Vương Phi Bỏ Chạy, Vương Gia Như Hình Với Bóng
-
Chương 3: Vào thành ta liền đem giải dược cho ngươi
Nam Cung Diệu chỉ lạnh lùng nhìn Phong không trả lời. Nếu ngay cả chút độc này cũng có thể làm khó hắn, thì khẳng định hắn đã mất vài mạng rồi.
Có lẽ hắn nên đổi người nào hiểu hắn một chút ở lại bên cạnh hầu hạ thôi.
Lôi Phong ngạc nhiên, hắn như thế nào lại quên mất chủ tử nhà mình chưa bao giờ làm chuyện mà bản thân đã kiểm soát được tất cả.
“Yên tâm đi, chỉ cần vào thành, ta sẽ đưa giải dược cho vương gia các ngươi, thuốc này chẳng qua chỉ dùng để bảo toàn tính mạng cho ta mà thôi, ta cũng không có ý định giết hắn. ” Hạ Thanh Vận buông Nam Cung Diệu ra. Viên thuốc kia được làm từ dược liệu nàng tìm được trong rừng suốt ba ngày nay, hiệu quả mặc dù kém, nhưng dùng trong trường hợp này thì vẫn có thể.
“Đi đánh xe!” Sau khi được thả ra, Nam Cung Diệu làm như cái gì cũng chưa xảy ra, dáng vẻ bình thường ra lệnh.
Hạ Thanh Vận ngồi xuống, tay âm thầm run run một chút, nếu như muộn một giây, nàng nhất định sẽ bởi vì thoát lực ( ý là vô lực ấy, chị này thân thể đang yếu) mà bị bắt.
Nhưng nàng không biết ngay lúc tay nàng run lên, Nam Cung Diệu ánh mắt vừa vặn rơi trên tay nàng, Nam Cung Diệu trong mắt một tia hiểu rõ thoáng hiện, lại không có chút phá.
Gặp trên mặt bàn có chút điểm tâm, Hạ Thanh Vận không chút khách khí cầm lên ăn, vừa mới vật lộn vài cái đã tiêu hao của nàng không ít thể lực, nàng cần ăn cái gì đó để bồi bổ lại.
Nhìn thấy dáng vẻ ăn như chết đói của Hạ Thanh Vận, Nam Cung Diệu nhíu mày, chuyển động cái ly trong tay, không biết suy nghĩ cái gì, ám quang bên trong đôi phương mâu lấp lóe chói mắt dị thường.
Hạ Thanh Vận vừa ăn điểm tâm, vừa quan sát Nam Cung Diệu, đều nói khi nam nhân tập trung làm gì đó là lúc hấp dẫn người nhất, quả thực là không sai chút nào.
Bộ y phục hoa lệ, thân hình cao ngất, khí chất ưu nhã, Nam Cung Diệu này vốn đã cực đẹp, giờ lại thêm cái bộ dáng nghiêm túc suy nghĩ gì đó lại làm hắn tăng thêm một phần cảm giác thần bí cuốn hút.
“Ta có thành ý như vậy, nàng có thể nói tên của mình ra không?” Nam Cung Diệu phát hiện, hắn bị cản xe, bị uy hiếp nửa ngày, thế mà không biết tên của người nào đó.
Hạ Thanh Vận phòng bị nhìn Nam Cung Diệu, đừng là hắn muốn hỏi tên để sau này tìm tới tính sổ đấy chứ?!
“Như thế nào? Không dám nói sao? Sợ trả thù? Bổn vương không có âm hiểm như vậy, sẽ không tới giết nàng. Nếu như sợ, có thể không nói.” Nam Cung Diệu liếc một cái liền nhìn ra được sự phòng bị trong mắt Hạ Thanh Vận, sắc mặt lập tức không vui.
“Hạ Thanh Vận” Phép khích tướng? Nàng còn lâu mới lọt hố! Chỉ là cái “mỹ danh” bên ngoài của cái thân thể này thì chỉ sợ dù nàng không nói, thì với thế lực của Nam Cung Diệu chắc chắn điều tra liền biết, nàng cần gì phải che che giấu giấu!
Nam Cung Diệu ánh mắt híp lại, hắn làm thế nào cũng không có biện pháp đem người con gái trước mắt này so sáng với nữ nhân nhát gan nhu nhược, đố kỵ thành tính kia.
Chẳng lẽ nàng không biết nếu nói cho hắn biết tên của nàng, hay cho dù là không muốn nói, lấy tên giả khác lừa gạt hắn cũng được, cần gì dùng cái tên có tiếng xấu lan xa này, làm cho người ta vừa nghe liền biết là giả.
“Nam Cung Diệu, tên bổn vương.” Nếu nàng đã cố ý giấu giếm thì bổn vương cũng sẽ không hỏi, về cho người điều tra là được.
“Ta biết rõ ngươi là Diệu vương.” Hạ Thanh Vận liếc Nam Cung Diệu một cái. Thật sự là làm chuyện thừa, nếu không biết rõ thân phận của hắn, như thế nào lại đi cản xe ngựa của hắn!?
Lần này, Nam Cung Diệu không đáp lại nàng, chỉ nâng chung trà lên điềm nhiên uống.
“Nhàm chán!” Nam Cung Diệu đột nhiên không đếm xỉa, làm cho nàng có chút không thích ứng.
Dứt lời, xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, tiếng đánh nhau từ bên ngoài truyền đến, Nam Cung Diệu ánh mắt tối sầm lại, sắc mặt âm trầm. Hóa ra còn có vài người không biết chữ “chết” viết như thế nào!
Hạ Thanh Vận sắc mặt cũng tối sầm, không phải chỉ là đi nhờ xe thôi sao, có cần phải gian nan trắc trở như vậy không? Hay là nên nói nàng cùng sát thủ vừa có duyên phận vừa có thù đi? Nàng mới xuyên đến ba ngày liền gặp được hai đám người sát thủ, xác suất này thật sự là khiến người ta kinh ngạc a!
Có lẽ hắn nên đổi người nào hiểu hắn một chút ở lại bên cạnh hầu hạ thôi.
Lôi Phong ngạc nhiên, hắn như thế nào lại quên mất chủ tử nhà mình chưa bao giờ làm chuyện mà bản thân đã kiểm soát được tất cả.
“Yên tâm đi, chỉ cần vào thành, ta sẽ đưa giải dược cho vương gia các ngươi, thuốc này chẳng qua chỉ dùng để bảo toàn tính mạng cho ta mà thôi, ta cũng không có ý định giết hắn. ” Hạ Thanh Vận buông Nam Cung Diệu ra. Viên thuốc kia được làm từ dược liệu nàng tìm được trong rừng suốt ba ngày nay, hiệu quả mặc dù kém, nhưng dùng trong trường hợp này thì vẫn có thể.
“Đi đánh xe!” Sau khi được thả ra, Nam Cung Diệu làm như cái gì cũng chưa xảy ra, dáng vẻ bình thường ra lệnh.
Hạ Thanh Vận ngồi xuống, tay âm thầm run run một chút, nếu như muộn một giây, nàng nhất định sẽ bởi vì thoát lực ( ý là vô lực ấy, chị này thân thể đang yếu) mà bị bắt.
Nhưng nàng không biết ngay lúc tay nàng run lên, Nam Cung Diệu ánh mắt vừa vặn rơi trên tay nàng, Nam Cung Diệu trong mắt một tia hiểu rõ thoáng hiện, lại không có chút phá.
Gặp trên mặt bàn có chút điểm tâm, Hạ Thanh Vận không chút khách khí cầm lên ăn, vừa mới vật lộn vài cái đã tiêu hao của nàng không ít thể lực, nàng cần ăn cái gì đó để bồi bổ lại.
Nhìn thấy dáng vẻ ăn như chết đói của Hạ Thanh Vận, Nam Cung Diệu nhíu mày, chuyển động cái ly trong tay, không biết suy nghĩ cái gì, ám quang bên trong đôi phương mâu lấp lóe chói mắt dị thường.
Hạ Thanh Vận vừa ăn điểm tâm, vừa quan sát Nam Cung Diệu, đều nói khi nam nhân tập trung làm gì đó là lúc hấp dẫn người nhất, quả thực là không sai chút nào.
Bộ y phục hoa lệ, thân hình cao ngất, khí chất ưu nhã, Nam Cung Diệu này vốn đã cực đẹp, giờ lại thêm cái bộ dáng nghiêm túc suy nghĩ gì đó lại làm hắn tăng thêm một phần cảm giác thần bí cuốn hút.
“Ta có thành ý như vậy, nàng có thể nói tên của mình ra không?” Nam Cung Diệu phát hiện, hắn bị cản xe, bị uy hiếp nửa ngày, thế mà không biết tên của người nào đó.
Hạ Thanh Vận phòng bị nhìn Nam Cung Diệu, đừng là hắn muốn hỏi tên để sau này tìm tới tính sổ đấy chứ?!
“Như thế nào? Không dám nói sao? Sợ trả thù? Bổn vương không có âm hiểm như vậy, sẽ không tới giết nàng. Nếu như sợ, có thể không nói.” Nam Cung Diệu liếc một cái liền nhìn ra được sự phòng bị trong mắt Hạ Thanh Vận, sắc mặt lập tức không vui.
“Hạ Thanh Vận” Phép khích tướng? Nàng còn lâu mới lọt hố! Chỉ là cái “mỹ danh” bên ngoài của cái thân thể này thì chỉ sợ dù nàng không nói, thì với thế lực của Nam Cung Diệu chắc chắn điều tra liền biết, nàng cần gì phải che che giấu giấu!
Nam Cung Diệu ánh mắt híp lại, hắn làm thế nào cũng không có biện pháp đem người con gái trước mắt này so sáng với nữ nhân nhát gan nhu nhược, đố kỵ thành tính kia.
Chẳng lẽ nàng không biết nếu nói cho hắn biết tên của nàng, hay cho dù là không muốn nói, lấy tên giả khác lừa gạt hắn cũng được, cần gì dùng cái tên có tiếng xấu lan xa này, làm cho người ta vừa nghe liền biết là giả.
“Nam Cung Diệu, tên bổn vương.” Nếu nàng đã cố ý giấu giếm thì bổn vương cũng sẽ không hỏi, về cho người điều tra là được.
“Ta biết rõ ngươi là Diệu vương.” Hạ Thanh Vận liếc Nam Cung Diệu một cái. Thật sự là làm chuyện thừa, nếu không biết rõ thân phận của hắn, như thế nào lại đi cản xe ngựa của hắn!?
Lần này, Nam Cung Diệu không đáp lại nàng, chỉ nâng chung trà lên điềm nhiên uống.
“Nhàm chán!” Nam Cung Diệu đột nhiên không đếm xỉa, làm cho nàng có chút không thích ứng.
Dứt lời, xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, tiếng đánh nhau từ bên ngoài truyền đến, Nam Cung Diệu ánh mắt tối sầm lại, sắc mặt âm trầm. Hóa ra còn có vài người không biết chữ “chết” viết như thế nào!
Hạ Thanh Vận sắc mặt cũng tối sầm, không phải chỉ là đi nhờ xe thôi sao, có cần phải gian nan trắc trở như vậy không? Hay là nên nói nàng cùng sát thủ vừa có duyên phận vừa có thù đi? Nàng mới xuyên đến ba ngày liền gặp được hai đám người sát thủ, xác suất này thật sự là khiến người ta kinh ngạc a!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook