Editor: Tiểu P

Vương triều Đại Thịnh ngày mười tám tháng mười năm thứ ba mươi ba.

Hôm nay là ngày Tĩnh An vương phủ cùng Nhạc Bình Hầu phủ kết thông gia.

Tĩnh An vương phái đội ngũ tới rước dâu nhiều tới mấy trăm người, đội ngũ đón dâu khổng lồ cùng với dân chúng vây xem hai bên đường làm đường phố chỗ Nhạc Bình Hầu phủ chật như nêm cối.

Hơn mười con ngựa màu đen cao lớn xếp thành hai hàng, dây cương bằng thiếc trên người mỗi con ngựa đều buộc dải lụa màu đỏ, đến trước cửa lớn Nhạc Bình Hầu phủ liền dừng lại, đội diễu hành cùng dàn nhạc cũng đứng ngay ngắn ở phía sau.

Đúng lúc này, hỉ pháo trước cửa Hầu phủ đột nhiên vang lên, dân chúng vây xem duỗi thẳng cổ, muốn nhìn Tĩnh An vương quyền thế chỉ dưới hoàng đế đương thời rốt cuộc có diện mạo gì.

Chỉ thấy Nhạc Bình Hầu tự mình đi lên nghênh đón nam tử cao lớn vừa xuống ngựa, dân chúng ồn ào chỉ trỏ------

”Người đó chính là Tĩnh An vương sao?”

”Diện mạo của hắn thật tuấn tú nha.”

”Khuôn mặt làm sao lại giống như bôi phấn lên vậy? “

Đột nhiên, không biết là ai ở trong đám người nói: “Đó không phải là Tĩnh An vương, Tĩnh An vương vẫn chưa tự mình đến đây lấy vợ, chỉ là phái người thay mặt ngài đến đây đón dâu thôi.”

”A, đó không phải là Tĩnh An vương sao?”

”Đất phong của Tĩnh An vương phủ, Ngọc thành cách Đô thành tới mấy ngày đi đường, Tĩnh An vương thân phận tôn quý như thế, sao có thể tự mình đến đây.”

Lúc này Nhạc Bình hầu đã dẫn đội ngũ đón dâu vào phủ nhưng dân chúng xem náo nhiệt vẫn chưa rời đi mà tiếp tục ở bên ngoài chờ tân nương tử đi ra.

Ước chừng qua hơn nửa canh giờ mới nhìn thấy tân nương chậm rãi đi ra khỏi đại môn Hầu phủ.

Tân nương mặc giá y( áo cưới) đỏ thẫm, trên đầu đội hỉ khăn. Nhưng kì lạ là nàng giống như không thể tự đứng lên đi lại, là hai tỳ nữ ở hai bên cẩn cẩn dực dực dìu dắt, hầu hạ nàng ngồi lên một chiếc xe ngựa chạm trổ hoa văn hoa lệ.

Bởi vì Tĩnh An vương phủ cách Nhạc Bình Hầu phủ tới mấy ngày lộ trình, vì vậy tân nương mới ngồi xe ngựa đi đến đất phong của Tĩnh an vương, Ngọc thành.

Dân chúng xem náo nhiệt chen chúc ở trước cửa hầu phủ nhìn ra sự khác thường, nương tử kia cả người không có sức lực, nhịn không được tò mò chụm đầu thì thầm với nhau---- ----

”Tân nương tử bị làm sao vậy? Nhìn qua giống như không thể tự mình đi đường, toàn dựa vào hai tỳ nữ kia nâng đỡ.”

”Xem ra lời đồn đại là đúng, nghe nói trước khi xuất giá liền mắc bệnh nặng”

”Đang yên đang lành làm sao có thể đột nhiên mắc bệnh nặng?”

”Ai, tân nương tử kia mới không phải mắc bệnh nặng gì đó, cháu ngoại trai của chồng em gái cậu cả, là nhi tử của cô bảy của ta vừa khéo làm dược đồng ở y quán của Lý đại phu Lý Thiệu Thân. Hắn nói nha, ba ngày trước, Lý đại phu được mời đến hầu phủ khám và chữa bệnh cho tân nương tử, nói tân nương tử kia thật ra là...”Đại thẩm cầm giỏ thức ăn nói đến đây liền thừa nước đục thả câu dừng lại.

Những người khác không kiềm chế được, vội vàng trăm miệng một lời nói: “Là cái gì?”

Mắt thấy mấy người bên cạnh đều mở to mắt nhìn mình, đại thẩm đắc ý che miệng cười cười, mới thần bí nói: “Nàng là trúng độc nha.”

”Tân nương tử làm sao có thể trúng độc?” Có người kinh ngạc nói.

”Sẽ không phải là có người không muốn nàng gả cho Tĩnh An vương chứ?”

”Chẳng lẽ là tỷ muội của nàng ghen tị nàng có thể gả cho Tĩnh An vương, nên mới hạ thủ để thay thế nàng.”

Mọi người đều rối rít suy đoán.

Mà vào lúc này, tân nương bị nghị luận vừa vào xe ngựa liền đổ nằm trên tấm thảm, cả người run rẩy, không ngừng phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.

“Uyển Uyển, mau đút viên thuốc kia cho tiểu thư ăn.” Trăn Nhi vừa đỡ thân thể của nàng vừa thúc giục Uyển Uyển.

Uyển Uyển lấy một cái bình sứ từ trong ngực ra, vội vàng đổ ra một viên thuốc màu trắng, nghĩ muốn mở miệng của tiểu thư ra, nhét thuốc vào trong miệng nàng. Nhưng nàng cắn răng thật sự rất chặt, Uyển Uyển nhất thời mở không ra, gấp đến độ dỗ nói:“Tiểu thư, mau mở miệng, nuốt thuốc này vào sẽ không đau đớn như vậy nữa.”

Giờ phút này Triệu Như Hi chỉ cảm thấy như là có người đang cầm đao, từng đao từng đao cắt đi lục phủ ngũ tạng của nàng, lại giống như có trăm ngàn con trùng đang gặm cắn, đau đến mức nàng hận không thể cứ chết đi như vậy.

Đang lúc mơ hồ, nàng nghe thấy có người ở bên tai nàng nói chuyện, nàng theo bản năng phối hợp mở miệng, cảm thấy có người đút vào miệng nàng cái gì đó, nàng liền nuốt xuống.

Bên trong vẫn cứ đau đớn không dứt, nàng co rúc thân thể không thể khống chế run rẩy, trên mặt đầy mồ hôi lạnh, thân thể lật qua lật lại, chỉ muốn cơn đau nhức hành hạ nàng mau ngừng lại một chút.

Sợ nàng đụng phải thứ gì đó, Trăn Nhi ôm chặt nàng trong lòng, ở bên tai nàng dỗ nói:“Tiểu thư, người nhịn thêm chút nữa, chờ sau khi dược tính phát tác sẽ không đau nữa.”

Ba ngày nay, mỗi lần nhìn thấy tiểu thư phát độc đều là dáng vẻ thống khổ như vậy, nàng vừa đau lòng lại không giúp được gì cho nàng.

Uyển Uyển rót chén nước đút vào miệng tiểu thư nhưng hầu hết đều chảy ra từ khóe miệng, chỉ có một phần nhỏ có thể đi vào. Nàng cầm lấy khăn tay lau đi nước chảy xuống đọng lại ở khóe miệng và dưới cằm giúp tiểu thư, rồi lại lau sạch sẽ mồ hôi lạnh trên mặt nàng.

Cất khăn tay vào, Uyển Uyển nhìn tiểu thư nhà mình nhắm chặt mắt, khuôn mặt tiều tụy đau đến mức vặn vẹo, không khỏi lo lắng:“Trăn Nhi, ngươi xem tiểu thư nàng... Tiếp tục chống đỡ được sao?”

Trăn Nhi im lặng một lúc mới nói: “Tiểu thư nhất định có thể tiếp tục chống đỡ.”

Uyển Uyển nhỏ giọng nói: “Mọi chuyện thành ra như vậy, cho dù tiểu thư sống sót chỉ sợ đối với nàng cũng là một loại giày vò. “ Nàng diện mạo xinh xắn, mày rậm mắt to, tính tình thẳng thắn, trong lòng có chuyện gì luôn rất khó giấu.

Trăn Nhi ôm chặt thân thể không ngừng run rẩy, rên rỉ của chủ tử, khiển trách:“Uyển Uyển, lời như thế không được nói lại!” Dáng người nàng nhỏ nhắn, khuôn mặt thanh tú màu mật ong có chút tàn nhang, hai hàng lông mày dài nhỏ bởi vì lo lắng mà nhíu chặt lại.

”Ta có nói sai sao? Diệp thiếu gia đã chết, chỉ có tiểu thư còn sống, đợi đến lúc tiểu thư tỉnh táo lại biết được chuyện này, ngươi nghĩ nàng sẽ có bao nhiêu đau khổ? Nàng còn phải chịu đựng kịch độc ăn mòn cơ thể, cho dù có thể tiếp tục sống, chỉ sợ sau này cũng không chịu nổi. d.đ/l'q;d Ngay cả Lý đại phu y thuật tốt nhất trong Đô thành cũng nói, lần này cho dù giữ được mạng của tiểu thư nhưng lục phủ ngũ tạng của nàng đã sớm bị kịch độc ăn mòn, sợ là sống không tới mấy tháng. Bản thân ta tình nguyện để lúc đó tiểu thư đi cùng Diệp thiếu gia, cũng tốt hơn còn sống để chịu tội.”

Uyển Uyển vừa nói vừa khóc nức nở, những lời này nàng kìm nén rất nhiều ngày, mãi đến lúc chỉ có ba người các nàng trong xe ngựa mới không nhịn được mà nói ra.

Trăn Nhi nghe xong cũng không nhịn được, nhỏ giọng khóc:“Nếu lúc đó Hầu gia đồng ý thành toàn cho tiểu thư và Diệp thiếu gia, bọn họ làm sao lại đi đến tình trạng này. Hầu gia có nhiều nữ nhi như vậy, Tam tiểu thư, Ngũ tiểu thư và Bát tiểu thư đều muốn gả cho Tĩnh An vương, nhưng Hầu gia cố tình không chịu.......”

Nàng và Uyển Uyển lúc bảy, tám tuổi liền đi theo tiểu thư, ba người các nàng có thể nói là lớn lên cùng nhau. Tính tình tiểu thư mặc dù dễ nổi nóng, nhưng luôn luôn đối đãi với các nàng rất tốt.

”Dưới gối Hầu gia chỉ có một đích nữ là tiểu thư, những nữ nhi khác đều là thứ xuất, Tĩnh An vương là thân phận gì, làm sao có thể thú( cưới) thứ nữ làm vợ? Ta chỉ hận bản thân lúc đó không biết suy nghĩ của tiểu thư, nếu sớm biết, ngày hôm đó cho dù mất mạng ta cũng sẽ ngăn cản tiểu thư ra ngoài gặp Diệp thiếu gia.” Uyển Uyển lau nước mắt, hối hận nói.

Nhắc tới việc này, vẻ mặt Trăn Nhi không khỏi hiện lên vẻ oán trách:“Lúc đó tiểu thư không nói với chúng ta là vì không muốn liên lụy chúng ta. Toàn bộ việc này chỉ trách Ngũ tiểu thư, thiệt thòi cho tiểu thư lúc trước đối tốt với Ngũ tiểu thư như vậy, nhưng nàng lại phản bội tiểu thư, chạy tới chỗ Hầu gia cáo trạng mới làm hại hành tung của tiểu thư và Diệp thiếu gia bị lộ, bị bắt trở về. Hai người không muốn cách xa nhau nên mới có thể uống thuốc độc tự tử.”

Đối với Ngũ tiểu thư đã tiết lộ hành tung của tiểu thư, Uyên Uyển cũng rất hận nàng, nhưng chuyện nàng lo lắng nhất bây giờ là....”Trăn Nhi, nếu tiểu thư tỉnh lại hỏi chuyện của Diệp thiếu gia, chúng ta trả lời nàng như thế nào mới tốt? Nếu để cho nàng biết được Diệp thiếu gia đã chết, chỉ sợ......”

Trăn Nhi suy nghĩ kĩ càng một hồi mới lên tiếng: “Nếu tiểu thư hỏi việc này thật, trước hết chúng ta gạt tiểu thư, nói Diệp thiếu gia cũng được cứu, không có việc gì.”

Nàng chỉ sợ tiểu thư biết được Diệp thiếu gia đã chết sẽ thương tâm mà tìm đến cái chết lần nữa, chỉ có thể tạm thời ổn định nàng trước.

Dược hiệu bắt đầu phát huy tác dụng, Triệu Như Hi mê mang, đau đớn tra tấn thân thể nàng bị dược hiệu làm tê liệt thoáng bình thường lại. Nhưng nàng biết đây chẳng qua chỉ là tạm thời, qua không lâu nữa nàng lại phải trải qua loại đau đớn này tra tấn lần nữa, bởi vì nàng đã trải qua không biết bao nhiêu lần dày vò lặp đi lặp lại như vậy.

Nàng bị bao phủ trong một không gian yên tĩnh và tối tăm, nhưng nàng lại có thể nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên cạnh, chỉ là ý tứ trong lời nói của các nàng lại làm cho nàng mê mang, không hiểu rõ được.

Tiểu thư? Đây là đang nói tới người nào?

Chết? Tại sao lại muốn chết?

Còn nữa, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, lục phủ ngũ tạng của nàng tại sao lại giống như bị đao cắt, bị kim đâm, bị lửa đốt cháy, lại có thể đau đớn như vậy?

--- ------ ------ ----

Đại Thịnh vương triều, Tĩnh An vương phủ ở Ngọc thành, hướng đông nam Đô thành. Từ lúc Đại Thịnh vương triều khai quốc tới nay, đã lưu truyền một câu nói, “Tĩnh An diệt, Đại Thịnh vong”, trong đó Tĩnh An, chính là chỉ Tĩnh An vương.

Tĩnh An vương đời thứ nhất, Sa Tĩnh Nghiệp là và hoàng đế khai quốc chính là huynh đệ song sinh. Thân là đệ đệ, Sa Tĩnh Nghiệp phải xa huynh trưởng nhiều năm, lập nhiều công lao vì Đại Thịnh vương triều, nhưng Sa Tĩnh Nghiệp lại không tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với huynh trưởng mà nhường cho huynh trưởng làm vua.

Hoàng đế cảm động, nhớ tới công lao của đệ đệ, vì vậy lập huyết thư( thư viết bằng máu) thề rằng, chỉ cần Đại Thịnh vương triều còn tồn tại, Sa Tĩnh Nghiệp và con cháu đời sau mãi mãi là Tĩnh An vương.

Qua mấy trăm năm sau, con cháu của Sa Tĩnh Nghiệp, thế hệ Tĩnh An vương đời thứ hai mươi tư chính là Sa Lãng Thần.

Lúc này là thời gian ăn sáng, ở một căn phòng nhỏ nào đó trong Tĩnh An vương phủ, Triệu Như Hi nhìn thức ăn trên bàn đang tỏa ra mùi thuốc nồng đậm làm nàng khó chịu nhăn đôi mi thanh tú.

Nàng nâng mắt nhìn tỳ nữ bên cạnh, nói khẽ:“Phù Dung, đồ ăn đó tại sao vẫn giống như mấy ngày trước? Ta không phải đã dặn ngươi nói phòng bếp đổi món rau đi sao?” Nàng tự nhận mình không phải là người kén ăn, nhưng hơn một tháng nay, mỗi bữa cơm đều giống nhau chỉ có món rau, nàng đã ăn đến mức muốn nôn ra.

”Bẩm vương phi, không phải nô tỳ không đi nói, mà do phòng bếp nói thân thể vương phi không tốt, mấy thứ đồ ăn kia đều cho thêm dược liệu, có thể bồi bổ thân thể cho vương phi.” Phù Dung cung kính đáp.

Nàng là tỳ nữ phụ trách việc truyền lệnh, vì vậy chuyện nhận thức ăn cũng do nàng phụ trách. Nhưng nàng cũng không còn cách nào, không phải nàng không đi nói, mà vì mỗi lần đi đều chỉ nhận được một câu trả lời.

”Việc này ta nói mười lần, ngươi lần nào cũng trả lời ta như vậy.” Triệu Như Hi không nháy mắt nhìn chăm chú vào nàng, giọng điệu bình bình đạm đạm(bình thường), không nghe ra được là vui hay buồn.

Tính tình nàng lười biếng, ít có chuyện gì có thể chọc giận nàng. Kiếp trước nàng là một thành viên trong vũ đoàn múa hiện đại, cho dù ngoài ý muốn xuyên đến thế giới cổ đại kỳ dị này, thay chủ nhân thân thể này, thiên kim Hầu phủ Vu Nguyệt Oanh, người đã chết vì uống thuốc độc, chịu đựng kịch độc tàn phá cơ thể để sống tiếp, nàng cũng tùy theo hoàn cảnh mà tiếp nhận thân phận hiện tại------- Tĩnh An vương phi.

Lúc trước độc phát đau đớn, hơn một tháng nay, chỉ cần uống chén thuốc này vào, chờ thuốc phát huy tác dụng, đau đớn tra tấn thân thể nàng bớt đi rất nhiều, thân mình cũng bình phục được một chút.

Mấy ngày nay, sau khi nói bóng nói gió tìm hiểu chỗ Trăn Nhi và Uyển Uyển, nàng cũng hiểu được đại khái mọi chuyện.

Chủ nhân của thân thể này, Vu Nguyệt Oanh có người yêu khác, không muốn gả cho Tĩnh An vương nên cùng tình lang ước hẹn nhau bỏ trốn, kết quả thất bại bị bắt trở về, hai người uống thuốc độc tự tử.

Khi nàng vừa đến thế giới này, nhìn thấy đúng là một màn hai người kia uống thuốc độc.

Nhạc Bình hầu giận dữ, nhưng sợ chuyện nữ nhi bỏ trốn lại còn uống thuốc độc tự tử sẽ bị hoàng thượng trách phạt, vội vàng lén lút tìm đại phu đến cứu nữ nhi, để nàng có thể xuất giá đúng thời hạn.

Vu Nguyệt Oanh chân chính từ lúc ăn độc dược đã chết cùng với với tình lang của nàng, được cứu là nàng, một linh hồn đến từ dị thế.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương