Vương Phi Bỏ Chạy, Vương Gia Như Hình Với Bóng
-
Chương 10: Bản thái tử ở Hoàng cung chờ các ngươi!
Hạ Thanh Vận làm sao có thể để hắn thực hiện được, nàng theo quán tính nhấc chân phải đạp Nam Cung Diệu, Nam Cung Diệu nhẹ nhàng né đi, thoải mái tránh thoát được tập kích của Hạ Thanh Vận.
Một kích không thành, lúc Hạ Thanh Vận chuẩn bị động thủ lần thứ hai, Nam Cung Diệu mạnh mẽ ôm nàng vào trong ngực, duỗi tay với lấy cái chăn nhanh gọn đắp lên người nàng.
Hạ Thanh Vận muốn nổi điên lại thấy Nam Cung Diệu đưa ngón tay chạm nhẹ ở trên môi, khóe miệng lộ ra nụ cười rung động lòng người nói: “Ngoan ngoãn, đừng động, cũng không nên nói gì cả.”
Thanh âm từ tính tràn đầy mê hoặc khiến Hạ Thanh Vận trong lúc bất tri bất giác thật sự yên tĩnh trở lại.
Tiếp theo liền nghe thấy một tiếng “ầm” vang lên, sau đó chăn mền liền bị người nào đó hất ra.
Nam Cung Ly vén chăn lên liền nhìn thấy Hạ Thanh Vận đang ngây người nhìn Nam Cung Diệu, mà Nam Cung Diệu lại đang ôm chặt Hạ Thanh Vận!
Nam Cung Diệu nhìn hắn một cái, cái nhìn kia làm cho hắn trong nháy mắt cảm thấy kinh hãi, giống như ánh mắt của một con hổ đang chăm chú nhìn con mồi.
Hạ Thanh Vận xoay người thấy Nam Cung Ly thì có chút kinh ngạc, sau đó là giận dữ cực hạn.
Không khí trong lúc nhất thời ngưng trọng, giống như là nhớ tới cái gì, Nam Cung Ly vội vàng muốn đem chăn mền che lại như cũ. Nhưng vẫn muộn, lúc này hắn mới phát hiện, từ cái lúc hắn ra sức kéo chăn ra, đám binh linh ngoài cửa đã trông thấy hết rồi.
” Tất cả đều cút hết ra ngoài! Không có mệnh lệnh của bản thái tử, bất luận kẻ nào cũng không được tiến lại gần!” Nam Cung Li hiển nhiên cũng ý thức được che chăn lại đã mất tác dụng nên lập tức hạ lệnh cho bọn lính đi ra ngoài, ít nhất cũng có thể giảm bớt đi số người nhìn thấy.
Lúc này bọn lính cũng ý thức được là vừa nhìn thấy cái không nên nhìn, vừa nghe Nam Cung Ly hạ lệnh để cho bọn họ rời đi, họ vội vàng đồng loạt chạy ra ngoài không dám dừng lại một giây.
Trong nháy mắt, bên trong phòng chỉ còn lại ba người, Hạ Thanh Vận cũng chẳng thèm quan tâm Nam Cung Ly giận đến mức nào, lực kiềm chế tay nàng của Nam Cung Diệu cũng đã biến mất, nàng không tốn chút sức nào đem Nam Cung Diệu đẩy sang một bên, thản nhiên bước xuống giường, sau đó sửa sang lại y phục.
Về sau làm việc nhất định phải cẩn thận hơn nữa, nàng bây giờ còn quá yếu, hôm nay nếu Nam Cung Diệu thực sự muốn lấy mạng nàng thì nàng sớm đã chết rồi. Hiện tại sức khỏe còn chưa khôi phục, nàng không thể vội vàng được.
Nam Cung Diệu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hạ Thanh Vận, trong mắt hiện lên một nụ cười, cũng sửa sang lại y phục nhăn nhó do lúc nãy phải kìm chế nàng khỏi quẫy đạp lung tung.
“Bản thái tử chờ các ngươi ở trong cung.” Nam Cung Li liếc mắt nhìn Hạ Thanh Vận và Nam Cung Diệu một cái, cuối cùng bỏ lại những lời này, tiêu sái xoay người rời đi.
Hạ Thanh Vận cũng biết chuyện hôm nay rất nghiêm trọng. Bởi vì nàng là vị hôn thê của Thái tử Nam Cung Ly, Nam Cung Diệu là đệ đệ của Thái tử, mà nay hai người lại bị thái tử “bắt gian” tại trận, hơn nữa cũng không chỉ một người trông thấy mà là rất nhiều người! Việc này nếu như xử lý không tốt thì sẽ mang đến rất nhiều phiền toái.
Hoàng thượng tất nhiên sẽ không bỏ qua, chắc chắn rất nhanh sẽ hạ chiếu chỉ truyền nàng vào cung. Đằng nào cũng phải tiến cung, chẳng bằng nàng tự mình đến còn hơn.
“Ngươi rốt cục là muốn làm gì? Giải dược ta đã cho ngươi rồi.” Hạ Thanh Vận trừng mắt nhìn Nam Cung Diệu – kẻ đầu sỏ gây nên, nếu không phải là hắn, mọi chuyện sao có thể biến thành cái dạng này.
Chẳng lẽ hắn vẫn còn ghi hận nàng chuyện ép buộc hắn ăn độc dược? Nhưng giải dược nàng đã để tại trong xe ngựa, đường đường là một Diệu vương lại hẹp hòi như vậy sao!
“Ngươi cho rằng đem giải dược ném cho ta thì mọi chuyện đều coi như xong? Bản vương là người dễ nói chuyện như vậy sao? Chọc bản vương lại muốn chạy, nào có chuyện tốt như vậy! Về phần bản vương muốn làm gì, về sau ngươi sẽ biết.” Nam Cung Diệu càng cười nhu hòa, hơi thở lại càng phát ra tia nguy hiểm.
Nhìn vẻ mặt nguy hiểm kia của Nam Cung Diệu, da đầu Hạ Thanh Vận hoàn toàn bị tê dại, nàng cảm thấy hình như nàng đã lỡ chọc phải một ổ kiến lớn.
Hạ Thanh Vận vội vàng chạy nhanh ra khỏi phòng, nàng không muốn ở cùng một chỗ với nhân vật nguy hiểm như Nam Cung Diệu.
Nam Cung Diệu nhìn theo Hạ Thanh Vận đang cong đuôi chạy trốn, hơi thở nguy hiểm lại tăng lên vài phần, sau đó cũng đi theo.
Một kích không thành, lúc Hạ Thanh Vận chuẩn bị động thủ lần thứ hai, Nam Cung Diệu mạnh mẽ ôm nàng vào trong ngực, duỗi tay với lấy cái chăn nhanh gọn đắp lên người nàng.
Hạ Thanh Vận muốn nổi điên lại thấy Nam Cung Diệu đưa ngón tay chạm nhẹ ở trên môi, khóe miệng lộ ra nụ cười rung động lòng người nói: “Ngoan ngoãn, đừng động, cũng không nên nói gì cả.”
Thanh âm từ tính tràn đầy mê hoặc khiến Hạ Thanh Vận trong lúc bất tri bất giác thật sự yên tĩnh trở lại.
Tiếp theo liền nghe thấy một tiếng “ầm” vang lên, sau đó chăn mền liền bị người nào đó hất ra.
Nam Cung Ly vén chăn lên liền nhìn thấy Hạ Thanh Vận đang ngây người nhìn Nam Cung Diệu, mà Nam Cung Diệu lại đang ôm chặt Hạ Thanh Vận!
Nam Cung Diệu nhìn hắn một cái, cái nhìn kia làm cho hắn trong nháy mắt cảm thấy kinh hãi, giống như ánh mắt của một con hổ đang chăm chú nhìn con mồi.
Hạ Thanh Vận xoay người thấy Nam Cung Ly thì có chút kinh ngạc, sau đó là giận dữ cực hạn.
Không khí trong lúc nhất thời ngưng trọng, giống như là nhớ tới cái gì, Nam Cung Ly vội vàng muốn đem chăn mền che lại như cũ. Nhưng vẫn muộn, lúc này hắn mới phát hiện, từ cái lúc hắn ra sức kéo chăn ra, đám binh linh ngoài cửa đã trông thấy hết rồi.
” Tất cả đều cút hết ra ngoài! Không có mệnh lệnh của bản thái tử, bất luận kẻ nào cũng không được tiến lại gần!” Nam Cung Li hiển nhiên cũng ý thức được che chăn lại đã mất tác dụng nên lập tức hạ lệnh cho bọn lính đi ra ngoài, ít nhất cũng có thể giảm bớt đi số người nhìn thấy.
Lúc này bọn lính cũng ý thức được là vừa nhìn thấy cái không nên nhìn, vừa nghe Nam Cung Ly hạ lệnh để cho bọn họ rời đi, họ vội vàng đồng loạt chạy ra ngoài không dám dừng lại một giây.
Trong nháy mắt, bên trong phòng chỉ còn lại ba người, Hạ Thanh Vận cũng chẳng thèm quan tâm Nam Cung Ly giận đến mức nào, lực kiềm chế tay nàng của Nam Cung Diệu cũng đã biến mất, nàng không tốn chút sức nào đem Nam Cung Diệu đẩy sang một bên, thản nhiên bước xuống giường, sau đó sửa sang lại y phục.
Về sau làm việc nhất định phải cẩn thận hơn nữa, nàng bây giờ còn quá yếu, hôm nay nếu Nam Cung Diệu thực sự muốn lấy mạng nàng thì nàng sớm đã chết rồi. Hiện tại sức khỏe còn chưa khôi phục, nàng không thể vội vàng được.
Nam Cung Diệu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hạ Thanh Vận, trong mắt hiện lên một nụ cười, cũng sửa sang lại y phục nhăn nhó do lúc nãy phải kìm chế nàng khỏi quẫy đạp lung tung.
“Bản thái tử chờ các ngươi ở trong cung.” Nam Cung Li liếc mắt nhìn Hạ Thanh Vận và Nam Cung Diệu một cái, cuối cùng bỏ lại những lời này, tiêu sái xoay người rời đi.
Hạ Thanh Vận cũng biết chuyện hôm nay rất nghiêm trọng. Bởi vì nàng là vị hôn thê của Thái tử Nam Cung Ly, Nam Cung Diệu là đệ đệ của Thái tử, mà nay hai người lại bị thái tử “bắt gian” tại trận, hơn nữa cũng không chỉ một người trông thấy mà là rất nhiều người! Việc này nếu như xử lý không tốt thì sẽ mang đến rất nhiều phiền toái.
Hoàng thượng tất nhiên sẽ không bỏ qua, chắc chắn rất nhanh sẽ hạ chiếu chỉ truyền nàng vào cung. Đằng nào cũng phải tiến cung, chẳng bằng nàng tự mình đến còn hơn.
“Ngươi rốt cục là muốn làm gì? Giải dược ta đã cho ngươi rồi.” Hạ Thanh Vận trừng mắt nhìn Nam Cung Diệu – kẻ đầu sỏ gây nên, nếu không phải là hắn, mọi chuyện sao có thể biến thành cái dạng này.
Chẳng lẽ hắn vẫn còn ghi hận nàng chuyện ép buộc hắn ăn độc dược? Nhưng giải dược nàng đã để tại trong xe ngựa, đường đường là một Diệu vương lại hẹp hòi như vậy sao!
“Ngươi cho rằng đem giải dược ném cho ta thì mọi chuyện đều coi như xong? Bản vương là người dễ nói chuyện như vậy sao? Chọc bản vương lại muốn chạy, nào có chuyện tốt như vậy! Về phần bản vương muốn làm gì, về sau ngươi sẽ biết.” Nam Cung Diệu càng cười nhu hòa, hơi thở lại càng phát ra tia nguy hiểm.
Nhìn vẻ mặt nguy hiểm kia của Nam Cung Diệu, da đầu Hạ Thanh Vận hoàn toàn bị tê dại, nàng cảm thấy hình như nàng đã lỡ chọc phải một ổ kiến lớn.
Hạ Thanh Vận vội vàng chạy nhanh ra khỏi phòng, nàng không muốn ở cùng một chỗ với nhân vật nguy hiểm như Nam Cung Diệu.
Nam Cung Diệu nhìn theo Hạ Thanh Vận đang cong đuôi chạy trốn, hơi thở nguy hiểm lại tăng lên vài phần, sau đó cũng đi theo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook