Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa
Chương 69: Huyết mạch sắp thức tỉnh!

Edit: hongheechan

Bởi vì lời nói của Mạc Tình Thương, nữ nhân tuyệt mỹ đột nhiên cắn chặt khóe môi của bản thân, “Ở thế giới tình yêu, chỉ có. . . Hai người các ngươi. . .” Tự lầm bầm nói xong, nàng đột nhiên phát hiện hình như tim của mình có dãn ra một chút, nhưng chỉ chốc lát sau lại cười tự giễu.

Nàng không thuyết phục được nàng ấy, mà nàng ấy cũng vĩnh viễn không thể nào thuyết phục được nàng, vì các nàng vốn là người của hai thế giới!

“Hôm nay ta đứng ở chỗ này, cũng không phải muốn thảo luận cái vấn đề này với ngươi, mà là nói rõ cho ngươi biết. Bảy ngày sau, ta sẽ mang Tử Lan đi!” Nữ nhân tuyệt mỹ lại khôi phục khuôn mặt thánh khiết và cao ngạo một lần nữa, giống như tuyết liên nở rộ trên hàn băng vậy.

“Tin tức từ Ngư tộc truyền đến, bảy ngày sau Tử Tiêu Thánh sẽ đến.” Không nhìn sắc mặt của nữ nhân tuyệt mỹ này, vì Mạc Tình Thương hoàn toàn có thể đoán được phản ứng lúc này của nàng.

Cũng vì Mạc Tình Thương biết rõ, nàng còn yêu!

“Bảy ngày sau sẽ đến. . . Hắn tới giành đoạt Tử Lan với ta sao?” Nữ nhân tuyệt mỹ tự lẩm bẩm, nhưng Mạc Tình Thương lại nghe ra hận ý trong giọng nói của nàng.

Cũng đúng, mấy năm không để ý không hỏi thăm, ngày Tử Lan giác tỉnh huyết mạch đến, đây không phải là nói rõ muốn tranh đoạt Tử Lan với Khuynh Diệu Địch sao? Nhưng Mạc Tình biết dùng loại biện pháp nào để yêu!

“Hừ, ta sẽ tuyệt đối không nhường Tử Lan!” Cặp mắt của nữ nhân tuyệt mỹ phát ra ánh sáng cừu hận, nàng tuyệt đối sẽ không nhường Tử Lan! Không chỉ vì Tử Lan là do nàng sinh ra, nguyên nhân hơn nữa còn là. . . Nàng không thể thua tim của mình!

Nhìn Khuynh Diệu Địch như thế, Mạc Tình Thương lại than thở một hơi lần nữa, hai người này lại làm cái gì? Nếu Khuynh Diệu Địch đã thừa nhận tên tuổi Tử Lan, như vậy thì nói rõ trong lòng nàng đã tán thành thân phận của Tử Tiêu Thánh, nhưng nàng lại cố tình làm ra vẻ mặt hoàn toàn chấp nhận này, nàng như vậy. . .

Thật đúng là mâu thuẫn!

“Tất cả đợi đến sau khi Tử Lan giác tỉnh huyết mạch mới nói.” Hiển nhiên Mạc Tình Thương không muốn dây dưa trong vấn đề này với Khuynh Diệu Địch, vì vậy kết thúc.

. . .

Ở sâu trong biển khơi, di>n.đà!n l êq u;yđ,ố[nmột tòa tòa thành lộng lẫy đứng vững vàng như kỳ tích, rõ ràng bị nước biển bao vây, nhưng trong tòa lâu đài này không có một giọt nước biển, giống như tòa thành ở trên đất bằng.

Ở bên trong tòa thành lộng lẫy này, người ra ra vào vào đều mặc nghê thải y xinh đẹp, khi bọn họ ở trong biển, sau lưng có một cái đuôi cá xinh đẹp, mà khi bọn họ đi vào trong tòa lâu đài này, cái đuôi cá mê người kia lập tức biến thành hai cái chân người.

Mà biến ảo nhanh đến mức mắt thường hoàn toàn không nhìn ra.

“Oành. . . Bịch. . .” Tiếng cự vật liên tục rơi xuống trước mặt, mà nhóm người cá đi qua lại giống như không nghe được gì, làm chuyện của mỗi người bọn họ.

“Con muốn làm tức chết bổn hoàng sao? Lại còn muốn mang yêu nghiệt đó về!” Trong cả tòa thành, giọng nói trang nghiêm và tức giận đang không ngừng gầm thét.

“Vâng.” Ở phía dưới hắn, nam tử xinh đẹp như thần tiên nhẹ nhàng đáp một tiếng.

“Con. . . đứa con bất hiếu, con mà dám đi tìm yêu nghiệt đó, thì không cần trở lại nữa!” Trên đại sảnh, nam tử trung niên cao vĩ và anh tuấn chỉ ngón trỏ đang run rẩy thẳng vào nam tử lạnh nhạt trước mặt hắn.

Mà khuôn mặt tuấn dật kia vì cực kỳ tức giận mà phồng lên đỏ bừng.

“Vâng.” Vẫn là một chữ, lại làm cho vẻ mặt nam tử trung niên đang tức giận cứng lại, sau đó lập tức sụp xuống.

Được rồi, mặc dù hắn rất không muốn thừa nhận, nhưng hắn thật sự không phải là đối thủ của con trai bảo bối này! Ở trong lòng mặc niệm hai tiếng, nam tử trung niên bỏ lại một chữ ‘hừ’ rồi sau một cái xoay người hoa lệ đã biến mất ở Liễu Nguyên .

Mặc dù có rất nhiều con cái, nhưng cố tình chỉ duy nhất con trai bảo bổi này có Huyết Mạch Chi Lực đủ tinh khiết, có thể kế thừa hoàng vị của hắn, nếu không hắn đã sớm xé nó thành mảnh nhỏ ném đi làm mồi cho cá mập rồi.

Nhịn lâu như vậy, dù có nhịn nữa thì cũng không quá mất mặt, cho nên có thể nhẫn thì nên nhẫn vậy!

Chỉ cần nhịn đến khi bảo bối nhi tử này của hắn lên ngôi vị hoàng đế, sau khi hắn thoái ẩn, hừ hừ. . . Đến lúc đó nhìn hắn dọn dẹp tiểu tử này thế nào!

Vốn không coi chuyện người trước mặt rời đi thành chuyện gì to tát, trong mắt nam tử như thần tiên lộ ra tình thương của cha nồng nặc, rốt cuộc hắn phải đón tiểu nhân nhi kia về nhà, mặc dù hắn cũng rất muốn đón nữ nhân mình yêu sâu đậm kia về nhà, nhưng hắn biết đến bây giờ vốn cũng không có tư cách đó.

Nhưng hắn sẽ nỗ lực phấn đấu tiếp, di ễnđ~ à. nl êq u,ýđô,n cho đến khi hắn có thực lực kia có thể trói nữ nhân bướng bỉnh thích nổi giận đó về nhà, hắn nhất định sẽ lập tức buộc nàng thật chặt rồi mang về nhà, sau đó sủng ái thật tốt.

“Tử Lan, rốt cuộc phụ thân cũng tới đón ngươi về nhà.” Người như thần tiên đó đứng tại chỗ tự lẩm bẩm, chỉ chốc lát sau, bóng dáng của hắn hoàn toàn biến mất ở Liễu Nguyên .

Giống như chưa bao giờ xuất hiện qua.

. . .

Mấy ngày nay, cũng không biết có phải là cảm giác sai của Tử Lan Thanh không, nàng cứ có cảm giác Chu Tử Mặc rất tốt với nàng, tốt đến trình độ sủng ái. Mà nàng cũng lo lắng mình có thể bị Chu Tử Mặc làm cho hư hỏng hay không?

“Tiểu thiếu nữ, lại đang nghĩ cái gì thế?” Dưới ánh mặt trời rực rỡ, trên gương mặt tuấn tú của Chu Tử Mặc treo cưng chiều nồng đậm. Nhưng hắn chỉ muốn Tử Lan Thanh có thể nhìn kỹ, có thể thấy được vết thương ở sâu trong mắt hắn.

“Chu Tử Mặc, rốt cuộc ngươi yêu thích cái gì ở ta?” Vấn đề rất ngây thơ, nhưng Tử Lan Thanh thật sự rất muốn biết nguyên nhân.

Theo câu hỏi của Tử Lan Thanh, vẻ mặt cưng chiều của Chu Tử Mặc thoáng dừng lại, rốt cuộc hắn thích Tử Lan ở chỗ nào? Thật ra thì hắn cũng không biết rốt cuộc mình thích chỗ nào, chỉ biết thích chính là thích!

“Thích tất cả của ngươi.” Chu Tử Mặc vuốt ve sợi tóc thuận này của Tử Lan Thanh, hình như ngón tay có hơi cứng ngắc.

“Tất cả. . .” Tử Lan Thanh cúi đầu, liên tục suy nghĩ hàm nghĩa hai chữ này, nhưng cuối cùng nàng vẫn không thể biết rõ ý tứ bao hàm của nó.

Sau giữa trưa, ánh mặt trời chiếu ở trên người Chu Tử Mặc và Tử Lan Thanh, ôn tồn như vậy, giờ khắc này Chu Tử Mặc rất hy vọng thời gian có thể vĩnh viễn lưu lại nơi này, dù là chỉ có thể vĩnh viễn vuốt ve sợi tóc của Tử Lan như vậy, hắn cũng cảm thấy thật sự hạnh phúc.

Nhưng thời gian luôn luôn không thể dừng lại, ngày mai vẫn đến như cũ, mà ngày mai chính là ngày Tử Lan thức tỉnh huyết mạch!

Ngày mai sẽ là ngày chia lìa sao? Hết thảy, ai cũng nói không chừng. . .

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương