tập trung ánh mắt cuả những người khác.
”Cảm ơn” Tay nâng lên vô vai nam tử như cảm ơn rồi nâng lên ngọc bội của Hạ Thiên Minh nói:“Các ngươi biết cái này không”
Khi nhìn thấy ngọc bội trong tay Tô Nhã đám người ở đấy như vô cùng kích động đứng bật dậy trừng mắt nhìn nàng như nhìn quái vật.
Giây sau cửa chính, của phụ cả cửa sổ cũng đóng. Tất cả mọi người đều đứng nghiêm rồi cùng quỳ một chân xuống tay phải để trước ngực cúi đầu hô to.
”Đường chủ”
Trước ánh mắt ngạc nhiên của Lạc Anh, Tô Nhã chỉ mỉm cười nói: “Đứng lên”
Ặc, được rồi nàng chính thức thừa nhận Hạ Thiên Minh là kẻ điên được không! Bảng chỉ đường có là gì? Trước đường có treo tấm bảng cỡ 'big' ghi thật Sặc Sỡ câu: “ ĐƯỜNG CÁC BÍ MẬT XÍCH HỔ BANG”
Haiz thật thì tấm bảng này cũng không làm các nàng trợn mắt như vậy. Cái chính là dòng chữ nhỏ ở dưới ghi:“ Vô Cùng Bí Mật không ai biết hết” kia.
Có lẽ nàng nên đi tìm Hạ Thiên Minh khám đầu cho hắn...
Dẫn đầu bước vào đường các bí mật của Xích Hổ bang, Tô Nhã không khỏi cảm thán bố trí đặc biệt ở đây.
Nền nhà bằng thạch cao màu xanh trơn bóng, các cột đá khảm dạ minh châu thật lớn, các bức tường mạ vàng chói mắt, ngói đỏ son như môi thiếu nữ. Nói chung vô cùng xa hoa.
Quan sát nơi này nàng liền nhớ đến những ngôi nhà ở hiện đại, đặc biệt nền đá kia làm nàng thoáng giật mình.
”Tiểu thư, nơi này thật đẹp” Lạc Anh bên cạnh hò reo lên, nàng chính là chưa từng thấy nhiều bảo vật a.
”Ừ” Nhàn nhạt đáp một tiếng khóe môi Tô Nhã lại không ngừng co rút, nàng đang thấy cái gì? Tại sao? Tại sao những sát thủ máu lạnh theo lẽ nên âm u đó lại tụ tập cá cược, uống rượu, đánh bạc cơ chứ.
Đập vào mắt Tô Nhã lúc này là một đám người tử y tụ họp theo mấy nhóm tổ chức đánh bạc cá cược. Thật là phá hỏng hình tượng của nàng mà!!!
(Rin: liên quan gì?!!!)
”Ây da mấy nhóc con, mấy đứa đến đây làm gì? Nếu như đến thuê người đi quầy bên trái, đến trả thù quầy phải, đăng kí sát thủ đi quầy chính giữa. À còn đến tìm phụ thân thì đi thẳng lên lầu”
Từ xa một nam tử áo đỏ đi đến, trên khuôn mặt anh tuấn có phần hào phóng cười thật tươi nhìn các nàng, giọng nói lưu loát trầm thấp truyền đến vô cùng ấm áp.
Nhưng... tại sao nàng cảm giác mấy câu này giống của tổng đài điện thoại vậy? Còn cái gì mà trả thù với tìm phụ thân vậy?Khóe môi Tô Nhã run run nhìn chằm chằm nam tử đang đến gần nghĩ.
Nam tử nhìn ra nghi hoặc của nàng nên cất tiếng trả lời: “ haha, vì khi thích khách Xích Hổ bang làm việc đều làm ầm lên nên những thân nhân của mấy người bị giết đều đến trả thù, còn vụ kia là do mấy tên này rất phóng túng nên rất thường có hài tử đến tìm cha”
“...” Lần này khóe môi ba người đều co rút kịch liệt, đây... đây mà là thích khách sao?! rõ ràng là bọn giang hồ đầu đường xó chợ nga
Được rồi,mấy tiểu huynh đệ có việc gì nào?” Nam tử kia ngồi xổm xuống ngang Tô Nhã nặn một nụ cười tự cho là quyến rũ.
”Nè thúc thúc bị luyến đồng sao?” Tại sao lại cười bỉ ổi như vậy? Tô Nhã nhanh mày theo phản xạ lùi về phía sau một bước đề phòng nhìn nam nhân trước mặt. Bộ dáng như nói ta không dễ bị gạt đâu.
“...” Trên chán nam tử chảy xuống mấy đường hắc tuyến, tiểu tử này đang nghĩ gì thế, hắn là vô cùng trong sáng a.
Nhìn gương mặt vặn vẹo của nam tử kia Lạc Anh lại thấy như đồng ngộ tương liên để lại cho hắn ánh mắt đồng tình, haiz lại thêm một người khuất phục uy quyền của tiểu thư a.
”Ta không luyến đồng nên ngươi yên tâm đi” Nam tử nghiến răng nói từng chữ một, tức chết mình mà tại sao tiểu tử này có thể nghĩ hắn thế chứ.
”Thật không... ngươi thật sự tư tưởng bình thường” Tô Nhã mặt không đổi tiếp tục đả kích nam tử kia, hắc hắc nàng chính là ngây thơ vô (số) tội nha.
”Ta bình thường, hoàn toàn bình thường” nói những từ này nam tử gần như rồng lên, thành công tập trung ánh mắt cuả những người khác.
”Cảm ơn” Tay nâng lên vô vai nam tử như cảm ơn rồi nâng lên ngọc bội của Hạ Thiên Minh nói:“Các ngươi biết cái này không”
Khi nhìn thấy ngọc bội trong tay Tô Nhã đám người ở đấy như vô cùng kích động đứng bật dậy trừng mắt nhìn nàng như nhìn quái vật.
Giây sau cửa chính, của phụ cả cửa sổ cũng đóng. Tất cả mọi người đều đứng nghiêm rồi cùng quỳ một chân xuống tay phải để trước ngực cúi đầu hô to.
”Đường chủ”
Trước ánh mắt ngạc nhiên của Lạc Anh, Tô Nhã chỉ mỉm cười nói: “Đứng lên”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook