Vương Phi Độc Sủng Thật Yêu Nghiệt
-
Chương 60: Không biết, không thể nhớ
" Đã lâu không gặp, Tình nhi "
Hả? Ngươi là ai? Tần Uyển Tình lục lại trí nhớ, hình như nàng quả thật không quen người này
Nam nhân thấy nàng không đáp, ánh mắt hơi trầm xuống, nàng không nhớ ta? Nàng vậy mà không nhớ ta? Mặc dù lòng đang kích động, nhưng hắn không làm ra hành động gì bất thường, còn cười tươi
" Tình nhi? Nàng nhớ ta chứ? "
" Không! Xin lỗi " Nàng trả lời rất nhanh gọn, thật sự hắn là ai, làm sao nàng biết được
Nghe nàng trực tiếp khẳng định, hắn liền không cười được nữa, nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh, ánh mắt lạnh đi mấy phần
Tiểu Nhị bên cạnh âm thầm cầu nguyện, tội cho nữ nhân này, số mệnh đến đây là kết thúc rồi
" Không sao! Rồi từ từ sẽ nhớ ra thôi " Nam nhân suy nghĩ cái gì đó, rồi lại trở nên vui vẻ
Nhớ là nhớ cái gì? Tự dưng bắt vào đây rồi hỏi vậy, nàng làm sao biết được
" Dù sao lúc chúng ta gặp nhau, nàng vẫn còn nhỏ, hình như là năm tuổi gì ấy, không nhớ cũng đúng " Hắn không biết là đang nói cho nàng, hay tự an ủi bản thân mình vậy
Năm tuổi??
Ôi đệch!! Đùa nhau à?
Lúc năm tuổi, thân thể này vẫn còn là của nguyên chủ, trí nhớ nguyên chủ nàng đều khắc ghi hết mà, khoan đã,.. Ây dà, lục lại cũng cần thời gian nữa, cũng đã lâu rồi còn gì, sợ nếu nguyên chủ còn sống đến giờ này, cũng chẳng nhớ nổi huống hồ gì là nàng
Tên nam nhân lại có suy nghĩ khác, trong đầu hắn luôn nghĩ bản thân nàng sẽ nhớ hắn, có chết cũng phải nhớ ra hắn
" Khi mười tuổi ta có bị tai nạn, nên có vài việc không nhớ rõ " Tần Uyển Tình nhanh chóng kiếm lí do, tự dưng giờ cảm thấy biết ơn vì hồi đó Tần Nhu đẩy nàng xuống hồ quá
" Tai nạn? Là ai làm? " Nam nhân hỏi, sắc mặt không tốt mấy
" Là tự ta" Nàng cười, chuyện Tần Nhu nàng đã xử lí xong, không có ý muốn nhắc tới làm gì
...
Tần Uyển Tình ngồi trong phòng, đưa mắt nhìn ra cửa sổ, từ lúc nàng nói bản thân không nhớ, tên ấy liền đưa nàng về nghỉ ngơi, đến giờ nàng cũng còn đang mơ hồ về nơi này
Tiểu Nhị ngồi một bên, thấy nàng trầm ngâm liền thấy lạ, nữ nhân này từ đầu vô cùng ồn ào, sao bỗng dưng ngoan ngoãn như vậy, cả trang chủ nữa, hiền đến đột xuất, còn không cho Tịnh My làm hại nàng
" Tiểu Nhị, ngươi đi ra ngoài được không? " Nàng bất giác lên tiếng, nàng cần không gian riêng tư
" Được.. Mà ta không phải Tiểu Nhị " Tiểu Nhị gắt lên, đang tính đứng dậy, liền một mực ngồi yên đấy
" Ngươi là phó trang chủ đúng không? "
" Đúng! " Nàng hỏi cái này làm gì?
" Ngươi đứng thứ hai, thì là Tiểu Nhị còn gì " Tần Uyển Tình trả lời một cách hiển nhiên
" Hừ, ta nói cho ngươi biết, ta tên... "
" Thôi " Nàng cắt ngang, nàng không cần biết hắn là ai, là người thế nào, tốt nhất như hiện giờ là được, biết rồi có khi lại không tốt, nàng chỉ ở chơi ít lâu, còn phải quay về nữa
Tiểu Nhị bị chặn họng, liền tức giận, từ trước đến giờ chưa ai dám làm vậy với hắn, đã thế còn không muốn biết tên hắn
" Hừ, ai cho ngươi biết, ngươi xứng sao? Ta cũng không cần cái tên Tiểu Nhị quê mùa đấy " Tiểu Nhị hậm hực ra khỏi phòng, còn đóng sầm cửa một cái rõ to
Nàng cười, cái bản tính này, thật trẻ con quá
Mấy ngày liền nam nhân kì lạ cũng không tìm nàng, hình như hắn đã quyết tâm cho nàng thời gian suy nghĩ, chịu thôi, nàng chẳng ấn tượng gì cả. Mà ngược lại, Tiểu Nhị và Tịnh My thường xuyên gặp nàng, một phần đưa nàng đi giải tỏa, một phần luyên thuyên câu chuyện mà nàng nghe không hiểu
Tất nhiên, con người nhiều chuyện là Tiểu Nhị, còn riêng Tịnh My, gặp riêng chỉ để đe dọa, không được lại gần trang chủ, nếu không nàng ta sẽ bất chấp giết nàng
Tần Uyển Tình là ai cơ chứ? Với những lời lẽ có thể bẻ thẳng thành cong, lái câu chuyện này sang câu chuyện khác, nàng đã vô cùng thành công làm bạn với Tịnh My, trách sao được, Tịnh My là kiểu nữ nhân mà nàng hứng thú, bề ngoài gai góc nhưng bên trong lại rất ngây thơ
Khụ.. Hứng thú thôi
Ngày hôm nay Tịnh My cũng đến thăm nàng, còn mang cả hoa quả tươi mọng nước, đâu có mang cái vẻ sát khí lúc đầu chứ
" Tình nhi, tỷ có ít đồ cho muội "
" Cảm ơn tỷ " Nàng cười rất tươi, đối với những đóa hoa đáng yêu này, nàng không hề keo kiệt nụ cười
" Trang chủ.. Vẫn hỏi về muội " Tịnh My cuối đầu lí nhí nói, chẳng giống ngày đầu muốn nắm cổ Tần Uyển Tình tra này tra nọ
Tần Uyển Tình cười khẽ, nghe giống tiếng chuông gió, lại nhấp ít trà
" Có khi nào.. " Trang chủ thật sự thích muội.. Tịnh My chỉ nghĩ chứ không hùng hổ nói
" Không sao, tỷ yên tâm đi " Nàng rất chắc chắn, tên nam nhân kia tuyệt đối không thích nàng theo kiểu nam nữ, ánh mắt hắn nhìn nàng, rất giống như hắn gặp lại được người thân
Tịnh My nghe vậy liền yên tâm, còn vui vẻ cắn một miếng táo to, có lẽ sống ở đây lâu, muốn trò chuyện cũng khó, nên khi tìm được người bày tỏ tâm sự, nàng ta liền càng quý mến Tần Uyển Tình, chuyện gì cũng kể ra, lời trong lòng cũng bảy tám phần chia sẻ
" Nhưng mà trang chủ đó giờ chưa từng hứng thú với nữ nhân nào, trước tỷ đã cố tình làm vẻ quyến rũ nhất, nhưng mà người không hề nhìn tỷ lấy một cái "
" Người trang chủ thân thuộc nhất là ai? " Tần Uyển Tình rất kiên nhẫn với lời nói của nàng ta, luôn tỏ ra hứng thú khi nghe
" Là phó trang chủ, tỷ thấy hắn lúc nào cũng ở cạnh trang chủ, trang chủ cũng rất tin tưởng hắn, giao cho hắn nhiều việc " Tịnh My lại cắn thêm miếng táo
" Không thích nữ nhân, lại thân cận phó trang chủ, tỷ suy ra được gì? " Nàng nói khá mờ ám, còn cố ý kéo dài câu
" Cái này.. " Tịnh My nuốt nuốt miếng táo xuống, cật lực suy nghĩ, sau đó hét lớn " Không phải chứ "
Tần Uyển Tình nhún vai, lại rót thêm ít trà
" Đó là tình huynh đệ thôi, dù sao bọn họ cũng là bái sư cùng một nơi, thân thuộc cũng.. cũng là điều hiển nhiên "
" Tỷ ơi, tình huynh đệ chỉ là che mắt thôi, vả lại tỷ cũng bái sư cùng lúc với họ mà, đúng không? "
Mặt Tịnh My liền tái xanh, sao có thể chứ, sao có thể, tên súc sinh phó trang chủ, ngươi lại dám giành nam nhân với ta
Tịnh My đứng bật dậy, tay cầm thanh kiếm trên bàn, đôi mắt tràn ngập sát khí " Hảo muội muội, quả nhiên bao lâu tỷ có mắt như mù, nhờ có muội mới được khai sáng, tỷ nhất định biết ơn muội " Nói xong liền chạy ra khỏi phòng, răng còn nghiến ken két
Thật là, tỷ ấy suy ra cái gì vậy? Mà dù tỷ suy ra cái gì, thì bản công chúa đều thích cả.
Nhớ lại lời hôm qua Tiểu Nhị nói, nàng liền im lặng, đôi mắt lạnh đi mấy phần, quả thật có nhiều chuyện nàng không biết rõ
Từ lúc nào, mà nàng lại lơ là chuyện quan trọng ấy như vậy?
....
Tình hình là chắc truyện hơi dài đấy T.T
Hả? Ngươi là ai? Tần Uyển Tình lục lại trí nhớ, hình như nàng quả thật không quen người này
Nam nhân thấy nàng không đáp, ánh mắt hơi trầm xuống, nàng không nhớ ta? Nàng vậy mà không nhớ ta? Mặc dù lòng đang kích động, nhưng hắn không làm ra hành động gì bất thường, còn cười tươi
" Tình nhi? Nàng nhớ ta chứ? "
" Không! Xin lỗi " Nàng trả lời rất nhanh gọn, thật sự hắn là ai, làm sao nàng biết được
Nghe nàng trực tiếp khẳng định, hắn liền không cười được nữa, nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh, ánh mắt lạnh đi mấy phần
Tiểu Nhị bên cạnh âm thầm cầu nguyện, tội cho nữ nhân này, số mệnh đến đây là kết thúc rồi
" Không sao! Rồi từ từ sẽ nhớ ra thôi " Nam nhân suy nghĩ cái gì đó, rồi lại trở nên vui vẻ
Nhớ là nhớ cái gì? Tự dưng bắt vào đây rồi hỏi vậy, nàng làm sao biết được
" Dù sao lúc chúng ta gặp nhau, nàng vẫn còn nhỏ, hình như là năm tuổi gì ấy, không nhớ cũng đúng " Hắn không biết là đang nói cho nàng, hay tự an ủi bản thân mình vậy
Năm tuổi??
Ôi đệch!! Đùa nhau à?
Lúc năm tuổi, thân thể này vẫn còn là của nguyên chủ, trí nhớ nguyên chủ nàng đều khắc ghi hết mà, khoan đã,.. Ây dà, lục lại cũng cần thời gian nữa, cũng đã lâu rồi còn gì, sợ nếu nguyên chủ còn sống đến giờ này, cũng chẳng nhớ nổi huống hồ gì là nàng
Tên nam nhân lại có suy nghĩ khác, trong đầu hắn luôn nghĩ bản thân nàng sẽ nhớ hắn, có chết cũng phải nhớ ra hắn
" Khi mười tuổi ta có bị tai nạn, nên có vài việc không nhớ rõ " Tần Uyển Tình nhanh chóng kiếm lí do, tự dưng giờ cảm thấy biết ơn vì hồi đó Tần Nhu đẩy nàng xuống hồ quá
" Tai nạn? Là ai làm? " Nam nhân hỏi, sắc mặt không tốt mấy
" Là tự ta" Nàng cười, chuyện Tần Nhu nàng đã xử lí xong, không có ý muốn nhắc tới làm gì
...
Tần Uyển Tình ngồi trong phòng, đưa mắt nhìn ra cửa sổ, từ lúc nàng nói bản thân không nhớ, tên ấy liền đưa nàng về nghỉ ngơi, đến giờ nàng cũng còn đang mơ hồ về nơi này
Tiểu Nhị ngồi một bên, thấy nàng trầm ngâm liền thấy lạ, nữ nhân này từ đầu vô cùng ồn ào, sao bỗng dưng ngoan ngoãn như vậy, cả trang chủ nữa, hiền đến đột xuất, còn không cho Tịnh My làm hại nàng
" Tiểu Nhị, ngươi đi ra ngoài được không? " Nàng bất giác lên tiếng, nàng cần không gian riêng tư
" Được.. Mà ta không phải Tiểu Nhị " Tiểu Nhị gắt lên, đang tính đứng dậy, liền một mực ngồi yên đấy
" Ngươi là phó trang chủ đúng không? "
" Đúng! " Nàng hỏi cái này làm gì?
" Ngươi đứng thứ hai, thì là Tiểu Nhị còn gì " Tần Uyển Tình trả lời một cách hiển nhiên
" Hừ, ta nói cho ngươi biết, ta tên... "
" Thôi " Nàng cắt ngang, nàng không cần biết hắn là ai, là người thế nào, tốt nhất như hiện giờ là được, biết rồi có khi lại không tốt, nàng chỉ ở chơi ít lâu, còn phải quay về nữa
Tiểu Nhị bị chặn họng, liền tức giận, từ trước đến giờ chưa ai dám làm vậy với hắn, đã thế còn không muốn biết tên hắn
" Hừ, ai cho ngươi biết, ngươi xứng sao? Ta cũng không cần cái tên Tiểu Nhị quê mùa đấy " Tiểu Nhị hậm hực ra khỏi phòng, còn đóng sầm cửa một cái rõ to
Nàng cười, cái bản tính này, thật trẻ con quá
Mấy ngày liền nam nhân kì lạ cũng không tìm nàng, hình như hắn đã quyết tâm cho nàng thời gian suy nghĩ, chịu thôi, nàng chẳng ấn tượng gì cả. Mà ngược lại, Tiểu Nhị và Tịnh My thường xuyên gặp nàng, một phần đưa nàng đi giải tỏa, một phần luyên thuyên câu chuyện mà nàng nghe không hiểu
Tất nhiên, con người nhiều chuyện là Tiểu Nhị, còn riêng Tịnh My, gặp riêng chỉ để đe dọa, không được lại gần trang chủ, nếu không nàng ta sẽ bất chấp giết nàng
Tần Uyển Tình là ai cơ chứ? Với những lời lẽ có thể bẻ thẳng thành cong, lái câu chuyện này sang câu chuyện khác, nàng đã vô cùng thành công làm bạn với Tịnh My, trách sao được, Tịnh My là kiểu nữ nhân mà nàng hứng thú, bề ngoài gai góc nhưng bên trong lại rất ngây thơ
Khụ.. Hứng thú thôi
Ngày hôm nay Tịnh My cũng đến thăm nàng, còn mang cả hoa quả tươi mọng nước, đâu có mang cái vẻ sát khí lúc đầu chứ
" Tình nhi, tỷ có ít đồ cho muội "
" Cảm ơn tỷ " Nàng cười rất tươi, đối với những đóa hoa đáng yêu này, nàng không hề keo kiệt nụ cười
" Trang chủ.. Vẫn hỏi về muội " Tịnh My cuối đầu lí nhí nói, chẳng giống ngày đầu muốn nắm cổ Tần Uyển Tình tra này tra nọ
Tần Uyển Tình cười khẽ, nghe giống tiếng chuông gió, lại nhấp ít trà
" Có khi nào.. " Trang chủ thật sự thích muội.. Tịnh My chỉ nghĩ chứ không hùng hổ nói
" Không sao, tỷ yên tâm đi " Nàng rất chắc chắn, tên nam nhân kia tuyệt đối không thích nàng theo kiểu nam nữ, ánh mắt hắn nhìn nàng, rất giống như hắn gặp lại được người thân
Tịnh My nghe vậy liền yên tâm, còn vui vẻ cắn một miếng táo to, có lẽ sống ở đây lâu, muốn trò chuyện cũng khó, nên khi tìm được người bày tỏ tâm sự, nàng ta liền càng quý mến Tần Uyển Tình, chuyện gì cũng kể ra, lời trong lòng cũng bảy tám phần chia sẻ
" Nhưng mà trang chủ đó giờ chưa từng hứng thú với nữ nhân nào, trước tỷ đã cố tình làm vẻ quyến rũ nhất, nhưng mà người không hề nhìn tỷ lấy một cái "
" Người trang chủ thân thuộc nhất là ai? " Tần Uyển Tình rất kiên nhẫn với lời nói của nàng ta, luôn tỏ ra hứng thú khi nghe
" Là phó trang chủ, tỷ thấy hắn lúc nào cũng ở cạnh trang chủ, trang chủ cũng rất tin tưởng hắn, giao cho hắn nhiều việc " Tịnh My lại cắn thêm miếng táo
" Không thích nữ nhân, lại thân cận phó trang chủ, tỷ suy ra được gì? " Nàng nói khá mờ ám, còn cố ý kéo dài câu
" Cái này.. " Tịnh My nuốt nuốt miếng táo xuống, cật lực suy nghĩ, sau đó hét lớn " Không phải chứ "
Tần Uyển Tình nhún vai, lại rót thêm ít trà
" Đó là tình huynh đệ thôi, dù sao bọn họ cũng là bái sư cùng một nơi, thân thuộc cũng.. cũng là điều hiển nhiên "
" Tỷ ơi, tình huynh đệ chỉ là che mắt thôi, vả lại tỷ cũng bái sư cùng lúc với họ mà, đúng không? "
Mặt Tịnh My liền tái xanh, sao có thể chứ, sao có thể, tên súc sinh phó trang chủ, ngươi lại dám giành nam nhân với ta
Tịnh My đứng bật dậy, tay cầm thanh kiếm trên bàn, đôi mắt tràn ngập sát khí " Hảo muội muội, quả nhiên bao lâu tỷ có mắt như mù, nhờ có muội mới được khai sáng, tỷ nhất định biết ơn muội " Nói xong liền chạy ra khỏi phòng, răng còn nghiến ken két
Thật là, tỷ ấy suy ra cái gì vậy? Mà dù tỷ suy ra cái gì, thì bản công chúa đều thích cả.
Nhớ lại lời hôm qua Tiểu Nhị nói, nàng liền im lặng, đôi mắt lạnh đi mấy phần, quả thật có nhiều chuyện nàng không biết rõ
Từ lúc nào, mà nàng lại lơ là chuyện quan trọng ấy như vậy?
....
Tình hình là chắc truyện hơi dài đấy T.T
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook