Vương Phi Độc Sủng Thật Yêu Nghiệt
Chương 14: Song sinh hoàng tử

Dạo này Tần Họa và Tần Nhu vô cùng yên tĩnh

Khiến bản công chúa có chút buồn chán

Tần Uyển Tình nằm phơi nắng ngoài sân, bên cạnh chiếc sạp bằng ngọc là bàn gỗ nhỏ đựng đầy trái cây

Trời trong, mây trắng, không giống như sự ô nhiễm ở hiện đại

Có lẽ đây là thứ tốt nhất

" Thất muội muội, mau thay y phục đón hai vị ca ca kìa " Tần Thiện thở dốc chạy vào, vội dựng Tần Uyển Tình dậy

Nàng chỉ nhíu mày rồi ngoan ngoãn đi thay

Cũng phải, còn 3 ngày nữa là sang xuân rồi

Mau thật

______________

" Ngựa xe như nước " Là câu nói đầu tiên vang lên trong đầu Tần Uyển Tình

Cái kiểu chào đón xa hoa này cũng đúng thật đáng sợ

Tần Uyển Tình khoác trên người trang phục màu xanh rêu, vô cùng thoải mái, nàng đứng cạnh thái hậu, tay phải đặt lên tay của thái hậu

" Đứa nhỏ ngốc, con xem, nhớ phải thỉnh an ca ca của con đấy " Thái hậu cười hiều hòa, đôi mắt như muốn nhắm tít lại

" Nhi thần biết ạ! " Tần Uyển Tình cười nhẹ, gương mặt tĩnh lặng không xúc cảm

" Tam hoàng tử giá đáo, tứ hoàng tử giá đáo " Tiếng của vị công công nào đó the thé kêu lên, chắc chắn là không phải Lưu Tâm rồi

Cả hai hoàng tử đều anh tuấn, nét mặt tám chín phần giống nhau, đặc biệt họ là song sinh

Tam hoàng tử - Tần Phục một thân bạch y, nho nhã thư sinh, mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười đều ấm áp như mùa xuân

Tứ hoàng tử - Tần Phúc thì ngược lại, toàn thân hắc y, khí thế ngút trời, băng lãnh, khiến người ta chỉ yêu chứ không dám với tới

Tuy song sinh nhưng tính cách chính là khác nhau một trời một vực, một bên mùa xuân còn bên kia lại là mùa đông lạnh lẽo

Tần Uyển Tình không ngừng trầm trồ, mỹ nam, mỹ nam

Khụ, giữ cho ta một chút ý tứ đi tác giả đại nhân

Hai vị hoàng tử nhanh chóng thỉnh an thái hậu, hoàng thượng và hoàng hậu, trước khi vào chỗ ngồi còn bỏ ra vài giây quan sát nàng

Đây là muội muội bọn họ sao?

Ừm, không tới nỗi tệ

Bọn họ ngay từ nhỏ đã được dặn không được thương tổn nữ nhân rồi, nhưng trong số tất cả hoàng tử, chắc chỉ có vị bát hoàng tử nhỏ tuổi là ngoan ngoãn nghe lời

Tại sao ư? Bởi nữ nhân ở đây chẳng ai đơn giản cả, thương hoa tiếc ngọc làm quái gì, dù trai hay gái thì miễn là kẻ thù đều phải chết

Chỉ có điều riêng Tần Uyển Tình thì họ không dám đụng chạm, chỉ cố gắng nâng niu, cũng chẳng biết tại sao, chỉ biết lần đầu gặp nàng thì ý nghĩ đó đã nảy sinh trong đầu họ

Tần Uyển Tình liếc nhìn hàng ghế của Hoa quý phi

Hôm nay không có hai tỷ muội kia đến

Mất mát quá đi

Ăn uống, trò chuyện, ca vũ....

Tới tận tối mịt mới xong

Tần Uyển Tình duỗi thẳng cái lưng đã mỏi nhừ, mệt chết bản công chúa rồi

Chưa bước tới cổng viện đã có người chặn đầu, là vị tam hoàng tử

" Tam hoàng huynh có gì không? Nếu trò chuyện thì mời vào viện của muội dùng chút trà " Tần Uyển Tình cuối đầu chào, rất hiếu khách nói

Hú hồn, thật sự dọa bản công chúa đấy, đã khuya rồi còn mặt đồ trắng lượn lờ trước mặt ta nữa

Tần Phục âm thầm quan sát nàng, tuy nhỏ tuổi nhưng giữ bản thân trấn tĩnh rất giỏi

Hắn cười, xoa xoa đầu nhỏ của nàng

" Không cần đâu, huynh chỉ xem muội sống tốt không thôi "

À, ừ, nửa đêm mà huynh dưa muối quá hơ

Một lát sau khuất bóng của hắn rồi, nàng mới thống khoái bước vào cửa viện

Xoay đầu lại thì lại thấy một cục đen thui đứng cạnh cửa

Ôi mệt tim quá!

" Tứ huynh muốn nói chuyện với muội à "

" Không, muội ngủ ngon " Hờ hững buông ra một câu rồi cũng khuất bóng

" Vâng, huynh cũng vậy "

Bình tĩnh nào

Chỉ là huynh muội hỏi thăm thôi mà

Mà các vị đại nhân à, làm ơn hỏi thăm vào buổi sáng được không?

Tối nay nhất định phải ngủ thật ngon mới được

____________________________________________________________

Ngư xin lỗi, tại dạo này thi bù đầu bù cổ nên không có thời gian viết

Tự dặn lòng không được dừng

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương