Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y
-
Chương 761
Ngự hoa viên.
Cho cung nhân lui xuống, Tần Duyệt Liễu chậm rãi đến gần: “Tỷ tỷ, ta biết rõ tỷ còn thanh tỉnh.”
Cung nhân đặt Tần Tự Tuyết ở trên mặt ghế đá ở ngự hoa viên, thấy nàng ta dựa vào bàn đá, Tần Duyệt Liễu cũng ngồi xuống bên phía đối diện của bàn đá: “Tỷ có thể lừa gạt được người bên ngoài nhưng lại không thể lừa được ta đâu.”
“Có lẽ đến người bên ngoài tử cũng không thể lừa được ấy chứ.”
Thân thể Tần Tự Tuyết cứng đờ, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn nàng ta: “Muội muội, rốt cuộc là muội muốn làm cái gì?”.
“Từ sau khi muội từ Huy Thành trở về, thì oán hận rất sâu với ta, những năm gần đây cũng chưa từng sống hòa hảo với ta.”
Nàng ta chăm chú nhìn Tần Duyệt Liễu: “Ta và muội là tỷ muội ruột thịt, chẳng lẽ cùi trỏ của muội lại quay về phía bên ngoài hay sao?”
Tân Duyệt Liễu không nói gì, chỉ im lặng chìm chằm chằm vào nàng ta.
Ánh mắt kia lạnh lùng đến đáng sợ, nhìn đến mức trong lòng Tần Tự Tuyết cũng sinh ra sợ hãi, nàng ta không nhịn được nói tiếp: “Lúc này muội ngắn ta lại là có chuyện gì sao?”
Nàng ta còn phải giả bộ hôm mê bất tỉnh, nhanh chóng trở về tam vương phủ đấy.
“Khuôn mặt này của tỷ tỷ thật đúng là đáng tiếc.”
Lúc này Tần Duyệt Liễu mới chậm rãi nói: “Ở kinh thành có ai không biết tỷ tỷ lớn lên có tướng mạo xinh đẹp chứ?”
Không dịu dàng giống như Tần Tự Tuyết, ngũ quan của Tần Duyệt Liễu mang vài phần khí khái hào hùng.
Nàng ta chống lên má, cười như không cười nhìn Tần Tự Tuyết: “Nhưng mà qua đêm nay, mặt mũi này của tỷ tỷ sợ rằng đã ném đầy kinh thành rồi, ta cũng khổ sở thay tỷ đấy.”
Sắc mặt Tần Tự Tuyết trắng bệnh: “Rốt cuộc là muội muốn nói cái gì?”
“Cũng không có gì, chỉ là không phải lúc trước tỷ tỷ đã nói với ta Minh Vương Phi đến quả trứng cũng không để được hay sao?”
Tần Duyệt Liễu nhẹ nhàng lắc đầu, mỉm cười nói: “Thực tế, người ta không chỉ để được trứng mà còn đẻ được quả trứng vàng đấy! Đây chính là hoàng trưởng tốn điện hạ tôn quý có một không hai đấy.”
“Ta cảm thấy tiếc hận thay cho tỷ tỷ, gả cho tam vương gia lâu như vậy, cố gắng lâu như vậy, nhưng chỉ sinh được hai đứa con gái…”
Nói xong, nàng ta nở nụ cười trầm thấp: “Nhưng mà tỷ tỷ cũng không cần khổ sở.”
“Không phải tỷ còn hai đứa con gái hay sao?”
Lời nói này không khác gì một cây gai đâm vào trong tim của Tần Tự Tuyết.
Nàng ta đúng là có hai đứa con gái.
Nhưng cho tới bây giờ hai đứa con gái này cũng không phải áo giáp của nàng ta.
Không giống như Vân Quán Ninh, trong tay còn nắm một lá bài là hoảng trưởng tốn điện hạ.
“Sở dĩ ta đuổi theo chỉ là vì muốn an ủi tỷ tỷ mà thôi! Tuy tỷ không sinh được hoảng trưởng tốn điện hạ, nhưng lại sinh ra được hai đứa con gái, về số lượng người thì tỷ đã có thể vượt qua được Minh Vương Phi rồi.”
Nghe đến đây Tần Duyệt Liễu thật đúng là đang an ủi nàng ta.
Tần Tự Tuyết bán tín bán nghi nhìn chằm chằm vào nàng ta.
Lời an ủi này, sao nghe cứ thấy là lạ nhỉ?
“Bây giờ Minh Vương Phủ vượt lên trước khi có hoàng trưởng tốn điện hạ, nhưng tỷ cũng không cần sốt ruột. Đợi tam vương gia trở về thì tỷ có thể vượt lên bằng cách sinh hoàng tôn thứ hai. Mặc dù không tôn quý bằng hoàng trưởng tốn nhưng cũng là hoàng tôn, đúng không?”
Tần Duyệt Liễu tiếp tục nói: “Chẳng qua là Sở Vương Phi bên kia…”
Nàng ta cười cười nói tiếp: “Đây cũng phải là vấn đề, chỉ là tam vương gia bị phái đi trông coi Núi Tây Hương, cũng không biết khi nào mới có thể trở lại kinh. ”
“Nhỡ không may là mười năm tám năm thì…”
Tần Duyệt Liễu thở dài một hơi: “Huống hồ ta còn nghe nói Vân Trắc Phi cũng đi theo tới núi Tây Hương.”
“Nói không chừng khi hai người bọn họ hồi kinh lại mang theo một đám con nít trở về. Đến lúc đó ta phải chúc mừng tỷ tỷ có thể làm mẫu thân của nhiều đứa trẻ như vậy đấy.”
Tần Tự Tuyết: “…”
Bây giờ thì nàng ta đã nghe hiểu, Tần Duyệt Liễu đến an ủi người khác đây sao?
Rõ ràng là vội vàng tới xát muối lên vết thương của nàng ta đây mà.
Biết rõ nàng ta đau ở đâu, nên tìm đúng vị trí đó, hung hăng giẫm lên miệng vết thương của nàng ta.
“Ngươi im miệng.”
Cho cung nhân lui xuống, Tần Duyệt Liễu chậm rãi đến gần: “Tỷ tỷ, ta biết rõ tỷ còn thanh tỉnh.”
Cung nhân đặt Tần Tự Tuyết ở trên mặt ghế đá ở ngự hoa viên, thấy nàng ta dựa vào bàn đá, Tần Duyệt Liễu cũng ngồi xuống bên phía đối diện của bàn đá: “Tỷ có thể lừa gạt được người bên ngoài nhưng lại không thể lừa được ta đâu.”
“Có lẽ đến người bên ngoài tử cũng không thể lừa được ấy chứ.”
Thân thể Tần Tự Tuyết cứng đờ, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn nàng ta: “Muội muội, rốt cuộc là muội muốn làm cái gì?”.
“Từ sau khi muội từ Huy Thành trở về, thì oán hận rất sâu với ta, những năm gần đây cũng chưa từng sống hòa hảo với ta.”
Nàng ta chăm chú nhìn Tần Duyệt Liễu: “Ta và muội là tỷ muội ruột thịt, chẳng lẽ cùi trỏ của muội lại quay về phía bên ngoài hay sao?”
Tân Duyệt Liễu không nói gì, chỉ im lặng chìm chằm chằm vào nàng ta.
Ánh mắt kia lạnh lùng đến đáng sợ, nhìn đến mức trong lòng Tần Tự Tuyết cũng sinh ra sợ hãi, nàng ta không nhịn được nói tiếp: “Lúc này muội ngắn ta lại là có chuyện gì sao?”
Nàng ta còn phải giả bộ hôm mê bất tỉnh, nhanh chóng trở về tam vương phủ đấy.
“Khuôn mặt này của tỷ tỷ thật đúng là đáng tiếc.”
Lúc này Tần Duyệt Liễu mới chậm rãi nói: “Ở kinh thành có ai không biết tỷ tỷ lớn lên có tướng mạo xinh đẹp chứ?”
Không dịu dàng giống như Tần Tự Tuyết, ngũ quan của Tần Duyệt Liễu mang vài phần khí khái hào hùng.
Nàng ta chống lên má, cười như không cười nhìn Tần Tự Tuyết: “Nhưng mà qua đêm nay, mặt mũi này của tỷ tỷ sợ rằng đã ném đầy kinh thành rồi, ta cũng khổ sở thay tỷ đấy.”
Sắc mặt Tần Tự Tuyết trắng bệnh: “Rốt cuộc là muội muốn nói cái gì?”
“Cũng không có gì, chỉ là không phải lúc trước tỷ tỷ đã nói với ta Minh Vương Phi đến quả trứng cũng không để được hay sao?”
Tần Duyệt Liễu nhẹ nhàng lắc đầu, mỉm cười nói: “Thực tế, người ta không chỉ để được trứng mà còn đẻ được quả trứng vàng đấy! Đây chính là hoàng trưởng tốn điện hạ tôn quý có một không hai đấy.”
“Ta cảm thấy tiếc hận thay cho tỷ tỷ, gả cho tam vương gia lâu như vậy, cố gắng lâu như vậy, nhưng chỉ sinh được hai đứa con gái…”
Nói xong, nàng ta nở nụ cười trầm thấp: “Nhưng mà tỷ tỷ cũng không cần khổ sở.”
“Không phải tỷ còn hai đứa con gái hay sao?”
Lời nói này không khác gì một cây gai đâm vào trong tim của Tần Tự Tuyết.
Nàng ta đúng là có hai đứa con gái.
Nhưng cho tới bây giờ hai đứa con gái này cũng không phải áo giáp của nàng ta.
Không giống như Vân Quán Ninh, trong tay còn nắm một lá bài là hoảng trưởng tốn điện hạ.
“Sở dĩ ta đuổi theo chỉ là vì muốn an ủi tỷ tỷ mà thôi! Tuy tỷ không sinh được hoảng trưởng tốn điện hạ, nhưng lại sinh ra được hai đứa con gái, về số lượng người thì tỷ đã có thể vượt qua được Minh Vương Phi rồi.”
Nghe đến đây Tần Duyệt Liễu thật đúng là đang an ủi nàng ta.
Tần Tự Tuyết bán tín bán nghi nhìn chằm chằm vào nàng ta.
Lời an ủi này, sao nghe cứ thấy là lạ nhỉ?
“Bây giờ Minh Vương Phủ vượt lên trước khi có hoàng trưởng tốn điện hạ, nhưng tỷ cũng không cần sốt ruột. Đợi tam vương gia trở về thì tỷ có thể vượt lên bằng cách sinh hoàng tôn thứ hai. Mặc dù không tôn quý bằng hoàng trưởng tốn nhưng cũng là hoàng tôn, đúng không?”
Tần Duyệt Liễu tiếp tục nói: “Chẳng qua là Sở Vương Phi bên kia…”
Nàng ta cười cười nói tiếp: “Đây cũng phải là vấn đề, chỉ là tam vương gia bị phái đi trông coi Núi Tây Hương, cũng không biết khi nào mới có thể trở lại kinh. ”
“Nhỡ không may là mười năm tám năm thì…”
Tần Duyệt Liễu thở dài một hơi: “Huống hồ ta còn nghe nói Vân Trắc Phi cũng đi theo tới núi Tây Hương.”
“Nói không chừng khi hai người bọn họ hồi kinh lại mang theo một đám con nít trở về. Đến lúc đó ta phải chúc mừng tỷ tỷ có thể làm mẫu thân của nhiều đứa trẻ như vậy đấy.”
Tần Tự Tuyết: “…”
Bây giờ thì nàng ta đã nghe hiểu, Tần Duyệt Liễu đến an ủi người khác đây sao?
Rõ ràng là vội vàng tới xát muối lên vết thương của nàng ta đây mà.
Biết rõ nàng ta đau ở đâu, nên tìm đúng vị trí đó, hung hăng giẫm lên miệng vết thương của nàng ta.
“Ngươi im miệng.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook