Vướng Mắc Ngọt Ngào
-
Chương 17: Đừng nói với tôi là em trượt tay nhé?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Tư Phiên
.
===
Người đàn ông trước mặt cô lúc này trông rất hung tàn. Anh đứng đó không thôi cũng đủ gây chú ý cho mọi người, phần lớn là do khí chất, phần lớn hơn nữa chắc là do chiếc xe thể thao phá cách đang đậu bên kia lề đường.
Thẩm Thư Dư lúc trước còn mang hi vọng may mắn, cô nghĩ rằng anh sẽ không nhận ra mình, nhưng ngay lúc này không còn ôm một chút hi vọng nào nữa.
Cô khăng khăng không bỏ tay che mặt xuống, tức giận nói: "Cảm ơn, tôi không cần anh mượn giúp đâu."
Phó Chước trên mặt mang theo ý cười, "Vậy em buông tay xuống đi."
Thẩm Thư Dư vốn đang tính thả tay xuống, nghe anh nói câu này cô lại giữ nguyên ý định che mặt mình lại.
Phó Chước cũng không ép cô, anh hắng giọng một cái rồi nói, từng chữ trầm thấp từ tính: "Tôi mấy ngày nay có việc ở Quảng Châu, vừa trở về liền chạy đi gặp em."
Thẩm Thư Dư: "..."
Liên quan gì đến cô?
Phó Chước trực tiếp lấy di động ra, đứng trước mặt Thẩm Thư Dư ấn mở wechat, "Add?"
Thẩm Thư Dư lúc này mới nhớ tới lúc cô nói không muốn thêm anh vào danh sách bạn bè, Phó Chước đã nói sẽ đến tìm cô. Tối đó cô còn có chút lo lắng đề phòng anh thật sự đợi bên dưới kí túc xá, nhưng một đêm qua đi gió êm sóng lặng, vài tuần sau đó không còn nghe tin tức của anh nữa thì Thẩm Thư Dư cũng quên mất luôn chuyện này.
Không ngờ anh vẫn còn nhớ rõ.
Đối mặt với người đàn ông hung thần ác sát trước mắt, Thẩm Thư Dư tính tình bướng bỉnh: "Tôi không muốn thêm anh. Tôi đã nói rồi mà."
Phó Chước gật đầu, vẻ mặt như hiểu rõ, "Em ghét tôi đúng không?"
Thẩm Thư Dư cũng gật đầu theo.
"Vậy em nói đi? Sao em lại ghét tôi?"
Thẩm Thư Dư cau mày, cánh tay của cô còn bị anh giam cầm đây này, "Vậy anh buông tay trước rồi nói chuyện sau."
"Không buông." Phó Chước biết bản thân như vậy cũng không thoả đáng, dù sao cô cũng là con gái chân yếu tay mềm, nhưng anh biết nếu mình buông lỏng tay tiểu gia hỏa này sẽ lại trốn mất.
Mỗi lần chạy trốn còn nhanh hơn cả thỏ.
Thẩm Thư Dư một tay che lại nửa khuôn mặt mình, trừng mắt mắt to nhìn Phó Chước: "Anh như vậy khiến tôi càng ghét anh hơn."
"Có chuyện đó nữa hả? Tôi chọc tới em lúc nào?" Nói xong, anh xiết tay cô mạnh thêm một chút, cố gắng khống chế sức lực của bản thân để không làm cô đau.
Thẩm Thư Dư trong lòng sớm đã đang run rẩy, cô thật sự sợ, sợ anh sẽ ra tay đánh mình. Từ khi anh xuất hiện, hình ảnh ba đánh mẹ cứ quanh quẩn trong tâm trí của cô.
Thẩm Thư Dư thử dùng lí lẽ để thuyết phục anh: "Tôi dính tới anh cũng không có
chuyện tốt gì, đầu tiên là bị anh chạy xe tạt ướt cả người, sau đó tôi còn vì anh mà té ngã trên đất bị thương tay, hơn nữa, bọn huynh đệ gì đó của anh ấy, nói chuyện không có một chút lịch sự nào hết."
Hai việc đầu tiên Phó Chước thừa nhận, bất quá nghe được bạn tốt của mình từ miệng Thẩm Thư Dư làm anh có chút bất ngờ, Phó Chước mở miệng dò hỏi: "Bạn của tôi làm gì em mà em nói bọn nó không tốt?"
Trước đây Dư Tiểu Phong ở cửa nhà ăn nói những lời thô tục kia làm trong lòng Thẩm Thư Dư rất không thoải mái. Nhưng những lời đó cô không muốn nói thêm nói bớt gì nữa, di di cánh tay bị Phó Chước bắt lấy, cô nhìn thẳng vào mắt anh rồi nói: "Anh buông tôi ra nhanh lên, tôi không có thời gian đứng đây tâm tình với anh đâu. Anh và tôi hai người tự trở về tìm mẹ của mình đi."
[TP: Đuổi khéo một cách đầy lươn lẹo. =))]
Phòng tập múa vốn dĩ rất ít người qua lại, Thẩm Thư Dư còn là người cuối cùng rời đi. Cả sân trường xung quanh to lớn nhưng không thấy nổi một bóng người, cô cũng không có cơ hội kêu cứu.
Phó Chước cuối cùng vẫn buông tay, anh biết anh chỉ cần buông ra, cô sẽ trốn ngay lập tức.
Chỉ là lúc này đây trong lòng Thẩm Thư Dư cũng không có cảm giác thắng lợi vui sướng gì, mà lại cảm thấy như sống sót sau tai nạn, hạn chế gặp anh chắc chắn sẽ tránh được một vài chuyện rắc rối.
Vừa nãy dùng lực hơi mạnh để che mặt nên khi bỏ tay xuống, làn da mịn màng hằn lên một vết đỏ sậm, nhìn mà đau lòng. Nhưng cô cũng không thèm để ý, một lúc sau sẽ tự động trở lại bình thường.
Thẩm Thư Dư chạy một hơi về ký túc xá, hồn vía chưa kịp quay về hết, trên mặt rịn một lớp mồ hôi mỏng, cô ôm ngực thở hồng hộc.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ mở di động lên, Thẩm Thư Dư nhận được tin nhắn từ Phó Chước: 【Tôi thay mặt bạn tôi xin lỗi em. Chỉ tại bọn nó không biết ăn nói thôi.】
Thẩm Thư Dư không để ý đến, khóa di động, xoay người xuống căn-tin chuẩn bị dùng bữa tối.
Mà ở một hiện trường khác, Phó Chước câu cổ Dư Tiểu Phong gằng giọng chất vấn: "Cậu mẹ nó thành thật khai báo cho tôi, cậu đã nói gì với cô ấy vậy?"
Âm cuối anh còn cố ý nhấn giọng, tay nổi đầy gân xanh, trông hùng hổ vô cùng.
Dư Tiểu Phong ngã xuống nệm kêu oai oái: "Đừng đánh đừng đánh, có gì từ từ nói, tôi sắp chết rồi đây này."
Phó Chước đánh một quyền vào bụng anh ta, mấy người ồn ào bên dưới khán đài* trầm trồ khen ngợi, đúng là chẳng nương tay chút nào.
*: Lúc này hai người đang ở phòng tập boxing, còn được gọi là môn thể thao quyền anh.
Quyền Anh, còn gọi là đấm bốc (bốc bắt nguồn từ từ tiếng Pháp boxe /bɔks/)[2] hay boxing là môn võ và thể thao đối kháng giữa 2 người xuất phát từ phương Tây, sử dụng cú đấm kết hợp với di chuyển chân, đầu và thân mình. Quyền Anh nghiệp dư là một nội dung thi đấu của nhiều đại hội thể thao trên toàn thế giới, trong đó có Olympic. Tên gọi quyền Anh trong Tiếng Việt bắt nguồn từ tên tiếng Pháp là boxe anglaise (quyền thuật của người Anh). Hiện nay cũng thường được gọi với tên boxing, trong tiếng Anh có nghĩa quyền thuật. Trích từ Wikipedia
Dư Tiểu Phong ngồi xuống thở hồng hộc, mồ hôi tuôn như thác, nói: "Không phải đã nói với cậu rồi sao? Ngày đó gặp nhau ở cửa nhà ăn, sau đó tôi chỉ nói đùa hai câu thôi à."
Phó Chước tháo bao tay quyền anh xuống, quẳng vào lồng ngực của Dư Tiểu Phong, nhếch môi: "Nói chuyện gì?"
"Thì..." Dư Tiểu Phong nhìn sắc mặt Phó Chước, giọng nói càng ngày càng nhỏ: "Thì tôi nói học muội đừng làm vũ công nữa, còn cách kiếm tiền khác nhưng chỉ sợ cô ấy không đồng ý thôi."
Những lời này không mang ý xấu, đơn thuần chỉ là đùa giỡn, nhưng nếu kết hợp với bộ mặt ngả ngớn của Dư Tiểu Phong thì chắc chắn sẽ làm cô gái kia cảm thấy phản cảm.
Phó Chước không nói hai lời đi tới trước mặt Dư Tiểu Phong đá vào lồng ngực anh một cái, tiện đà kéo anh tới trước mặt mình: "Nghe cho kĩ, cô gái này tôi đã chấm rồi."
Dư Tiểu Phong nghe vậy oa một tiếng la lên.
Anh ta thật sự quá ủy khuất.
Khuyên can mãi, vẫn là anh ta muốn tác hợp hai người, ai biết Phó Chước không những không cảm kích lại còn đấm anh mấy đấm nữa. Dư Tiểu Phong như kiểu hàm răng rớt vào trong bụng cũng không thể than một tiếng đau[2], ai biểu anh ta chọc phải cô gái mà Phó Chước coi trọng cơ chứ?
* Hàm răng rớt vào trong bụng cũng không thể than một tiếng đau: tâm trạng lo sợ khi bị uy hiếp bằng vũ lực, dù có rụng hết răng cũng không dám kêu la gì.
= = =
Giữa trưa ngày hôm sau Thẩm Thư Dư lại chạm mặt đám người Dư Tiểu Phong một lần nữa.
Lúc ấy Phương Kỳ gắt gao lôi kéo cánh tay Thẩm Thư Dư, vẻ mặt vẫn khẩn trương như cũ.
Dư Tiểu Phong mặc một cái áo lông vũ[3], vành nón bên trên là một lớp lông tinh xảo, lúc anh ta di chuyển thì vành nón cũng lung lay theo, trông vô cùng bắt mắt. Anh ta đi đến kế bên Thẩm Thư Dư rồi dừng lại, lần đầu tiên bắt chuyện cùng Phương Kỳ.
[3]: Áo lông vũ là một loại áo của Trung Quốc, mọi người nhìn hình xong đừng cười nha:)) đại khái là vậy đó.
Phương Kỳ quả thực là thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói: "Tiểu Phong học trưởng khoẻ."
Dư Tiểu Phong nhàn nhạt gật gật đầu, liếc mắt nhìn Thẩm Thư Dư, "Học muội, em xem, lần trước là học trưởng nói chuyện không đúng, em cũng đừng để ở trong lòng."
Thẩm Thư Dư không nghĩ tới chuyện Dư Tiểu Phong lại xin lỗi mình, nhưng cô vẫn trưng vẻ mặt đề phòng như cũ, nói: "Sao anh lại đột nhiên nói những lời này vậy?"
Vừa dứt lời, trong lòng Thẩm Thư Dư liền hiện lên hình bóng của tên vô lại kia
Cô ngay lập tức đoán được nguyên nhân.
Dư Tiểu Phong cười ha hả nói: "Phó gia dạy dỗ chúng tôi một lần rồi, anh không hiểu chuyện, nói chuyện không đúng mực, chỉ mong em đừng để bụng, cứ xem rằng anh nói nhăng nói cuội vậy thôi."
Nhóm người Dư Tiểu Phong nổi tiếng trong trường, lúc này lại đứng ở nơi đông đúc như nhà ăn, hai người Thẩm Thư Dư cùng bọn họ nhanh chóng bị mọi người đi ngang vây quanh.
Nhận ra Thẩm Thư Dư không ít người, người biết Dư Tiểu Phong càng nhiều hơn nữa.
Cách đó không xa, Chu Giai Đình nhìn thấy phía trước đám đông ồn ào, duỗi tay vỗ vai Tôn Di, "Đi thôi, xem chuyện hay đằng kia kìa."
Lúc này Thẩm Thư Dư thấy Dư Tiểu Phong hảo hảo xin lỗi, cô tự nhiên sẽ không tiếp tục chấp nhất nữa, liền nói: "Không có việc gì, coi như là hiểu lầm đi."
Thẩm Thư Dư là người ngoài cứng trong mềm, cô ăn mềm không ăn cứng, cho dù giận đến mức nào, chỉ cần đối phương mềm mỏng xin lỗi, cô cũng sẽ không ngoan cố nữa.
Dư Tiểu Phong lúc này mới ha ha cười, nói: "Như vậy, tôi mời hai người ăn một bữa cơm, coi như là nhận lỗi."
Ăn cơm thì miễn bàn, Thẩm Thư Dư lắc đầu, "Không cần anh nhọc lòng."
Bên này Chu Giai Đình đã đi tới, dò hỏi mấy người đứng xung quanh để biết thêm chuyện, cô ta vui tươi hớn hở la lên một tiếng: "Tiểu Phong học trưởng, bữa cơm này bất luận thế nào cũng phải mời cho được đó, nếu không mời thì không có thành ý đâu."
Tên ngốc to con Dư Tiểu Phong cười xoà, nói: "Cũng không đâu, vừa hay em cũng là bạn học với Viện Hoa, buổi tối cùng nhau ăn một bữa cơm đi."
Chu Giai Đình lập tức đáp ứng rồi tiến tới, còn lôi kéo tay Thẩm Thư Dư nói: "Tiểu Phong học trưởng nếu đã mời cô thì cũng nên đi một chuyến đi, Thư Dư à, cô cũng đừng ngại ngùng, chúng ta không chênh lệch nhau lắm đâu, đi chung cũng có đề tài để nói."
Phương Kỳ đứng một bên nhíu chân mày, rồi cô để đâu đây?
Thẩm Thư Dư nghĩ thầm Chu Giai Đình chui từ đâu ra vậy? Nhưng dù sao cũng là bạn cùng phòng, lại cùng một khoá, cũng không thể làm cô ta mất mặt trước mọi người, vì thế cô liền mở miệng: "Ngại quá, buổi tối tôi có việc rồi."
Dư Tiểu Phong vội nói: "Nếu không thì ngày mai cũng được."
"Đêm mai tôi cũng có chuyện."
"Ôi chao, nếu không lúc nào học muội rảnh chúng ta hẹn nhau một chuyến." Dư Tiểu Phong vẻ mặt vô tội đáng thương, "Tôi chân thành muốn nhận lỗi với em mà."
Chu Giai Đình lại ở bên cạnh huyên thuyên: "Làm con gái thì cũng phải hào phóng một chút, ra vẻ quá sẽ không được người khác thích đâu."
Thẩm Thư Dư hoàn toàn không thể từ chối, bên này Chu Giai Đình buộc cô phải đi, bên cạnh Phương Kỳ vẻ mặt chờ mong nhìn mình.
Trong óc cô cứ vang lên mấy tiếng ong ong, căn bản không thể nghĩ nhiều, chẳng biết tại sao liền mở miệng: "Vậy hôm sau đi. Khi nào rảnh tôi điện mọi người."
Dư Tiểu Phong lúc này mới cao hứng cùng đám bạn rời đi.
Chỉ là buổi ăn này Thẩm Thư Dư nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy rất kỳ quái. Thế nào cũng cảm thấy đây là một buổi Hồng Môn Yến, mà người bị nhắm vào nhiều nhất chính là cô đây.
Màn đêm buông xuống, sao giăng khắp lối, Thẩm Thư Dư lại mở di động, vẫn như cũ nhìn thấy lời mời kết bạn của Phó Chước cùng tin nhắn ban chiều: 【 Này, nói đạo lý chút đi.】
Thẩm Thư Dư nhìn thấy tin nhắn này nhịn không được nhẹ nhàng "Hừ" một tiếng.
Ai không nói đạo lý? Anh ta hay là cô?
Cô đã hai ngày không để ý đến anh, mà anh vẫn còn đeo cô như đỉa.
Đêm nay thật ra có chút nhịn không được, cô thuận tay nhắn lại một câu: 【 Có phải anh bảo Dư Tiểu Phong mời tôi ăn cơm không? 】
Thẩm Thư Dư gửi xong rồi mới cảm thấy mình đã làm một điều rất rảnh rỗi, nhưng mà vẫn có thể xoá tin nhắn được, dù sao cũng không phải chuyện lớn lao gì.
Nói đến cũng có chút lạ, tuy rằng cô không accept anh, nhưng nói chuyện phiếm vẫn nhắn tin qua lại bình thường.
FZ nhanh chóng nhắn lại: 【? 】
Thẩm Thư Dư cũng không nhắn lại.
Không bao lâu, FZ lại gửi tới một tin nhắn: 【Em đối với tôi rốt cuộc là có thành kiến gì? 】
Thành kiến sao?
Thẩm Thư Dư nằm trong chăn nhìn lời mời kết bạn lại được gửi đến một lần nữa.
Nguyên nhân chính là do anh nhìn có vẻ không phải người tốt thôi.
Thẩm Thư Dư ngón tay trắng trẻo lướt lên lướt xuống trên bản tin, trong lòng cũng có chút hỗn độn.
Hôm nay Phương Kỳ lôi kéo cô nói rất nhiều điều, đại khái là bảo cô có chút thành kiến, đặc biệt là đối với nam sinh.
Thẩm Thư Dư lúc ấy rất muốn phản bác lời Phương Kỳ, nhưng phát hiện mình thế nhưng lại nói không nên lời. Bởi vì cô biết, trong lòng mình hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ bị kí ức về ba ám ảnh. Bất luận ra sao, hình ảnh khi còn bé ba bạo hành mẹ không thể nào xoá nhoà trong tâm trí cô.
Trong đầu lộn xộn cứ lăn qua lăn lại trên giường, cuối cùng Thẩm Thư Dư quyết định không để ý đến nữa. Cô chuẩn bị tắt điện thoại, ai ngờ đầu ngón tay lại không cẩn thận nhấn vào nút màu xanh lục - chấp nhận lời mời kết bạn.
Trên màn hình nhanh chóng hiện lên dòng thông báo: [Bạn và FZ đã trở thành bạn.]
Cô thực sự bị doạ nhảy cẫng lên, vội vàng xoay người tính đem tài khoản của anh xoá khỏi danh sách, ai ngờ anh lại gửi tiếp tin nhắn:
FZ: 【Đừng nói với tôi là em bị trượt tay nhé. 】
Nho nhỏ Thư: 【Tôi nói tôi trượt tay thật thì anh có tin không?】
Edit: Tư Phiên
.
===
Người đàn ông trước mặt cô lúc này trông rất hung tàn. Anh đứng đó không thôi cũng đủ gây chú ý cho mọi người, phần lớn là do khí chất, phần lớn hơn nữa chắc là do chiếc xe thể thao phá cách đang đậu bên kia lề đường.
Thẩm Thư Dư lúc trước còn mang hi vọng may mắn, cô nghĩ rằng anh sẽ không nhận ra mình, nhưng ngay lúc này không còn ôm một chút hi vọng nào nữa.
Cô khăng khăng không bỏ tay che mặt xuống, tức giận nói: "Cảm ơn, tôi không cần anh mượn giúp đâu."
Phó Chước trên mặt mang theo ý cười, "Vậy em buông tay xuống đi."
Thẩm Thư Dư vốn đang tính thả tay xuống, nghe anh nói câu này cô lại giữ nguyên ý định che mặt mình lại.
Phó Chước cũng không ép cô, anh hắng giọng một cái rồi nói, từng chữ trầm thấp từ tính: "Tôi mấy ngày nay có việc ở Quảng Châu, vừa trở về liền chạy đi gặp em."
Thẩm Thư Dư: "..."
Liên quan gì đến cô?
Phó Chước trực tiếp lấy di động ra, đứng trước mặt Thẩm Thư Dư ấn mở wechat, "Add?"
Thẩm Thư Dư lúc này mới nhớ tới lúc cô nói không muốn thêm anh vào danh sách bạn bè, Phó Chước đã nói sẽ đến tìm cô. Tối đó cô còn có chút lo lắng đề phòng anh thật sự đợi bên dưới kí túc xá, nhưng một đêm qua đi gió êm sóng lặng, vài tuần sau đó không còn nghe tin tức của anh nữa thì Thẩm Thư Dư cũng quên mất luôn chuyện này.
Không ngờ anh vẫn còn nhớ rõ.
Đối mặt với người đàn ông hung thần ác sát trước mắt, Thẩm Thư Dư tính tình bướng bỉnh: "Tôi không muốn thêm anh. Tôi đã nói rồi mà."
Phó Chước gật đầu, vẻ mặt như hiểu rõ, "Em ghét tôi đúng không?"
Thẩm Thư Dư cũng gật đầu theo.
"Vậy em nói đi? Sao em lại ghét tôi?"
Thẩm Thư Dư cau mày, cánh tay của cô còn bị anh giam cầm đây này, "Vậy anh buông tay trước rồi nói chuyện sau."
"Không buông." Phó Chước biết bản thân như vậy cũng không thoả đáng, dù sao cô cũng là con gái chân yếu tay mềm, nhưng anh biết nếu mình buông lỏng tay tiểu gia hỏa này sẽ lại trốn mất.
Mỗi lần chạy trốn còn nhanh hơn cả thỏ.
Thẩm Thư Dư một tay che lại nửa khuôn mặt mình, trừng mắt mắt to nhìn Phó Chước: "Anh như vậy khiến tôi càng ghét anh hơn."
"Có chuyện đó nữa hả? Tôi chọc tới em lúc nào?" Nói xong, anh xiết tay cô mạnh thêm một chút, cố gắng khống chế sức lực của bản thân để không làm cô đau.
Thẩm Thư Dư trong lòng sớm đã đang run rẩy, cô thật sự sợ, sợ anh sẽ ra tay đánh mình. Từ khi anh xuất hiện, hình ảnh ba đánh mẹ cứ quanh quẩn trong tâm trí của cô.
Thẩm Thư Dư thử dùng lí lẽ để thuyết phục anh: "Tôi dính tới anh cũng không có
chuyện tốt gì, đầu tiên là bị anh chạy xe tạt ướt cả người, sau đó tôi còn vì anh mà té ngã trên đất bị thương tay, hơn nữa, bọn huynh đệ gì đó của anh ấy, nói chuyện không có một chút lịch sự nào hết."
Hai việc đầu tiên Phó Chước thừa nhận, bất quá nghe được bạn tốt của mình từ miệng Thẩm Thư Dư làm anh có chút bất ngờ, Phó Chước mở miệng dò hỏi: "Bạn của tôi làm gì em mà em nói bọn nó không tốt?"
Trước đây Dư Tiểu Phong ở cửa nhà ăn nói những lời thô tục kia làm trong lòng Thẩm Thư Dư rất không thoải mái. Nhưng những lời đó cô không muốn nói thêm nói bớt gì nữa, di di cánh tay bị Phó Chước bắt lấy, cô nhìn thẳng vào mắt anh rồi nói: "Anh buông tôi ra nhanh lên, tôi không có thời gian đứng đây tâm tình với anh đâu. Anh và tôi hai người tự trở về tìm mẹ của mình đi."
[TP: Đuổi khéo một cách đầy lươn lẹo. =))]
Phòng tập múa vốn dĩ rất ít người qua lại, Thẩm Thư Dư còn là người cuối cùng rời đi. Cả sân trường xung quanh to lớn nhưng không thấy nổi một bóng người, cô cũng không có cơ hội kêu cứu.
Phó Chước cuối cùng vẫn buông tay, anh biết anh chỉ cần buông ra, cô sẽ trốn ngay lập tức.
Chỉ là lúc này đây trong lòng Thẩm Thư Dư cũng không có cảm giác thắng lợi vui sướng gì, mà lại cảm thấy như sống sót sau tai nạn, hạn chế gặp anh chắc chắn sẽ tránh được một vài chuyện rắc rối.
Vừa nãy dùng lực hơi mạnh để che mặt nên khi bỏ tay xuống, làn da mịn màng hằn lên một vết đỏ sậm, nhìn mà đau lòng. Nhưng cô cũng không thèm để ý, một lúc sau sẽ tự động trở lại bình thường.
Thẩm Thư Dư chạy một hơi về ký túc xá, hồn vía chưa kịp quay về hết, trên mặt rịn một lớp mồ hôi mỏng, cô ôm ngực thở hồng hộc.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ mở di động lên, Thẩm Thư Dư nhận được tin nhắn từ Phó Chước: 【Tôi thay mặt bạn tôi xin lỗi em. Chỉ tại bọn nó không biết ăn nói thôi.】
Thẩm Thư Dư không để ý đến, khóa di động, xoay người xuống căn-tin chuẩn bị dùng bữa tối.
Mà ở một hiện trường khác, Phó Chước câu cổ Dư Tiểu Phong gằng giọng chất vấn: "Cậu mẹ nó thành thật khai báo cho tôi, cậu đã nói gì với cô ấy vậy?"
Âm cuối anh còn cố ý nhấn giọng, tay nổi đầy gân xanh, trông hùng hổ vô cùng.
Dư Tiểu Phong ngã xuống nệm kêu oai oái: "Đừng đánh đừng đánh, có gì từ từ nói, tôi sắp chết rồi đây này."
Phó Chước đánh một quyền vào bụng anh ta, mấy người ồn ào bên dưới khán đài* trầm trồ khen ngợi, đúng là chẳng nương tay chút nào.
*: Lúc này hai người đang ở phòng tập boxing, còn được gọi là môn thể thao quyền anh.
Quyền Anh, còn gọi là đấm bốc (bốc bắt nguồn từ từ tiếng Pháp boxe /bɔks/)[2] hay boxing là môn võ và thể thao đối kháng giữa 2 người xuất phát từ phương Tây, sử dụng cú đấm kết hợp với di chuyển chân, đầu và thân mình. Quyền Anh nghiệp dư là một nội dung thi đấu của nhiều đại hội thể thao trên toàn thế giới, trong đó có Olympic. Tên gọi quyền Anh trong Tiếng Việt bắt nguồn từ tên tiếng Pháp là boxe anglaise (quyền thuật của người Anh). Hiện nay cũng thường được gọi với tên boxing, trong tiếng Anh có nghĩa quyền thuật. Trích từ Wikipedia
Dư Tiểu Phong ngồi xuống thở hồng hộc, mồ hôi tuôn như thác, nói: "Không phải đã nói với cậu rồi sao? Ngày đó gặp nhau ở cửa nhà ăn, sau đó tôi chỉ nói đùa hai câu thôi à."
Phó Chước tháo bao tay quyền anh xuống, quẳng vào lồng ngực của Dư Tiểu Phong, nhếch môi: "Nói chuyện gì?"
"Thì..." Dư Tiểu Phong nhìn sắc mặt Phó Chước, giọng nói càng ngày càng nhỏ: "Thì tôi nói học muội đừng làm vũ công nữa, còn cách kiếm tiền khác nhưng chỉ sợ cô ấy không đồng ý thôi."
Những lời này không mang ý xấu, đơn thuần chỉ là đùa giỡn, nhưng nếu kết hợp với bộ mặt ngả ngớn của Dư Tiểu Phong thì chắc chắn sẽ làm cô gái kia cảm thấy phản cảm.
Phó Chước không nói hai lời đi tới trước mặt Dư Tiểu Phong đá vào lồng ngực anh một cái, tiện đà kéo anh tới trước mặt mình: "Nghe cho kĩ, cô gái này tôi đã chấm rồi."
Dư Tiểu Phong nghe vậy oa một tiếng la lên.
Anh ta thật sự quá ủy khuất.
Khuyên can mãi, vẫn là anh ta muốn tác hợp hai người, ai biết Phó Chước không những không cảm kích lại còn đấm anh mấy đấm nữa. Dư Tiểu Phong như kiểu hàm răng rớt vào trong bụng cũng không thể than một tiếng đau[2], ai biểu anh ta chọc phải cô gái mà Phó Chước coi trọng cơ chứ?
* Hàm răng rớt vào trong bụng cũng không thể than một tiếng đau: tâm trạng lo sợ khi bị uy hiếp bằng vũ lực, dù có rụng hết răng cũng không dám kêu la gì.
= = =
Giữa trưa ngày hôm sau Thẩm Thư Dư lại chạm mặt đám người Dư Tiểu Phong một lần nữa.
Lúc ấy Phương Kỳ gắt gao lôi kéo cánh tay Thẩm Thư Dư, vẻ mặt vẫn khẩn trương như cũ.
Dư Tiểu Phong mặc một cái áo lông vũ[3], vành nón bên trên là một lớp lông tinh xảo, lúc anh ta di chuyển thì vành nón cũng lung lay theo, trông vô cùng bắt mắt. Anh ta đi đến kế bên Thẩm Thư Dư rồi dừng lại, lần đầu tiên bắt chuyện cùng Phương Kỳ.
[3]: Áo lông vũ là một loại áo của Trung Quốc, mọi người nhìn hình xong đừng cười nha:)) đại khái là vậy đó.
Phương Kỳ quả thực là thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói: "Tiểu Phong học trưởng khoẻ."
Dư Tiểu Phong nhàn nhạt gật gật đầu, liếc mắt nhìn Thẩm Thư Dư, "Học muội, em xem, lần trước là học trưởng nói chuyện không đúng, em cũng đừng để ở trong lòng."
Thẩm Thư Dư không nghĩ tới chuyện Dư Tiểu Phong lại xin lỗi mình, nhưng cô vẫn trưng vẻ mặt đề phòng như cũ, nói: "Sao anh lại đột nhiên nói những lời này vậy?"
Vừa dứt lời, trong lòng Thẩm Thư Dư liền hiện lên hình bóng của tên vô lại kia
Cô ngay lập tức đoán được nguyên nhân.
Dư Tiểu Phong cười ha hả nói: "Phó gia dạy dỗ chúng tôi một lần rồi, anh không hiểu chuyện, nói chuyện không đúng mực, chỉ mong em đừng để bụng, cứ xem rằng anh nói nhăng nói cuội vậy thôi."
Nhóm người Dư Tiểu Phong nổi tiếng trong trường, lúc này lại đứng ở nơi đông đúc như nhà ăn, hai người Thẩm Thư Dư cùng bọn họ nhanh chóng bị mọi người đi ngang vây quanh.
Nhận ra Thẩm Thư Dư không ít người, người biết Dư Tiểu Phong càng nhiều hơn nữa.
Cách đó không xa, Chu Giai Đình nhìn thấy phía trước đám đông ồn ào, duỗi tay vỗ vai Tôn Di, "Đi thôi, xem chuyện hay đằng kia kìa."
Lúc này Thẩm Thư Dư thấy Dư Tiểu Phong hảo hảo xin lỗi, cô tự nhiên sẽ không tiếp tục chấp nhất nữa, liền nói: "Không có việc gì, coi như là hiểu lầm đi."
Thẩm Thư Dư là người ngoài cứng trong mềm, cô ăn mềm không ăn cứng, cho dù giận đến mức nào, chỉ cần đối phương mềm mỏng xin lỗi, cô cũng sẽ không ngoan cố nữa.
Dư Tiểu Phong lúc này mới ha ha cười, nói: "Như vậy, tôi mời hai người ăn một bữa cơm, coi như là nhận lỗi."
Ăn cơm thì miễn bàn, Thẩm Thư Dư lắc đầu, "Không cần anh nhọc lòng."
Bên này Chu Giai Đình đã đi tới, dò hỏi mấy người đứng xung quanh để biết thêm chuyện, cô ta vui tươi hớn hở la lên một tiếng: "Tiểu Phong học trưởng, bữa cơm này bất luận thế nào cũng phải mời cho được đó, nếu không mời thì không có thành ý đâu."
Tên ngốc to con Dư Tiểu Phong cười xoà, nói: "Cũng không đâu, vừa hay em cũng là bạn học với Viện Hoa, buổi tối cùng nhau ăn một bữa cơm đi."
Chu Giai Đình lập tức đáp ứng rồi tiến tới, còn lôi kéo tay Thẩm Thư Dư nói: "Tiểu Phong học trưởng nếu đã mời cô thì cũng nên đi một chuyến đi, Thư Dư à, cô cũng đừng ngại ngùng, chúng ta không chênh lệch nhau lắm đâu, đi chung cũng có đề tài để nói."
Phương Kỳ đứng một bên nhíu chân mày, rồi cô để đâu đây?
Thẩm Thư Dư nghĩ thầm Chu Giai Đình chui từ đâu ra vậy? Nhưng dù sao cũng là bạn cùng phòng, lại cùng một khoá, cũng không thể làm cô ta mất mặt trước mọi người, vì thế cô liền mở miệng: "Ngại quá, buổi tối tôi có việc rồi."
Dư Tiểu Phong vội nói: "Nếu không thì ngày mai cũng được."
"Đêm mai tôi cũng có chuyện."
"Ôi chao, nếu không lúc nào học muội rảnh chúng ta hẹn nhau một chuyến." Dư Tiểu Phong vẻ mặt vô tội đáng thương, "Tôi chân thành muốn nhận lỗi với em mà."
Chu Giai Đình lại ở bên cạnh huyên thuyên: "Làm con gái thì cũng phải hào phóng một chút, ra vẻ quá sẽ không được người khác thích đâu."
Thẩm Thư Dư hoàn toàn không thể từ chối, bên này Chu Giai Đình buộc cô phải đi, bên cạnh Phương Kỳ vẻ mặt chờ mong nhìn mình.
Trong óc cô cứ vang lên mấy tiếng ong ong, căn bản không thể nghĩ nhiều, chẳng biết tại sao liền mở miệng: "Vậy hôm sau đi. Khi nào rảnh tôi điện mọi người."
Dư Tiểu Phong lúc này mới cao hứng cùng đám bạn rời đi.
Chỉ là buổi ăn này Thẩm Thư Dư nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy rất kỳ quái. Thế nào cũng cảm thấy đây là một buổi Hồng Môn Yến, mà người bị nhắm vào nhiều nhất chính là cô đây.
Màn đêm buông xuống, sao giăng khắp lối, Thẩm Thư Dư lại mở di động, vẫn như cũ nhìn thấy lời mời kết bạn của Phó Chước cùng tin nhắn ban chiều: 【 Này, nói đạo lý chút đi.】
Thẩm Thư Dư nhìn thấy tin nhắn này nhịn không được nhẹ nhàng "Hừ" một tiếng.
Ai không nói đạo lý? Anh ta hay là cô?
Cô đã hai ngày không để ý đến anh, mà anh vẫn còn đeo cô như đỉa.
Đêm nay thật ra có chút nhịn không được, cô thuận tay nhắn lại một câu: 【 Có phải anh bảo Dư Tiểu Phong mời tôi ăn cơm không? 】
Thẩm Thư Dư gửi xong rồi mới cảm thấy mình đã làm một điều rất rảnh rỗi, nhưng mà vẫn có thể xoá tin nhắn được, dù sao cũng không phải chuyện lớn lao gì.
Nói đến cũng có chút lạ, tuy rằng cô không accept anh, nhưng nói chuyện phiếm vẫn nhắn tin qua lại bình thường.
FZ nhanh chóng nhắn lại: 【? 】
Thẩm Thư Dư cũng không nhắn lại.
Không bao lâu, FZ lại gửi tới một tin nhắn: 【Em đối với tôi rốt cuộc là có thành kiến gì? 】
Thành kiến sao?
Thẩm Thư Dư nằm trong chăn nhìn lời mời kết bạn lại được gửi đến một lần nữa.
Nguyên nhân chính là do anh nhìn có vẻ không phải người tốt thôi.
Thẩm Thư Dư ngón tay trắng trẻo lướt lên lướt xuống trên bản tin, trong lòng cũng có chút hỗn độn.
Hôm nay Phương Kỳ lôi kéo cô nói rất nhiều điều, đại khái là bảo cô có chút thành kiến, đặc biệt là đối với nam sinh.
Thẩm Thư Dư lúc ấy rất muốn phản bác lời Phương Kỳ, nhưng phát hiện mình thế nhưng lại nói không nên lời. Bởi vì cô biết, trong lòng mình hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ bị kí ức về ba ám ảnh. Bất luận ra sao, hình ảnh khi còn bé ba bạo hành mẹ không thể nào xoá nhoà trong tâm trí cô.
Trong đầu lộn xộn cứ lăn qua lăn lại trên giường, cuối cùng Thẩm Thư Dư quyết định không để ý đến nữa. Cô chuẩn bị tắt điện thoại, ai ngờ đầu ngón tay lại không cẩn thận nhấn vào nút màu xanh lục - chấp nhận lời mời kết bạn.
Trên màn hình nhanh chóng hiện lên dòng thông báo: [Bạn và FZ đã trở thành bạn.]
Cô thực sự bị doạ nhảy cẫng lên, vội vàng xoay người tính đem tài khoản của anh xoá khỏi danh sách, ai ngờ anh lại gửi tiếp tin nhắn:
FZ: 【Đừng nói với tôi là em bị trượt tay nhé. 】
Nho nhỏ Thư: 【Tôi nói tôi trượt tay thật thì anh có tin không?】
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook