Vương Phi Không Viên Phòng
-
Chương 10-3: Vĩ thanh
Đôi tay nhỏ bé thừa dịp nam tử ngồi ở trước bàn không chú ý, thật nhanh lấy đi một chén pho mát, một cái xoay người, đang muốn cầm pho mát chạy đi thì nghe truyền đến từ sau lưng tiếng hừ lạnh, thân thể nhỏ bé khẽ cứng lại.
"Trong tay ngươi cầm cái gì?" Đối với đứa nhỏ dám can đảm ở dưới miệng hùm của hắn miệng đoạt đồ ăn, giọng nói của nam tử lộ ra vẻ lạnh lùng.
"Không có nha." Tiểu nhân nhi ( đứa bé con) dấu pho mát thật vất vả giành được ở sau lưng, từ từ xoay người,trên khuôn mặt đáng yêu của quả trứng nhỏ lộ ra vẻ mặt vô tội.
"Trước mặt ta còn dám nói láo!" Nam tử nhướn mày lạnh lùng khiển trách.
Tiểu nhân nhi mới vừa đầy bốn tuổi trách mắng, uất ức quyết nâng cái miệng nhỏ nhắn, tố cáo cha ruột mình, "Mẹ nói con có thể ăn hai chén pho mát, con chỉ là tới cầm lấy phần của chính mình."
Hắn cảm thấy mình thật là đứa trẻ đáng thương, phụ vương rất thích cùng hắn giành đồ ngọt ăn, chỉ cần là nương làm đồ ngọt, phụ vương liền muốn độc chiếm phần lớn, hắn được ăn chỉ có một chút xíu.
Như hôm nay, nương vừa mới làm xong pho mát, phụ vương lại hẹp hòi chỉ chia cho hắn một chén, còn lại một mình chiếm đoạt, thật sự rất rất rất đáng ghét rồi, hắn thật tức không nhịn nổi, mới muốn đoạt lại.
"Con chỉ lo ăn đồ ngọt, thức ăn đều không ăn, phụ vương không để cho con ăn nhiều, cũng là vì tốt cho con." Sa Lãng Thần lời lẽ chính đáng bác bỏ, đứng dậy đi tới muốn lấy lại chén pho mát kia.
Hôm nay thê tử làm pho mát rất hợp khẩu vị của hắn, nhưng nàng chỉ làm ba chén, thân là cha, hắn tự nhiên phải được chia hai chén, có thể thưởng cho nhi tử một chén đã coi là không tệ.
Tiểu nhân nhi tựa như con thú nhỏ bảo vệ thức ăn, che chở chặt chẽ chén pho mát kia, trợn to mắt cùng cha ruột giằng co.
Triệu Như Hi đi vào nhìn thấy một màn này, dở khóc dở cười đi tới."Các ngươi đây là đang làm cái gì?"
"Nương, phụ vương muốn cướp pho mát của con." Tiểu nhân nhi vừa thấy được mẫu thân, dáng vẻ đáng thương tố cáo việc xấu của phụ thân.
Nhìn thấy thê tử quăng tới ánh mắt chất vấn, Sa Lãng Thần lẽ thẳng khí hùng bày tỏ, "Kỳ nhi ăn đồ ngọt quá nhiều, bữa ăn chính sẽ ăn không ăn được, nàng xem hắn cũng đã bốn tuổi vóc dáng còn không lớn lên."
Tiểu nhân nhi không phục cãi: "Nương nói pho mát này trong có chất canxi, con có thể ăn nhiều chút, có thể giúp con phát triển chiều cao, cho nên đồng ý con có thể ăn hai chén."
Nhìn thấy trượng phu nheo mắt nhìn về phía nàng, vẻ mặt như đang chỉ trích nàng thiên vị nhi tử, Triệu Như Hi suy nghĩ một chút, nhẹ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói mấy câu.
Trên mặt Sa Lãng Thần nhất thời lộ ra vui mừng, lập tức bị dời đi chú ý lực."Nàng lại có thai rồi ?"
Nàng mỉm cười gật đầu, vừa lặng lẽ phất tay, ý bảo nhi tử đi mau.
Tiểu nhân nhi lanh lợi đang cầm pho mát vội vàng chạy ra ngoài.
Tâm trạng của Sa Lãng Thần giờ phút này thật tốt, không rảnh lại đi để ý tới chuyện pho mát, bàn tay yêu thương khẽ xoa bụng của thê tử, mong đợi nói: " thai này nhất định là nữ nhi." Hắn vẫn rất muốn một nữ nhi giống thê tử.
Mắt Triệu Như Hi chan chứa ôn nhu cười, tựa vào trong ngực hắn."Làm sao chàng biết thai này sẽ là nữ nhi?"
"Ta có dự cảm."
Nàng nén cười không có làm hắn mất hứng, ban đầu nàng sinh Kỳ nhi thì hắn cũng dự cảm nói sẽ sinh nữ nhi, kết quả nàng lại sinh một nhi tử.
Nàng mặc dù không nói ra suy nghĩ trong lòng, nhưng hai người thành thân mấy năm, tình cảm cực tốt, đã sớm tâm ý tương thông, vừa nhìn thấy ánh mắt của nàng, Sa Lãng Thần liền biết trong lòng nàng đang suy nghĩ gì, hơi bất mãn nhíu mày nói: "Lần này ta thật sự có dự cảm thai này sẽ là nữ nhi."
"Được, là nữ nhi." Nàng không có phản bác hắn, trên mặt tràn ngập nụ cười rực rỡ ngọt ngào.
Hắn cùng nàng mười ngón đan vào nhau, khuôn mặt xưa nay lạnh lùng cũng lộ ra nụ cười nhu hòa."Là nam hay nữ đều tốt, ta chỉ muốn nàng luôn có thể ở bên cạnh ta."
Nàng là trời xanh ban cho hắn ân điển lớn nhất, mang nàng từ dị thế tới bên cạnh hắn, hắn chỉ cầu xin có thể cùng nàng bên nhau tới già, ngoài ra hắn không cầu xin thêm nữa.
Triệu Như Hi nhẹ nhàng hạ xuống môi hắn một nụ hôn, bây giờ mỗi một ngày nàng tỉnh lại đều vô cùng cảm kích trời xanh, mang nàng tới nơi này, nàng sẽ luôn bảo vệ tình yêu này, cho đến cuối sinh mạng.
—— hết trọn bộ------
"Trong tay ngươi cầm cái gì?" Đối với đứa nhỏ dám can đảm ở dưới miệng hùm của hắn miệng đoạt đồ ăn, giọng nói của nam tử lộ ra vẻ lạnh lùng.
"Không có nha." Tiểu nhân nhi ( đứa bé con) dấu pho mát thật vất vả giành được ở sau lưng, từ từ xoay người,trên khuôn mặt đáng yêu của quả trứng nhỏ lộ ra vẻ mặt vô tội.
"Trước mặt ta còn dám nói láo!" Nam tử nhướn mày lạnh lùng khiển trách.
Tiểu nhân nhi mới vừa đầy bốn tuổi trách mắng, uất ức quyết nâng cái miệng nhỏ nhắn, tố cáo cha ruột mình, "Mẹ nói con có thể ăn hai chén pho mát, con chỉ là tới cầm lấy phần của chính mình."
Hắn cảm thấy mình thật là đứa trẻ đáng thương, phụ vương rất thích cùng hắn giành đồ ngọt ăn, chỉ cần là nương làm đồ ngọt, phụ vương liền muốn độc chiếm phần lớn, hắn được ăn chỉ có một chút xíu.
Như hôm nay, nương vừa mới làm xong pho mát, phụ vương lại hẹp hòi chỉ chia cho hắn một chén, còn lại một mình chiếm đoạt, thật sự rất rất rất đáng ghét rồi, hắn thật tức không nhịn nổi, mới muốn đoạt lại.
"Con chỉ lo ăn đồ ngọt, thức ăn đều không ăn, phụ vương không để cho con ăn nhiều, cũng là vì tốt cho con." Sa Lãng Thần lời lẽ chính đáng bác bỏ, đứng dậy đi tới muốn lấy lại chén pho mát kia.
Hôm nay thê tử làm pho mát rất hợp khẩu vị của hắn, nhưng nàng chỉ làm ba chén, thân là cha, hắn tự nhiên phải được chia hai chén, có thể thưởng cho nhi tử một chén đã coi là không tệ.
Tiểu nhân nhi tựa như con thú nhỏ bảo vệ thức ăn, che chở chặt chẽ chén pho mát kia, trợn to mắt cùng cha ruột giằng co.
Triệu Như Hi đi vào nhìn thấy một màn này, dở khóc dở cười đi tới."Các ngươi đây là đang làm cái gì?"
"Nương, phụ vương muốn cướp pho mát của con." Tiểu nhân nhi vừa thấy được mẫu thân, dáng vẻ đáng thương tố cáo việc xấu của phụ thân.
Nhìn thấy thê tử quăng tới ánh mắt chất vấn, Sa Lãng Thần lẽ thẳng khí hùng bày tỏ, "Kỳ nhi ăn đồ ngọt quá nhiều, bữa ăn chính sẽ ăn không ăn được, nàng xem hắn cũng đã bốn tuổi vóc dáng còn không lớn lên."
Tiểu nhân nhi không phục cãi: "Nương nói pho mát này trong có chất canxi, con có thể ăn nhiều chút, có thể giúp con phát triển chiều cao, cho nên đồng ý con có thể ăn hai chén."
Nhìn thấy trượng phu nheo mắt nhìn về phía nàng, vẻ mặt như đang chỉ trích nàng thiên vị nhi tử, Triệu Như Hi suy nghĩ một chút, nhẹ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói mấy câu.
Trên mặt Sa Lãng Thần nhất thời lộ ra vui mừng, lập tức bị dời đi chú ý lực."Nàng lại có thai rồi ?"
Nàng mỉm cười gật đầu, vừa lặng lẽ phất tay, ý bảo nhi tử đi mau.
Tiểu nhân nhi lanh lợi đang cầm pho mát vội vàng chạy ra ngoài.
Tâm trạng của Sa Lãng Thần giờ phút này thật tốt, không rảnh lại đi để ý tới chuyện pho mát, bàn tay yêu thương khẽ xoa bụng của thê tử, mong đợi nói: " thai này nhất định là nữ nhi." Hắn vẫn rất muốn một nữ nhi giống thê tử.
Mắt Triệu Như Hi chan chứa ôn nhu cười, tựa vào trong ngực hắn."Làm sao chàng biết thai này sẽ là nữ nhi?"
"Ta có dự cảm."
Nàng nén cười không có làm hắn mất hứng, ban đầu nàng sinh Kỳ nhi thì hắn cũng dự cảm nói sẽ sinh nữ nhi, kết quả nàng lại sinh một nhi tử.
Nàng mặc dù không nói ra suy nghĩ trong lòng, nhưng hai người thành thân mấy năm, tình cảm cực tốt, đã sớm tâm ý tương thông, vừa nhìn thấy ánh mắt của nàng, Sa Lãng Thần liền biết trong lòng nàng đang suy nghĩ gì, hơi bất mãn nhíu mày nói: "Lần này ta thật sự có dự cảm thai này sẽ là nữ nhi."
"Được, là nữ nhi." Nàng không có phản bác hắn, trên mặt tràn ngập nụ cười rực rỡ ngọt ngào.
Hắn cùng nàng mười ngón đan vào nhau, khuôn mặt xưa nay lạnh lùng cũng lộ ra nụ cười nhu hòa."Là nam hay nữ đều tốt, ta chỉ muốn nàng luôn có thể ở bên cạnh ta."
Nàng là trời xanh ban cho hắn ân điển lớn nhất, mang nàng từ dị thế tới bên cạnh hắn, hắn chỉ cầu xin có thể cùng nàng bên nhau tới già, ngoài ra hắn không cầu xin thêm nữa.
Triệu Như Hi nhẹ nhàng hạ xuống môi hắn một nụ hôn, bây giờ mỗi một ngày nàng tỉnh lại đều vô cùng cảm kích trời xanh, mang nàng tới nơi này, nàng sẽ luôn bảo vệ tình yêu này, cho đến cuối sinh mạng.
—— hết trọn bộ------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook