Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa
-
Chương 93: Ngoại truyện một
“Tử Lan, Tử Lan... Tử Lan...”
Là ai đang gọi vậy, vì sao giọng nói lại quen thuộc như vậy, quen thuộc đến giống như vốn nên tồn tại ở một bộ phận trong thân thể mình.
“Tử Lan...” Tiếng gọi to vẫn còn tiếp tục, Tử Lan giống như một đứa trẻ lạc đường, tìm kiếm đường về nhà.
“Chu Tử Mặc, là chàng sao? Là chàng đang gọi sao? Cho dù ta đã chết, nhưng ta còn có thể nghe được tiếng chàng gọi rõ ràng.” Tử Lan không ngừng chạy ở trong mộng của chính mình, ở một chỗ trong mộng, có Chu Tử Mặc, cho nên dù có chạy mất hai chân của mình, nàng cũng muốn đi đến chỗ đó!
“Tại sao nàng còn không tỉnh?” Chu Tử Mặc tức giận trừng mắt nhìn nam tử cao quý, lửa giận trong mắt hận không thể lập tức giết chết cái nam nhân đáng chết kia.
“Bởi vì nàng cho rằng mình đã chết rồi, cho nên tất nhiên sẽ không tỉnh lại.” Nam tử cao quý không nhìn thẳng lửa giận trong mắt Chu Tử Mặc lạnh nhạt mở miệng, hắn như vậy đã coi như giải thích rõ rồi chứ?
“Cái gì gọi là nàng cho rằng mình đã chết rồi, rõ ràng nàng đang còn sống tốt.” Chu Tử Mặc có chút hoảng sợ nói, rõ ràng hắn có thể cảm thấy trái tim đang đập của Tử Lan, nhưng nam nhân đáng chết này lại còn nói nàng chết rồi.
Điều này làm cho Chu Tử Mặc không nhịn được muốn bóp nát cổ của nam nhân này.
“Nàng vốn là người đã chết qua rất nhiều lần, cho dù ta kịp thời dùng suối tính mạng bảo vệ linh hồn của nàng, lại dùng sang thế liên ngẫu chế tạo thánh thể hoàn mĩ này cho nàng, nhưng... Ở trong tiềm thức của nàng, nàng đã coi chính nàng thành một người chết, ta nói như vậy, ngươi hiểu không?” Thần Hoàng chi chủ vĩ đại đang kiên nhẫn giải thích cho Chu Tử Mặc.
Xem trên phân thượng mình làm cho vợ chồng son này bị ủy khuất lớn như vậy, dù hắn làm người tốt một lần, nhưng rõ ràng có người xem lòng tốt của hắn thành rắm thúi.
“Ta không hiểu, cũng không muốn hiểu, bây giờ ta muốn ngươi làm cho nàng tỉnh lại.” Chu Tử Mặc bá đạo tuyên bố, khiến Thần Hoàng chi chủ khổ sở xoa chân mày, Tử Lan không muốn tỉnh lại liên quan quái gì đến hắn, tiểu tử này lại dám nói chuyện với hắn như vậy!
“Bây giờ người có thể gọi nàng tỉnh dậy chỉ có ngươi, ta còn có chuyện làm trước rồi.” Chúng Thần Chi Chủ nói xong lời này thì vội vàng lách người, tránh cho tiểu tử kia lại có cách nói ly kì cổ quái gì.
Mắt thấy Chúng Thần Chi Chủ chết tiệt kia đã chạy đi, Chu Tử Mặc hận đến cắn răng, sau đó nhìn Tử Lan vẫn còn ngủ mê man, dịu dàng và cưng chiều vuốt ve khuôn mặt hoàn mĩ của nàng.
“Tử Lan, nếu như nàng bất tỉnh một ngày, ta sẽ chờ nàng một ngày; bất tỉnh một năm, ta chờ nàng một năm; bất tỉnh cả đời, ta chờ nàng cả đời.” Đây là cam kết của Chu Tử Mặc với Tử Lan, cam kết vĩnh viễn!
Ngoại truyện hai:
Không biết đã ngủ say bao nhiêu năm, không biết mộng thấy bao nhiêu năm tháng, cũng không biết mình đi qua bao nhiêu nơi ở trong mộng, rốt cuộc... Tử Lan cảm thấy này thâm tiếng gọi giống như đến từ thế giới bên ngoài.
Chu Tử Mặc, không có ở nơi này sao?
Tử Lan bắt đầu do dự, bắt đầu bàng hoàng, nếu như Chu Tử Mặc không có ở nơi này, vậy rốt cuộc hắn ở chỗ nào? Mình phải làm như thế nào mới có thể tìm được hắn!
Nàng thật nhớ hắn, nhớ đến mức ngay cả linh hồn của mình cũng bắt đầu cảm thấy đau đớn.
“Tử Lan... Tử Lan...”
Tiếng Chu Tử Mặc thâm tình vẫn tiếp tục, còn lần này, Tử Lan quyết định đi ra khỏi cái ‘nhà tù’ này, đi ra bên ngoài nhìn một chút.
Từ từ mở hai mắt ra, nhìn mỹ nam tử quen thuộc trước mặt mình, Tử Lan hơi sững sờ, ngay sau đó nước mắt không ngừng chảy xuống theo khóe mắt, đưa ra đôi tay run rẩy muốn vuốt ve dung nhan hoàn mỹ này, khi sắp sắp đụng vào thì ngừng lại.
Nếu như tất cả điều này chỉ là ảo giác, đie nd anlequ ydo n nếu như nàng đưa tay khiến tất cả bị phá hủy, như vậy... Không phải nàng sẽ không còn được gặp lại nam tử tốt đẹp này sao.
Vậy thì nàng tình nguyện cứ nhìn hắn như vậy, cho đến vĩnh viễn!
“Tử Lan!” Nhìn Tử Lan đã mở hai mắt ra, Chu Tử Mặc hưng phấn kêu lên, ngay sau đó ôm lấy nữ nhân làm cho hắn yêu sâu đậm này.
Rốt cuộc bọn họ lại ở cùng nhau...
......
“Các ngươi thật sự quyết định?” Chúng Thần Chi Chủ nhìn vợ chồng son hạnh phúc ôm nhau ở chung một chỗ trước mặt, khẽ cau mày.
Thần giới thật sự kém như vậy sao? Khiến hai người này muốn trở lại Nhân giới như vậy!
“Chúng ta chỉ muốn hạ phàm trải qua hết đời này của chúng ta.” Chu Tử Mặc không để ý Chúng Thần Chi Chủ đang ở trước mặt của hắn, cúi đầu hôn cái trán Tử Lan, Thần giới cũng tốt, nhưng Nhân giới còn có chân tình.
“Chính là yêu cầu cuối cùng của các ngươi!” Chúng Thần Chi Chủ âm trần nói, sau khi nói xong trực tiếp vung tay lên, tặng hai người này ra ngoài, để cho bọn họ trải qua cuộc sống Phàm Giới.
Dù sao đây là một đời cuối cùng!
Ngoại truyện ba
Phàm Nhân Giới:
“Vương Gia, Vương Gia, cách cách muốn gả đi.” Tiếng Tiểu Tam vội vàng truyền đến từ xa đến gần, ở nơi nào đó trong vườn hoa, nam nhân tuấn dật đang phơi nắng nào đó nghe thấy lời của hắn thì đột nhiên mở hai mắt ra, “Cho người nào?”
“Nhị công tử phủ thừa tướng.” Tiểu Tam giương mắt mở miệng.
“Nhanh, tịch thu gia sản, theo ta đi chém người......” Chu Tử Mặc tự suy nghĩ, ‘lão tử vất vất vả vả nuôi dưỡng vương phi tương lai, ngươi cũng dám chiếm...... ’
“Nhưng...” Nét mặt Tiểu Tam thật sự rất khổ sở.
“Nhưng cái gì, vương phi đại nhân nhà ta sắp trèo tường rồi, ngươi có trả được cho ta mà nhưng!” Chu Tử Mặc cực kỳ tức giận bắt được cổ áo của Tiểu Tam quát.
“Thật ra thì Vương Gia có thể cưới cách cách vào cửa trước mà.” Được rồi, Tiểu Tam thừa nhận mình là thật tâm không muốn để cho cách cách gả đi khỏi vương phủ.
Chu Tử Mặc buông cổ áo của Tiểu Tam ta, ha... Cái chủ ý này không tệ!
Mỗ thiếu nữ bất lương núp trong bóng tối, nhìn vẻ mặt như có điều suy nghĩ của Chu Tử Mặc, khẽ thở phào nhẹ nhõm, cái nam nhân đáng chết kia cuối cùng cũng thông suốt, mà nàng... Sẽ chờ làm tân nương xinh đẹp của hắn!
Là ai đang gọi vậy, vì sao giọng nói lại quen thuộc như vậy, quen thuộc đến giống như vốn nên tồn tại ở một bộ phận trong thân thể mình.
“Tử Lan...” Tiếng gọi to vẫn còn tiếp tục, Tử Lan giống như một đứa trẻ lạc đường, tìm kiếm đường về nhà.
“Chu Tử Mặc, là chàng sao? Là chàng đang gọi sao? Cho dù ta đã chết, nhưng ta còn có thể nghe được tiếng chàng gọi rõ ràng.” Tử Lan không ngừng chạy ở trong mộng của chính mình, ở một chỗ trong mộng, có Chu Tử Mặc, cho nên dù có chạy mất hai chân của mình, nàng cũng muốn đi đến chỗ đó!
“Tại sao nàng còn không tỉnh?” Chu Tử Mặc tức giận trừng mắt nhìn nam tử cao quý, lửa giận trong mắt hận không thể lập tức giết chết cái nam nhân đáng chết kia.
“Bởi vì nàng cho rằng mình đã chết rồi, cho nên tất nhiên sẽ không tỉnh lại.” Nam tử cao quý không nhìn thẳng lửa giận trong mắt Chu Tử Mặc lạnh nhạt mở miệng, hắn như vậy đã coi như giải thích rõ rồi chứ?
“Cái gì gọi là nàng cho rằng mình đã chết rồi, rõ ràng nàng đang còn sống tốt.” Chu Tử Mặc có chút hoảng sợ nói, rõ ràng hắn có thể cảm thấy trái tim đang đập của Tử Lan, nhưng nam nhân đáng chết này lại còn nói nàng chết rồi.
Điều này làm cho Chu Tử Mặc không nhịn được muốn bóp nát cổ của nam nhân này.
“Nàng vốn là người đã chết qua rất nhiều lần, cho dù ta kịp thời dùng suối tính mạng bảo vệ linh hồn của nàng, lại dùng sang thế liên ngẫu chế tạo thánh thể hoàn mĩ này cho nàng, nhưng... Ở trong tiềm thức của nàng, nàng đã coi chính nàng thành một người chết, ta nói như vậy, ngươi hiểu không?” Thần Hoàng chi chủ vĩ đại đang kiên nhẫn giải thích cho Chu Tử Mặc.
Xem trên phân thượng mình làm cho vợ chồng son này bị ủy khuất lớn như vậy, dù hắn làm người tốt một lần, nhưng rõ ràng có người xem lòng tốt của hắn thành rắm thúi.
“Ta không hiểu, cũng không muốn hiểu, bây giờ ta muốn ngươi làm cho nàng tỉnh lại.” Chu Tử Mặc bá đạo tuyên bố, khiến Thần Hoàng chi chủ khổ sở xoa chân mày, Tử Lan không muốn tỉnh lại liên quan quái gì đến hắn, tiểu tử này lại dám nói chuyện với hắn như vậy!
“Bây giờ người có thể gọi nàng tỉnh dậy chỉ có ngươi, ta còn có chuyện làm trước rồi.” Chúng Thần Chi Chủ nói xong lời này thì vội vàng lách người, tránh cho tiểu tử kia lại có cách nói ly kì cổ quái gì.
Mắt thấy Chúng Thần Chi Chủ chết tiệt kia đã chạy đi, Chu Tử Mặc hận đến cắn răng, sau đó nhìn Tử Lan vẫn còn ngủ mê man, dịu dàng và cưng chiều vuốt ve khuôn mặt hoàn mĩ của nàng.
“Tử Lan, nếu như nàng bất tỉnh một ngày, ta sẽ chờ nàng một ngày; bất tỉnh một năm, ta chờ nàng một năm; bất tỉnh cả đời, ta chờ nàng cả đời.” Đây là cam kết của Chu Tử Mặc với Tử Lan, cam kết vĩnh viễn!
Ngoại truyện hai:
Không biết đã ngủ say bao nhiêu năm, không biết mộng thấy bao nhiêu năm tháng, cũng không biết mình đi qua bao nhiêu nơi ở trong mộng, rốt cuộc... Tử Lan cảm thấy này thâm tiếng gọi giống như đến từ thế giới bên ngoài.
Chu Tử Mặc, không có ở nơi này sao?
Tử Lan bắt đầu do dự, bắt đầu bàng hoàng, nếu như Chu Tử Mặc không có ở nơi này, vậy rốt cuộc hắn ở chỗ nào? Mình phải làm như thế nào mới có thể tìm được hắn!
Nàng thật nhớ hắn, nhớ đến mức ngay cả linh hồn của mình cũng bắt đầu cảm thấy đau đớn.
“Tử Lan... Tử Lan...”
Tiếng Chu Tử Mặc thâm tình vẫn tiếp tục, còn lần này, Tử Lan quyết định đi ra khỏi cái ‘nhà tù’ này, đi ra bên ngoài nhìn một chút.
Từ từ mở hai mắt ra, nhìn mỹ nam tử quen thuộc trước mặt mình, Tử Lan hơi sững sờ, ngay sau đó nước mắt không ngừng chảy xuống theo khóe mắt, đưa ra đôi tay run rẩy muốn vuốt ve dung nhan hoàn mỹ này, khi sắp sắp đụng vào thì ngừng lại.
Nếu như tất cả điều này chỉ là ảo giác, đie nd anlequ ydo n nếu như nàng đưa tay khiến tất cả bị phá hủy, như vậy... Không phải nàng sẽ không còn được gặp lại nam tử tốt đẹp này sao.
Vậy thì nàng tình nguyện cứ nhìn hắn như vậy, cho đến vĩnh viễn!
“Tử Lan!” Nhìn Tử Lan đã mở hai mắt ra, Chu Tử Mặc hưng phấn kêu lên, ngay sau đó ôm lấy nữ nhân làm cho hắn yêu sâu đậm này.
Rốt cuộc bọn họ lại ở cùng nhau...
......
“Các ngươi thật sự quyết định?” Chúng Thần Chi Chủ nhìn vợ chồng son hạnh phúc ôm nhau ở chung một chỗ trước mặt, khẽ cau mày.
Thần giới thật sự kém như vậy sao? Khiến hai người này muốn trở lại Nhân giới như vậy!
“Chúng ta chỉ muốn hạ phàm trải qua hết đời này của chúng ta.” Chu Tử Mặc không để ý Chúng Thần Chi Chủ đang ở trước mặt của hắn, cúi đầu hôn cái trán Tử Lan, Thần giới cũng tốt, nhưng Nhân giới còn có chân tình.
“Chính là yêu cầu cuối cùng của các ngươi!” Chúng Thần Chi Chủ âm trần nói, sau khi nói xong trực tiếp vung tay lên, tặng hai người này ra ngoài, để cho bọn họ trải qua cuộc sống Phàm Giới.
Dù sao đây là một đời cuối cùng!
Ngoại truyện ba
Phàm Nhân Giới:
“Vương Gia, Vương Gia, cách cách muốn gả đi.” Tiếng Tiểu Tam vội vàng truyền đến từ xa đến gần, ở nơi nào đó trong vườn hoa, nam nhân tuấn dật đang phơi nắng nào đó nghe thấy lời của hắn thì đột nhiên mở hai mắt ra, “Cho người nào?”
“Nhị công tử phủ thừa tướng.” Tiểu Tam giương mắt mở miệng.
“Nhanh, tịch thu gia sản, theo ta đi chém người......” Chu Tử Mặc tự suy nghĩ, ‘lão tử vất vất vả vả nuôi dưỡng vương phi tương lai, ngươi cũng dám chiếm...... ’
“Nhưng...” Nét mặt Tiểu Tam thật sự rất khổ sở.
“Nhưng cái gì, vương phi đại nhân nhà ta sắp trèo tường rồi, ngươi có trả được cho ta mà nhưng!” Chu Tử Mặc cực kỳ tức giận bắt được cổ áo của Tiểu Tam quát.
“Thật ra thì Vương Gia có thể cưới cách cách vào cửa trước mà.” Được rồi, Tiểu Tam thừa nhận mình là thật tâm không muốn để cho cách cách gả đi khỏi vương phủ.
Chu Tử Mặc buông cổ áo của Tiểu Tam ta, ha... Cái chủ ý này không tệ!
Mỗ thiếu nữ bất lương núp trong bóng tối, nhìn vẻ mặt như có điều suy nghĩ của Chu Tử Mặc, khẽ thở phào nhẹ nhõm, cái nam nhân đáng chết kia cuối cùng cũng thông suốt, mà nàng... Sẽ chờ làm tân nương xinh đẹp của hắn!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook