Vương Phi, Người Đừng Giết Vương Gia!
-
Chương 10: Trèo tường
Sau khi thuyết phục được Lạc Anh, Tô Nhã kéo nàng ta chạy vào hạ viện phía Tây Nguyệt Nhã điện.
Phải nói thừa tướng phủ này thật sự lớn, nhìn xem nàng đi lâu như thế mà mới đi được nửa đường đến hạ viện, nàng có nên nói phụ thân hủy bớt mấy viện này đi không.
(Rin: =_=)
Hạ viện phía Tây là vườn hoa hồng xanh. Cuối đông nên đã thấy vài nụ hoa e ấp như thiều nữ ngượng ngùng. Tuyết trắng còn lắng đọng làm khung cảnh thêm lãng mạn.
Nhưng sự xuất hiện của một lỗ thủng trên tường đã làm mất mỹ quan ở đây.
Hai bóng dáng nho nhỏ đang đứng trước một bụi hoa hồng im lặng đưa mắt nhìn nhau:“Không được tiểu thư, chúng ta không thể ra bằng lối này!” Lạc Anh trừng mắt nhìn Tô Nhã, giọng nói vô cùng nghiêm túc.
”Đương nhiên là có người nhìn xem đường này dẫn ra sau phủ, đi thẳng một đoạn là có thể ra thẳng chợ rồi” Xắn lên tay áo rộng thùng thình, Tô Nhã tiến thêm vài bước thì bị Lạc Anh kéo lại.
”Lạc Anh không nói đoạn đường đó mà là...” Lạc Anh cắn môi chừng mắt với cái lỗ chó đối diện.
Hiểu được tâm tư của Lạc Anh, Tô Nhã cười trộm, haha nha đầu này thật ngốc, bức tường này chỉ cao 1m30, leo ra rất dễ, với lại hơn nữa lỗ thủng kia nàng cũng không qua lọt được.
Tô Nhã chỉ để ý đến Lạc Anh mà không biết rằng không xa đó là 3 đạo ánh mắt không ngừng bắn về phía nàng.
'' Hàn tại sao ngươi cứ nhìn chằm chằm tiểu Nhã thế, mau nhắm mắt lại không cho nhìn” Tô Mạc Kỳ khó chịu huých cùi chỏ vào cánh tay Lãnh Lăng Hàn kháng nghị.
”Hừ, bé con là nương tử tương lai của ta, sao ta không thể nhìn chứ” Lãnh lăng Hàn hừ lạnh, hắn chính là đường đường chính chính ngắm nương tử của mình thì có gì sai?
”Haha, nhị hoàng tử của chúng ta đã bị tiểu thư Tô gia trộm mất trái tim rồi, chúng ta là thư đồng có nên đi cướp lại không” Hạ Thiên Minh giễu cợt nhìn Lãnh Lăng Hàn.
“...” Lãnh Lăng Hàn im lặng không đáp, vận khinh công bay đến đỡ bóng dáng màu lam vào lòng, đáng chết bé con này tại sao không cẩn thận như vậy.
Người thì chỉ cao tới thắt lưng hắn mà đòi 'hồng hạnh trèo tường', có phải còn quá sớm không, Lãnh Lăng Hàn nghĩ đến đây thì thấy có gì sai sai, nhưng mặc kệ sai cũng là nàng sai hắn không sai.
(Rin: hồng hạnh trèo tường, tỷ muốn cắm sừng Hàn ca zui hắc hắc *cười trộm*)
”này ngươi mau bỏ ra! Ngươi dám chiếm tiện nghi của ta. Đáng chết! tại sao luôn là ngươi chứ!!!” Tô Nhã xù lông, khó chịu mắng Lãnh Lăng Hàn, chuyện này không thể trách nàng a. Tại hắn làm nàng có ấn tượng xấu nga, nàng chính là không thèm gặp hắn.
”Hừ! bé con, ta dù sao cũng là ân nhân của ngươi, ngươi không cảm ơn thì thôi, ta đi” Lãnh Lăng Hàn làm bộ mắt như nói nếu nàng không cảm ơn ta sẽ bỏ nàng ở đây.
Thật ra nếu như nàng đang đứng chắc chắn trên mặt đất vững trái nàng sẽ không để ý hắn. Nhưng nàng không có a... Hắn là đang bế nàng đứng trên một cành cậy nga. Hắn mà thả nàng xuống nàng chính là không gãy tay, gãy chân cũng mất nửa cái mạng.
Không nói không rằng, Tô Nhã đột nhiên vòng hai cánh tay nhỏ qua cổ hắn, nâng mặt nhỏ lên hôn một cái thật kêu lên má hắn nói:“Ca ca, ngươi là nam nhân mạnh mẽ, ngọc thụ lâm phong, mày kiếm mắt sáng, anh tuấn hơn người...(lược bớt 3000 từ).. vậy nên sẽ không chấp nhặt tiểu muội phải không. Vậy mau thả muội xuống nga.”
Không thể trách nàng mặt dày a. Dù sao nàng cũng mới 4 tuổi, 4 tuổi a, nàng là muốn sống thật tốt kiếp này để bù lại cho hạnh phúc kiếp trước.
”Hừ, ăn nói dẻo quẹo, rốt cuộc ngươi đã lừa bao người với bộ dạng này rồi” Lãnh Lăng Hàn hừ nhẹ, giọng điệu khinh bỉ nhìn nàng nhưng vẫn rất nghe lời bế nàng xuống.
Chỉ có tất cả người trong phủ thôi hắc hắc mà là họ muốn nàng lừa a: “Ta là Tô Nhã, vị huynh đệ này ngươi tên gì?” Tô Nhã được thả xuống liền tung tăng bắt chuyện, gương mặt cười xinh đẹp lấy lòng.
“...Lăng Hàn” Hắn không lừa nàng đúng không, chỉ là cắt xén chút thôi, Lãnh Lăng Hàn mặt không đổi sắc trả lời, khuôn mặt băng lãnh vẫn như cũ, chỉ là khóe môi hơi nhếch lên nở nụ cười đầy ma dị.
Phải nói thừa tướng phủ này thật sự lớn, nhìn xem nàng đi lâu như thế mà mới đi được nửa đường đến hạ viện, nàng có nên nói phụ thân hủy bớt mấy viện này đi không.
(Rin: =_=)
Hạ viện phía Tây là vườn hoa hồng xanh. Cuối đông nên đã thấy vài nụ hoa e ấp như thiều nữ ngượng ngùng. Tuyết trắng còn lắng đọng làm khung cảnh thêm lãng mạn.
Nhưng sự xuất hiện của một lỗ thủng trên tường đã làm mất mỹ quan ở đây.
Hai bóng dáng nho nhỏ đang đứng trước một bụi hoa hồng im lặng đưa mắt nhìn nhau:“Không được tiểu thư, chúng ta không thể ra bằng lối này!” Lạc Anh trừng mắt nhìn Tô Nhã, giọng nói vô cùng nghiêm túc.
”Đương nhiên là có người nhìn xem đường này dẫn ra sau phủ, đi thẳng một đoạn là có thể ra thẳng chợ rồi” Xắn lên tay áo rộng thùng thình, Tô Nhã tiến thêm vài bước thì bị Lạc Anh kéo lại.
”Lạc Anh không nói đoạn đường đó mà là...” Lạc Anh cắn môi chừng mắt với cái lỗ chó đối diện.
Hiểu được tâm tư của Lạc Anh, Tô Nhã cười trộm, haha nha đầu này thật ngốc, bức tường này chỉ cao 1m30, leo ra rất dễ, với lại hơn nữa lỗ thủng kia nàng cũng không qua lọt được.
Tô Nhã chỉ để ý đến Lạc Anh mà không biết rằng không xa đó là 3 đạo ánh mắt không ngừng bắn về phía nàng.
'' Hàn tại sao ngươi cứ nhìn chằm chằm tiểu Nhã thế, mau nhắm mắt lại không cho nhìn” Tô Mạc Kỳ khó chịu huých cùi chỏ vào cánh tay Lãnh Lăng Hàn kháng nghị.
”Hừ, bé con là nương tử tương lai của ta, sao ta không thể nhìn chứ” Lãnh lăng Hàn hừ lạnh, hắn chính là đường đường chính chính ngắm nương tử của mình thì có gì sai?
”Haha, nhị hoàng tử của chúng ta đã bị tiểu thư Tô gia trộm mất trái tim rồi, chúng ta là thư đồng có nên đi cướp lại không” Hạ Thiên Minh giễu cợt nhìn Lãnh Lăng Hàn.
“...” Lãnh Lăng Hàn im lặng không đáp, vận khinh công bay đến đỡ bóng dáng màu lam vào lòng, đáng chết bé con này tại sao không cẩn thận như vậy.
Người thì chỉ cao tới thắt lưng hắn mà đòi 'hồng hạnh trèo tường', có phải còn quá sớm không, Lãnh Lăng Hàn nghĩ đến đây thì thấy có gì sai sai, nhưng mặc kệ sai cũng là nàng sai hắn không sai.
(Rin: hồng hạnh trèo tường, tỷ muốn cắm sừng Hàn ca zui hắc hắc *cười trộm*)
”này ngươi mau bỏ ra! Ngươi dám chiếm tiện nghi của ta. Đáng chết! tại sao luôn là ngươi chứ!!!” Tô Nhã xù lông, khó chịu mắng Lãnh Lăng Hàn, chuyện này không thể trách nàng a. Tại hắn làm nàng có ấn tượng xấu nga, nàng chính là không thèm gặp hắn.
”Hừ! bé con, ta dù sao cũng là ân nhân của ngươi, ngươi không cảm ơn thì thôi, ta đi” Lãnh Lăng Hàn làm bộ mắt như nói nếu nàng không cảm ơn ta sẽ bỏ nàng ở đây.
Thật ra nếu như nàng đang đứng chắc chắn trên mặt đất vững trái nàng sẽ không để ý hắn. Nhưng nàng không có a... Hắn là đang bế nàng đứng trên một cành cậy nga. Hắn mà thả nàng xuống nàng chính là không gãy tay, gãy chân cũng mất nửa cái mạng.
Không nói không rằng, Tô Nhã đột nhiên vòng hai cánh tay nhỏ qua cổ hắn, nâng mặt nhỏ lên hôn một cái thật kêu lên má hắn nói:“Ca ca, ngươi là nam nhân mạnh mẽ, ngọc thụ lâm phong, mày kiếm mắt sáng, anh tuấn hơn người...(lược bớt 3000 từ).. vậy nên sẽ không chấp nhặt tiểu muội phải không. Vậy mau thả muội xuống nga.”
Không thể trách nàng mặt dày a. Dù sao nàng cũng mới 4 tuổi, 4 tuổi a, nàng là muốn sống thật tốt kiếp này để bù lại cho hạnh phúc kiếp trước.
”Hừ, ăn nói dẻo quẹo, rốt cuộc ngươi đã lừa bao người với bộ dạng này rồi” Lãnh Lăng Hàn hừ nhẹ, giọng điệu khinh bỉ nhìn nàng nhưng vẫn rất nghe lời bế nàng xuống.
Chỉ có tất cả người trong phủ thôi hắc hắc mà là họ muốn nàng lừa a: “Ta là Tô Nhã, vị huynh đệ này ngươi tên gì?” Tô Nhã được thả xuống liền tung tăng bắt chuyện, gương mặt cười xinh đẹp lấy lòng.
“...Lăng Hàn” Hắn không lừa nàng đúng không, chỉ là cắt xén chút thôi, Lãnh Lăng Hàn mặt không đổi sắc trả lời, khuôn mặt băng lãnh vẫn như cũ, chỉ là khóe môi hơi nhếch lên nở nụ cười đầy ma dị.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook