Năm mới đến, Hoàng cung tất bật chuẩn bị yến tiệc. Cung nữ thái giám đi lại khắp nơi. Người đáng ra phải bận rộn nhất là Hoàng Thượng thì lại đang thảnh thơi chăm sóc cho nương tử sắp lâm bồn của mình. Còn vị Vương gia nào đó đang tức giận vì không thể gặp mặt người trong lòng cũng chỉ vì 1 câu nói của Hoàng huynh mình: "Hoàng tẩu đệ sắp lâm bồn rồi, ta phải chăm sóc nàng ấy, vì thế việc triều chính ta sẽ giao cho đệ. Nếu muốn, đệ có thể gọi Nguyệt Ngưng vào cung giúp đỡ."
Một câu nói đã quyết định cuộc sống bi thảm của hai người trong những ngày sắp tới. Ban đầu Bạch Nguyệt Ngưng vốn không đồng ý tiến cung, nhưng một đạo thánh chỉ gọi nàng vào cung “bầu bạn với Hoàng hậu” của Hoàng đế Nam Cung Khánh đã tới cửa Bạch phủ, nàng không thể không đi.
Ngày Hoàng hậu lâm bồn đã đến - Phượng Tê cung
Hiện giờ ở đây là một mảnh hỗn loạn. Cung nữ nối tiếp nhau ra vào tẩm phòng, lâu lâu lại truyền đến tiếng la hét.
“A! Ta đau quá. Ta không muốn sinh nữa. A!”
“ Nương nương, người cố gắng đi mà Nương nương. ”
“ Không...ta không muốn sinh nữa....Đau quá...A. ”
“ Nương nương, Nương nương, thấy đầu đứa trẻ rồi rồi. Người cố lên Nương nương. ”
“A! Đau quá. Nam Cung Khánh ta hận chàng, ta không bao giờ muốn sinh nữa. A! ”
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Chính điện Phượng Tê cung
“ Hoàng huynh, huynh có thể ngồi xuống không. Huynh cứ đi đi lại lại như thế đệ cảm thấy chóng mặt lắm rồi.”
Nam Cung Khánh nghe Hoàng đệ của mình nói vậy càng đi nhanh hơn. Hiện giờ trong lòng hắn một mảnh hỗn loạn. Sao Anh Nhi còn chưa sinh nữa. Nghe thấy tiếng la hét của nàng mà lòng hắn xoắn lại. Tiếng la hét của Lâm Thục Anh lại truyền đến. Nam Cung Khánh không thể chịu nổi định lao vào tẩm phòng thì bị Bạch Nguyệt Ngưng ngăn lại.
“ Hoàng thượng người biết tính của Biểu tỷ mà, người bớt lo lắng đi.”
Nam Cung Khánh định đáp lại nhưng đột nhiên tiếng khóc của con nít truyền tới kém theo tiếng của bà đỡ.
“ Chúc mừng Hoàng thượng, nương nương đã hạ sinh một Hoàng tử ạ. ”
Bà đỡ định giao Hoàng tử cho Hoàng Thượng thì vụt một cái, bóng dáng thiên tử đã biến mất. Nam Cung Khánh nghe Lâm Thục Anh đã hạ sinh thì lập tức chạy vào tẩm phòng. Đến nơi thì thấy các mama đang chăm sóc cho nàng nghỉ ngơi thì hắn nhẹ nhàng bước đến giường. Hắn đưa tay sờ nhẹ vào mặt nàng thì thầm.
“ Anh Nhi, cực khổ cho nàng rồi.”
Đại hoàng tử được Hoàng thượng đặt tên là Nam Cung Hạo Thần và hạ chỉ sắc phong làm Thái tử. Đại lễ sắc phong sẽ diễn ra trùng với ngày đầy tháng của Thái tử. Không khí cả nước chìm trong vui vẻ, khắp nơi đều mong ước Thái tử lớn lên sẽ trở thành Minh quân, yêu thương bá tánh.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Bạch phủ
“ Ngưng nhi, đây là nho từ nước chư hầu tiến cống, nàng ăn đi.”
Kể từ khi hiểu lầm được giải quyết thì Nam Cung Phong xem Bạch phủ như nhà của mình. Bất kể ngày đêm đều đến nơi này để gặp Bạch Nguyệt Ngưng, mấy lần đầu đều bị Bạch Nguyệt Ngưng đuổi trở về nhưng dần dần cũng chấp thuận việc làm này của hắn.
“ Thuộc hạ tham kiến Tiểu thư, Vương gia. ”
“ Đứng lên đi, có chuyện gì? ”
“ Bẩm tiểu thư, Bạch Diện thần y gửi thư cho người. ”
Ngân Diệm lập tức giao bức thư trên tay mình cho Bạch Nguyệt Ngưng. Sau khi đọc xong bức thư, khóe miệng Bạch Nguyệt Ngưng giật giật. Thấy nàng như vậy, Nam Cung Phong hỏi.
“ Ngưng nhi có chuyện gì sao?”
“ Chàng đọc đi. ”
Một khắc sau.
“ Cái này. Vậy Ngưng nhi nàng có định đi hay không? ”
“ Đương nhiên phải đi rồi. Nếu không hắn nhất định sẽ lải nhải suốt ngày với ta. Ngân Diệm chuẩn bị đi, mai chúng ta sẽ xuất phát.”
Bạch Nguyệt Ngưng vừa bóp trán vừa nói, sau đó trở về phòng của mình.
Sáng hôm sau khi chuẩn bị xuất phát thì Bạch Nguyệt Ngưng thấy Nam Cung Phong xuất hiện trước cửa Bạch phủ.
"Chàng đến đây làm gì? "
"Đương nhiên là đi cùng nàng rồi."
Bạch Nguyệt Ngưng cười nhẹ rồi bảo.
"Vậy thì đi thôi."
Tất cả xuất phát đến Nhật Nguyệt sơn trang - nơi tổ chức Đại hội võ lâm.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
“Xin hỏi danh tính các vị.” Ba người Bạch Nguyệt Ngưng vừa tời cửa Nhật Nguyệt sơn trang thì bị thủ vệ giữ cửa chặn lại. Cũng không thể trách bọn hắn, Đại hội võ lâm chọn Tân Minh chủ này là nơi rất tốt để Tà giáo trà trộn gây rối, bất cứ ai ra vào đều phải khai báo thân phận và đưa ra thiệp mời.
Ngân Diệm nhận được ánh mắt của Bạch Nguyệt Ngưng thì hiểu ý bước ra, lấy thiệp mời đưa cho thủ vệ.
“Bạch Nguyệt Ngưng, cung chủ Ám Nguyệt Cung và Phong Vương gia Nam Cung Phong.”
Thủ vệ nhận thiệp mời, khi xem xong khẽ nhăn mày. “Trong thiệp mời không có tên của Phong Vương gia. Chuyện này...”
Bạch Nguyệt Ngưng liếc mắt một cái, gã thủ vệ vừa lên tiếng cảm thấy như rơi vào hầm băng.
“Phong Vương gia tới đây dưới danh nghĩa của Ám Nguyệt Cung, ta sẽ tự mình nói với Trang chủ.”
Nam Cung Phong thuận lợi tiến vào dưới danh nghĩa Ám Nguyệt Cung, lúc đi dưới một cây to cành lá um tùm, trên cây chợt truyền tới tiếng cười quái dị: “Khặc khặc... Từ khi nào thì Phong Vương gia danh tiếng lẫy lừng phải dựa vào nữ nhân vậy? Cung chủ Ám Nguyệt Cung... Ta cảm thấy hứng thú với nàng ta rồi...”
Nam Cung Phongcảnh giác nhìn lên, lại phát hiện không có ai cả. Bạch Nguyệt Ngưng đi trước một đoạn thấy lạ bèn quay đầu, phát hiện người vẫn luôn bám sát mình đang đứng ngẩn người dưới một tàng cây.
“Nam Cung Phong, chàng đang làm gì vậy? Mau lại đây đi, đại hội sắp bắt đầu rồi.”
Nam Cung Phong theo Bạch Nguyệt Ngưng đi tới nơi tổ chức lễ hội, trong lòng vẫn lởn vởn cảm giác không an tâm, thỉnh thoảng còn quay lại nhìn cái cây vừa rồi.
“Các vị, Lý mỗ làm Minh chủ Võ lâm đã ba năm, nay muốn rửa tay gác kiếm, những ai có hứng thú với chức vị Minh chủ đều có thể lên khiêu chiến nhau, người thắng là Tân Minh chủ.” Lý Trọng thân hình mập mạp vuốt râu cười khà khà. Đừng nhìn cơ thể ông ta nặng nề, thực ra lại rất nhanh nhẹn, võ công cũng rất cao cường, thủ đoạn càng khỏi cần nói.
“Khặc khặc... Ta muốn khiêu chiến Cung chủ Ám Nguyệt Cung.” Giữa lôi đài chợt hiện lên một kẻ trùm áo choàng đen, từ đầu tới chân bao phủ một loại cảm giác âm u.
Nam Cung Phong từ chỗ ngồi bật dậy, hắn nhận ra đây chính là kẻ trên cậy vừa rồi, trong lòng chợt dâng lên cảm giác quái lạ, dứt khoát đứng ra ứng chiến hộ Bạch Nguyệt Ngưng.
Bạch Nguyệt Ngưng khó hiểu nhìn hai người đang quấn lấy nhau trên lôi đài, chung quy vẫn cảm thấy khó hiểu. Bình thường Nam Cung Phong vẫn hay đứng ra bảo vệ nàng, nhưng lần này có vẻ hơi quá, dù sao cũng chỉ là một kẻ vô danh đứng ra khiêu chiến, nàng có thể xử lý được.
Chưa đầy một khắc sau, Bạch Nguyệt Ngưng biết nàng nhầm rồi. Kẻ mặc áo choàng đen kia không phải kẻ vô danh tiểu tốt, hắn ta chính là giáo chủ vẫn luôn giấu mặt của Tàn Ngạo phái - kẻ được xưng danh là “Bộ xương độc”. Sở dĩ có biệt danh ấy là bởi hắn tu luyện Độc Công, toàn bộ cơ thể đều là độc, càng tu luyện lên cao, cơ thể càng teo tóp lại, máu thịt bị độc ăn mòn chỉ còn xương trắng hếu. Tàn Ngạo phái vẫn đứng vững trong giang hồ cũng vì có “Bộ xương độc” này.
“Nam Cung Phong, chàng không được ngủ, ta sẽ cứu chàng, rất nhanh thôi, chàng ngàn vạn lần không được ngủ...” Bạch Nguyệt Ngưng luống cuống đưa tay điểm mấy huyệt đạo trên người Nam Cung Phong, mặt tái nhợt ra lệnh cho Ngân Diệm. “Đi mời Bạch Diện thần y đến. Nếu hắn không đến, trực tiếp đập vỡ Ngọc Thiểm hắn quý nhất cho ta!”
Một câu nói đã quyết định cuộc sống bi thảm của hai người trong những ngày sắp tới. Ban đầu Bạch Nguyệt Ngưng vốn không đồng ý tiến cung, nhưng một đạo thánh chỉ gọi nàng vào cung “bầu bạn với Hoàng hậu” của Hoàng đế Nam Cung Khánh đã tới cửa Bạch phủ, nàng không thể không đi.
Ngày Hoàng hậu lâm bồn đã đến - Phượng Tê cung
Hiện giờ ở đây là một mảnh hỗn loạn. Cung nữ nối tiếp nhau ra vào tẩm phòng, lâu lâu lại truyền đến tiếng la hét.
“A! Ta đau quá. Ta không muốn sinh nữa. A!”
“ Nương nương, người cố gắng đi mà Nương nương. ”
“ Không...ta không muốn sinh nữa....Đau quá...A. ”
“ Nương nương, Nương nương, thấy đầu đứa trẻ rồi rồi. Người cố lên Nương nương. ”
“A! Đau quá. Nam Cung Khánh ta hận chàng, ta không bao giờ muốn sinh nữa. A! ”
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Chính điện Phượng Tê cung
“ Hoàng huynh, huynh có thể ngồi xuống không. Huynh cứ đi đi lại lại như thế đệ cảm thấy chóng mặt lắm rồi.”
Nam Cung Khánh nghe Hoàng đệ của mình nói vậy càng đi nhanh hơn. Hiện giờ trong lòng hắn một mảnh hỗn loạn. Sao Anh Nhi còn chưa sinh nữa. Nghe thấy tiếng la hét của nàng mà lòng hắn xoắn lại. Tiếng la hét của Lâm Thục Anh lại truyền đến. Nam Cung Khánh không thể chịu nổi định lao vào tẩm phòng thì bị Bạch Nguyệt Ngưng ngăn lại.
“ Hoàng thượng người biết tính của Biểu tỷ mà, người bớt lo lắng đi.”
Nam Cung Khánh định đáp lại nhưng đột nhiên tiếng khóc của con nít truyền tới kém theo tiếng của bà đỡ.
“ Chúc mừng Hoàng thượng, nương nương đã hạ sinh một Hoàng tử ạ. ”
Bà đỡ định giao Hoàng tử cho Hoàng Thượng thì vụt một cái, bóng dáng thiên tử đã biến mất. Nam Cung Khánh nghe Lâm Thục Anh đã hạ sinh thì lập tức chạy vào tẩm phòng. Đến nơi thì thấy các mama đang chăm sóc cho nàng nghỉ ngơi thì hắn nhẹ nhàng bước đến giường. Hắn đưa tay sờ nhẹ vào mặt nàng thì thầm.
“ Anh Nhi, cực khổ cho nàng rồi.”
Đại hoàng tử được Hoàng thượng đặt tên là Nam Cung Hạo Thần và hạ chỉ sắc phong làm Thái tử. Đại lễ sắc phong sẽ diễn ra trùng với ngày đầy tháng của Thái tử. Không khí cả nước chìm trong vui vẻ, khắp nơi đều mong ước Thái tử lớn lên sẽ trở thành Minh quân, yêu thương bá tánh.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Bạch phủ
“ Ngưng nhi, đây là nho từ nước chư hầu tiến cống, nàng ăn đi.”
Kể từ khi hiểu lầm được giải quyết thì Nam Cung Phong xem Bạch phủ như nhà của mình. Bất kể ngày đêm đều đến nơi này để gặp Bạch Nguyệt Ngưng, mấy lần đầu đều bị Bạch Nguyệt Ngưng đuổi trở về nhưng dần dần cũng chấp thuận việc làm này của hắn.
“ Thuộc hạ tham kiến Tiểu thư, Vương gia. ”
“ Đứng lên đi, có chuyện gì? ”
“ Bẩm tiểu thư, Bạch Diện thần y gửi thư cho người. ”
Ngân Diệm lập tức giao bức thư trên tay mình cho Bạch Nguyệt Ngưng. Sau khi đọc xong bức thư, khóe miệng Bạch Nguyệt Ngưng giật giật. Thấy nàng như vậy, Nam Cung Phong hỏi.
“ Ngưng nhi có chuyện gì sao?”
“ Chàng đọc đi. ”
Một khắc sau.
“ Cái này. Vậy Ngưng nhi nàng có định đi hay không? ”
“ Đương nhiên phải đi rồi. Nếu không hắn nhất định sẽ lải nhải suốt ngày với ta. Ngân Diệm chuẩn bị đi, mai chúng ta sẽ xuất phát.”
Bạch Nguyệt Ngưng vừa bóp trán vừa nói, sau đó trở về phòng của mình.
Sáng hôm sau khi chuẩn bị xuất phát thì Bạch Nguyệt Ngưng thấy Nam Cung Phong xuất hiện trước cửa Bạch phủ.
"Chàng đến đây làm gì? "
"Đương nhiên là đi cùng nàng rồi."
Bạch Nguyệt Ngưng cười nhẹ rồi bảo.
"Vậy thì đi thôi."
Tất cả xuất phát đến Nhật Nguyệt sơn trang - nơi tổ chức Đại hội võ lâm.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
“Xin hỏi danh tính các vị.” Ba người Bạch Nguyệt Ngưng vừa tời cửa Nhật Nguyệt sơn trang thì bị thủ vệ giữ cửa chặn lại. Cũng không thể trách bọn hắn, Đại hội võ lâm chọn Tân Minh chủ này là nơi rất tốt để Tà giáo trà trộn gây rối, bất cứ ai ra vào đều phải khai báo thân phận và đưa ra thiệp mời.
Ngân Diệm nhận được ánh mắt của Bạch Nguyệt Ngưng thì hiểu ý bước ra, lấy thiệp mời đưa cho thủ vệ.
“Bạch Nguyệt Ngưng, cung chủ Ám Nguyệt Cung và Phong Vương gia Nam Cung Phong.”
Thủ vệ nhận thiệp mời, khi xem xong khẽ nhăn mày. “Trong thiệp mời không có tên của Phong Vương gia. Chuyện này...”
Bạch Nguyệt Ngưng liếc mắt một cái, gã thủ vệ vừa lên tiếng cảm thấy như rơi vào hầm băng.
“Phong Vương gia tới đây dưới danh nghĩa của Ám Nguyệt Cung, ta sẽ tự mình nói với Trang chủ.”
Nam Cung Phong thuận lợi tiến vào dưới danh nghĩa Ám Nguyệt Cung, lúc đi dưới một cây to cành lá um tùm, trên cây chợt truyền tới tiếng cười quái dị: “Khặc khặc... Từ khi nào thì Phong Vương gia danh tiếng lẫy lừng phải dựa vào nữ nhân vậy? Cung chủ Ám Nguyệt Cung... Ta cảm thấy hứng thú với nàng ta rồi...”
Nam Cung Phongcảnh giác nhìn lên, lại phát hiện không có ai cả. Bạch Nguyệt Ngưng đi trước một đoạn thấy lạ bèn quay đầu, phát hiện người vẫn luôn bám sát mình đang đứng ngẩn người dưới một tàng cây.
“Nam Cung Phong, chàng đang làm gì vậy? Mau lại đây đi, đại hội sắp bắt đầu rồi.”
Nam Cung Phong theo Bạch Nguyệt Ngưng đi tới nơi tổ chức lễ hội, trong lòng vẫn lởn vởn cảm giác không an tâm, thỉnh thoảng còn quay lại nhìn cái cây vừa rồi.
“Các vị, Lý mỗ làm Minh chủ Võ lâm đã ba năm, nay muốn rửa tay gác kiếm, những ai có hứng thú với chức vị Minh chủ đều có thể lên khiêu chiến nhau, người thắng là Tân Minh chủ.” Lý Trọng thân hình mập mạp vuốt râu cười khà khà. Đừng nhìn cơ thể ông ta nặng nề, thực ra lại rất nhanh nhẹn, võ công cũng rất cao cường, thủ đoạn càng khỏi cần nói.
“Khặc khặc... Ta muốn khiêu chiến Cung chủ Ám Nguyệt Cung.” Giữa lôi đài chợt hiện lên một kẻ trùm áo choàng đen, từ đầu tới chân bao phủ một loại cảm giác âm u.
Nam Cung Phong từ chỗ ngồi bật dậy, hắn nhận ra đây chính là kẻ trên cậy vừa rồi, trong lòng chợt dâng lên cảm giác quái lạ, dứt khoát đứng ra ứng chiến hộ Bạch Nguyệt Ngưng.
Bạch Nguyệt Ngưng khó hiểu nhìn hai người đang quấn lấy nhau trên lôi đài, chung quy vẫn cảm thấy khó hiểu. Bình thường Nam Cung Phong vẫn hay đứng ra bảo vệ nàng, nhưng lần này có vẻ hơi quá, dù sao cũng chỉ là một kẻ vô danh đứng ra khiêu chiến, nàng có thể xử lý được.
Chưa đầy một khắc sau, Bạch Nguyệt Ngưng biết nàng nhầm rồi. Kẻ mặc áo choàng đen kia không phải kẻ vô danh tiểu tốt, hắn ta chính là giáo chủ vẫn luôn giấu mặt của Tàn Ngạo phái - kẻ được xưng danh là “Bộ xương độc”. Sở dĩ có biệt danh ấy là bởi hắn tu luyện Độc Công, toàn bộ cơ thể đều là độc, càng tu luyện lên cao, cơ thể càng teo tóp lại, máu thịt bị độc ăn mòn chỉ còn xương trắng hếu. Tàn Ngạo phái vẫn đứng vững trong giang hồ cũng vì có “Bộ xương độc” này.
“Nam Cung Phong, chàng không được ngủ, ta sẽ cứu chàng, rất nhanh thôi, chàng ngàn vạn lần không được ngủ...” Bạch Nguyệt Ngưng luống cuống đưa tay điểm mấy huyệt đạo trên người Nam Cung Phong, mặt tái nhợt ra lệnh cho Ngân Diệm. “Đi mời Bạch Diện thần y đến. Nếu hắn không đến, trực tiếp đập vỡ Ngọc Thiểm hắn quý nhất cho ta!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook