Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa
Chương 57: Tia lửa đụng nhau (hạ)

Edit: hongheechan

Chu Tử Ngữ ngồi ở bên cạnh nàng di chuyển cái ghế của mình về phía sau lần nữa, được rồi, cách xa nguy hiểm là lời nhũ mẫu thường xuyên nhắc nhở lúc nàng còn rất nhỏ.

Mà hiện tại nàng làm chỉ là nghiêm chỉnh chấp hành thôi!

"Làm sao có thể sao? Ha ha. . . Ta cũng cảm thấy như vậy, làm sao ngươi có thể thích ta, làm sao có thể!" Lúc này cặp mắt của Chu Tử Mặc phát ra một sự tự ti rạn nứt, Tử Lan của hắn tốt đẹp như thế thì làm sao có thể thích hắn, tất cả tất cả đều chỉ do hắn từ mình đa tình!

Mà tự mình đa tình còn cố tình khắc sâu vào.

"Chu Tử Mặc. . ." Bi thương trong mắt Chu Tử Mặc cực kì dễ thấy, khiến lòng của Tử Lan Thanh đột nhiên khó chịu đến cực điểm, nàng không phải có ý này, nàng chỉ muốn khiến cho hắn thừa nhận thân phận của nàng, nàng chỉ muốn đường đường chính chính đứng ở bên cạnh hắn trước mặt mọi người, chẳng lẽ. . . Điều này cũng sai lầm rồi?

Trong mắt Tử Lan đột nhiên thoáng hiện nước mắt khiến phiền não trong tâm Chu Tử Mặc này nhất thời bình thường lại, duy nhất còn dư lại chỉ có vô tận thương yêu.

"Chuyện hôm nay ngày khác bàn lại, tan cuộc thôi." Chu Tử Mặc vung tay lên, đi thẳng đến nội viện, bây giờ hắn không muốn đứng ở chỗ này.

Tử Lan Thanh nhìn bóng dáng tiêu điều này của Chu Tử Mặc, khóe miệng khẽ mím lại, mấy lần muốn mở miệng, nhưng đến cuối cùng lại không nói ra khỏi miệng cái gì, đến tột cùng giữa hắn và nàng đã xảy ra chuyện gì!

"Tử Lan, ca ca hắn. . . Là rất thích ngươi, rõ ràng ngươi biết tất cả." Chu Tử Ngữ đến gần Tử Lan, đưa cặp mắt lạnh lẽo của nàng  đối diện với mặt mình, có chút đau lòng nói.

Hai yêu nhau người cần gì phải hành hạ lẫn nhau như thế!

Nếu như nam nhân kia có thể thích nàng, dù là chỉ có một chút nàng cũng sẽ giữ lấy thật tốt, nhưng. . . Nhưng ngay cả một chút xíu hắn cũng không muốn cho!

"Ta không biết!" Lời của Tử Lan Thanh cực kì quật cường, cho dù có biết rõ thì như thế nào, hắn vốn không yêu nàng sâu đậm, ngay cả một chút việc nho nhỏ này cũng không thể làm được vì nàng, yêu như vậy thì có ích lợi gì?

"Ai. . . Nếu như ta mà là ngươi, nhất định sẽ rất thỏa mãn, dù sao người ngươi yêu cũng yêu ngươi. Yêu nhiều lúc là ở cả hai, chỉ cần cùng cho đi mới có thể làm cho mầm mống tình yêu nảy mầm khỏe mạnh." Chu Tử Ngữ biết nhất định Tử Lan có thể hiểu hàm nghĩa trong lời nói của nàng, dù sao Tử Lan cũng thông minh như thế.

Mà hiển nhiên, Tử Lan quả thật nghe được ý tứ trong giọng nói của Chu Tử Ngữ, khẽ cúi đầu sau đó nâng mặt lên, ánh mắt Tử Lan nhìn Chu Tử Ngữ có hơi khác thường  khẽ động, "Tiểu Ngữ, ta thật sự nên nỗ lực đi yêu sao?"

"Ừ. Ở cái thế giới này, yêu cũng là một loại dũng khí và sức mạnh." Cặp mắt Chu Tử Ngữ toát ra một cỗ bi ai, yêu. . . cũng cần dũng khí và sức mạnh, mà dũng khí và sức mạnh của nàng đã sắp bị mài mòn, có lẽ. . . Nàng rất nhanh sẽ sẽ không yêu nữa! die nnda nnlêqu ýdôn Bởi vì không có dũng khí để tiếp tục nữa! Cũng bởi vì mất đi tất cả sức mạnh của tình yêu!

Cúi đầu lần nữa, không để cho Chu Tử Ngữ nhìn thấy chớp động khác thường không ngừng trong mắt nàng, lúc này Tử Lan Thanh đang đứng trong ở rối rắm.

Nàng không biết mình có nên chủ động xuất kích hay không, thật sự chẳng lẽ muốn nàng không biết xấu hổ chiếm cứ Chu Tử Mặc? Vẫn là làm cô gái nhỏ, quy củ chờ Chu Tử Mặc đến sủng ái?

"Thế giới này thiếu thốn nhất chính là loại sức mạnh dám yêu dám hận, không nên chờ đến cuối cùng mới hối hận đã không cố gắng đi tranh giành." Giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp của Chu Tử Ngữ vẫn còn tiếp tục, mà theo những lời này của nàng, Tử Lan chợt nâng đầu nhỏ của mình lên, nhìn phương hướng Chu Tử Mặc rời khỏi mà liên tục giãy giụa, sau đó rốt cuộc lộ ra một tia mỉm cười mê người.

Nếu yêu lẫn nhau, như vậy còn muốn đi chứng minh cái gì? Là nàng tự nghĩ vấn đề này đến quá mức rối rắm, chưa từng trải qua tình yêu một lần nào cho nên mới phải không biết làm sao như vậy.

Nếu yêu, như vậy thì dũng cảm một chút!

Chiếm liền chiếm lên, ai sợ ai!

"Chu Tử Mặc. . . Đời này ta đã coi trọng ngươi." Tử Lan Thanh dùng lời nhỏ nhẹ nói, sau khi nói xong khóe miệng bắt đầu dần dần nhếch lên, nở nụ cười tự tin lại đẹp, mê người như vậy.

. . .

Đêm khuya, ở trong vương phủ hoa nở như gấm này, trên chiếc giường như mộng ảo, Chu Tử Mặc mới vừa vặn lên giường, đôi tay nho nhỏ của Tử Lan Thanh lại gắt gao  cuốn lấy gáy của hắn, mà hai chân của nàng cũng không phải thường, bá đạo đè ở trên hông của Chu Tử Mặc.

Sau đó không để ý đến ánh mắt thâm trầm của Chu Tử Mặc, Tử Lan Thanh hài lòng nhắm hai mắt lại, cảm thấy thân thể Chu Tử Mặc truyền tới cứng ngắc, nụ cười như có như không ở khóe miệng Tử Lan Thanh không ngừng mở rộng ra.

Chu Tử Mặc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thỏa mãn của Tử Lan Thanh, khẽ cau mày, sau đó bất đắc dĩ mà cười cười, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé này đã viết hai chữ ‘bá đạo’, chắc hẳn về sau mỗi ngày ngủ cũng lấy loại này chiếm cứ mình. Loại cảm giác này. . . Thật sự rất tốt. . .

Đột nhiên, bắp chân của Tử Lan Thanh đè ở ngang hông Chu Tử Mặc xuống phía dưới mấy phần, vì vậy đụng phải một nơi không nên đụng vào, khiến Chu Tử Mặc không nhịn được hít vào một hơi.

Nhìn Tiểu Nhân Nhân giống như đang ngủ say gắt gao mím môi, cố nén nụ cười của nàng, Chu Tử Mặc thật muốn nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hung hăng hôn một cái.

Nhưng mà cuối cùng hắn không là cái gì cả, chỉ cố nén ngọn lửa vô danh trong lòng này.

. . .

Khi đêm khuya đi tới, Chu Tử Mặc đột nhiên mở hai mắt ra, ánh sáng như mãnh hổ ở đáy mắt lóe lên một phát rồi qua. Sau đó cảm thấy thân thể của mình bị người nho nhỏ này ôm thật chặt, giữa hai người không có một khe hở, Chu Tử Mặc bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.

Cực kì cẩn thận gỡ bung ra hai tay hai chân của tiểu tử, Chu Tử Mặc rất đánh thức nhân nhi khả ái này.

"Ưmh. . . Ghét. . ." Tiếng nói rất nũng nịu, Chu Tử Mặc nghe thấy xương cũng nhanh mềm ra, mà một vị huynh đệ ở hạ thân hắn cũng lập tức sống lại. Nhưng vẻ mặt non nớt trước mặt của tiểu tử này khiến cho hắn cảm giác mình giống như một biến thái, vì vậy bất đắc dĩ cười một tiếng, kéo ra khoảng cách của hắn và Tiểu Nhân Nhân lần nữa, Chu Tử Mặc rón rén xuống giường.

Vị mẫu thân Hoàng quý phi kia bây giờ đã chờ hắn ở trong hoa viên nhỏ, thật sự nếu không qua nhanh một chút không chừng sắp nghênh đón một cuộc ‘gió tanh mưa máu’, cho nên vẫn phải nắm chặt thời gian.

Mặc xong quần áo cấp tốc, lưu luyến quay đầu lại nhìn Tiểu Nhân Nhân trên giường kia một cái lần nữa, sau khi Chu Tử Mặc bước ra một bước thân thể ngay lập tức phi đi, bay tới vườn hoa nhỏ.

Chờ lúc hắn đi tới vườn hoa nhỏ, vị mẫu thân Hoàng quý phi kia quả thật đã đợi ở đó.

"Đến rồi." Không quay đầu lại, trong giọng nói hôm nay của Mạc Tình Thương  giọng nói hình như lộ ra từng tia bi thương như vậy.

Chu Tử Mặc không hiểu tại sao nàng lại đau lòng chau mày lại, tùy ý đáp một tiếng.

"Ngươi thật sự rất thích nàng sao?" Mạc Tình Thương không xoay người, vì nàng không muốn để cho Chu Tử Mặc nhìn thấy hèn nhát trong mắt nàng, con trai bảo bối của nàng yêu như vậy, nhưng cái giá của yêu sâu đậm rất tàn nhẫn, nàng suy nghĩ nhiều về thời gian tám năm trước, nếu nàng không đồng ý thỉnh cầu của nữ nhân kia, không biết chuyện này có thể trở nên mỹ mãn một chút hay không.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương