Vương Phi Độc Sủng Thật Yêu Nghiệt
-
Chương 57: Tiểu Hồng
" Tỷ tỷ, tỷ thật xinh đẹp "
Tiểu hài tử khoảng tầm tám chín tuổi,ngẩn ngơ nhìn Tần Uyển Tình, đôi má lem luốc bụi đất, mái tóc xõa ra, bết dính lại, đứa bé tính đưa tay chạm vào người nàng, nhưng lại hơi do dự rụt tay lại, xoa xoa chùi chùi vết bẩn trên tay, lau mãi vẫn không sạch
Tần Uyển Tình vừa bước xuống xe, thấy cảnh này, đôi mắt trở nên dịu dàng, còn đưa tay ra nắm lấy tay đứa bé ấy, thật lạnh..
" Tiểu muội muội cũng rất xinh " Nàng đưa tay ra xoa đầu đứa bé, còn mỉm cười thân thiện " Tiểu muội tên gì nào? "
" Muội tên Tiểu Hồng " Tiểu Hồng được nắm tay,xoa đầu, lại còn được khen nữa, liền phấn khích, a ~ Tay tỷ ấy thật ấm, còn ấm hơn cả y phục của mình
" Tỷ là Tần Uyển Tình, muội cứ gọi tỷ là Uyển Tình "
" Tình Tình tỷ tỷ, oa! Nghe cứ như tiếng đàn vậy " Tiểu Hồng nhẩm lại cái tên, càng nhẩm càng thấy thích, đôi mắt cười tạo thành hình cong như mặt trăng lưỡi liềm
Tần Uyển Tình chỉ cười, thật là, suy nghĩ của trẻ con luôn đáng yêu nhất, lại nhìn bộ dáng nhếch nhác của Tiểu Hồng, thấy cô bé hơi xoa tay vì lạnh, còn nắm lấy hai vành tai đang đỏ ửng của mình
" Tiểu Hồng, tỷ có cái này cho muội, muội có muốn không? "
" Dạ muốn " Tiểu Hồng ngây thơ gật đầu, ở gần tỷ tỷ rất tốt nên cô bé chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, bao nhiêu tính cách đơn thuần của trẻ con đều bộc lộ ra hết
Chậc! Trẻ con cổ đại thật dễ dụ, cũng hên nàng là người tốt đấy, mà nàng nhìn cái bản tính của Tiểu Hồng, sao cứ thấy giống một người
" Tú Yên, dẫn Tiểu Hồng vào xe, thay cho con bé bộ y phục mới "
" Dạ? " Tú Yên đặt dấu chấm hỏi, y phục cho hài tử làm gì có
" Xe ngựa thứ tư, trong hai cái rương màu nâu nhạt " Nàng nói rất mạch lạc, nếu nghe kĩ sẽ thấy có chút bất lực
Trong xe đó đa số là y phục lúc nhỏ của Tần Uyển Tình, phải, chính là y phục lúc nhỏ, ha ha, đám người cổ đại toàn là lũ biến thái
Lúc các ca ca của nàng đưa y phục này cho Vũ Nhiên, vậy mà hắn còn dám nhận, nếu không phải nàng tự dưng có hứng thú kiểm đồ lại, thì chắc sẽ chẳng bao giờ biết hắn đem cái thứ này về Vũ quốc
Nàng buồn chán đứng dựa xe ngựa, trời tối như mực, lại không có được một ngôi sao nào cả, hơi nghiêng đầu về phía nhộn nhịp kia, ánh lửa ở đó thật sáng, ít ra còn sáng hơn ở đây, bất chợt nàng cảm thấy hơi cô đơn, một mình xuyên tới đây, ở một nơi xa lạ, sống với những người xa lạ gắn mác người thân, cạnh bên một người xa lạ gắn mác vị hôn phu.... Nhưng mà nàng lại không thấy bài xích chút nào
Ánh lửa giống như gồng mình để có thể trở nên rực rỡ, Vũ Nhiên ngồi gần đám lửa, nói chuyện phiếm với vị thúc thúc nào đấy, còn hơi nhếch môi lên nữa
Chậc! Thật kiêu ngạo, trước mặt nàng, hắn lại không kiêu ngạo được như vậy
Nhưng mà, không biết có phải do trời tối, hay là do hắn ngồi gần đám lửa, nàng chợt thấy hắn như được bao bọc bởi thứ ánh sáng màu vàng cam xinh đẹp, chói mắt như ánh mặt trời, lại kiêu ngạo như loài chim khổng tước
" Ai? A! Bái kiến vương phi " Binh lính A - Đại Nhất, đang tính vào xe lấy ít rượu cho vương gia, thấy bóng người mập mờ, lại đứng ở góc tối, nên y tưởng sơn tặc
Tiếng nói của Đại Nhất khá lớn, nên mọi người bất giác quay người lại xem chuyện gì
Tần Uyển Tình mỉm cười, hơi cúi đầu, rồi bước ra
Nữ nhân khoác trên mình áo choàng lông chồn trắng muốt như tuyết, bao bọc lấy thân thể nhỏ bé của nàng, gương mặt xinh đẹp như trăng rằm, khóe miệng chỉ hơi nhếch nhẹ lên, liền có bao nhiêu sự yêu nghiệt
" Đây là... " Vị thúc thúc ngồi gần Vũ Nhiên hơi ngẩn ra, lập tức hỏi
" Là nương tử của ta - Tần Uyển Tình " Vũ Nhiên cười " Tình Nhi, qua đây cho ấm "
Tần Uyển Tình bước đến, nhẹ nhàng khoan thai, vô cùng thục nữ, chỉ mấy chốc đã đến gần Vũ Nhiên, còn phối hợp ngồi cạnh hắn, làm tim hắn đập mạnh một cái, sao hôm nay nàng phối hợp theo lời của hắn đến vậy
" Ra là nương tử của Vũ công tử, quả thật là trai tài gái sắc " Vị thúc thúc cười lớn " Ta là Phùng An, rất vui được làm quen với Tần cô nương "
Sau khi Phùng An lên tiếng, mọi người xung quanh cũng nhanh chóng giới thiệu, còn tiện thể trêu chọc hai người vài câu
" Tiểu Hồng chạy đâu mất rồi, ai thấy không? " Thím Hoa ngó nghiêng, hỏi ai cũng lắc đầu, nụ cười trên môi liền tắt
" Mẫu thân...!! " Tiểu Hồng từ xa chạy tới, cười tươi như ánh nắng, nhào vào lòng thím Hoa trong lúc thím ấy còn đang hoang mang
" Tiểu Hồng? "
" Vâng! Là con "
Gương mặt Tiểu Hồng được rửa sạch sẽ, trông rất thanh tú đáng yêu, còn mặc y phục màu hồng phấn xinh đẹp, y phục khá dày, cô bé vì vậy cũng không còn thấy lạnh
" Mẫu thân! Tú Yên tỷ còn thắt cho con hai cái bánh bao nhỏ trên đầu " Tiểu Hồng đưa tay chạm hai búi tóc, cười càng vui vẻ
" Y phục này ở đâu? " Thím Hoa còn đang hoang mang
" Của Tình tỷ cho con đấy, đẹp không ạ? "
" Cái này... " Thím Hoa không biết phải nói làm sao
" Đẹp lắm, quả nhiên là hợp với muội " Tần Uyển Tình lên tiếng, còn quay lại hỏi Vũ Nhiên " Phải không? Nhiên? "
Vũ Nhiên đang trong tình trạng cứng đờ, cố cười hai tiếng bớt lúng túng " Phải! " Ha ha, nàng phát hiện xe đồ này bao giờ vậy????
....
~~~ Còn ai lết được tới chương này không?
Tiểu hài tử khoảng tầm tám chín tuổi,ngẩn ngơ nhìn Tần Uyển Tình, đôi má lem luốc bụi đất, mái tóc xõa ra, bết dính lại, đứa bé tính đưa tay chạm vào người nàng, nhưng lại hơi do dự rụt tay lại, xoa xoa chùi chùi vết bẩn trên tay, lau mãi vẫn không sạch
Tần Uyển Tình vừa bước xuống xe, thấy cảnh này, đôi mắt trở nên dịu dàng, còn đưa tay ra nắm lấy tay đứa bé ấy, thật lạnh..
" Tiểu muội muội cũng rất xinh " Nàng đưa tay ra xoa đầu đứa bé, còn mỉm cười thân thiện " Tiểu muội tên gì nào? "
" Muội tên Tiểu Hồng " Tiểu Hồng được nắm tay,xoa đầu, lại còn được khen nữa, liền phấn khích, a ~ Tay tỷ ấy thật ấm, còn ấm hơn cả y phục của mình
" Tỷ là Tần Uyển Tình, muội cứ gọi tỷ là Uyển Tình "
" Tình Tình tỷ tỷ, oa! Nghe cứ như tiếng đàn vậy " Tiểu Hồng nhẩm lại cái tên, càng nhẩm càng thấy thích, đôi mắt cười tạo thành hình cong như mặt trăng lưỡi liềm
Tần Uyển Tình chỉ cười, thật là, suy nghĩ của trẻ con luôn đáng yêu nhất, lại nhìn bộ dáng nhếch nhác của Tiểu Hồng, thấy cô bé hơi xoa tay vì lạnh, còn nắm lấy hai vành tai đang đỏ ửng của mình
" Tiểu Hồng, tỷ có cái này cho muội, muội có muốn không? "
" Dạ muốn " Tiểu Hồng ngây thơ gật đầu, ở gần tỷ tỷ rất tốt nên cô bé chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, bao nhiêu tính cách đơn thuần của trẻ con đều bộc lộ ra hết
Chậc! Trẻ con cổ đại thật dễ dụ, cũng hên nàng là người tốt đấy, mà nàng nhìn cái bản tính của Tiểu Hồng, sao cứ thấy giống một người
" Tú Yên, dẫn Tiểu Hồng vào xe, thay cho con bé bộ y phục mới "
" Dạ? " Tú Yên đặt dấu chấm hỏi, y phục cho hài tử làm gì có
" Xe ngựa thứ tư, trong hai cái rương màu nâu nhạt " Nàng nói rất mạch lạc, nếu nghe kĩ sẽ thấy có chút bất lực
Trong xe đó đa số là y phục lúc nhỏ của Tần Uyển Tình, phải, chính là y phục lúc nhỏ, ha ha, đám người cổ đại toàn là lũ biến thái
Lúc các ca ca của nàng đưa y phục này cho Vũ Nhiên, vậy mà hắn còn dám nhận, nếu không phải nàng tự dưng có hứng thú kiểm đồ lại, thì chắc sẽ chẳng bao giờ biết hắn đem cái thứ này về Vũ quốc
Nàng buồn chán đứng dựa xe ngựa, trời tối như mực, lại không có được một ngôi sao nào cả, hơi nghiêng đầu về phía nhộn nhịp kia, ánh lửa ở đó thật sáng, ít ra còn sáng hơn ở đây, bất chợt nàng cảm thấy hơi cô đơn, một mình xuyên tới đây, ở một nơi xa lạ, sống với những người xa lạ gắn mác người thân, cạnh bên một người xa lạ gắn mác vị hôn phu.... Nhưng mà nàng lại không thấy bài xích chút nào
Ánh lửa giống như gồng mình để có thể trở nên rực rỡ, Vũ Nhiên ngồi gần đám lửa, nói chuyện phiếm với vị thúc thúc nào đấy, còn hơi nhếch môi lên nữa
Chậc! Thật kiêu ngạo, trước mặt nàng, hắn lại không kiêu ngạo được như vậy
Nhưng mà, không biết có phải do trời tối, hay là do hắn ngồi gần đám lửa, nàng chợt thấy hắn như được bao bọc bởi thứ ánh sáng màu vàng cam xinh đẹp, chói mắt như ánh mặt trời, lại kiêu ngạo như loài chim khổng tước
" Ai? A! Bái kiến vương phi " Binh lính A - Đại Nhất, đang tính vào xe lấy ít rượu cho vương gia, thấy bóng người mập mờ, lại đứng ở góc tối, nên y tưởng sơn tặc
Tiếng nói của Đại Nhất khá lớn, nên mọi người bất giác quay người lại xem chuyện gì
Tần Uyển Tình mỉm cười, hơi cúi đầu, rồi bước ra
Nữ nhân khoác trên mình áo choàng lông chồn trắng muốt như tuyết, bao bọc lấy thân thể nhỏ bé của nàng, gương mặt xinh đẹp như trăng rằm, khóe miệng chỉ hơi nhếch nhẹ lên, liền có bao nhiêu sự yêu nghiệt
" Đây là... " Vị thúc thúc ngồi gần Vũ Nhiên hơi ngẩn ra, lập tức hỏi
" Là nương tử của ta - Tần Uyển Tình " Vũ Nhiên cười " Tình Nhi, qua đây cho ấm "
Tần Uyển Tình bước đến, nhẹ nhàng khoan thai, vô cùng thục nữ, chỉ mấy chốc đã đến gần Vũ Nhiên, còn phối hợp ngồi cạnh hắn, làm tim hắn đập mạnh một cái, sao hôm nay nàng phối hợp theo lời của hắn đến vậy
" Ra là nương tử của Vũ công tử, quả thật là trai tài gái sắc " Vị thúc thúc cười lớn " Ta là Phùng An, rất vui được làm quen với Tần cô nương "
Sau khi Phùng An lên tiếng, mọi người xung quanh cũng nhanh chóng giới thiệu, còn tiện thể trêu chọc hai người vài câu
" Tiểu Hồng chạy đâu mất rồi, ai thấy không? " Thím Hoa ngó nghiêng, hỏi ai cũng lắc đầu, nụ cười trên môi liền tắt
" Mẫu thân...!! " Tiểu Hồng từ xa chạy tới, cười tươi như ánh nắng, nhào vào lòng thím Hoa trong lúc thím ấy còn đang hoang mang
" Tiểu Hồng? "
" Vâng! Là con "
Gương mặt Tiểu Hồng được rửa sạch sẽ, trông rất thanh tú đáng yêu, còn mặc y phục màu hồng phấn xinh đẹp, y phục khá dày, cô bé vì vậy cũng không còn thấy lạnh
" Mẫu thân! Tú Yên tỷ còn thắt cho con hai cái bánh bao nhỏ trên đầu " Tiểu Hồng đưa tay chạm hai búi tóc, cười càng vui vẻ
" Y phục này ở đâu? " Thím Hoa còn đang hoang mang
" Của Tình tỷ cho con đấy, đẹp không ạ? "
" Cái này... " Thím Hoa không biết phải nói làm sao
" Đẹp lắm, quả nhiên là hợp với muội " Tần Uyển Tình lên tiếng, còn quay lại hỏi Vũ Nhiên " Phải không? Nhiên? "
Vũ Nhiên đang trong tình trạng cứng đờ, cố cười hai tiếng bớt lúng túng " Phải! " Ha ha, nàng phát hiện xe đồ này bao giờ vậy????
....
~~~ Còn ai lết được tới chương này không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook