Vương Phi Độc Sủng Thật Yêu Nghiệt
-
Chương 27: Ngũ công chúa Tống quốc
" Đủ rồi! "
Khóe miệng Tần Nhu hơi cong lên rồi vụt tắt, nước mắt vẫn rơi
Thái tử Tống Văn hơi cao giọng, kéo Tần Nhu ra phía sau mình
" Muội làm càn đủ chưa? "
Tống Thanh Thanh không buồn trả lời, mắt cứ nhìn móng tay đỏ chót, lại thêm một kẻ ngu xuẩn bị con hồ li này mê hoặc
" Muội có nghe ta nói không? "
" Ta không điếc, các ngươi ồn chết đi được "
Tống Văn nghẹn họng lại, thân thể có chút run run, hắn thật sự đang tức giận
" Không ra thể thống gì cả, đối xử với Tứ hoàng tử phi như vậy đấy à? Có phải là mọi người chiều muội quá rồi nên muội quên hết phép tắc hả? "
" Thái tử ca, muội không sao cả? " Tần Nhu nức nở, hơi cúi đầu tủi thân một chút, nhưng trong lòng lại vui sướng vô hạn, bất kể tên nam nhân nào ở đây cũng bị nàng ta thành công mê hoặc cả
" Gọi nàng ta một tiếng tẩu tẩu sao? Không xứng! Bị đất nước vứt bỏ tới đây rồi mà còn uất ức gì " Tống Thanh Thanh chế giễu
Tần Nhu sắc mặt trắng bệch, phải rồi, đấy chính là nỗi đau lớn nhất của nàng ta, bị ruồng bỏ ở đây tận 6 năm trời, một bước cũng không thể trở về
Tay nàng ta bấu chặt vào da thịt, môi tái nhợt đã ngửi thấy mùi máu tanh, Tần Nhu đưa mắt trừng Tống Thanh Thanh, đồ tiện nhân chết tiệt, mất hết nhân phẩm rồi còn có thể mạnh miệng chỉ trích nàng ta sao? Hừ! Chỉ được cái giỏi ra oai
" Ta.. ta.. hức " Tần Nhu bật khóc, trong miệng đầy vị máu, nàng ta quay đầu bỏ chạy
Bởi nàng ta biết, dáng vẻ hiện giờ chỉ ngập tràn sự hận thù, không thể tiếp tục diễn trò
" Muội muốn làm ta tức chết à? Nhìn lại chính bản thân muội đi, tất cả đều thối nát cả rồi, muội có tư cách gì phán xét người khác " Tống Văn tiến lại gân Tống Thanh Thanh, nắm lấy cổ áo của nàng mà xách lên
Tống Thanh Thanh hít thở khó khăn, nàng hất đổ cả bộ bình trà bằng gốm sứ đắt tiền, gương mặt đỏ bừng vì giận, gắt gao gằn lấy từng chữ:
" Cút xa ta ra "
Tống Văn nhận ra muội muội mình khó thở liền áy náy hơi nới tay ra, nhưng nghe câu nói ngông cuồng của nàng thì hắn lại tức giận xiết chặt hơn
" Loạn luân! Độc ác! Dâm phụ!.. Ngươi không xứng làm muội muội của ta " Tống Văn nói xong liền hất nàng qua một bên, bàn tay trắng nõn của nàng bị mảnh vỡ cắt chảy máu, giọt máu tươi như thấm vào mảnh vỡ, nhưng nàng lại không hề thấy đau,
Nàng hít thở dễ chịu hơn một chút, khóe miệng cười nhạt
" Ngươi cũng không xứng "
Tống Văn bị chọc tức đến mức muốn thổ huyết, hậm hực bước ra cửa, thấy đám nha hoàn run như cầy sấy, hắn chỉ bỏ lại một câu " Vào xem ngũ công chúa thế nào "
Tử bà bà run rẩy bước vào, thấy trong phòng toàn mảnh vỡ, Tống Thanh Thanh ngồi bệt dưới đất, tay còn chảy đầy máu tươi
" Chủ tử, để nô tì băng lại "
" Cút hết ra ngoài " Tống Thanh Thanh hét lên, tay phải siết chặt lấy mảnh vỡ khiến máu chảy ra càng nhiều
" Vâng " Tử bà bà sợ hãi nghe lời, phải biết khi chủ tử tức giận là đáng sợ đến mức nào, lại gần có khi bị giết chứ chẳng chơi
Cánh cửa phòng đóng sập lại, bóng tối lạnh lẽo ngày càng tràn vào, Tống Thanh Thanh yên tĩnh một lát mới giữ được cho bản thân không làm điều xằng bậy
.....
Tứ hoàng tử - Tống Triệu, thoải mái bước vào phòng của Tống Thanh Thanh
" Ai làm cho muội muội thân yêu của ta bị thương vậy? "
Tống Thanh Thanh không hề ngước mắt lên, bàn tay đã được băng lại chắc chắn
" Lo mà quản lí con hồ ly đấy kĩ vào "
" Hồ ly? Tần Nhu à? " Tống Triệu cười khẩy
" Tiện nhân đấy " Tống Thanh Thanh nói
" Ha ha, nàng ta thì làm gì được muội chứ " Tống Triệu tâm trạng khá tốt, trong lòng không khỏi xuýt xoa, đúng là một nữ nhân độc miệng
Tống Thanh Thanh bỗng nhiên nâng mắt, đôi mắt nàng ta quyến rũ đến mê người
" Tứ ca, sao giờ mới đến thăm người ta, người ta đợi lâu lắm rồi đấy " Nàng còn chủ động ôm lấy cổ Tống Triệu, giọng ngọt hơn cả đường
Tống Triệu ngạc nhiên mở mắt, nàng ta bị đứt dây não à? Nhưng hắn cũng rất biết phối hợp
" Thanh Nhi chờ lâu rồi, tay nàng bị sao vậy? "
" Ứ ừ, còn không phải do tẩu tẩu làm sao? " Miệng thì ngọt như thế, nhưng lúc nhìn hắn lại đầy cả dao găm, hận không thể giết hắn vậy
Tống Triệu buồn cười, chưa kịp hoàn hồn thì đã bị Tống Thanh Thanh đẩy ra
" Con hồ ly ấy đi rồi "
" Muội lợi dụng ta xong là vứt bỏ à " Tống Triệu hơi mất mác, mùi hương trên người Tống Thanh Thanh còn vương trên y phục của hắn
" Thanh nhi? Buồn nôn chết đi được, so với những tiếng xấu mà ta nhận thay ngươi, thì lợi dụng nhiêu đây có thấm gì "
" Độc miệng quá "
" Ngươi khi nào mới giết chết con hồ ly ấy? "
" Nàng ta còn có giá trị sử dụng "
Tống Thanh Thanh không nói gì nữa, an vị nằm trên giường, còn ném vài cái gối cùng cái chăn xuống đất theo thói quen
" Về Tần quốc không? " Tống Triệu cũng không tức giận, đem chăn gối qua cái sạp tre gần đấy trải ra
" Ngươi lại muốn làm gì? " Tống Thanh Thanh mệt mỏi nói
" Hoàng hậu cùng thất công chúa Tần quốc suýt táng thân trong biển lửa "
" Ngươi nói gì cơ? " Tống Thanh Thanh bật dậy, gương mặt trắng bệch
" Ta vừa nhận được tin thôi "
" Khi nào khởi hành? "
" Ngày mai "
_________________
Hình như truyện không còn được chú ý nữa rồi
Khóe miệng Tần Nhu hơi cong lên rồi vụt tắt, nước mắt vẫn rơi
Thái tử Tống Văn hơi cao giọng, kéo Tần Nhu ra phía sau mình
" Muội làm càn đủ chưa? "
Tống Thanh Thanh không buồn trả lời, mắt cứ nhìn móng tay đỏ chót, lại thêm một kẻ ngu xuẩn bị con hồ li này mê hoặc
" Muội có nghe ta nói không? "
" Ta không điếc, các ngươi ồn chết đi được "
Tống Văn nghẹn họng lại, thân thể có chút run run, hắn thật sự đang tức giận
" Không ra thể thống gì cả, đối xử với Tứ hoàng tử phi như vậy đấy à? Có phải là mọi người chiều muội quá rồi nên muội quên hết phép tắc hả? "
" Thái tử ca, muội không sao cả? " Tần Nhu nức nở, hơi cúi đầu tủi thân một chút, nhưng trong lòng lại vui sướng vô hạn, bất kể tên nam nhân nào ở đây cũng bị nàng ta thành công mê hoặc cả
" Gọi nàng ta một tiếng tẩu tẩu sao? Không xứng! Bị đất nước vứt bỏ tới đây rồi mà còn uất ức gì " Tống Thanh Thanh chế giễu
Tần Nhu sắc mặt trắng bệch, phải rồi, đấy chính là nỗi đau lớn nhất của nàng ta, bị ruồng bỏ ở đây tận 6 năm trời, một bước cũng không thể trở về
Tay nàng ta bấu chặt vào da thịt, môi tái nhợt đã ngửi thấy mùi máu tanh, Tần Nhu đưa mắt trừng Tống Thanh Thanh, đồ tiện nhân chết tiệt, mất hết nhân phẩm rồi còn có thể mạnh miệng chỉ trích nàng ta sao? Hừ! Chỉ được cái giỏi ra oai
" Ta.. ta.. hức " Tần Nhu bật khóc, trong miệng đầy vị máu, nàng ta quay đầu bỏ chạy
Bởi nàng ta biết, dáng vẻ hiện giờ chỉ ngập tràn sự hận thù, không thể tiếp tục diễn trò
" Muội muốn làm ta tức chết à? Nhìn lại chính bản thân muội đi, tất cả đều thối nát cả rồi, muội có tư cách gì phán xét người khác " Tống Văn tiến lại gân Tống Thanh Thanh, nắm lấy cổ áo của nàng mà xách lên
Tống Thanh Thanh hít thở khó khăn, nàng hất đổ cả bộ bình trà bằng gốm sứ đắt tiền, gương mặt đỏ bừng vì giận, gắt gao gằn lấy từng chữ:
" Cút xa ta ra "
Tống Văn nhận ra muội muội mình khó thở liền áy náy hơi nới tay ra, nhưng nghe câu nói ngông cuồng của nàng thì hắn lại tức giận xiết chặt hơn
" Loạn luân! Độc ác! Dâm phụ!.. Ngươi không xứng làm muội muội của ta " Tống Văn nói xong liền hất nàng qua một bên, bàn tay trắng nõn của nàng bị mảnh vỡ cắt chảy máu, giọt máu tươi như thấm vào mảnh vỡ, nhưng nàng lại không hề thấy đau,
Nàng hít thở dễ chịu hơn một chút, khóe miệng cười nhạt
" Ngươi cũng không xứng "
Tống Văn bị chọc tức đến mức muốn thổ huyết, hậm hực bước ra cửa, thấy đám nha hoàn run như cầy sấy, hắn chỉ bỏ lại một câu " Vào xem ngũ công chúa thế nào "
Tử bà bà run rẩy bước vào, thấy trong phòng toàn mảnh vỡ, Tống Thanh Thanh ngồi bệt dưới đất, tay còn chảy đầy máu tươi
" Chủ tử, để nô tì băng lại "
" Cút hết ra ngoài " Tống Thanh Thanh hét lên, tay phải siết chặt lấy mảnh vỡ khiến máu chảy ra càng nhiều
" Vâng " Tử bà bà sợ hãi nghe lời, phải biết khi chủ tử tức giận là đáng sợ đến mức nào, lại gần có khi bị giết chứ chẳng chơi
Cánh cửa phòng đóng sập lại, bóng tối lạnh lẽo ngày càng tràn vào, Tống Thanh Thanh yên tĩnh một lát mới giữ được cho bản thân không làm điều xằng bậy
.....
Tứ hoàng tử - Tống Triệu, thoải mái bước vào phòng của Tống Thanh Thanh
" Ai làm cho muội muội thân yêu của ta bị thương vậy? "
Tống Thanh Thanh không hề ngước mắt lên, bàn tay đã được băng lại chắc chắn
" Lo mà quản lí con hồ ly đấy kĩ vào "
" Hồ ly? Tần Nhu à? " Tống Triệu cười khẩy
" Tiện nhân đấy " Tống Thanh Thanh nói
" Ha ha, nàng ta thì làm gì được muội chứ " Tống Triệu tâm trạng khá tốt, trong lòng không khỏi xuýt xoa, đúng là một nữ nhân độc miệng
Tống Thanh Thanh bỗng nhiên nâng mắt, đôi mắt nàng ta quyến rũ đến mê người
" Tứ ca, sao giờ mới đến thăm người ta, người ta đợi lâu lắm rồi đấy " Nàng còn chủ động ôm lấy cổ Tống Triệu, giọng ngọt hơn cả đường
Tống Triệu ngạc nhiên mở mắt, nàng ta bị đứt dây não à? Nhưng hắn cũng rất biết phối hợp
" Thanh Nhi chờ lâu rồi, tay nàng bị sao vậy? "
" Ứ ừ, còn không phải do tẩu tẩu làm sao? " Miệng thì ngọt như thế, nhưng lúc nhìn hắn lại đầy cả dao găm, hận không thể giết hắn vậy
Tống Triệu buồn cười, chưa kịp hoàn hồn thì đã bị Tống Thanh Thanh đẩy ra
" Con hồ ly ấy đi rồi "
" Muội lợi dụng ta xong là vứt bỏ à " Tống Triệu hơi mất mác, mùi hương trên người Tống Thanh Thanh còn vương trên y phục của hắn
" Thanh nhi? Buồn nôn chết đi được, so với những tiếng xấu mà ta nhận thay ngươi, thì lợi dụng nhiêu đây có thấm gì "
" Độc miệng quá "
" Ngươi khi nào mới giết chết con hồ ly ấy? "
" Nàng ta còn có giá trị sử dụng "
Tống Thanh Thanh không nói gì nữa, an vị nằm trên giường, còn ném vài cái gối cùng cái chăn xuống đất theo thói quen
" Về Tần quốc không? " Tống Triệu cũng không tức giận, đem chăn gối qua cái sạp tre gần đấy trải ra
" Ngươi lại muốn làm gì? " Tống Thanh Thanh mệt mỏi nói
" Hoàng hậu cùng thất công chúa Tần quốc suýt táng thân trong biển lửa "
" Ngươi nói gì cơ? " Tống Thanh Thanh bật dậy, gương mặt trắng bệch
" Ta vừa nhận được tin thôi "
" Khi nào khởi hành? "
" Ngày mai "
_________________
Hình như truyện không còn được chú ý nữa rồi
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook