Vương Phi Hai Mặt Độc Sủng Của Vương
-
Chương 7: Hưng sư vấn tội
Thanh Uyển Ngọc nhận lời mời của nàng cùng Tiểu Hoa uy phong bước đến Từ Đường, chống nạnh nói.
"Ngươi tìm ta có việc gì, sao lại gọi ta tới đây?"
Uyển Ca đứng dậy, chuyển mình quay mặt về phía Thanh Uyển Ngọc, thần thái đó, cách chuyển người đó cự kỳ uy nghiêm, lại mang đặc sự kiêu ngạo hơn trời cao, nàng ánh mắt liếc nhìn Thanh Uyển Ngọc, lạnh lùng nói.
"Ta tại linh đường của mẫu thân muốn hưng sư vấn tội* tỷ."
Thanh Uyển Ngọc nghiêm người cười to, giọng cười mang đầy vẻ kinh thường.
"Haha muội mới hưng sư vấn tội, muội lấy tư cách gì để vấn tội ta?"
Nàng mở một điệu cười trên mặt nhìn bầu trời đang dần chuyển tối, giữa trưa mà bầu trời chuyển tối chỉ có thể là nhật thực. Nhờ vào nhật thực này mà ác quỷ trong cơ thể của nàng đã có thể thức giấc vào ban ngày, nàng nhắm mắt lại, mở mắt lại thêm một lần nữa đồng tử màu xám đã biến thành màu đỏ như máu, nàng mở miệng cười lạnh cười trên sự kinh bỉ nói.
"Ngươi hỏi ta lấy tư cách gì để vấn tội ngươi. bổn quận chúa chính là dùng thân phận tam phẩm quận chúa của tiền triều để vấn tội NGƯƠI!!!"
Lời nói như quát như nộ của nàng nói ra, khiến Thanh Uyển Ngọc bất ngờ, nàng ta không thể ngờ nàng lại dám nói ra những lời nói như thế với ả, ả ta lấy lại tinh thần nói.
"Được vậy thì vấn đi."
Nàng cười bước tới chỗ nàng ta đứng, lấy viên đá nhỏ ném mạnh vào phía sau đầu gối nàng ta, nàng ta mất thế ngã xuống đất, tư thế giống như tự quỳ, nàng ta đau đớn cố gắng đứng dậy có điều lại vì đau mà dậy không nổi, đành phải quỳ tạm ở đó, nàng bước tới chỗ nàng ta nói.
" Thanh Uyển Ngọc bổn quận chúa chính vấn tội ngươi, ngươi có biết mình đã phạm lỗi gì không?"
Thanh Uyển Ngọc tỏ ra không quan tâm những lời nàng nói, quay mặt đi chỗ khác nói.
"Ta đã làm gì sai?"
Nàng nghiêm mặt, nhắm mắt lại nói.
" Ngươi đã phạm 3 tội, tội thứ nhất:Khinh thường, cố ý xúc phạm tam phẩm quận chúa tiền triều, dám xưng ta ngươi với quận chúa, thấy bổn quận chúa mà không hành lễ. Tội thứ 2:Không tôn trọng chủ mẫu trong nhà, chủ mẫu chết không ở đeo tang, lại dám mặc hồng y để ra đường. Tội thứ 3: Không tôn trọng đích nữ vương phủ, cố ý xúc phạm đích nữ trước mặt người ngoài."
Từng lời từng chữ của nàng nói ra khiến cho Thanh Uyển Ngọc tức đến không chịu được nữa, đứng dậy quát.
"Ta không phục rõ là ngươi đang đổ tội cho ta."
Nàng mở mắt, ánh mắt màu đỏ như máu, hiện ra sự tức giận bên trong nắm lấy ta Thanh Uyển Ngọc nói.
" Bổn quận chúa đổ tội cho ngươi? Ta hỏi ngươi, ngươi là thứ gì mà khiến bổn quận chúa phải hao phí tâm tư đổ tội cho ngươi? Ngươi đối với bổn quận chúa mà nói chỉ là đồ thứ nữ thấp kém, đến cả việc để ngươi vào mắt bổn quận chúa còn không thèm, ngươi không phục cũng không sao chỉ có điều tội thì ngươi vẫn phải nhận, bây giờ ngươi lập tức thay bộ hồng y này ra mặc tang phục vào canh giữ linh vị cho mẫu thân cho ta, không có lệnh của bổn quận chúa không được thay NGƯỜI!"
Giọng nói nàng như dằn mặt Thanh Uyển Ngọc, từng lời từng chữ của nàng mang đầy ý vị kiêu ngạo, không thèm để Thanh Uyển Ngọc vào mắt, mặc cho Thanh Uyển Ngọc không chịu nàng vẫn sai 3 tỳ nữ cởi áo của nàng ta ra, thay cho nàng ta bộ tang phục, bắt nàng ta quỳ xuống trông coi linh vị, nàng ta tức giận đá bay đám tỳ nữ, đứng dậy quát.
"Thanh Uyển Ca ngươi là quận chúa thì sao kia chứ, là đích nữ thì giỏi lắm sao? Ta nói cho ngươi biết cường giả vi tôn* ta Phong lệnh bài há lại phải chịu thua Bạch lệnh bài như ngươi!"
Chú thích: Cường giả vi tôn= Cường giả làm đầu.
(*) 兴师问罪: Hưng sư vấn tội, nghĩa là tự mình đến hoặc phát động (dẫn) quân đội đến để lên án, hỏi tội đối phương. Nó còn chỉ việc, khi một người tức giận tập hợp một đám người đi tới trước cửa chất vấn và "xử lý" đối thủ.:lau mồ hôi hột:
Cụm từ này có xuất xứ từ thời nhà Tống, trong cuốn 25 tác phẩm "Mộng khê bút đàm" của nhà bác học Thẩm Quát: “Nguyên Hạo cải nguyên, đề ra y quan lễ nhạc, ra lệnh cho cả nước phải dùng Phiền thư, Hồ lễ, tự xưng tên nước là Đại Hạ. Triều đình hưng sư vấn tội.”
"Ngươi tìm ta có việc gì, sao lại gọi ta tới đây?"
Uyển Ca đứng dậy, chuyển mình quay mặt về phía Thanh Uyển Ngọc, thần thái đó, cách chuyển người đó cự kỳ uy nghiêm, lại mang đặc sự kiêu ngạo hơn trời cao, nàng ánh mắt liếc nhìn Thanh Uyển Ngọc, lạnh lùng nói.
"Ta tại linh đường của mẫu thân muốn hưng sư vấn tội* tỷ."
Thanh Uyển Ngọc nghiêm người cười to, giọng cười mang đầy vẻ kinh thường.
"Haha muội mới hưng sư vấn tội, muội lấy tư cách gì để vấn tội ta?"
Nàng mở một điệu cười trên mặt nhìn bầu trời đang dần chuyển tối, giữa trưa mà bầu trời chuyển tối chỉ có thể là nhật thực. Nhờ vào nhật thực này mà ác quỷ trong cơ thể của nàng đã có thể thức giấc vào ban ngày, nàng nhắm mắt lại, mở mắt lại thêm một lần nữa đồng tử màu xám đã biến thành màu đỏ như máu, nàng mở miệng cười lạnh cười trên sự kinh bỉ nói.
"Ngươi hỏi ta lấy tư cách gì để vấn tội ngươi. bổn quận chúa chính là dùng thân phận tam phẩm quận chúa của tiền triều để vấn tội NGƯƠI!!!"
Lời nói như quát như nộ của nàng nói ra, khiến Thanh Uyển Ngọc bất ngờ, nàng ta không thể ngờ nàng lại dám nói ra những lời nói như thế với ả, ả ta lấy lại tinh thần nói.
"Được vậy thì vấn đi."
Nàng cười bước tới chỗ nàng ta đứng, lấy viên đá nhỏ ném mạnh vào phía sau đầu gối nàng ta, nàng ta mất thế ngã xuống đất, tư thế giống như tự quỳ, nàng ta đau đớn cố gắng đứng dậy có điều lại vì đau mà dậy không nổi, đành phải quỳ tạm ở đó, nàng bước tới chỗ nàng ta nói.
" Thanh Uyển Ngọc bổn quận chúa chính vấn tội ngươi, ngươi có biết mình đã phạm lỗi gì không?"
Thanh Uyển Ngọc tỏ ra không quan tâm những lời nàng nói, quay mặt đi chỗ khác nói.
"Ta đã làm gì sai?"
Nàng nghiêm mặt, nhắm mắt lại nói.
" Ngươi đã phạm 3 tội, tội thứ nhất:Khinh thường, cố ý xúc phạm tam phẩm quận chúa tiền triều, dám xưng ta ngươi với quận chúa, thấy bổn quận chúa mà không hành lễ. Tội thứ 2:Không tôn trọng chủ mẫu trong nhà, chủ mẫu chết không ở đeo tang, lại dám mặc hồng y để ra đường. Tội thứ 3: Không tôn trọng đích nữ vương phủ, cố ý xúc phạm đích nữ trước mặt người ngoài."
Từng lời từng chữ của nàng nói ra khiến cho Thanh Uyển Ngọc tức đến không chịu được nữa, đứng dậy quát.
"Ta không phục rõ là ngươi đang đổ tội cho ta."
Nàng mở mắt, ánh mắt màu đỏ như máu, hiện ra sự tức giận bên trong nắm lấy ta Thanh Uyển Ngọc nói.
" Bổn quận chúa đổ tội cho ngươi? Ta hỏi ngươi, ngươi là thứ gì mà khiến bổn quận chúa phải hao phí tâm tư đổ tội cho ngươi? Ngươi đối với bổn quận chúa mà nói chỉ là đồ thứ nữ thấp kém, đến cả việc để ngươi vào mắt bổn quận chúa còn không thèm, ngươi không phục cũng không sao chỉ có điều tội thì ngươi vẫn phải nhận, bây giờ ngươi lập tức thay bộ hồng y này ra mặc tang phục vào canh giữ linh vị cho mẫu thân cho ta, không có lệnh của bổn quận chúa không được thay NGƯỜI!"
Giọng nói nàng như dằn mặt Thanh Uyển Ngọc, từng lời từng chữ của nàng mang đầy ý vị kiêu ngạo, không thèm để Thanh Uyển Ngọc vào mắt, mặc cho Thanh Uyển Ngọc không chịu nàng vẫn sai 3 tỳ nữ cởi áo của nàng ta ra, thay cho nàng ta bộ tang phục, bắt nàng ta quỳ xuống trông coi linh vị, nàng ta tức giận đá bay đám tỳ nữ, đứng dậy quát.
"Thanh Uyển Ca ngươi là quận chúa thì sao kia chứ, là đích nữ thì giỏi lắm sao? Ta nói cho ngươi biết cường giả vi tôn* ta Phong lệnh bài há lại phải chịu thua Bạch lệnh bài như ngươi!"
Chú thích: Cường giả vi tôn= Cường giả làm đầu.
(*) 兴师问罪: Hưng sư vấn tội, nghĩa là tự mình đến hoặc phát động (dẫn) quân đội đến để lên án, hỏi tội đối phương. Nó còn chỉ việc, khi một người tức giận tập hợp một đám người đi tới trước cửa chất vấn và "xử lý" đối thủ.:lau mồ hôi hột:
Cụm từ này có xuất xứ từ thời nhà Tống, trong cuốn 25 tác phẩm "Mộng khê bút đàm" của nhà bác học Thẩm Quát: “Nguyên Hạo cải nguyên, đề ra y quan lễ nhạc, ra lệnh cho cả nước phải dùng Phiền thư, Hồ lễ, tự xưng tên nước là Đại Hạ. Triều đình hưng sư vấn tội.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook