Vướng Mắc Ngọt Ngào
-
Chương 104
Áo cưới có lẽ là giấc mộng của các cô gái trong đời này.
Thẩm Thư Dư cũng từng mộng tưởng.
Còn nhớ hồi bé khi nhìn thấy người ta kết hôn trong thôn, mục đích chính của cô và đám bạn nhỏ là muốn đi xem cô dâu. Trên thế giới này không có ai đẹp hơn người phụ nữ mặc áo cưới. Bắt đầu từ lúc đó Thẩm Thư Dư đã ảo tưởng dáng vẻ mình mặc áo cưới.
Nhìn thấy chiếc áo cưới trước mặt, vành mắt của Thẩm Thư Dư không biết tại sao đột nhiên đỏ ngầu. Cô quay người lại, Phó Chước đã quỳ một gối xuống đất.
“Trời ơi, anh muốn cầu hôn sao?” Thẩm Thư Dư hít mũi, tỏ vẻ không dám tin.
Phó Chước cố nhịn cười, anh hồi hộp lấy ra một chiếc nhẫn kim cương từ trong túi, nói: “Có trời mới biết anh vì ngày hôm nay mà luyện tập biết bao nhiêu lần rồi, nào, đưa tay cho anh.”
Thẩm Thư Dư không hài lòng: “Anh chính thức một chút đi.”
Tuy rằng hai người có thể được cho là “vợ chồng già”, nhưng cầu hôn là một điều gì đó rất có cảm giác lễ nghi, cô vẫn muốn có được cảm giác đó.
“Ừ, chính thức một chút.” Phó Chước hít sâu một hơi, anh nghiêm túc hơn ai hết.
Trái tim Thẩm Thư Dư đập thình thịch, cô biết rõ tiếp theo anh có thể sẽ nói những gì, nhưng nhịp tim vẫn đập điên cuồng.
Nhìn kỹ lại, hôm nay Phó Chước ăn mặc chính thức hơn mọi khi nhiều. Ban nãy vừa về tới nhà Thẩm Thư Dư còn trêu anh một câu hôm nay anh rất đẹp trai.
Anh mặc áo sơ mi trắng quần tây, nói là hôm nay đi gặp khách hàng.
Hiện tại Phó Chước quỳ một gối trước mặt Thẩm Thư Dư, thắt lưng thẳng tắp, từng câu từng chữ rất nghiêm túc: “Thẩm Thư Dư, em có bằng lòng lấy anh Phó Chước không? Chỉ cần em bằng lòng đồng thời nhận lấy chiếc nhẫn này trong tay anh, anh cam đoan sau này sẽ yêu thương em tới chết. Em nói phía Đông anh tuyệt đối không dám đi về phía Tây, em bảo anh quỳ anh tuyệt đối không ngồi. Thẻ ngân hàng chìa khóa két sắt còn có tên trên giấy tờ bất động sản đều là của em, mạng của anh cũng là của em.”
Thẩm Thư Dư lắng nghe vốn muốn khóc, nhưng sau đó lại bị câu cuối cùng của anh chọc cười: “Ai muốn mạng của anh chứ.”
Tuy rằng đã tập luyện riêng vô số lần, nhưng dù sao cũng là lần đầu thực chiến, Phó Chước khó tránh khỏi hơi ngượng ngùng. Có trời mới biết lúc anh tập luyện nói rất trôi chảy, lúc này thì nói năng lộn xộn giống như bị chó cắn.
Anh gãi đầu, nói: “Anh ăn nói vụng về, cơ mà đại khái là mang ý như vậy.”
Thẩm Thư Dư là người được cầu hôn hiển nhiên cũng rất kích động. Không chỉ kích động, sự cảm động trong lòng khó mà diễn tả.
“Em bằng lòng lấy anh nhé?” Phó Chước nói ra những lời này hết sức nghiêm túc.
Thẩm Thư Dư khóc không thành tiếng, cô gật đầu cố gắng nói: “Em bằng lòng…”
Phó Chước thế mà hốc mắt cũng đỏ ngầu, anh vội vàng đeo nhẫn vào ngón áp út của Thẩm Thư Dư, anh đứng dậy hôn cô mãnh liệt.
Anh còn trẻ, bởi vì gặp được cô mà trái tim đã có nơi chốn. Muốn cùng cô xây dựng một gia đình, muốn cả đời không chia lìa. Trước đây anh kiêu ngạo ngang ngược, không biết tri kỷ là thứ gì, nhưng sau khi gặp được cô thì thay đổi từng chút một.
Thực ra Phó Chước luôn muốn làm sớm chuyện cầu hôn, nhưng dù sao hai người cũng còn trẻ, vả lại trước đó anh vẫn cho rằng mình còn chưa có nền tảng gì. Lời hứa hẹn mà anh dành cho Thẩm Thư Dư phải xây dựng trên sự tự tin của bản thân. Hiện tại Phó Chước có tự tin, anh biết rõ tương lai mình có thể mang đến những gì cho Thẩm Thư Dư.
Phó Chước hôn đi nước mắt trên khuôn mặt Thẩm Thư Dư, anh nắm tay cô đi tới trước chiếc áo cưới.
“Chiếc áo cưới này là do anh thiết kế, cũng tự tay anh làm ra.” Phó Chước nói xong trên mặt còn có chút tự hào, “Anh tin tưởng trên thế giới này không có ai hiểu rõ vóc dáng của em hơn anh, kể cả bản thân em.”
Tuy rằng Thẩm Thư Dư rất muốn phản bác, nhưng cô quả thật phải thừa nhận anh là người hiểu cô nhất. Thậm chí không cần đo lường, anh cũng biết được mỗi một tấc trên người cô.
Anh đã hôn qua từng tấc một.
“Đẹp thật.” Thẩm Thư Dư đã bị thu hút sâu sắc bởi chiếc áo cưới này.
Quá nhiều bất ngờ, cô thậm chí hoàn toàn chưa kịp tiêu hóa.
Rốt cuộc anh vì cô đã làm bao nhiêu chuyện mà cô không biết chứ?
“Em thích không.” Phó Chước nghiêng đầu cười hỏi, anh cười nhưng hốc mắt đỏ ngầu.
Thẩm Thư Dư ngoan ngoãn gật đầu: “Thích lắm.”
Phó Chước: “Vậy em mặc chiếc áo cưới này lấy anh nhé?”
Thẩm Thư Dư: “Được.”
Thực ra Phó Chước đã chờ đợi giây phút này rất lâu rồi. Bắt đầu từ năm ấy khi anh nhìn thấy cô lần đầu tiên, quấn lấy cô, theo đuổi cô, có được cô. Thời gian không dài không ngắn, nhưng cũng gần năm năm trời.
Vậy nên bọn họ coi như là từ đồng phục đến áo cưới đúng hay không?
= = =
Sau khi phấn khích qua đi là sự bình tĩnh thản nhiên.
Thẩm Thư Dư nép trong lòng Phó Chước, tò mò hỏi anh: “Tại sao anh đột nhiên muốn cầu hôn thế?”
Cô ngắm nghía chiếc nhẫn kim cương lớn trên tay, vui vẻ cười toe toét. Trước kia Phó Chước từng tặng cô một chiếc nhẫn đính kim cương nhuyễn vòng quanh cũng rất đẹp. Nhưng suy cho cùng kiểu dáng khác biệt, lúc đeo vào tay trông khác biệt rất lớn.
Phó Chước cười trả lời: “Dù sao chúng ta cũng không thể sống chung phi pháp cả đời.”
Sống chung phi pháp?
Thẩm Thư Dư tươi cười vươn tay đánh Phó Chước một cái, rõ ràng một giây trước cô còn rất cảm động, nhưng bầu không khí tốt đẹp đã bị một câu của anh phá hỏng.
Thật không hổ là trai thẳng sắt thép.
Phó Chước cầm tay Thẩm Thư Dư lên hôn, anh nói: “Cưới em sớm chút mới là việc chính.”
Thẩm Thư Dư cười ngọt ngào không nói gì.
Phó Chước lại nói: “Tiếp theo còn một mớ chuyện đấy, bước đầu tiên là đến nhà em cầu hôn.”
Thẩm Thư Dư cười: “Nếu mẹ em không đồng ý chúng ta kết hôn anh nói làm sao đây?”
“Vậy không có khả năng rồi.” Phó Chước hiểu rõ trong lòng, “Mẹ em cực kỳ thích anh, lần nào anh tới nhà em chẳng phải mẹ em đều đích thân xuống bếp chiêu đãi à? Em nói đi em có loại đãi ngộ này không?”
Thẩm Thư Dư không nhịn được phàn nàn: “Là em nói với mẹ anh thích món ăn mẹ nấu, mẹ mới chủ động xuống bếp đó.”
“Anh mặc kệ, dù sao anh đã nhận định người mẹ vợ này rồi.”
Thẩm Thư Dư cười véo má Phó Chước: “Anh không biết ngượng ngùng gì cả.”
“Ngượng ngùng lấy vợ được à?” Phó Chước nói xong tiến đến trước ngực Thẩm Thư Dư cọ cọ, “Còn là cô vợ thơm như vậy.”
Thẩm Thư Dư không khỏi hiếu kỳ: “Vậy ba anh thì sao?”
“Ba anh?” Phó Chước ngẩng đầu, “Anh ba ước gì em bước qua cửa nhà anh sớm hơn, em cũng không phải không biết.”
Mấy năm nay Phó Chước thường xuyên đưa Thẩm Thư Dư về nhà, nguyên nhân chủ yếu chính là ông già trong nhà nhớ cô.
Phó Chính Huy thật sự rất yêu thương Thẩm Thư Dư, gần như đối xử với cô như đứa con gái. Mấy năm nay Thẩm Thư Dư và Phó Chước ở bên nhau, hai người cũng thường xuyên về nhà ông, lúc có cô giữa Phó Chước và ba mình hình như trở nên hòa thuận hơn.
Thẩm Thư Dư biết Phó Chước hiểu lầm, cô nói: “Không phải, ý em là sau này anh chuyển phòng làm việc tới huyện An Hồng, ba anh không có ý kiến hả?”
Phó Chước cười: “Tiền anh mua nhà là ba tài trợ đó.”
Thẩm Thư Dư: “Cho nên bác ấy biết sau này anh sẽ phát triển ở huyện An Hồng ư?”
Phó Chước: “Nói chính xác hơn là ông ấy cũng sẽ dọn sang đây dưỡng lão.” Anh nói xong bèn sờ bụng Thẩm Thư Dư, bùi ngùi nói, “Ba anh hiện giờ ngày ngóng đêm trông mong chờ bụng em có động tĩnh sớm chút.”
Quả thật hiện tại Phó Chính Huy ngày ngóng đêm trông, mong chờ Thẩm Thư Dư và Phó Chước mau có con. Cả đời ông không cầu xin gì, chỉ muốn tới lúc già không việc gì làm có thể chăm sóc cháu trai.
Thẩm Thư Dư mỉm cười vỗ tay Phó Chước: “Anh nghĩ đẹp nhỉ, em còn chưa lấy anh đâu.”
“Chuyện này không sớm thì muộn thôi.” Phó Chước không kiềm lòng được hôn lên má Thẩm Thư Dư, “Hay là ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn đi?”
“Anh đừng quấy phá.”
Thẩm Thư Dư dường như có thể tưởng tượng hình ảnh mà Phó Chước nói tới.
Tuy rằng thời đại này tình yêu và hôn nhân tự do, giao thông tiện lợi, nhưng nếu lấy chồng xa ít nhiều cũng có bất tiện. Thẩm Thư Dư không phải chưa từng nghĩ đến tương lai mình sẽ lấy Phó Chước, cô cũng nghĩ lấy chồng theo chồng đi theo Phó Chước đến quê nhà của anh định cư. Nhưng cô tuyệt đối không ngờ, Phó Chước trực tiếp chuyển phòng làm việc đến quê nhà của cô.
Sao có thể không cảm động chứ.
“Nói thật đi, em có từng nghĩ đến chuyện con cái không?” Phó Chước hỏi một cách nghiêm túc.
Thẩm Thư Dư lắc đầu: “Em còn chưa nghĩ nhiều như vậy.”
“Vậy là chưa từng suy nghĩ.” Phó Chước hiểu được, dù sao Thẩm Thư Dư là sinh viên vũ đạo, hiện tại gần như còn đang ở thời hoàng kim, nếu hiện tại sinh con thì đối với sự cố gắng nhiều năm của cô hầu như là uổng phí.
Nói mới nhớ, qua mấy lần Phó Chính Huy nhắc tới chuyện con cái thì Phó Chước cũng vô tình nghĩ đến. Nghĩ đến tương lai có một kết tinh tình yêu thuộc về bọn họ, trái tim anh sẽ được lấp đầy.
Có một hình ảnh luôn hiện lên trong đầu Phó Chước: một nhà ba người, bàn tay to nắm bàn tay nhỏ để chân trần đi chầm chậm trên bờ cát dưới ánh nắng chiều.
Giấc mộng này sẽ thực hiện được vào một tương lai không xa.
“Anh muốn có con không?” Thẩm Thư Dư nhìn Phó Chước hỏi.
Phó Chước nhún vai, vẻ mặt thoải mái: “Nhà chúng ta do em làm chủ, em muốn thì anh muốn, em không muốn thì anh cũng không muốn.”
Thẩm Thư Dư nghĩ nghĩ, nói: “Nếu em định cả đời không muốn có con thì sao?”
Trước khi anh hỏi vào ngày hôm nay, cô chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề con cái, quả thật chưa từng nghĩ tới phương diện đó.
Phó Chước khựng lại rồi nói: “Vậy chúng ta nhận nuôi một đứa đi. Anh muốn cùng em chứng kiến sự trưởng thành của một sinh mệnh, tham dự đồng thời trao ra, nó sẽ thay thế chúng ta tiếp tục dòng đời.”
Ánh mắt Thẩm Thư Dư cay xè bởi vì mấy câu có vẻ như nhỏ nhặt của Phó Chước.
Cô còn chưa có ý thức làm vợ người ta, càng chưa nghĩ tới làm sao nuôi dưỡng một sinh mệnh. Nếu không phải lời cầu hôn của anh vào hôm nay, cô thậm chí tưởng rằng mình còn là một đứa trẻ. Nhưng cô tin tưởng, tương lai cô sẽ cùng anh tham dự vào sự ra đời của một sinh mệnh, chứng kiến sự trưởng thành của nó, dự phần đồng thời trao ra.
“Vợ ngốc, lúc này em khóc gì hả?” Phó Chước không hiểu tại sao cô khóc.
Thẩm Thư Dư ngượng ngùng nói ban nãy trong đầu mình vừa hiện lên cảnh tượng sinh con, cô kéo anh đứng dậy: “Em muốn đi thử áo cưới, lỡ như em mặc vào không đẹp thì làm sao.”
Phó Chước lại tỏ vẻ tự tin: “Vợ anh mặc vào chiếc áo cưới do anh tự tay thiết kế làm ra, đó đương nhiên là cô dâu đẹp nhất cả thế giới này.”
Phó Chước dứt lời dùng một tay bế Thẩm Thư Dư lên.
Cô là công chúa của anh, là hoàng hậu của anh, là vợ của anh.
Thẩm Thư Dư cũng từng mộng tưởng.
Còn nhớ hồi bé khi nhìn thấy người ta kết hôn trong thôn, mục đích chính của cô và đám bạn nhỏ là muốn đi xem cô dâu. Trên thế giới này không có ai đẹp hơn người phụ nữ mặc áo cưới. Bắt đầu từ lúc đó Thẩm Thư Dư đã ảo tưởng dáng vẻ mình mặc áo cưới.
Nhìn thấy chiếc áo cưới trước mặt, vành mắt của Thẩm Thư Dư không biết tại sao đột nhiên đỏ ngầu. Cô quay người lại, Phó Chước đã quỳ một gối xuống đất.
“Trời ơi, anh muốn cầu hôn sao?” Thẩm Thư Dư hít mũi, tỏ vẻ không dám tin.
Phó Chước cố nhịn cười, anh hồi hộp lấy ra một chiếc nhẫn kim cương từ trong túi, nói: “Có trời mới biết anh vì ngày hôm nay mà luyện tập biết bao nhiêu lần rồi, nào, đưa tay cho anh.”
Thẩm Thư Dư không hài lòng: “Anh chính thức một chút đi.”
Tuy rằng hai người có thể được cho là “vợ chồng già”, nhưng cầu hôn là một điều gì đó rất có cảm giác lễ nghi, cô vẫn muốn có được cảm giác đó.
“Ừ, chính thức một chút.” Phó Chước hít sâu một hơi, anh nghiêm túc hơn ai hết.
Trái tim Thẩm Thư Dư đập thình thịch, cô biết rõ tiếp theo anh có thể sẽ nói những gì, nhưng nhịp tim vẫn đập điên cuồng.
Nhìn kỹ lại, hôm nay Phó Chước ăn mặc chính thức hơn mọi khi nhiều. Ban nãy vừa về tới nhà Thẩm Thư Dư còn trêu anh một câu hôm nay anh rất đẹp trai.
Anh mặc áo sơ mi trắng quần tây, nói là hôm nay đi gặp khách hàng.
Hiện tại Phó Chước quỳ một gối trước mặt Thẩm Thư Dư, thắt lưng thẳng tắp, từng câu từng chữ rất nghiêm túc: “Thẩm Thư Dư, em có bằng lòng lấy anh Phó Chước không? Chỉ cần em bằng lòng đồng thời nhận lấy chiếc nhẫn này trong tay anh, anh cam đoan sau này sẽ yêu thương em tới chết. Em nói phía Đông anh tuyệt đối không dám đi về phía Tây, em bảo anh quỳ anh tuyệt đối không ngồi. Thẻ ngân hàng chìa khóa két sắt còn có tên trên giấy tờ bất động sản đều là của em, mạng của anh cũng là của em.”
Thẩm Thư Dư lắng nghe vốn muốn khóc, nhưng sau đó lại bị câu cuối cùng của anh chọc cười: “Ai muốn mạng của anh chứ.”
Tuy rằng đã tập luyện riêng vô số lần, nhưng dù sao cũng là lần đầu thực chiến, Phó Chước khó tránh khỏi hơi ngượng ngùng. Có trời mới biết lúc anh tập luyện nói rất trôi chảy, lúc này thì nói năng lộn xộn giống như bị chó cắn.
Anh gãi đầu, nói: “Anh ăn nói vụng về, cơ mà đại khái là mang ý như vậy.”
Thẩm Thư Dư là người được cầu hôn hiển nhiên cũng rất kích động. Không chỉ kích động, sự cảm động trong lòng khó mà diễn tả.
“Em bằng lòng lấy anh nhé?” Phó Chước nói ra những lời này hết sức nghiêm túc.
Thẩm Thư Dư khóc không thành tiếng, cô gật đầu cố gắng nói: “Em bằng lòng…”
Phó Chước thế mà hốc mắt cũng đỏ ngầu, anh vội vàng đeo nhẫn vào ngón áp út của Thẩm Thư Dư, anh đứng dậy hôn cô mãnh liệt.
Anh còn trẻ, bởi vì gặp được cô mà trái tim đã có nơi chốn. Muốn cùng cô xây dựng một gia đình, muốn cả đời không chia lìa. Trước đây anh kiêu ngạo ngang ngược, không biết tri kỷ là thứ gì, nhưng sau khi gặp được cô thì thay đổi từng chút một.
Thực ra Phó Chước luôn muốn làm sớm chuyện cầu hôn, nhưng dù sao hai người cũng còn trẻ, vả lại trước đó anh vẫn cho rằng mình còn chưa có nền tảng gì. Lời hứa hẹn mà anh dành cho Thẩm Thư Dư phải xây dựng trên sự tự tin của bản thân. Hiện tại Phó Chước có tự tin, anh biết rõ tương lai mình có thể mang đến những gì cho Thẩm Thư Dư.
Phó Chước hôn đi nước mắt trên khuôn mặt Thẩm Thư Dư, anh nắm tay cô đi tới trước chiếc áo cưới.
“Chiếc áo cưới này là do anh thiết kế, cũng tự tay anh làm ra.” Phó Chước nói xong trên mặt còn có chút tự hào, “Anh tin tưởng trên thế giới này không có ai hiểu rõ vóc dáng của em hơn anh, kể cả bản thân em.”
Tuy rằng Thẩm Thư Dư rất muốn phản bác, nhưng cô quả thật phải thừa nhận anh là người hiểu cô nhất. Thậm chí không cần đo lường, anh cũng biết được mỗi một tấc trên người cô.
Anh đã hôn qua từng tấc một.
“Đẹp thật.” Thẩm Thư Dư đã bị thu hút sâu sắc bởi chiếc áo cưới này.
Quá nhiều bất ngờ, cô thậm chí hoàn toàn chưa kịp tiêu hóa.
Rốt cuộc anh vì cô đã làm bao nhiêu chuyện mà cô không biết chứ?
“Em thích không.” Phó Chước nghiêng đầu cười hỏi, anh cười nhưng hốc mắt đỏ ngầu.
Thẩm Thư Dư ngoan ngoãn gật đầu: “Thích lắm.”
Phó Chước: “Vậy em mặc chiếc áo cưới này lấy anh nhé?”
Thẩm Thư Dư: “Được.”
Thực ra Phó Chước đã chờ đợi giây phút này rất lâu rồi. Bắt đầu từ năm ấy khi anh nhìn thấy cô lần đầu tiên, quấn lấy cô, theo đuổi cô, có được cô. Thời gian không dài không ngắn, nhưng cũng gần năm năm trời.
Vậy nên bọn họ coi như là từ đồng phục đến áo cưới đúng hay không?
= = =
Sau khi phấn khích qua đi là sự bình tĩnh thản nhiên.
Thẩm Thư Dư nép trong lòng Phó Chước, tò mò hỏi anh: “Tại sao anh đột nhiên muốn cầu hôn thế?”
Cô ngắm nghía chiếc nhẫn kim cương lớn trên tay, vui vẻ cười toe toét. Trước kia Phó Chước từng tặng cô một chiếc nhẫn đính kim cương nhuyễn vòng quanh cũng rất đẹp. Nhưng suy cho cùng kiểu dáng khác biệt, lúc đeo vào tay trông khác biệt rất lớn.
Phó Chước cười trả lời: “Dù sao chúng ta cũng không thể sống chung phi pháp cả đời.”
Sống chung phi pháp?
Thẩm Thư Dư tươi cười vươn tay đánh Phó Chước một cái, rõ ràng một giây trước cô còn rất cảm động, nhưng bầu không khí tốt đẹp đã bị một câu của anh phá hỏng.
Thật không hổ là trai thẳng sắt thép.
Phó Chước cầm tay Thẩm Thư Dư lên hôn, anh nói: “Cưới em sớm chút mới là việc chính.”
Thẩm Thư Dư cười ngọt ngào không nói gì.
Phó Chước lại nói: “Tiếp theo còn một mớ chuyện đấy, bước đầu tiên là đến nhà em cầu hôn.”
Thẩm Thư Dư cười: “Nếu mẹ em không đồng ý chúng ta kết hôn anh nói làm sao đây?”
“Vậy không có khả năng rồi.” Phó Chước hiểu rõ trong lòng, “Mẹ em cực kỳ thích anh, lần nào anh tới nhà em chẳng phải mẹ em đều đích thân xuống bếp chiêu đãi à? Em nói đi em có loại đãi ngộ này không?”
Thẩm Thư Dư không nhịn được phàn nàn: “Là em nói với mẹ anh thích món ăn mẹ nấu, mẹ mới chủ động xuống bếp đó.”
“Anh mặc kệ, dù sao anh đã nhận định người mẹ vợ này rồi.”
Thẩm Thư Dư cười véo má Phó Chước: “Anh không biết ngượng ngùng gì cả.”
“Ngượng ngùng lấy vợ được à?” Phó Chước nói xong tiến đến trước ngực Thẩm Thư Dư cọ cọ, “Còn là cô vợ thơm như vậy.”
Thẩm Thư Dư không khỏi hiếu kỳ: “Vậy ba anh thì sao?”
“Ba anh?” Phó Chước ngẩng đầu, “Anh ba ước gì em bước qua cửa nhà anh sớm hơn, em cũng không phải không biết.”
Mấy năm nay Phó Chước thường xuyên đưa Thẩm Thư Dư về nhà, nguyên nhân chủ yếu chính là ông già trong nhà nhớ cô.
Phó Chính Huy thật sự rất yêu thương Thẩm Thư Dư, gần như đối xử với cô như đứa con gái. Mấy năm nay Thẩm Thư Dư và Phó Chước ở bên nhau, hai người cũng thường xuyên về nhà ông, lúc có cô giữa Phó Chước và ba mình hình như trở nên hòa thuận hơn.
Thẩm Thư Dư biết Phó Chước hiểu lầm, cô nói: “Không phải, ý em là sau này anh chuyển phòng làm việc tới huyện An Hồng, ba anh không có ý kiến hả?”
Phó Chước cười: “Tiền anh mua nhà là ba tài trợ đó.”
Thẩm Thư Dư: “Cho nên bác ấy biết sau này anh sẽ phát triển ở huyện An Hồng ư?”
Phó Chước: “Nói chính xác hơn là ông ấy cũng sẽ dọn sang đây dưỡng lão.” Anh nói xong bèn sờ bụng Thẩm Thư Dư, bùi ngùi nói, “Ba anh hiện giờ ngày ngóng đêm trông mong chờ bụng em có động tĩnh sớm chút.”
Quả thật hiện tại Phó Chính Huy ngày ngóng đêm trông, mong chờ Thẩm Thư Dư và Phó Chước mau có con. Cả đời ông không cầu xin gì, chỉ muốn tới lúc già không việc gì làm có thể chăm sóc cháu trai.
Thẩm Thư Dư mỉm cười vỗ tay Phó Chước: “Anh nghĩ đẹp nhỉ, em còn chưa lấy anh đâu.”
“Chuyện này không sớm thì muộn thôi.” Phó Chước không kiềm lòng được hôn lên má Thẩm Thư Dư, “Hay là ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn đi?”
“Anh đừng quấy phá.”
Thẩm Thư Dư dường như có thể tưởng tượng hình ảnh mà Phó Chước nói tới.
Tuy rằng thời đại này tình yêu và hôn nhân tự do, giao thông tiện lợi, nhưng nếu lấy chồng xa ít nhiều cũng có bất tiện. Thẩm Thư Dư không phải chưa từng nghĩ đến tương lai mình sẽ lấy Phó Chước, cô cũng nghĩ lấy chồng theo chồng đi theo Phó Chước đến quê nhà của anh định cư. Nhưng cô tuyệt đối không ngờ, Phó Chước trực tiếp chuyển phòng làm việc đến quê nhà của cô.
Sao có thể không cảm động chứ.
“Nói thật đi, em có từng nghĩ đến chuyện con cái không?” Phó Chước hỏi một cách nghiêm túc.
Thẩm Thư Dư lắc đầu: “Em còn chưa nghĩ nhiều như vậy.”
“Vậy là chưa từng suy nghĩ.” Phó Chước hiểu được, dù sao Thẩm Thư Dư là sinh viên vũ đạo, hiện tại gần như còn đang ở thời hoàng kim, nếu hiện tại sinh con thì đối với sự cố gắng nhiều năm của cô hầu như là uổng phí.
Nói mới nhớ, qua mấy lần Phó Chính Huy nhắc tới chuyện con cái thì Phó Chước cũng vô tình nghĩ đến. Nghĩ đến tương lai có một kết tinh tình yêu thuộc về bọn họ, trái tim anh sẽ được lấp đầy.
Có một hình ảnh luôn hiện lên trong đầu Phó Chước: một nhà ba người, bàn tay to nắm bàn tay nhỏ để chân trần đi chầm chậm trên bờ cát dưới ánh nắng chiều.
Giấc mộng này sẽ thực hiện được vào một tương lai không xa.
“Anh muốn có con không?” Thẩm Thư Dư nhìn Phó Chước hỏi.
Phó Chước nhún vai, vẻ mặt thoải mái: “Nhà chúng ta do em làm chủ, em muốn thì anh muốn, em không muốn thì anh cũng không muốn.”
Thẩm Thư Dư nghĩ nghĩ, nói: “Nếu em định cả đời không muốn có con thì sao?”
Trước khi anh hỏi vào ngày hôm nay, cô chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề con cái, quả thật chưa từng nghĩ tới phương diện đó.
Phó Chước khựng lại rồi nói: “Vậy chúng ta nhận nuôi một đứa đi. Anh muốn cùng em chứng kiến sự trưởng thành của một sinh mệnh, tham dự đồng thời trao ra, nó sẽ thay thế chúng ta tiếp tục dòng đời.”
Ánh mắt Thẩm Thư Dư cay xè bởi vì mấy câu có vẻ như nhỏ nhặt của Phó Chước.
Cô còn chưa có ý thức làm vợ người ta, càng chưa nghĩ tới làm sao nuôi dưỡng một sinh mệnh. Nếu không phải lời cầu hôn của anh vào hôm nay, cô thậm chí tưởng rằng mình còn là một đứa trẻ. Nhưng cô tin tưởng, tương lai cô sẽ cùng anh tham dự vào sự ra đời của một sinh mệnh, chứng kiến sự trưởng thành của nó, dự phần đồng thời trao ra.
“Vợ ngốc, lúc này em khóc gì hả?” Phó Chước không hiểu tại sao cô khóc.
Thẩm Thư Dư ngượng ngùng nói ban nãy trong đầu mình vừa hiện lên cảnh tượng sinh con, cô kéo anh đứng dậy: “Em muốn đi thử áo cưới, lỡ như em mặc vào không đẹp thì làm sao.”
Phó Chước lại tỏ vẻ tự tin: “Vợ anh mặc vào chiếc áo cưới do anh tự tay thiết kế làm ra, đó đương nhiên là cô dâu đẹp nhất cả thế giới này.”
Phó Chước dứt lời dùng một tay bế Thẩm Thư Dư lên.
Cô là công chúa của anh, là hoàng hậu của anh, là vợ của anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook