Vương Phi Độc Sủng Thật Yêu Nghiệt
-
Chương 10: Xuất cung (2)
Đi một vòng quanh khu chợ, Tần Uyển Tình mới để ý tới thời gian
Cũng đã quá trưa rồi
Đưa mắt nhìn " đại mỹ nữ " bên cạnh, thấy " nàng " ta có vẻ mệt mỏi, có chút miệt thị, sức lực kém cỏi
Coi như bản công chúa tốt bụng mời ngươi ăn cơm
Chọn một tửu lâu sạch sẽ, nàng thuê một gian phòng trên lầu hai, nhìn ra cửa sổ vẫn có thể thấy được toàn bộ khung cảnh bên ngoài, hướng xem khá tốt
" Mẫu thân, người thẫn thờ gì thế? " Tần Uyển Tình quơ quơ tay trước mặt người đối diện
Lưu công công có chút nghiến răng, còn không phải bị ngươi hành chết à, ngươi lại chỉ gọi hai bát cháo trắng, ai mà nuốt nổi
Thấy hắn không nói gì, nàng cũng mặc kệ, húp xong chén cháo, nàng mới nhìn hắn, chén cháo trắng còn lại chưa hề đụng đũa
" Không phải bụng ngươi không tốt sao? Húp tạm đi, lát nữa mới có món ăn "
" Bụng ngươi mới không tốt " Lưu công công hằng giọng nói, nhưng trong lòng chứa bao nhiêu ấm áp, quả thật dạo này bụng có chút đau thắt, thái y có kê thuốc, không có tác dụng mấy
Tại sao nàng biết à?
E hèm, thật ra bản cung lúc chung đụng vơi hắn trong xe, mới biết hắn bị đau dạ dày, không ăn nhiều đồ cay nóng là được
" Lưu Tâm " Lưu công công vừa húp chén cháo, chán ghét phun ra hai chữ
Tần Uyển Tình nhìn hắn, khó hiểu, Lưu Tâm là tên hắn thì phải, thật ra từ ngày hắn theo hoàng thượng, mọi người quen gọi hắn là Lưu công công, cái tên Lưu Tâm bị quên lãng từ rất lâu rồi
" Tên ta " Sợ nàng không hiểu, hắn miễn cưỡng giải thích
" Hừ, ngươi là Lưu Manh thì có "
"... " Hắn cảm thấy hơi hối hận vì nói tên mình ra
Các món khác nhanh chóng bưng lên, đa số đều làm từ thảo dược
Hai người trò chuyện một vài câu, đa số đều bị Tần Uyển Tình làm nghẹn họng
Tự dưng hắn trở nên nhiều chuyện như vậy, hại bản công chúa tốn sức, thật sự nhập tâm làm bà mẹ già rồi à
" Ngươi tốt xấu gì cũng phải trả lời ta chứ " Lưu Tâm húp bát canh gà, khó chịu nói, cũng chẳng để ý phép tắt gì nữa
" Ngươi bị thiến rồi à? " Tần Uyển Tình chán ghét buông bỏ vài câu
" Phụt.. Ngươi ít nhiều cũng là nữ tử khuê các, lại nói những lời thô tục như vậy? " Lưu Tâm phun hết cả canh gà trong miệng, đỏ mặt nói
Tần Uyển Tình nhún vai, ngươi bảo ta trả lời, ta làm thì ngươi lại mắng
Thần kinh à!
Cuối cùng quyết định ăn cho xong, nói chuyện với nàng thêm chút nữa chắc hắn tức chết mất
Ừm.. Chân hắn tự giác khép lại chút
" Giúp tôi với! " Âm thanh của nữ tử mềm mại nghẹn ngào kêu lên, vài tên thổ phỉ xung quanh nâng cằm nàng ta lên, ánh mắt dâm dục nhìn nàng ta, miệng không ngừng trêu chọc
Nữ tử khá thanh tú, ăn mặc giản dị, người xung quanh cũng không có ý định giúp nàng ta
Thu hồi tầm mắt, Tần Uyển Tình lại gắp một miếng thịt dê hấp
" Mẫu thân, ngươi không tính giúp nàng ta à? "
Lưu Tâm đang ăn, nghe nàng nói mới ngước mắt lên nhìn ra cửa sổ, sau đó lại tiếp tục ăn, nhưng hắn cảm giác trong giọng nói vị tổ tông này có chút mỉa mai
" Ta chưa đến mức lương thiện như vậy? " Sống trong cung đấu đá bao nhiêu năm, hắn thật sự tu luyện cho bản thân thành một kẻ lãnh huyết vô tình rồi, những chuyện bên ngoài hắn không mấy quan tâm
Nữ tử bên ngoài khóc càng nhiều, vô cùng đáng thương
Nhưng lòng người vốn nguội lạnh
" Ngươi nói xem, có phải lát nữa sẽ có người đến giúp không? " Tần Uyển Tình nhẹ nhàng nói
" Ta nghĩ, lại là một tên công tử mặt mày như ngọc, trang phục trắng thư sinh đến giúp "
" Anh hùng cứu mĩ nhân " Mô típ quen thuộc
Quả thật lát sau có người đến thật, nam tử phiêu lãng, dáng vẻ thư sinh nhỏ nhã, gương mặt nhìn là biết vô cùng đào hoa, cất tiếng nói cũng rất dễ chịu, vài ba câu đã khiến bọn thổ phỉ chạy mất
" Thiện Châu " Lưu Tâm hơi khựng lại khi thấy hắn, ánh mắt chán ghét tăng cực độ
" Ngươi biết hắn à? " Nhìn hắn có thể tạm đoán ra được, hai người này là bạn
Bạn thù
" Thiện Châu, hắn ta rất thu hút nhiều nữ tử, hào hoa phong nhã, tính cách ôn hòa, đối xử với nữ nhân vô cùng dịu dàng, nhưng ta thấy hắn chính là tên vô sỉ, khốn nạn thôi, có điều hắn ở phương Bắc đã lâu, sao tự dưng lại xuất hiện ở đây " Lưu Tâm nghiến răng nói, mang theo sự lạnh lẽo
Tần Uyển Tình quan sát người ngoài kia
Chẳng lẽ hai người này gây mối hận từ một nữ nhân à? Tranh giành quá nhiều, cuối cùng tên Thiện Tai, à nhầm, Thiện Châu cướp được, Lưu Tâm quá đau khổ nên mới bỏ đi thứ quý giá của mình mà vào cung ẩn cư
Hay họ là tình nhân, vì yêu Thiện Châu quá mức mà Lưu Tâm mới quyết định cắt bỏ, cuối cùng lại bị Thiện Châu phản bội theo gái, dẫn đến hận thù
Chậc.. chậc. Bản cung chúa nghĩ có lẽ là nguyên nhân thứ hai
" Ngươi đừng có mà nghĩ bậy bạ " Lưu Tâm nhìn dáng vẻ vô sỉ của nàng, trong lòng biết nàng ta chẳng nghĩ ra cái gì tốt đẹp cả
________________________________
Cuối cùng cũng xong, rất xin lỗi các cậu vì ra chậm, suýt nữa thì quên cả lấp hố
Ra trong thời gian hơi thiêng nên các cậu thông cảm, yêu mấy cậu ủng hộ Ngư
Cũng đã quá trưa rồi
Đưa mắt nhìn " đại mỹ nữ " bên cạnh, thấy " nàng " ta có vẻ mệt mỏi, có chút miệt thị, sức lực kém cỏi
Coi như bản công chúa tốt bụng mời ngươi ăn cơm
Chọn một tửu lâu sạch sẽ, nàng thuê một gian phòng trên lầu hai, nhìn ra cửa sổ vẫn có thể thấy được toàn bộ khung cảnh bên ngoài, hướng xem khá tốt
" Mẫu thân, người thẫn thờ gì thế? " Tần Uyển Tình quơ quơ tay trước mặt người đối diện
Lưu công công có chút nghiến răng, còn không phải bị ngươi hành chết à, ngươi lại chỉ gọi hai bát cháo trắng, ai mà nuốt nổi
Thấy hắn không nói gì, nàng cũng mặc kệ, húp xong chén cháo, nàng mới nhìn hắn, chén cháo trắng còn lại chưa hề đụng đũa
" Không phải bụng ngươi không tốt sao? Húp tạm đi, lát nữa mới có món ăn "
" Bụng ngươi mới không tốt " Lưu công công hằng giọng nói, nhưng trong lòng chứa bao nhiêu ấm áp, quả thật dạo này bụng có chút đau thắt, thái y có kê thuốc, không có tác dụng mấy
Tại sao nàng biết à?
E hèm, thật ra bản cung lúc chung đụng vơi hắn trong xe, mới biết hắn bị đau dạ dày, không ăn nhiều đồ cay nóng là được
" Lưu Tâm " Lưu công công vừa húp chén cháo, chán ghét phun ra hai chữ
Tần Uyển Tình nhìn hắn, khó hiểu, Lưu Tâm là tên hắn thì phải, thật ra từ ngày hắn theo hoàng thượng, mọi người quen gọi hắn là Lưu công công, cái tên Lưu Tâm bị quên lãng từ rất lâu rồi
" Tên ta " Sợ nàng không hiểu, hắn miễn cưỡng giải thích
" Hừ, ngươi là Lưu Manh thì có "
"... " Hắn cảm thấy hơi hối hận vì nói tên mình ra
Các món khác nhanh chóng bưng lên, đa số đều làm từ thảo dược
Hai người trò chuyện một vài câu, đa số đều bị Tần Uyển Tình làm nghẹn họng
Tự dưng hắn trở nên nhiều chuyện như vậy, hại bản công chúa tốn sức, thật sự nhập tâm làm bà mẹ già rồi à
" Ngươi tốt xấu gì cũng phải trả lời ta chứ " Lưu Tâm húp bát canh gà, khó chịu nói, cũng chẳng để ý phép tắt gì nữa
" Ngươi bị thiến rồi à? " Tần Uyển Tình chán ghét buông bỏ vài câu
" Phụt.. Ngươi ít nhiều cũng là nữ tử khuê các, lại nói những lời thô tục như vậy? " Lưu Tâm phun hết cả canh gà trong miệng, đỏ mặt nói
Tần Uyển Tình nhún vai, ngươi bảo ta trả lời, ta làm thì ngươi lại mắng
Thần kinh à!
Cuối cùng quyết định ăn cho xong, nói chuyện với nàng thêm chút nữa chắc hắn tức chết mất
Ừm.. Chân hắn tự giác khép lại chút
" Giúp tôi với! " Âm thanh của nữ tử mềm mại nghẹn ngào kêu lên, vài tên thổ phỉ xung quanh nâng cằm nàng ta lên, ánh mắt dâm dục nhìn nàng ta, miệng không ngừng trêu chọc
Nữ tử khá thanh tú, ăn mặc giản dị, người xung quanh cũng không có ý định giúp nàng ta
Thu hồi tầm mắt, Tần Uyển Tình lại gắp một miếng thịt dê hấp
" Mẫu thân, ngươi không tính giúp nàng ta à? "
Lưu Tâm đang ăn, nghe nàng nói mới ngước mắt lên nhìn ra cửa sổ, sau đó lại tiếp tục ăn, nhưng hắn cảm giác trong giọng nói vị tổ tông này có chút mỉa mai
" Ta chưa đến mức lương thiện như vậy? " Sống trong cung đấu đá bao nhiêu năm, hắn thật sự tu luyện cho bản thân thành một kẻ lãnh huyết vô tình rồi, những chuyện bên ngoài hắn không mấy quan tâm
Nữ tử bên ngoài khóc càng nhiều, vô cùng đáng thương
Nhưng lòng người vốn nguội lạnh
" Ngươi nói xem, có phải lát nữa sẽ có người đến giúp không? " Tần Uyển Tình nhẹ nhàng nói
" Ta nghĩ, lại là một tên công tử mặt mày như ngọc, trang phục trắng thư sinh đến giúp "
" Anh hùng cứu mĩ nhân " Mô típ quen thuộc
Quả thật lát sau có người đến thật, nam tử phiêu lãng, dáng vẻ thư sinh nhỏ nhã, gương mặt nhìn là biết vô cùng đào hoa, cất tiếng nói cũng rất dễ chịu, vài ba câu đã khiến bọn thổ phỉ chạy mất
" Thiện Châu " Lưu Tâm hơi khựng lại khi thấy hắn, ánh mắt chán ghét tăng cực độ
" Ngươi biết hắn à? " Nhìn hắn có thể tạm đoán ra được, hai người này là bạn
Bạn thù
" Thiện Châu, hắn ta rất thu hút nhiều nữ tử, hào hoa phong nhã, tính cách ôn hòa, đối xử với nữ nhân vô cùng dịu dàng, nhưng ta thấy hắn chính là tên vô sỉ, khốn nạn thôi, có điều hắn ở phương Bắc đã lâu, sao tự dưng lại xuất hiện ở đây " Lưu Tâm nghiến răng nói, mang theo sự lạnh lẽo
Tần Uyển Tình quan sát người ngoài kia
Chẳng lẽ hai người này gây mối hận từ một nữ nhân à? Tranh giành quá nhiều, cuối cùng tên Thiện Tai, à nhầm, Thiện Châu cướp được, Lưu Tâm quá đau khổ nên mới bỏ đi thứ quý giá của mình mà vào cung ẩn cư
Hay họ là tình nhân, vì yêu Thiện Châu quá mức mà Lưu Tâm mới quyết định cắt bỏ, cuối cùng lại bị Thiện Châu phản bội theo gái, dẫn đến hận thù
Chậc.. chậc. Bản cung chúa nghĩ có lẽ là nguyên nhân thứ hai
" Ngươi đừng có mà nghĩ bậy bạ " Lưu Tâm nhìn dáng vẻ vô sỉ của nàng, trong lòng biết nàng ta chẳng nghĩ ra cái gì tốt đẹp cả
________________________________
Cuối cùng cũng xong, rất xin lỗi các cậu vì ra chậm, suýt nữa thì quên cả lấp hố
Ra trong thời gian hơi thiêng nên các cậu thông cảm, yêu mấy cậu ủng hộ Ngư
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook