Núi không cao, có tiếng thì vang; nước không sâu, có rồng thì linh.

Trấn Bình Thủy là một thôn trấn không lớn, dựa vào núi mà dựng, dựa vào nước mà sống, nhưng gần đây bởi vì Phong Triệt làm quan trong triều cáo lão hồi hương mà náo nhiệt.

Bản thân từng làm Hàn Lâm Đại học sĩ và Thái Phó, hôm nay nữ nhi lại được tứ hôn cho Ký vương đương triều, người ta mới về tới, thánh chỉ cũng đuổi tới nơi, nhất thời thành đề tài của dân chúng trà dư tửu hậu.

Quan viên Châu phủ thân hào nông thôn nghe nói đều rối rít chạy tới chúc mừng, trong khoảng thời gian ngắn, xe ngựa đua nhau lui tới trấn Bình Thủy xưa nay yên bình, cùng lúc đó các loại quà tặng cũng tuôn trào vào phủ.

Bên kia Long An Khác canh thời gian, trước hôn lễ ba ngày liền tới trấn Bình Thủy.

Khi ở kinh thành, giá y của Phong Phân cũng đã được thêu tốt, cũng không cần làm mới, về phần những chuyện khác nàng cũng không cần làm, chỉ cần ngoan ngoãn đợi, chuẩn bị xuất giá.

Khi thấy phụ thân đưa cho mình danh sách đồ cưới thì Phong Phân lập tức trợn tròn mắt.

Của cải Phong gia có những gì nàng còn rõ ràng hơn so với phụ thân mình, căn bản không thể đưa ra một trăm ba mươi sáu rương đồ cưới, có thể đưa đủ sáu mươi rương cũng coi như nhiều rồi.

“Cha, đây là đâu ra?”

Sắc mặt Phong Triệt hiện lên lúng túng, nhưng hơn hết là kiêu ngạo và hài lòng: “Những thứ kia đều do Vương gia cho người mua thêm.”

Hắn cực kỳ hài lòng đối với việc Ký vương yêu thương nữ nhi, mặc dù không buông, cũng không muốn gả con gái cho hắn, gả vào Hoàng gia. Nhưng Ký vương yêu thương nữ nhi thật lòng, hắn cũng cảm thấy an tâm.

“Hoá ra là như vậy . . . . . .”

“Phân Nhi.”

“Cha?”

“Mặc dù cửa hôn nhân này không thể được như ý nguyện, nhưng cũng may Ký vương có lòng với con, cha cũng an tâm một nữa.”

Phong Phân nhìn phụ thân, bỗng nhiên vành mắt hồng hồng: “Cha…”

“Vốn có vài lời nên để nương nói với con, nhưng bây giờ nàng không còn, chỉ có thể để cha nói.”

“Mời cha nói.”

“Hôn nhân này là do ngự tứ, người khác sẽ không đoạt được danh phận Vương phi này, nếu như Ký vương đối xử tốt với con, con nên sống với hắn thật tốt, nếu như không thể thủy chung như một, vậy con nên sống thật tốt vì mình.”

“Phân Nhi biết.”

Phong Triệt đưa tay vuốt tóc nữ nhi, có chút cảm khái: “Thuở nhỏ tính tình con kiên nghị (kiên cường và nghị lực), nhưng cha cũng chỉ dặn dò một hai câu, khi gả cho người ta thì tính tình phải sửa đổi một chút, cho dù không đổi được, cũng nên thu lại một chút, sống chung với Vương gia thật tốt.”

“Dạ.”

“Cha thật sự không nỡ gả con ra ngoài.”

“Nữ nhi cũng luyến tiếc rời khỏi cha.” Phong Phân vừa nói vừa tựa đầu lên vai phụ thân.

Phong Triệt vỗ vỗ vai nữ nhi: “Sắp lập gia đình rồi, còn giống như một đứa trẻ.”

“Trước mặt cha, con vĩnh viễn là đứa trẻ.”

“Đúng vậy, con vĩnh viễn là Tiểu Bảo của cha! Cứ tưởng rằng con có thể ở bên cạnh cha cả đời, hôm nay lại…”

Tên khốn Ký vương kia! Mặc dù biết hắn thương yêu Phân Nhi, cho nàng them rất nhiều đồ cưới, nhưng vẫn không thể xóa sạch chuyện hắn đoạt đi nữ nhi bảo bối như cũ.

Chỉ cần nghĩ đến nữ nhi bảo bối sắp bước chân vào Hoàng gia hung hiểm kia, Phong Triệt cả đời trung quân ái quốc đều có kích động muốn khởi nghĩa.

Hắn muốn dẫn theo nữ nhi hồi hương để trốn tránh, tên khốn Ký vương kia lại đuổi theo ra khỏi kinh thành bắt cóc khuê nữ hắn, rõ rang khi còn bé là một tiểu Hoàng tử lanh lợi khéo léo, kết quả càng lớn càng vặn vẹo, nghĩ tới tính tình hôm nay của Ký vương, tim của hắn muốn trượt xuống túi mật (bộ phận trong cơ thể người, không phải mật ong), đầy bụng ưu sầu.

Ôi! Nữ nhi bảo bối của hắn…

“Cha, có chuyện này nói với người.”

“Chuyện gì?”

“Vương gia nói, ngày sau nếu con sinh nữ nhi, có thể theo họ “Phong”, cha vui không ạ?”

Phong Triệt kinh ngạc, trong lúc nhất thời không có phản ứng.

“Cha?”

“Ký vương nói?”

“Dạ”

“Chính miệng hắn nói?”

“Dạ”

Trên mặt Phong Triệt hiện lên vui mừng, cháu ngoại gái mang họ Phong, đó chính là Phong gia có hậu.

“Đến lúc đó người chiêu rể cho cháu ngoại, Phong gia sẽ tiếp tục có người nối dõi rồi.”

Phong Triệt vui mừng gật đầu, lại không nhịn được trừng mắt nhìn khuê nữ: “Một cô nương gia mà nói chuyện này, không biết xấu hổ.”

“Chẳng lẽ cha không vui mừng sao?”

“Vui mừng.”

“Vậy không nên tính toán, cha vui là tốt rồi.”

Bên này phụ nữ Phong thị tâm sự trước khi gả, rất nhanh bên kia Long An Khác nhận được tin tức.

Nghe thuộc hạ báo cáo tới câu ‘Nếu như Ký vương đối xử tốt với con, con nên sống với hắn thật tốt, nếu như không thể thủy chung như một, vậy con nên sống thật tốt vì mình’ thì rốt cuộc hắn đã hiểu chính xác tại sao Vương phi của mình có tính tình như vậy: “Chỗ Vương phi không có chuyện gì khác chứ?”

“Không có, tất cả đều bình thường.”

“Cẩn thận bảo vệ, Bổn vương không hy vọng Vương phi có cái gì ngoài ý muốn.”

Long An Khác đứng trước cửa xổ, nhìn ngôi sao trên bầu trời thở ra một hơi. Không chân chính cưới nàng vào cửa, hắn không có cách nào yên tâm.

Lại qua hai ngày nữa, nàng sẽ hoàn toàn thuộc về hắn, gia phả Hoàng thất sẽ có them tên của nàng, từ nay về sau tên của nàng sẽ cùng một chỗ với tên hắn, sau tram tuổi nàng sẽ được chôn chung với hắn.

“Mạc Thanh.”

“Có thuộc hạ.”

“Ngươi nói nếu bây giờ Bổn vương đi gặp Vương phi, có phải không tốt lắm hay không?”

“Vương gia, hôn lễ sắp đến.”

Hắn thở dài: “Vẫn không nên khiêu chiến tâm của Thái Phó, mặc dù gia huấn trước khi gả của hắn thật sự không cho Bổn vương mặt mũi.”

Mạc Thanh ẩn thân vào chỗ tối lần nữa.

Long An Khác đứng ở cửa sổ nghe gió đêm mang theo hơi nóng, đứng cả đêm nhìn về phía Phong phủ.

Ngày thành thân, trong ngoài Phong phủ giăng đèn kết hoa, bên ngoài phủ kèn Xona thổi thật náo nhiệt, tân khách nối liền không dứt, pháo được đốt không ngừng, cho đến khi Long An Khác tiến đến.

Bởi vì phải lấy vợ ở đây, cho nên hắn mua một khu vườn, tạm thời làm nhà mới, cách Phong phủ không xa, nhưng hắn cẫn cưỡi ngựa, cho người khiêng kiệu hoa lượn quanh thành một vòng mới tới đón tân nương, sau đó cưỡi ngựa lượn tiếp một vòng mới trở về nhà.

Sáng sớm Phong Phân đã bị ma ma trong cung phái đến dày vò, cái gì tắm rửa thay quần áo, cái gì tục chải tóc trang điểm…Tóm lại, nàng đói bụng bị người giày vò lên kiệu hoa, lại nhịn đói bị nâng về nhà mới đưa vào động phòng, vẫn ngồi trong hỉ trướng đỏ rực, nàng cảm thấy cả người lâng lâng.

Rất không chân thật, nàng cứ như vậy gả đi, thậm chí không có đầy đủ thời gian điều chỉnh tâm tình của mình, có vẻ hơi vội vàng gả cho Long An Khác.

Trước khi lên kiệu, giọng nói phụ thân có chút nghẹ ngào, cách khăn voan nàng cũng có thể tưởng tưởng được vẻ mặt vui mừng lại không bỏ được của người.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương