Vương Phi Cường Hãn
-
Chương 138: Tìm thấy hài tử
Trăng cuối tháng như lưỡi câu, đêm lạnh như nước.
Hoàng cung vàng son lộng lẫy dưới ánh trăng thanh lãnh, giống như được phủ thêm một tầng lụa mỏng màu bạc.
Điện các trùng điệp sâu thẳm, hành lang uốn khúc quanh co. Ngự hoa viên, trăm loại hoa đắm mình trong làn gió đêm, nhẹ nhàng nhảy múa.
Ngự tiền thị vệ mặc giáp bạc cầm ngân thương trong tay, xếp thành hàng đi tuần tra.
Khi đội ngũ tuần tra đổi ca thì vài đạo bóng dáng màu đen bay qua thành cung cao cao, hướng vào bên trong hoàng cung.
Mấy đạo nhân ảnh như quỷ mị lướt qua chớp nhoáng giữa rừng cây che phủ.
“Các ngươi có thấy bóng dáng nào không?”
Ngự tiền thị vệ Giáp dừng lại, quay đầu lại hỏi mấy thị vệ khác. Kỳ quái, hắn dường như nhìn thấy mấy bóng đen từ bên kia đi đến.
“Bóng dáng?” Thị vệ khác nhìn bốn phía xung quanh, quay lại lắc đầu, “Không có a.”
“Có phải ngươi hoa mắt rồi không?” Một thị vệ trong đó hỏi thị vệ Giáp.
“Hoa mắt à?” Thị vệ Giáp dụi dụi mắt, bốn phía thật sự là một mảnh yên tĩnh.
“Có lẽ a.” Lắc lắc đầu.
Đội ngũ thị vệ lại tiếp tục tiến về phía trước, tiếp tục tuần tra hoàng cung.
Chờ đội ngũ thị vệ đi xa, mấy đạo nhân ảnh trong rừng cây mới đứng lên.
“Người thị vệ kia có cảm giác thật nhạy bén.” Thu Triệu Ảnh vuốt cằm, nhìn bóng lưng thị vệ Giáp nói.
Tả Quân Mạc mím môi không nói, ánh mắt nhìn ra bốn phía. Hoàng cung rộng lớn như thế, hai đứa nhỏ rốt cuộc đang ở đâu?
“Hiện tại đi về phương hướng nào?” Bắc Tiểu Lôi hỏi, một bộ y phục dạ hành màu đen bao bọc lấy thân hình mảnh mai của nàng, khăn che mặt che đi khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, lại không che được đôi mắt đen sáng ngời kia. Dưới ánh trăng thanh lãnh, đôi mắt ấy càng thêm rạng rỡ tỏa sáng.
Đôi mắt sáng của Dạ Tinh Thần nhìn ra bốn phía, còn thật sự chưa rõ ràng. Hắn thu hồi ánh mắt rơi xuống trên người Bắc Tiểu Lôi, nhìn thấy Kim sí điểu đứng ở trên vai nàng. Đôi mắt thâm thúy phát sáng, có chủ ý.
“Lôi Nhi, muốn tìm Tinh Nhi, Nguyệt Nhi, còn phải dựa vào nàng.”
“Ta?” Bắc Tiểu Lôi chỉ vào mình, cảm thấy không hiểu ra sao, “Ta làm sao có thể biết được bọn nhỏ đang ở đâu chứ?” Nếu như nàng biết, thì đã sớm đi tìm hai đứa bé trở về rồi.
“Nàng không biết, nhưng nó biết.” Dạ Tinh Thần ném ánh mắt lên trên người Kim sí điểu.
“Tiểu Kim?” Bắc Tiểu Lôi nhìn vào Kim sí điểu đang mở to đôi bích mâu sâu thẳm, mở trừng hai mắt, vẫn còn chưa hiểu rõ.
“Vương gia chính là nói để Kim sí điểu theo mùi hương đi tìm bọn nhỏ?” Tả Quân Mạc nhíu mày, nhàn nhạt hỏi.
“Đúng vậy.” Dạ Tinh Thần gật gật đầu, “So với việc chúng ta mù quáng tìm kiếm, không bằng đem đồ Tinh Nhi, Nguyệt Nhi đã dùng qua cho Tiểu Kim ngửi thử, có lẽ nó có thể dựa theo mùi đó mà tìm được bọn nhỏ.”
“Ta chỉ nghe nói khứu giác của chó rất linh mẫn, chưa từng nghe qua khứu giác của chim cũng lợi hại.”
Bắc Tiểu Lôi nghe thấy lời hai người nói, nhịn không được đứng ở một bên nói thầm. Con ngươi nhìn Kim sí điểu, sao lại không phát hiện ra Tiểu Kim cũng có bản lĩnh tìm người nhỉ?
“Nếu như là loài chim tầm thường, tự nhiên là không có khả năng đó. Nhưng Tiểu Kim thông minh linh hoạt như vậy, không ngại thử một lần.” Dạ Tinh Thần nhấc môi nói, bọn họ mù quáng tìm kiếm chẳng những tỷ lệ tìm được rất thấp, hơn nữa còn rất dễ bị bại lộ.
“Có lẽ có thể thử một lần.” Thu Triệu Ảnh gật đầu.
“Vậy được rồi.” Bắc Tiểu Lôi để Tiểu Kim ở trên tay, mực đồng cùng bích mâu nhìn nhau, khẽ cúi đầu, nhẹ giọng nói với nó.
“Tiểu Kim, hiện tại ngươi đi tìm Nguyệt Nhi, Tinh Nhi giúp chúng ta được không?”
Đôi bích đồng của Kim sí điểu chớp chớp, giống như đang trả lời lại Bắc Tiểu Lôi vậy.
Mấy người thấy thế đều nhẹ nhàng thở ra, Bắc Tiểu Lôi lấy từ trên người ra một con rối nhỏ mà Nguyệt Nhi hay chơi quơ ở trước chóp mũi của Kim sí điểu.
Kim sí điểu gật gù, chợt động đôi cánh màu vàng, bay đi.
Bóng cây lay động, đám người Bắc Tiểu Lôi núp ở trong rừng cây rậm rạp, cùng chờ đợi Kim sí điểu trở về.
Ước chừng sau một nén hương, bóng hình màu vàng bay trở về, đậu ở trên tay Bắc Tiểu Lôi.
Mấy người đều chờ mong nhìn Kim sí điểu, hi vọng nó mang tin tức tốt về.
“Tiểu Kim tìm được bọn nhỏ Nguyệt Nhi rồi sao?”
Bắc Tiểu Lôi đè nén kích động trong lòng, nhẹ giọng hỏi Kim sí điểu.
Kim sí điểu vỗ vỗ cánh, hướng về một phương hướng chậm rãi bay đi.
Mấy người nhìn nhau, thi triển khinh công bay theo.
Một lúc sau, Kim sí điểu dẫn mấy người tới một cung viện u tĩnh. Ao sen bậc thềm ngọc, hương hoa quanh quẩn.
Đám người Bắc Tiểu Lôi phát hiện một đội thị vệ trông chừng ngoài cửa sổ, mấy người đưa mắt nhìn nhau, trao đổi chủ ý trong mắt.
Thu Triệu Ảnh nói nhỏ vào lỗ tai của thị vệ phía sau, Dạ Tinh Thần, Tả Quân Mạc cũng phân phó cho thị vệ của mình.
Mấy đạo nhân ảnh gật đầu, hướng về bên kia chạy đi.
“Ai?” Thị vệ thấy mấy bóng đen, quả nhiên bị dẫn đi, Bắc Tiểu Lôi chờ cơ hội chạy vào trong cung điện.
Trong điện dưới ánh nến, màn lụa khẽ động. Trên chiếc giường ngà voi tinh xảo, hai đứa bé đang dựa vào nhau, ngủ say sưa.
Bắc Tiểu Lôi nhìn thấy hai đứa nhỏ thì rất hưng phấn, cũng thở phào nhẹ nhõm, may mắn bọn nhỏ đều khỏe mạnh. Đến gần bên giường, khẽ vén màn lụa lên, lại không ngờ Tả Hữu Tinh bỗng nhiên mở mắt ra.
“Mẫu thân?!”
Hoàng cung vàng son lộng lẫy dưới ánh trăng thanh lãnh, giống như được phủ thêm một tầng lụa mỏng màu bạc.
Điện các trùng điệp sâu thẳm, hành lang uốn khúc quanh co. Ngự hoa viên, trăm loại hoa đắm mình trong làn gió đêm, nhẹ nhàng nhảy múa.
Ngự tiền thị vệ mặc giáp bạc cầm ngân thương trong tay, xếp thành hàng đi tuần tra.
Khi đội ngũ tuần tra đổi ca thì vài đạo bóng dáng màu đen bay qua thành cung cao cao, hướng vào bên trong hoàng cung.
Mấy đạo nhân ảnh như quỷ mị lướt qua chớp nhoáng giữa rừng cây che phủ.
“Các ngươi có thấy bóng dáng nào không?”
Ngự tiền thị vệ Giáp dừng lại, quay đầu lại hỏi mấy thị vệ khác. Kỳ quái, hắn dường như nhìn thấy mấy bóng đen từ bên kia đi đến.
“Bóng dáng?” Thị vệ khác nhìn bốn phía xung quanh, quay lại lắc đầu, “Không có a.”
“Có phải ngươi hoa mắt rồi không?” Một thị vệ trong đó hỏi thị vệ Giáp.
“Hoa mắt à?” Thị vệ Giáp dụi dụi mắt, bốn phía thật sự là một mảnh yên tĩnh.
“Có lẽ a.” Lắc lắc đầu.
Đội ngũ thị vệ lại tiếp tục tiến về phía trước, tiếp tục tuần tra hoàng cung.
Chờ đội ngũ thị vệ đi xa, mấy đạo nhân ảnh trong rừng cây mới đứng lên.
“Người thị vệ kia có cảm giác thật nhạy bén.” Thu Triệu Ảnh vuốt cằm, nhìn bóng lưng thị vệ Giáp nói.
Tả Quân Mạc mím môi không nói, ánh mắt nhìn ra bốn phía. Hoàng cung rộng lớn như thế, hai đứa nhỏ rốt cuộc đang ở đâu?
“Hiện tại đi về phương hướng nào?” Bắc Tiểu Lôi hỏi, một bộ y phục dạ hành màu đen bao bọc lấy thân hình mảnh mai của nàng, khăn che mặt che đi khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, lại không che được đôi mắt đen sáng ngời kia. Dưới ánh trăng thanh lãnh, đôi mắt ấy càng thêm rạng rỡ tỏa sáng.
Đôi mắt sáng của Dạ Tinh Thần nhìn ra bốn phía, còn thật sự chưa rõ ràng. Hắn thu hồi ánh mắt rơi xuống trên người Bắc Tiểu Lôi, nhìn thấy Kim sí điểu đứng ở trên vai nàng. Đôi mắt thâm thúy phát sáng, có chủ ý.
“Lôi Nhi, muốn tìm Tinh Nhi, Nguyệt Nhi, còn phải dựa vào nàng.”
“Ta?” Bắc Tiểu Lôi chỉ vào mình, cảm thấy không hiểu ra sao, “Ta làm sao có thể biết được bọn nhỏ đang ở đâu chứ?” Nếu như nàng biết, thì đã sớm đi tìm hai đứa bé trở về rồi.
“Nàng không biết, nhưng nó biết.” Dạ Tinh Thần ném ánh mắt lên trên người Kim sí điểu.
“Tiểu Kim?” Bắc Tiểu Lôi nhìn vào Kim sí điểu đang mở to đôi bích mâu sâu thẳm, mở trừng hai mắt, vẫn còn chưa hiểu rõ.
“Vương gia chính là nói để Kim sí điểu theo mùi hương đi tìm bọn nhỏ?” Tả Quân Mạc nhíu mày, nhàn nhạt hỏi.
“Đúng vậy.” Dạ Tinh Thần gật gật đầu, “So với việc chúng ta mù quáng tìm kiếm, không bằng đem đồ Tinh Nhi, Nguyệt Nhi đã dùng qua cho Tiểu Kim ngửi thử, có lẽ nó có thể dựa theo mùi đó mà tìm được bọn nhỏ.”
“Ta chỉ nghe nói khứu giác của chó rất linh mẫn, chưa từng nghe qua khứu giác của chim cũng lợi hại.”
Bắc Tiểu Lôi nghe thấy lời hai người nói, nhịn không được đứng ở một bên nói thầm. Con ngươi nhìn Kim sí điểu, sao lại không phát hiện ra Tiểu Kim cũng có bản lĩnh tìm người nhỉ?
“Nếu như là loài chim tầm thường, tự nhiên là không có khả năng đó. Nhưng Tiểu Kim thông minh linh hoạt như vậy, không ngại thử một lần.” Dạ Tinh Thần nhấc môi nói, bọn họ mù quáng tìm kiếm chẳng những tỷ lệ tìm được rất thấp, hơn nữa còn rất dễ bị bại lộ.
“Có lẽ có thể thử một lần.” Thu Triệu Ảnh gật đầu.
“Vậy được rồi.” Bắc Tiểu Lôi để Tiểu Kim ở trên tay, mực đồng cùng bích mâu nhìn nhau, khẽ cúi đầu, nhẹ giọng nói với nó.
“Tiểu Kim, hiện tại ngươi đi tìm Nguyệt Nhi, Tinh Nhi giúp chúng ta được không?”
Đôi bích đồng của Kim sí điểu chớp chớp, giống như đang trả lời lại Bắc Tiểu Lôi vậy.
Mấy người thấy thế đều nhẹ nhàng thở ra, Bắc Tiểu Lôi lấy từ trên người ra một con rối nhỏ mà Nguyệt Nhi hay chơi quơ ở trước chóp mũi của Kim sí điểu.
Kim sí điểu gật gù, chợt động đôi cánh màu vàng, bay đi.
Bóng cây lay động, đám người Bắc Tiểu Lôi núp ở trong rừng cây rậm rạp, cùng chờ đợi Kim sí điểu trở về.
Ước chừng sau một nén hương, bóng hình màu vàng bay trở về, đậu ở trên tay Bắc Tiểu Lôi.
Mấy người đều chờ mong nhìn Kim sí điểu, hi vọng nó mang tin tức tốt về.
“Tiểu Kim tìm được bọn nhỏ Nguyệt Nhi rồi sao?”
Bắc Tiểu Lôi đè nén kích động trong lòng, nhẹ giọng hỏi Kim sí điểu.
Kim sí điểu vỗ vỗ cánh, hướng về một phương hướng chậm rãi bay đi.
Mấy người nhìn nhau, thi triển khinh công bay theo.
Một lúc sau, Kim sí điểu dẫn mấy người tới một cung viện u tĩnh. Ao sen bậc thềm ngọc, hương hoa quanh quẩn.
Đám người Bắc Tiểu Lôi phát hiện một đội thị vệ trông chừng ngoài cửa sổ, mấy người đưa mắt nhìn nhau, trao đổi chủ ý trong mắt.
Thu Triệu Ảnh nói nhỏ vào lỗ tai của thị vệ phía sau, Dạ Tinh Thần, Tả Quân Mạc cũng phân phó cho thị vệ của mình.
Mấy đạo nhân ảnh gật đầu, hướng về bên kia chạy đi.
“Ai?” Thị vệ thấy mấy bóng đen, quả nhiên bị dẫn đi, Bắc Tiểu Lôi chờ cơ hội chạy vào trong cung điện.
Trong điện dưới ánh nến, màn lụa khẽ động. Trên chiếc giường ngà voi tinh xảo, hai đứa bé đang dựa vào nhau, ngủ say sưa.
Bắc Tiểu Lôi nhìn thấy hai đứa nhỏ thì rất hưng phấn, cũng thở phào nhẹ nhõm, may mắn bọn nhỏ đều khỏe mạnh. Đến gần bên giường, khẽ vén màn lụa lên, lại không ngờ Tả Hữu Tinh bỗng nhiên mở mắt ra.
“Mẫu thân?!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook