Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa
Chương 60: Tính toán của mắt đào hoa!

Đối với giấc mộng tối hôm qua, cho dù biết rõ là giả, nhưng Tử Lan Thanh vẫn lo lắng, vô cùng lo lắng tất cả thứ trong mộng sẽ thực sự diễn ra!

Thật sự Chu Tử Mặc sẽ biến thành như vậy sao?

Nếu như biết, đến cuối cùng nàng nên lấy loại tâm tình nào đi đối mặt hắn đây!

Có lẽ sẽ né tránh đi xa xa, dù sao nàng cũng không phải là cái loại nữ nhân thích gò ép, nhưng. . . Vì sao nghĩ đến buông tha thì trái tim này lại đau xót như thế?

Không cầm được nước mắt mà rơi xuống, Tử Lan Thanh hoàn toàn không khống chế lời nói của mình được, nàng đau lòng! Không nhịn được mà đau lòng, thật sự rất. . . Đau lòng!

“Tử Lan, sao vậy?” Giọng nói Chu Tử Mặc vì sợ hãi mà có chút run rẩy, hắn vừa vào nhà đã nhìn thấy cô nhóc Tử Lan kia cuộn thành một đoàn, thân thể nho nhỏ vẫn còn không ngừng run rẩy, vì vậy hắn biết chuyện đã lớn rồi!

Mà vì vậy, trái tim kia theo tiếng khóc thút thít của Tử Lan mới bắt đầu sợ.

Vui mừng ngẩng đầu, nhìn bộ mặt lo lắng của Chu Tử Mặc, Tử Lan Thanh nhảy vào trong ngực ấm áp này, tựa đầu nhỏ của mình vào trên bả vai Chu Tử Mặc, mà cái miệng nhỏ nhắn này lại hung hăng cắn lên gương mặt tuấn dật của Chu Tử Mặc.

“A. . . Đau!” Chu Tử Mặc buồn bực trong lòng thật sự không biết rốt cuộc tiểu tử này nổi điên làm gì, tuy nhiên hắn sợ vì mình thô bạo sẽ thương tổn đến nàng, vì vậy chỉ có thể vừa ẩn nhẫn đau đớn vừa che chở động tác không giải thích được của cô nhóc này.

“Thì ra không phải nằm mơ, ngươi thật sự trở lại.” Tử Lan Thanh mở mắt nhìn gương mặt của Chu Tử Mặc, khuôn mặt tràn đầy hưng phấn mở miệng. Bên cạnh mắt còn treo lại vài giọt nước mắt còn sót lại.

Nghe lời nói của cô nhóc, Chu Tử Mặc thật đúng là dở khóc dở cười.

Thì ra mình bị cắn cũng là vì cô nhóc ngoan ngoãn này cho là nàng đang nằm mơ?

“Ta chưa bao giờ rời đi.” Ôm chặt Tiểu Bại Hoại này, giọng của Chu Tử Mặc vẫn sủng ái trước sau như một, hắn là yêu nàng như vậy, làm sao cam lòng rời khỏi!

“Bây giờ không rời đi, về sau cũng sẽ không rời đi sao?” Xoa cái mũi nhỏ của mình, hình như ánh mắt của Tử Lan Thanh có hơi tránh né. Được rồi, nàng thừa nhận nàng lại nghĩ tới giấc mộng chết tiệt kia!

“Về sau. . .” Chu Tử Mặc cau mày.

Vì hắn thật sự không muốn lừa gạt Tử Lan, cho dù là một chút chuyện nhỏ như vậy cũng không muốn.

Tử Lan rời khỏi là tất nhiên, đây là chuyện không người nào có thể ngăn lại , cho nên. . .

“Ngươi sẽ rời khỏi ta sao?” Buông cánh tay Chu Tử Mặc ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Lan Thanh hiện lên đầy mây đen, thái độ hiện tại của Chu Tử Mặc có nói rõ hắn sẽ rời đi hay không?

Nếu là như vậy, có chứng minh giấc mộng hôm qua của nàng có lẽ có thật. . . thật sự diễn ra hay không?

Tâm bắt đầu không cầm được mà đau nhức, Tử Lan Thanh thật sự không biết thì ra tim mình còn có thể đau đớn như vậy, càng không biết có một ngày Chu Tử Mặc có thật sự. . . Rời đi. . .

“Tuyệt đối ta sẽ không rời khỏi ngươi, nhưng là ngươi. . . Có lẽ sẽ rời khỏi ta.” Chu Tử Mặc mắt thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Lan hiện đầy mây đen thì lập tức mở miệng giải thích.

Nhưng mới vừa nói ra khỏi miệng đã phát giác hình như giải thích này có một chút. . . Quá gượng ép!

“Chỉ cần ngươi không vứt bỏ ta trước... ta tuyệt đối sẽ không rời khỏi ngươi.” Giọng nói kiên định của Tử Lan Thanh cứ nhẹ nhàng nói ở bên tai Chu Tử Mặc như vậy.

Giống như lời thề cổ xưa này, không biết đã lặp lại bao nhiêu lần.

Ngay cả trái tim có thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng Chu Tử Mặc chỉ trả lời Tử Lan Thanh một chữ, “Được.” Hình như, lúc này hắn cũng chỉ có thể nói chữ này để diễn tả tâm tình của hắn.

Lấy được trả lời khẳng định của Chu Tử Mặc, tâm tình vốn đang căng thẳng của Tử Lan Thanh từ từ buông lỏng, vì nàng tin chắc, tuyệt đối nàng không thể nào bỏ Chu Tử Mặc xuống được. Yêu nam nhân này nhiều năm, sao có thể nói bỏ thì bỏ, tình yêu giữa hắn và nàng nhất định sẽ thiên trường địa cửu!

Chỉ cần hắn kiên trì. . .

. . .

Ngày thứ hai, khi Tử Lan Thanh vẫn còn đang ở trên giường, ba vị hoàng tử bình thường không thế lộ diện toàn bộ tụ tập tại vương phủ của Chu Tử Mặc.

Mà lúc này, bốn người cùng một phòng, uống trà xanh với nhau, diennd annlêq.uyyd onn không có một người đồng ý chủ động mở miệng.

“Tứ hoàng đệ thật có nhã hứng, bố cục khắp phòng không kém chút nào so với Ngự Thư Phòng của hoàng a mã.” Rốt cuộc con hồ ly xảo trá thứ nhất mở miệng, vậy mà mở miệng đã thiết rập bẫy cho Chu Tử Mặc.

Một gian phòng tùy tiện ở đây so ra mà vượt Ngự Thư Phòng của hoàng a mã, người không biết sẽ cho rằng hồ ly ở đây nịnh bợ, nhưng người biết lại biết rõ đây vốn là đang ám chỉ những người kia có dụng ý khác.

“Ha ha. . . Đại ca cái này nói đùa, nếu là gian phòng kia có thể vượt Ngự Thư Phòng của hoàng a mã, vậy không phải phòng ngủ của ngài còn hào hoa hơn long sàng của hoàng a mã à.”

Chắc chắn Chu Tử Mặc không phải là loại nam nhân thích để người khác thiết rập bẫy, nhưng người khác cũng tính kế đến hắn, nếu hắn không phản kích, không phải bị người ta chế giễu sao?

Cho nên lúc phản kích, Chu Tử Mặc sẽ ác hơn bất kì ai khác!

“Ha ha. . . Ta chỉ đùa với Tứ đệ một chút mà thôi, Tứ đệ sẽ không tưởng thật chứ.” Nở nụ cười y hệt ánh mặt trời, lại không biết ẩn giấu bao nhiêu tính toán u ám.

Không mở miệng, Chu Tử Mặc chỉ cười yếu ớt.

“Đương nhiên Tứ đệ sẽ không coi là thật, phải biết trong mấy huynh đệ chúng ta thì tính tình Tứ đệ vẫn là hiền hoà nhất, nếu không cũng sẽ không thích. . . Ha ha. . . Ta lỡ lời.” Một đôi mắt đào hoa xinh đẹp tràn đầy ý cười, nhưng nói ra cũng là khôn khéo như vậy.

Trong lòng Chu Tử Mặc thầm mắng mấy con hồ ly trước mặt, nhưng lại không lộ vẻ mặt chút nào.

Giống như không nghe thấy đối thoại của mấy con hồ ly này.

“Đúng rồi, sao Tử Lan cách cách không có đây, gọi nàng ra ngoài để cho chúng ta nhìn một chút, ta nhớ hình như đã rất lâu chúng ta không nhìn thấy tiểu nha đầu kia rồi.” Nụ cười sáng rỡ như ánh mặt trời vẫn còn tiếp tục diễn ra, nhưng nụ cười trên mặt Chu Tử Mặc lại có một chút không chịu được như vậy.

Chuyện khác còn dễ nói, bạn đang đọc truyện ở die ndà,nlêq úyđ ôn. nhưng chỉ cần dính líu quan hệ với Tử Lan, hắn lại không nhịn được muốn bộc phát.

“Nàng còn ngủ, cũng không cần gọi, chỉ là một tiểu nha đầu không có ích, có gì để nhìn.” Lời nói nửa thật nửa đùa, lời nói chậm rãi phát ra từ trong miệng Chu Tử Mặc, không ai biết rốt cuộc lúc này hắn có ý tứ gì.

“Nhưng sao ta nghe nói Tử Lan cách cách rất biết điều chứ. Ha ha. . . Thật đúng là muốn gặp.” Cặp mắt đào hoa đẹp đẽ kia híp lại, tinh quang ở đáy mắt chợt lóe lên.

Chu Tử Mặc như này là muốn bảo vệ đứa bé kia sao? Nếu sự thật là như vậy, vậy cũng chỉ có thể nói rõ địa vị của cô nhóc kia ở trong lòng hắn chắc chắn không phải là quan trọng bình thường!

Trước kia biết đứa bé kia chiếm một vị trí rất lớn ở trong lòng Chu Tử Mặc, mà bây giờ xem ra, lớn nhỏ của vị trí đó. . . Còn phải xem lại lần nữa mới!

Hơn nữa tiểu thân phận của đứa bé kia. . .

Ở bên trong con mắt đào hoa xinh đẹp, âm mưu tính toán được sinh ra liên tiếp.

Chu Tử Mặc như có điều suy nghĩ nhìn mắt đào hoa này một cái, sau tùy ý mở miệng, “Nếu mọi người nghĩ như vậy, ta bảo nhũ mẫu dẫn nàng tới. Chỉ là một dã nha đầu, ngộ nhỡ có đắc tội chỗ nào với chư vị hoàng huynh, kính xin chư vị không lấy làm phiền lòng.”

Nói xong cũng không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của ba người chỗ đó, gọi nhũ mẫu để nàng ôm Tử Lan Thanh đến.

Vì vậy Tử Lan Thanh còn đắm chìm trong trong mộng không thể không bị gọi tỉnh, xoa mình đôi mắt u mê còn buồn ngủ của mình đi theo bà vú tới nơi chiến trường không có khói súng này.

“Tử Lan cách cách rất đáng yêu, ngay cả này dụi mắt cũng mê người như vậy.” Một câu nói ngứa ngáy như thế khiến Tử Lan Thanh còn đang đắm chìm trong giấc mộng ngau lập tức giật mình tỉnh lại.

Mà ba người kia vốn đang trầm tĩnh nghe lời ca ngợi kia cùng nghi hoặc nhìn nam tử mắt đào hoa này một cái. Sau đó cùng thu hồi tầm mắt của mình.

Mặc dù Chu Tử Mặc không biết tại sao nam tử bình thường không thích nói chuyện này hôm nay lại nói ra nhiều từ ngữ như vậy, ngay lúc đó trong lòng cười lạnh một tiếng, Chu Tử Mặc đã có một quyết định khác.

Nam nhân dám giành Tử Lan với hắn chỉ có một kết quả, đó chính là chết!

Trong lúc Tử Lan Thanh tỉnh táo, nàng mới phát hiện thì ra là ở trong phòng này còn có bốn vị mỹ nam khác.

“Tử Lan, tới đây.” Chu Tử Mặc ngoắc về phía Tử Lan.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương