Vương Phi Cường Hãn
-
Chương 142: Quên hết ân oán trước kia
“Ta sợ.” Nguyệt Minh Nhất cười khổ, “Ta sợ đưa sự hiện hữu của bọn họ ra ngoài ánh sáng, sẽ dẫn tới sát khí.”
Một câu nói đơn giản lại giải thích cho tất cả.
Thì ra không phải hắn bỏ rơi bọn họ, trái lại, hắn chỉ là muốn bảo vệ cho sự an toàn của vợ con.
Hắn vừa dứt lời, trong phòng lâm vào một mảnh yên tĩnh.
Ánh trăng trong trẻo từ ngoài cửa sổ chiếu vào, gió đêm lành lạnh, thổi tan tất cả nghi ngờ trong lòng mọi người.
Tả Hữu Tinh nhìn Nguyệt Minh Nhất, nỗi lòng phức tạp, chẳng lẽ mình vẫn luôn hận sai rồi ư? Mím chặt môi, nó không biết hiện tại mình nên làm cái gì?
Có lẽ là cảm thấy tâm tình phức tạp trong lòng nó, Dạ Tinh Thần càng tăng lực đạo ôm lấy nó, dành cho nó sự an ủi cùng ủng hộ không tiếng động. Tả Hữu Tinh sửng sốt, quay đầu nhìn phía Dạ Tinh Thần lại đón nhận nụ cười nhẹ của hắn. Trong lòng không khỏi ấm áp, có lẽ tất cả đều là trời cao đã định trước, cho nên sau khi huynh muội chúng mất đi phụ mẫu mới có thể gặp được vương gia phụ thân cùng vương phi mẫu thân yêu thương chúng nhất. Nút kết trong lòng dường như đang dần dần cởi bỏ. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn luôn lạnh lùng này nở rộ một nụ cười hiếm có, từng chút một, giống như đóa hoa, từ nụ thẳng đến khi nở bung…
“Tinh Nhi—“
Chứng kiến tươi cười của Tả Hữu Tinh, Nguyệt Minh Nhất vô cùng xúc động. Từ khi chúng đến Nguyệt Diễm quốc, đây là lần đầu tiên hắn thấy trên khuôn mặt con trai có ý cười. Con là đang tha thứ cho mình ư? Hắn không dám hỏi. Hắn vẫn nhớ rõ lúc đầu Tinh Nhi đã dùng đến giọng nói lạnh lùng như thế nào nói ra hận ý của con đối với mình. Trái tim căng đau, cái loại tâm tình vừa tuyệt vọng lại vừa chờ mong này giày vò hắn.
Độc Mạc, Độc Viễn nhìn nhau, trong mắt đều có nghi hoặc giống nhau. Tươi cười của tiểu chủ tử là đang buông tha quá khứ ư? Người sẽ tiếp nhận hoàng thượng chứ? Hai người cũng đoán không ra. Tiểu chủ tử này giống đại chủ tử như đúc đều làm cho người ta khó nhìn thấu.
Tả Hữu Tinh nhìn biểu tình thống khổ phức tạp của Nguyệt Minh Nhất, tiếp đó đem con ngươi chuyển về hướng Tả Quân Mạc, nó biết cảm tình giữa cậu và mẫu thân rất sâu đậm, nỗi hận ông ấy của cậu không kém hơn nó.
“Cậu, cậu nói sao?” Tha thứ cho ông ấy chứ?
Tả Quân Mạc nghe thấy giọng nói của Tả Hữu Tinh thì giật mình, ngẩng đầu lên, trong đáy mắt thâm sâu xẹt qua một đạo ánh sáng. Trước kia chưa nghe được những lời này của Nguyệt Minh Nhất, hắn hận hắn ta, cho rằng hắn ta phụ tỷ tỷ. Thế nhưng sau khi nghe hắn ta nói xong, hắn lại thông cảm cho hắn ta. Bởi vì nếu như đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ để lại người nhà, không cuốn bọn họ vào trong gió tanh mưa máu này.
“Ta hiểu hắn.” Một câu nói, nói hết sự tha thứ của hắn đối với Nguyệt Minh Nhất.
“Như vậy còn con? Tinh Nhi.” Bắc Tiểu Lôi ôm Tả Hữu Nguyệt hỏi Tả Hữu Tinh, Nguyệt Nhi còn nhỏ, đương nhiên không hiểu những chuyện này, cũng sẽ không sống ở trong cừu hận. Nhưng Tinh Nhi lại vẫn luôn hận cha của mình, hiện tại thì sao? Sau khi Nguyệt Minh Nhất nói ra những thương cảm bất đắc dĩ, nó còn hận hắn không?
Nàng và Dạ Tinh Thần liếc mắt nhìn nhau, đều có thể hi vọng Tinh Nhi có thể thoát khỏi bóng ma của sự thù hận, giống như một đứa trẻ bình thường, có được một tuổi thơ hạnh phúc.
Bắc Tiểu Lôi dứt lời, tất cả mọi người đều khẩn trương nhìn Tả Hữu Tinh, nhất là Nguyệt Minh Nhất, hắn gần như không khắc chế được sự run rẩy của trái tim.
“Ta—“ Tả Hữu Tinh mấp máy môi, nhìn biểu tình chờ mong lại sợ hãi của Nguyệt Minh Nhất, dùng sức gật đầu.
“Tha thứ cho ông.”
Giọng nói non nớt rơi xuống, gian phòng lại lâm vào một mảnh yên lặng.
“Thật tốt quá.” Một lát sau, Độc Mạc, Độc Viễn lên tiếng đầu tiên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh đó, thật tình vui vẻ thay hoàng đế.
Môi mỏng của Nguyệt Minh Nhất run rẩy, nhìn Tả Hữu Tinh như muốn nói gì đó lại kích động đến mức không nói ra được khỏi miệng. Vươn bàn tay thon dài ra che kín khuôn mặt của mình, cơ thể chậm rãi trượt xuống, thanh âm nức nở nhỏ vụn từ trong môi tràn ra.
“ô ô ô…”
Không ai chê cười hắn, cũng không có ai cảm thấy hắn mất đi tôn nghiêm của hoàng đế. Ngược lại, tất cả mọi người đều đắm chìm trong tiếng khóc của hắn, theo sau nỗi xót xa trong lòng hắn, theo sau nỗi đau thương của hắn, theo sau sự tuyệt vọng của hắn lại dấy lên một niềm hi vọng mới…
Một người nam nhân, một vị hoàng đế chí tình chí nghĩa, làm cho người ta không thể không bội phục. Bọn họ đều muốn mẫu thân Tinh Nhi được hạnh phúc, tuy nàng đã không còn ở trên trần thế nhưng lại được một nam nhân yêu nàng thâm tình như vậy, dù cho vượt qua bao sinh tử, tình yêu kia vẫn kéo dài bất tận như thế…
Vào thời khắc này, Tả Hữu Tinh vứt bỏ được thù hận tựa hồ có thể hiểu được nỗi khổ của phụ thân, cũng hiểu rõ tình yêu của ông ấy với mẫu thân, đối với huynh muội bọn họ. Thân mình nho nhỏ đi lên, vươn hai tay dùng sức ôm lấy Nguyệt Minh Nhất, run giọng nói:
“Cha—“
Một tiếng cha, thân hình Nguyệt Minh Nhất càng thêm run rẩy. Nước mắt lăn xuống theo khuôn mặt, chảy vào trong miệng, mằn mặn, thế nhưng hắn lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Cuối cùng, nhi tử cũng đã tiếp nhận hắn rồi. Nhu Nhi, nàng ở trên trời có nhìn thấy không?
Hai mắt to tròn của Tả Hữu Nguyệt nhìn hai người đang ôm nhau, hoang mang vì sao ca ca lại ôm vị thúc thúc đang khóc kia? Có điều ca ca khóc rồi, bé cũng muốn khóc. Bé giãy dụa từ trên người Bắc Tiểu Lôi trượt xuống, chạy đến bên người Tả Hữu Tinh, cũng vươn cánh tay mập mạp ôm lấy nó, trong miệng ý vị mà kêu lên:
“Ca ca, ca ca…”
Nghe thấy giọng nói non nớt của Tả Hữu Nguyệt, Nguyệt Minh Nhất buông tay ra. Mắt rưng rưng lại nở nụ cười, vươn tay vòng qua người hai đứa bé một lớn một nhỏ:
“Tinh Nhi, Nguyệt Nhi.”
“Cha—“
Hình ảnh cha con đoàn viên cảm động, làm cho những người khác ở trong phòng cũng xúc động nở nụ cười.
Bắc Tiểu Lôi tựa vào bên người Dạ Tinh Thần, trước giờ nàng vốn tiêu sái cũng đỏ vành mắt.
Một câu nói đơn giản lại giải thích cho tất cả.
Thì ra không phải hắn bỏ rơi bọn họ, trái lại, hắn chỉ là muốn bảo vệ cho sự an toàn của vợ con.
Hắn vừa dứt lời, trong phòng lâm vào một mảnh yên tĩnh.
Ánh trăng trong trẻo từ ngoài cửa sổ chiếu vào, gió đêm lành lạnh, thổi tan tất cả nghi ngờ trong lòng mọi người.
Tả Hữu Tinh nhìn Nguyệt Minh Nhất, nỗi lòng phức tạp, chẳng lẽ mình vẫn luôn hận sai rồi ư? Mím chặt môi, nó không biết hiện tại mình nên làm cái gì?
Có lẽ là cảm thấy tâm tình phức tạp trong lòng nó, Dạ Tinh Thần càng tăng lực đạo ôm lấy nó, dành cho nó sự an ủi cùng ủng hộ không tiếng động. Tả Hữu Tinh sửng sốt, quay đầu nhìn phía Dạ Tinh Thần lại đón nhận nụ cười nhẹ của hắn. Trong lòng không khỏi ấm áp, có lẽ tất cả đều là trời cao đã định trước, cho nên sau khi huynh muội chúng mất đi phụ mẫu mới có thể gặp được vương gia phụ thân cùng vương phi mẫu thân yêu thương chúng nhất. Nút kết trong lòng dường như đang dần dần cởi bỏ. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn luôn lạnh lùng này nở rộ một nụ cười hiếm có, từng chút một, giống như đóa hoa, từ nụ thẳng đến khi nở bung…
“Tinh Nhi—“
Chứng kiến tươi cười của Tả Hữu Tinh, Nguyệt Minh Nhất vô cùng xúc động. Từ khi chúng đến Nguyệt Diễm quốc, đây là lần đầu tiên hắn thấy trên khuôn mặt con trai có ý cười. Con là đang tha thứ cho mình ư? Hắn không dám hỏi. Hắn vẫn nhớ rõ lúc đầu Tinh Nhi đã dùng đến giọng nói lạnh lùng như thế nào nói ra hận ý của con đối với mình. Trái tim căng đau, cái loại tâm tình vừa tuyệt vọng lại vừa chờ mong này giày vò hắn.
Độc Mạc, Độc Viễn nhìn nhau, trong mắt đều có nghi hoặc giống nhau. Tươi cười của tiểu chủ tử là đang buông tha quá khứ ư? Người sẽ tiếp nhận hoàng thượng chứ? Hai người cũng đoán không ra. Tiểu chủ tử này giống đại chủ tử như đúc đều làm cho người ta khó nhìn thấu.
Tả Hữu Tinh nhìn biểu tình thống khổ phức tạp của Nguyệt Minh Nhất, tiếp đó đem con ngươi chuyển về hướng Tả Quân Mạc, nó biết cảm tình giữa cậu và mẫu thân rất sâu đậm, nỗi hận ông ấy của cậu không kém hơn nó.
“Cậu, cậu nói sao?” Tha thứ cho ông ấy chứ?
Tả Quân Mạc nghe thấy giọng nói của Tả Hữu Tinh thì giật mình, ngẩng đầu lên, trong đáy mắt thâm sâu xẹt qua một đạo ánh sáng. Trước kia chưa nghe được những lời này của Nguyệt Minh Nhất, hắn hận hắn ta, cho rằng hắn ta phụ tỷ tỷ. Thế nhưng sau khi nghe hắn ta nói xong, hắn lại thông cảm cho hắn ta. Bởi vì nếu như đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ để lại người nhà, không cuốn bọn họ vào trong gió tanh mưa máu này.
“Ta hiểu hắn.” Một câu nói, nói hết sự tha thứ của hắn đối với Nguyệt Minh Nhất.
“Như vậy còn con? Tinh Nhi.” Bắc Tiểu Lôi ôm Tả Hữu Nguyệt hỏi Tả Hữu Tinh, Nguyệt Nhi còn nhỏ, đương nhiên không hiểu những chuyện này, cũng sẽ không sống ở trong cừu hận. Nhưng Tinh Nhi lại vẫn luôn hận cha của mình, hiện tại thì sao? Sau khi Nguyệt Minh Nhất nói ra những thương cảm bất đắc dĩ, nó còn hận hắn không?
Nàng và Dạ Tinh Thần liếc mắt nhìn nhau, đều có thể hi vọng Tinh Nhi có thể thoát khỏi bóng ma của sự thù hận, giống như một đứa trẻ bình thường, có được một tuổi thơ hạnh phúc.
Bắc Tiểu Lôi dứt lời, tất cả mọi người đều khẩn trương nhìn Tả Hữu Tinh, nhất là Nguyệt Minh Nhất, hắn gần như không khắc chế được sự run rẩy của trái tim.
“Ta—“ Tả Hữu Tinh mấp máy môi, nhìn biểu tình chờ mong lại sợ hãi của Nguyệt Minh Nhất, dùng sức gật đầu.
“Tha thứ cho ông.”
Giọng nói non nớt rơi xuống, gian phòng lại lâm vào một mảnh yên lặng.
“Thật tốt quá.” Một lát sau, Độc Mạc, Độc Viễn lên tiếng đầu tiên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh đó, thật tình vui vẻ thay hoàng đế.
Môi mỏng của Nguyệt Minh Nhất run rẩy, nhìn Tả Hữu Tinh như muốn nói gì đó lại kích động đến mức không nói ra được khỏi miệng. Vươn bàn tay thon dài ra che kín khuôn mặt của mình, cơ thể chậm rãi trượt xuống, thanh âm nức nở nhỏ vụn từ trong môi tràn ra.
“ô ô ô…”
Không ai chê cười hắn, cũng không có ai cảm thấy hắn mất đi tôn nghiêm của hoàng đế. Ngược lại, tất cả mọi người đều đắm chìm trong tiếng khóc của hắn, theo sau nỗi xót xa trong lòng hắn, theo sau nỗi đau thương của hắn, theo sau sự tuyệt vọng của hắn lại dấy lên một niềm hi vọng mới…
Một người nam nhân, một vị hoàng đế chí tình chí nghĩa, làm cho người ta không thể không bội phục. Bọn họ đều muốn mẫu thân Tinh Nhi được hạnh phúc, tuy nàng đã không còn ở trên trần thế nhưng lại được một nam nhân yêu nàng thâm tình như vậy, dù cho vượt qua bao sinh tử, tình yêu kia vẫn kéo dài bất tận như thế…
Vào thời khắc này, Tả Hữu Tinh vứt bỏ được thù hận tựa hồ có thể hiểu được nỗi khổ của phụ thân, cũng hiểu rõ tình yêu của ông ấy với mẫu thân, đối với huynh muội bọn họ. Thân mình nho nhỏ đi lên, vươn hai tay dùng sức ôm lấy Nguyệt Minh Nhất, run giọng nói:
“Cha—“
Một tiếng cha, thân hình Nguyệt Minh Nhất càng thêm run rẩy. Nước mắt lăn xuống theo khuôn mặt, chảy vào trong miệng, mằn mặn, thế nhưng hắn lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Cuối cùng, nhi tử cũng đã tiếp nhận hắn rồi. Nhu Nhi, nàng ở trên trời có nhìn thấy không?
Hai mắt to tròn của Tả Hữu Nguyệt nhìn hai người đang ôm nhau, hoang mang vì sao ca ca lại ôm vị thúc thúc đang khóc kia? Có điều ca ca khóc rồi, bé cũng muốn khóc. Bé giãy dụa từ trên người Bắc Tiểu Lôi trượt xuống, chạy đến bên người Tả Hữu Tinh, cũng vươn cánh tay mập mạp ôm lấy nó, trong miệng ý vị mà kêu lên:
“Ca ca, ca ca…”
Nghe thấy giọng nói non nớt của Tả Hữu Nguyệt, Nguyệt Minh Nhất buông tay ra. Mắt rưng rưng lại nở nụ cười, vươn tay vòng qua người hai đứa bé một lớn một nhỏ:
“Tinh Nhi, Nguyệt Nhi.”
“Cha—“
Hình ảnh cha con đoàn viên cảm động, làm cho những người khác ở trong phòng cũng xúc động nở nụ cười.
Bắc Tiểu Lôi tựa vào bên người Dạ Tinh Thần, trước giờ nàng vốn tiêu sái cũng đỏ vành mắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook