Cố Mạn chạy đến một khuôn viên rất đẹp, cậu có chút ngỡ ngàng nhưng chưa kịp hưởng thụ cái đẹp thì phía sau đã vang lên tiếng nói khó nghe.
- Ây…đây không phải là vương hậu hay sao? Sao hôm nay có nhã hứng đến đây ngắm hoa thế này.
- …
Cố Mạn không thèm quan tâm, cậu đưa tay lên hái mấy chùm nho trên cao, chưa kịp bỏ vào miệng đã bị người của ả kia đi đến giật lấy mặc kệ cậu có thích hay không.
- Đồ ở đây ngoài Nguyệt phi được quyền hái thì không ai được động vào.
- Lại là tên điên kia hạ lệnh sao?
- Ngươi…dám gọi đế vương là tên điên?
- Không điên nhưng có bệnh về não.
Cố Mạn đi đến lấy trong người ra một con dao nhỏ cắt đứng cây nho mà hắn ngày đêm chăm sóc.
Hành động đó của cậu vô tình lọt vào mặt đế vương, hắn nhanh chóng đi đến nhìn cây mình bỏ công chăm sóc bị phá hư hắn có chút tức giận.
- Cố Mạn, ngươi lại muốn gây loạn.
- Đế vương…người lớn tiếng sẽ làm ta sợ, chỉ là ta mới nhặt được con dao này muốn thử xem nó có đáng dùng hay không hay chỉ là phế vật nên bỏ đi.
- Ngươi…ai cho ngươi đến Thẩm Ninh cung?
- Ta thích thì đi, không cần ai phải cho cũng không cần xin phép ai.
- Ngươi có biết ngươi đã là vương hậu, cách hành xử của ngươi như vậy là có ý gì?
Cố Mạn nhún vai tỏ vẻ vô tội, cậu đi đến hai một đóa hồng gần đó đưa lên mũi mình gửi.
Bỗng cậu nhếch miệng bông hoa trên tay bỗng bốc cháy dữ dội, cậu vờ như hoảng loạn vội quăng đóa hoa đi.
- A…nóng quá…
- Hả?
Khổ nổi không biết cậu cố ý hay cố tình mà đóa hồng lửa lại bay về chỗ Nguyệt phi.
Vương Phiến Bác Nhan nhanh chóng dùng chân đá bay nó ra chỗ khác, đóa hồng bị hắn đá văng vào bụi hoa khác ngay lập tức cả khu vườn chìm trong biển lửa.
Mọi người đều hoảng loạn chạy đi lấy nước, một tên lính mang thùng qua chỗ cậu liền bị cậu giả bờ ngất xủi va trúng người y khiến nước trong thùng vô tình lại hắt hết vào mặt của ả Nguyệt phi.
- Vương hậu…người đâu vương hậu ngất rồi…
Tên kia thấy người ngã là cậu ngay lập tức hô lớn, nhanh chóng Tiểu Mai và Tiểu Hồng chạy lại vội đỡ người ra khỏi đám cháy.
Họ đặt cậu dựa vào một tảng đá gần đó, trên trán cậu đang chảy máu, Vương Phiến Bắc Nhan đều nhìn thấy, hắn không hề lo lắng cho cậu mà trực tiếp bế Nguyệt phi bước ngang qua mặt cậu.
Cố Mạn không hề ngất đi, cậu hé mắt nhìn cẩu nam cẩu nữ kia đang chim chuột trước mặt trong lòng có chút buồn nôn.
Cậu nhếch miệng khẽ phất nhẹ tay ngay lập tức Vương Phiến Bắc Nhan bị trượt chân và đương nhiên Nguyệt phi của hắn tiếp đất một cách không thương tiếc.
- A…
- Nguyệt nhi…nàng không sao chứ?
- Đế vương…chân ta…đau quá.
Đế vương định cuối xuống ôm lấy ả nhưng lần này lại tiếp tục mất đà mà úp luôn mặt mình vào ngực ả.
Tất cả chuyện này mọi người đều nhìn thấy, họ không dám cười vì không muốn đắt tội với đế vương nên đành giả mù giả điếc mà đi dập lửa.
Riêng cậu được người đưa về tẩm cung mình, thái hậu cũng biết chuyện, bà đã nổi trận lôi đình với hắn vì không cứu vương hậu lại đi lo cho tiểu thiếp thấp hèn.
Cậu đương nhiên rất hả dạ, cậu được bà ưu ái quan tâm đặc biệt, mọi thức ăn ngon được đưa đến tẩm cung cậu đầu tiên.
Việc cậu được thái hậu ưu ái đã nhanh chóng lan truyền khắp mọi nơi, chuyện này đương nhiên ả Nguyệt phi kia cuaelr biết.
Ả muốn đối phó với cậu nhưng hiện tại lại có thái hậu phía sau hậu thuận lại càng khó ra tay hơn.
Nhưng nếu ả mượn ta Vương Phiến Bắc Nhan để diệt trừ cậu thì chuyện này hoàn toàn khác.
Nghĩ đến những tháng ngày tiếp theo của cậu sẽ trải qua ả lại mỉm cười đầy đắc ý.
Qua mấy ngày hôm sau, Cố Mạn cảm thấy ở trong phòng hoài cũng chán nên quyết định lôi Tiểu Hồng và Tiểu Mai ra tập võ cho hai người nghĩ là làm cậu vội đi kiếm Tiểu Hồng.
- Tiểu Hồng, muội mau cho đóng hết tất cả cửa ra vào tẩm cung, khóa lại lun cũng được, không có lệnh của ta không ai được vào.
- Nhưng…vương hậu người muốn làm gì?
- Cứ làm theo lời ta, nhanh đi.
- Vâng.
Dù khôgn biết cậu muốn gì nhưng cô vẫn chạy đi sí người khóa hết tất cả các cửa lại.
Rồi lại tập trung mọi người đến trước sân chờ cậu ra lệnh.
Cố Mạn nhìn một lượt từng người nơi đây, những người này đều ốm yếu, họ vì sức khỏe không tốt và làm việc quá sức nên mới được đưa đến chỗ cậu.
Nhìn đám người này, cậu không biết phải nới gì hơn, thở dài một hơn dài cậu đi đến trước mặt bọn họ.
- Từ ngày hôm nay, các ngươi phải làm những gì ta sắp xếp, ta không muốn người của mình phải chịu sự ức hiếp của bất kỳ người cung nào cả.
- Chuyện này…chúng tôi đã quen rồi, làm như vậy vương hậu sẽ bị liên lụy mất.
- Nếu như không muốn liên lụy ta thì hãy chuẩn bị tinh thần đi.
Tất cả đi thay những bộ đồ khác miễn không rườm rà như vậy là được.
Mọi người không biết cậu định làm gì nhưng vẫn nghe theo lời cậu, họ đã nhanh chóng thay những bộ y phục khác.
Nhìn thấy vậy cậu rất ưng ý liền bắt đầu việc luyện tập, lúc đầu mọi người còn chán nản nhưng do cậu bắt ép và việc luyện tập càng lúc càng thú vị nên ai cũng dần có thiện cảm với cậu và quyết tâm luyện tập.
Chuyện tẩm cung của cậu lúc nào cũng đóng cửa im lìm đã gây chú ý đến Vương Phiến Bắc Nhan.
Hắn đã ba lần đi đến tẩm cung của cậu nhưng không có cách nào vào được bên trong, phá cửa thì không thể vì thái hậu không cho hắn làm chuyện đó.
Người của cậu chỉ vổn vẹn mười người, nên việc luyện tập cũng không khó cho lắm và họ đặc biệt học rất nhanh nên cậu cũng không cần tốn thời gian.
Hôm nay là ngày thứ mười họ luyện tập, cậu có chút chán nản vì họ luyện tập nhanh hơn cậu nghĩ.
Cố Mạn đã lâu cũng chưa ra ngoài nên cậu quyết định hôm nay ra ngoài một chuyến.
Cậu gọi Tiểu Hồng lại căn dặn mọi người một những thứ cần thiết rồi nhanh chóng nhảy tường ra bên ngoài.
Cố Mạn đi dọc con đường mòn vì tò mò lại đi lạc sang một khu khác, nơi này khá hoang tàn và hình như đã bị bỏ hoang.
Vì tính tò mò cậu nhanh chóng đẩy cửa đi vào, những hành động này vô tình Nguyệt phi nhìn thấy, ả nhếch miệng rồi nhanh chóng rời đi.
Cố Mạn đi vào, nơi đây với vẻ hoang tàn bên ngoài hoàn toàn khác xa.
Trong này mọi thứ dường như còn nguyên vẹn nhưng lại âm u lạnh lẽo đến đáng sợ.
‘‘Rầm’’
Cậu đang đi, cánh cổng lớn bỗng nhiên đóng lại, cậu không hề sợ hãi cũng không hề quay người.
Cố Mạn chỉ đơn giản xé một tờ giấy trong một trang sách ngậm vào miệng tay kết ấn đọc gì đó trong miệng, ngay lập tức tờ giấy trong miệng cậu bay ra ánh sáng phát ra từ đó và một con thần thú xuất hiện.
Ánh sáng của nó có thể chiếu sáng cả một khu lớn, nó giống như một con mèo nhưng lại không phải mèo.
Cố Mạn đang đi bỗng cậu va phải một thứ gì đó nhìn xuống bên dưới ánh mắt cậu liền mở to vì thứ cậu đạp phải chính là bộ xương người, trên trán của người đó còn có một lá bùa đã cũ nát.
- Bị yểm bùa sao?
- Đúng vậy.
- !!!
- Những người ở đây đều bị yểm bùa hành hạ cho đến chết.
- MAAAAAAAAAAA….
- Ây…đây không phải là vương hậu hay sao? Sao hôm nay có nhã hứng đến đây ngắm hoa thế này.
- …
Cố Mạn không thèm quan tâm, cậu đưa tay lên hái mấy chùm nho trên cao, chưa kịp bỏ vào miệng đã bị người của ả kia đi đến giật lấy mặc kệ cậu có thích hay không.
- Đồ ở đây ngoài Nguyệt phi được quyền hái thì không ai được động vào.
- Lại là tên điên kia hạ lệnh sao?
- Ngươi…dám gọi đế vương là tên điên?
- Không điên nhưng có bệnh về não.
Cố Mạn đi đến lấy trong người ra một con dao nhỏ cắt đứng cây nho mà hắn ngày đêm chăm sóc.
Hành động đó của cậu vô tình lọt vào mặt đế vương, hắn nhanh chóng đi đến nhìn cây mình bỏ công chăm sóc bị phá hư hắn có chút tức giận.
- Cố Mạn, ngươi lại muốn gây loạn.
- Đế vương…người lớn tiếng sẽ làm ta sợ, chỉ là ta mới nhặt được con dao này muốn thử xem nó có đáng dùng hay không hay chỉ là phế vật nên bỏ đi.
- Ngươi…ai cho ngươi đến Thẩm Ninh cung?
- Ta thích thì đi, không cần ai phải cho cũng không cần xin phép ai.
- Ngươi có biết ngươi đã là vương hậu, cách hành xử của ngươi như vậy là có ý gì?
Cố Mạn nhún vai tỏ vẻ vô tội, cậu đi đến hai một đóa hồng gần đó đưa lên mũi mình gửi.
Bỗng cậu nhếch miệng bông hoa trên tay bỗng bốc cháy dữ dội, cậu vờ như hoảng loạn vội quăng đóa hoa đi.
- A…nóng quá…
- Hả?
Khổ nổi không biết cậu cố ý hay cố tình mà đóa hồng lửa lại bay về chỗ Nguyệt phi.
Vương Phiến Bác Nhan nhanh chóng dùng chân đá bay nó ra chỗ khác, đóa hồng bị hắn đá văng vào bụi hoa khác ngay lập tức cả khu vườn chìm trong biển lửa.
Mọi người đều hoảng loạn chạy đi lấy nước, một tên lính mang thùng qua chỗ cậu liền bị cậu giả bờ ngất xủi va trúng người y khiến nước trong thùng vô tình lại hắt hết vào mặt của ả Nguyệt phi.
- Vương hậu…người đâu vương hậu ngất rồi…
Tên kia thấy người ngã là cậu ngay lập tức hô lớn, nhanh chóng Tiểu Mai và Tiểu Hồng chạy lại vội đỡ người ra khỏi đám cháy.
Họ đặt cậu dựa vào một tảng đá gần đó, trên trán cậu đang chảy máu, Vương Phiến Bắc Nhan đều nhìn thấy, hắn không hề lo lắng cho cậu mà trực tiếp bế Nguyệt phi bước ngang qua mặt cậu.
Cố Mạn không hề ngất đi, cậu hé mắt nhìn cẩu nam cẩu nữ kia đang chim chuột trước mặt trong lòng có chút buồn nôn.
Cậu nhếch miệng khẽ phất nhẹ tay ngay lập tức Vương Phiến Bắc Nhan bị trượt chân và đương nhiên Nguyệt phi của hắn tiếp đất một cách không thương tiếc.
- A…
- Nguyệt nhi…nàng không sao chứ?
- Đế vương…chân ta…đau quá.
Đế vương định cuối xuống ôm lấy ả nhưng lần này lại tiếp tục mất đà mà úp luôn mặt mình vào ngực ả.
Tất cả chuyện này mọi người đều nhìn thấy, họ không dám cười vì không muốn đắt tội với đế vương nên đành giả mù giả điếc mà đi dập lửa.
Riêng cậu được người đưa về tẩm cung mình, thái hậu cũng biết chuyện, bà đã nổi trận lôi đình với hắn vì không cứu vương hậu lại đi lo cho tiểu thiếp thấp hèn.
Cậu đương nhiên rất hả dạ, cậu được bà ưu ái quan tâm đặc biệt, mọi thức ăn ngon được đưa đến tẩm cung cậu đầu tiên.
Việc cậu được thái hậu ưu ái đã nhanh chóng lan truyền khắp mọi nơi, chuyện này đương nhiên ả Nguyệt phi kia cuaelr biết.
Ả muốn đối phó với cậu nhưng hiện tại lại có thái hậu phía sau hậu thuận lại càng khó ra tay hơn.
Nhưng nếu ả mượn ta Vương Phiến Bắc Nhan để diệt trừ cậu thì chuyện này hoàn toàn khác.
Nghĩ đến những tháng ngày tiếp theo của cậu sẽ trải qua ả lại mỉm cười đầy đắc ý.
Qua mấy ngày hôm sau, Cố Mạn cảm thấy ở trong phòng hoài cũng chán nên quyết định lôi Tiểu Hồng và Tiểu Mai ra tập võ cho hai người nghĩ là làm cậu vội đi kiếm Tiểu Hồng.
- Tiểu Hồng, muội mau cho đóng hết tất cả cửa ra vào tẩm cung, khóa lại lun cũng được, không có lệnh của ta không ai được vào.
- Nhưng…vương hậu người muốn làm gì?
- Cứ làm theo lời ta, nhanh đi.
- Vâng.
Dù khôgn biết cậu muốn gì nhưng cô vẫn chạy đi sí người khóa hết tất cả các cửa lại.
Rồi lại tập trung mọi người đến trước sân chờ cậu ra lệnh.
Cố Mạn nhìn một lượt từng người nơi đây, những người này đều ốm yếu, họ vì sức khỏe không tốt và làm việc quá sức nên mới được đưa đến chỗ cậu.
Nhìn đám người này, cậu không biết phải nới gì hơn, thở dài một hơn dài cậu đi đến trước mặt bọn họ.
- Từ ngày hôm nay, các ngươi phải làm những gì ta sắp xếp, ta không muốn người của mình phải chịu sự ức hiếp của bất kỳ người cung nào cả.
- Chuyện này…chúng tôi đã quen rồi, làm như vậy vương hậu sẽ bị liên lụy mất.
- Nếu như không muốn liên lụy ta thì hãy chuẩn bị tinh thần đi.
Tất cả đi thay những bộ đồ khác miễn không rườm rà như vậy là được.
Mọi người không biết cậu định làm gì nhưng vẫn nghe theo lời cậu, họ đã nhanh chóng thay những bộ y phục khác.
Nhìn thấy vậy cậu rất ưng ý liền bắt đầu việc luyện tập, lúc đầu mọi người còn chán nản nhưng do cậu bắt ép và việc luyện tập càng lúc càng thú vị nên ai cũng dần có thiện cảm với cậu và quyết tâm luyện tập.
Chuyện tẩm cung của cậu lúc nào cũng đóng cửa im lìm đã gây chú ý đến Vương Phiến Bắc Nhan.
Hắn đã ba lần đi đến tẩm cung của cậu nhưng không có cách nào vào được bên trong, phá cửa thì không thể vì thái hậu không cho hắn làm chuyện đó.
Người của cậu chỉ vổn vẹn mười người, nên việc luyện tập cũng không khó cho lắm và họ đặc biệt học rất nhanh nên cậu cũng không cần tốn thời gian.
Hôm nay là ngày thứ mười họ luyện tập, cậu có chút chán nản vì họ luyện tập nhanh hơn cậu nghĩ.
Cố Mạn đã lâu cũng chưa ra ngoài nên cậu quyết định hôm nay ra ngoài một chuyến.
Cậu gọi Tiểu Hồng lại căn dặn mọi người một những thứ cần thiết rồi nhanh chóng nhảy tường ra bên ngoài.
Cố Mạn đi dọc con đường mòn vì tò mò lại đi lạc sang một khu khác, nơi này khá hoang tàn và hình như đã bị bỏ hoang.
Vì tính tò mò cậu nhanh chóng đẩy cửa đi vào, những hành động này vô tình Nguyệt phi nhìn thấy, ả nhếch miệng rồi nhanh chóng rời đi.
Cố Mạn đi vào, nơi đây với vẻ hoang tàn bên ngoài hoàn toàn khác xa.
Trong này mọi thứ dường như còn nguyên vẹn nhưng lại âm u lạnh lẽo đến đáng sợ.
‘‘Rầm’’
Cậu đang đi, cánh cổng lớn bỗng nhiên đóng lại, cậu không hề sợ hãi cũng không hề quay người.
Cố Mạn chỉ đơn giản xé một tờ giấy trong một trang sách ngậm vào miệng tay kết ấn đọc gì đó trong miệng, ngay lập tức tờ giấy trong miệng cậu bay ra ánh sáng phát ra từ đó và một con thần thú xuất hiện.
Ánh sáng của nó có thể chiếu sáng cả một khu lớn, nó giống như một con mèo nhưng lại không phải mèo.
Cố Mạn đang đi bỗng cậu va phải một thứ gì đó nhìn xuống bên dưới ánh mắt cậu liền mở to vì thứ cậu đạp phải chính là bộ xương người, trên trán của người đó còn có một lá bùa đã cũ nát.
- Bị yểm bùa sao?
- Đúng vậy.
- !!!
- Những người ở đây đều bị yểm bùa hành hạ cho đến chết.
- MAAAAAAAAAAA….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook