Sáng hôm sau.
“Ưm.”
Khi tỉnh dậy, Nam Cung Phong cảm thấy vô cùng đau đầu, định bước xuống giường nhưng cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ. Hắn quay đầu lại thì phát hiện Lạc Điềm Điềm nằm bên cạnh, cả hai người đều trong tình trạng không mảnh vải che thân. Nhớ lại chuyện hôm qua, hắn biết mình đã trúng kế thì vô cùng tức giận, chưa kịp gọi Lạc Điềm Điềm dậy hỏi rõ ràng thì cửa phòng “Phanh” một tiếng bị mở ra.
“Nam Cung Phong, ngươi có biết ta...”
Bạch Nguyệt Ngưng xông vào muốn mắng Nam Cung Phong nhưng thấy cảnh tượng bên trong thì lòng lạnh lại. Ngoài mặt Bạch Nguyệt Ngưng nói rằng mình không thể tha thứ cho Nam Cung Phong nhưng thật ra lòng nàng đã mềm đi phần nào. Hắn đường đường là một Vương gia nhưng lại hạ mình chăm sóc nàng như một nữ vương, chỉ vì một nụ cười của nàng mà vui vẻ suốt cả ngày, thử hỏi có nữ nhân nào không mềm lòng, nhưng cảnh tượng hôm nay đã làm tim nàng tan nát.
“Hừ! Nam Cung Phong, ta lại một lần nữa tin lầm ngươi.”
“Ngưng Nhi!!!”
Nam Cung Phong muốn đuổi theo nhưng không kịp. Hắn quay lại nhìn chằm chằm vào Lạc Điềm Điềm, ra lệnh cho thuộc hạ:
“Người đâu, mau đưa Tử Liên công chúa đến nơi khác, cho ma ma đến khám thủ cung sa của nàng.”
“Tuân lệnh vương gia.”
Ma ma sau khi kiểm tra xong, nói ra kết quả khiến hắn không thể ngờ.
“Bẩm vương gia, Tử Liên công chúa quả thật đã không còn là xử nữ. Theo kinh nghiệm của nô tỳ, công chúa đã bị thất tiết vào ngày hôm qua ạ.”
Nam Cung Phong tức giận, đứng dậy trở về Thư phòng, để lại Lạc Điềm Điềm trơ trọi ngồi đó.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Thư phòng
“Vô Tình, vào đây.”
“Vương gia, người cho gọi thuộc hạ có việc gì ạ?”
“Đến đây, ngồi xuống đi. Ta xem ngươi như huynh đệ của mình. Ngươi nói thử xem ta nên làm thế nào để Ngưng nhi tin ta đây?”
“Vương gia, người không điều tra rõ việc này mà lại muốn có được sự tin tưởng của Bạch tiểu thư sao?” - Vô Tình nghĩ thầm trong lòng.
“Vậy thì Vương gia có thể sử dụng khổ nhục kế.”
“Khổ nhục kế như thế nào mới được?”
Vô Tình ghé vào tai của Nam Cung Phong thầm thì.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Sáng hôm sau - Bạch phủ
“Vương gia, Tiểu thư nói là không muốn gặp người nên người hãy về đi ạ.”
Tổng quản của Bạch phủ nói với Nam Cung Phong.
“Ngươi đi nói với Ngưng nhi, nếu không gặp được nàng ta sẽ không về.”
Nam Cung Phong vẻ mặt kiên định nói.
“Vô dụng thôi Vương gia, Tiểu thư đã nói thế thì cho dù thế nào cũng không gặp người đâu.”
Vẻ mặt Tổng quản khó xử.
Nam Cung Phong định xông thẳng vào Bạch phủ nhưng nhớ đến lời của Vô Tình thì kiềm chế lại, sau đó làm một hành động khiến tất cả mọi người ngạc nhiên đến không thể tin vào mắt mình. Nam Cung Phong - một Vương gia cao cao tại thượng lại quỳ trước cửa Bạch phủ.
“Ngươi nói với Ngưng nhi rằng ta sẽ quỳ ở nơi này đến khi nàng chịu ra gặp ta mới thôi.”
“Vương gia, chuyện này...”
Nhìn nét mặt của Nam Cung Phong, tổng quản biết mình không thể ngăn cản được hắn nên đành phải đi báo với Bạch Nguyệt Ngưng.
“Ngươi nói hắn quỳ trước cửa sao?”
Bạch Nguyệt Ngưng không tin nhìn tổng quản. Trầm ngâm một lúc, nàng cất lời.
“Ngươi không cần để ý, hắn muốn quỳ thì cứ để hắn quỳ, khi nào mệt hắn sẽ tự về.”
“Dạ tiểu thư, nô tài xin cáo lui.”
=== ====== ====== ====== ====== ======
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng Nam Cung Phong sẽ để ý tới danh dự của mình mà rời đi nhưng bọn họ đều sai. Hắn quỳ ở trước cửa Bạch phủ tính đến nay đã là ba ngày.
“Về thôi Vương gia, người đã quỳ ở đây ba ngày rồi. ” Vô Tình vẫn gắng sức khuyên nhủ Nam Cung Phong.
“Bổn vương nói rồi, nếu không gặp được Ngưng nhi ta sẽ tiếp tục quỳ ở đây.”
Nhìn thấy vẻ kiên quyết trong mắt Nam Cung Phong, Vô Tình đành phải đứng sang một bên, nhưng trong mắt lóe lên một tia không đành lòng. “Vương gia diễn quá sâu rồi. Haizz, đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà. ”
Tối hôm đó trời đột nhiên đỗ mưa rất lớn. Tất cả đều trốn trong nhà không dám ra ngoài, chỉ có bóng lưng Nam Cung Phong vẫn quỳ trước cửa Bạch phủ. Nói gì đi nữa Nam Cung Phong cũng là người, quỳ suốt ba ngày lại còn phải hứng mưa thì cơ thể dù khỏe mạnh tới đâu đi nữa cũng không thể chịu nổi.
Đột nhiên thân thể hắn cứng đờ, Nam Cung Phong ngất xỉu trước cửa Bạch phủ.
“Vương gia.”Vô Tình chạy tới đỡ lấy hắn, sờ vào thân thể của Nam Cung Phong thì thấy nóng như lửa.
“ Tiểu thư, tiểu thư, vương gia ngất xỉu rồi. ”
Một nha hoàn chạy nhanh vào phòng báo với Bạch Nguyệt Ngưng. Ngay lúc ấy, trong lòng Bạch Nguyệt Ngưng đau âm ỉ như có người cầm búa đánh vào, nhưng nàng không biểu hiện ra bên ngoài, chỉ nhẹ giọng nói.
“ Kêu người đưa Vương gia vào Sương viện chăm sóc cho hắn. ”
“ Dạ, tiểu thư.”
Sau khi đưa Nam Cung Phong vào Sương viện, Vô Tình lạp tức chăm sóc cho hắn. Thấy Vương gia đã hạ sốt hắn cũng an tâm nhưng không thấy Bạch Nguyệt Ngưng đến thì tức giận. Hắn đứng phắt dậy, chạy đến phòng của Bạch Nguyệt Ngưng.
Cầm sách trên tay nhưng lòng Bạch Nguyệt Ngưng đã bay đến chỗ của Nam Cung Phong. Đột nhiên cửa phòng bị mở ra, Vô Tình bước vào thấy Bạch Nguyệt Ngưng đang ngồi đọc sách thì lửa giận càng lớn. Hắn tức giận nói:
“ Bạch tiểu thư, sao người có thể tàn nhẫn như vậy chứ. Vương gia vì muốn gặp người đã quỳ ba ngày ba đêm, quỳ đến nỗi phát sốt, vậy mà người không quan tâm chút nào hay sao? ”
“ Hắn quỳ là ý muốn của hắn, làm sao ta quản được chứ. Với lại từ ba năm trước ta và hắn đã không còn quan hệ, sao ta phải quan tâm đến bệnh tình của hắn?”
“Ba năm trước, người vẫn nhớ chuyện của ba năm trước hay sao? Được, ta sẽ nói cho người biết chuyện này. Ba năm trước, việc người hãm hại Lạc Điềm Điềm được tra rõ. Biết được người chỉ là người bị hại thì Vương gia đã đuổi nàng ta ra khỏi phủ rồi lập tức chạy đến Bạch phủ. Nhưng khi nghe việc người đã bỏ đi thì Vương gia như cái xác không hồn trở về. Biết người thích hoa đào Vương gia đã tự tay trồng một cây, đêm nào cũng đến đó uống rượu, ngồi nói một mình rằng người biết lỗi, thật sự biết lỗi rồi, xin ông trời hãy cho người cơ hội dể bù đắp, cho dù phải trả giá bằng tính mạng của mình cũng được. Người có biết không, khi ngủ Vương gia cũng gọi tên của người, xin người đừng rời xa ngài.”
Bạch Nguyệt Ngưng sững sờ nhưng lập tức đáp lại.
“ Ngươi nói hắn biết lỗi, vậy tại sao ba năm nay hắn không tìm ta?”
“ Là bởi vì ngài ấy sợ. Ngài ấy sợ khi người gặp ngài ấy sẽ càng hận ngài ấy hơn nên ba năm nay ngài ấy không gặp người. Đến khi nghe tin người sẽ trở lại thì ngài ấy như một đứa trẻ vậy, suốt ngày lo lắng nên gặp người trong hoàn cảnh nào là tốt, nên đối xử với người ra sao? Người có biết hay không?”
“Ta..ta...”
“Ta chỉ nói vậy để người biết thôi. Còn muốn làm gì thì tùy người.”
Sau khi Vô Tình đi thì Bạch Nguyệt Ngưng ngẩn người, nhớ lại những lời hắn đã nói. Không ngờ trong ba năm này Nam Cung Phong lại khổ sở như vậy, nàng lặng lẽ đến Sương viện chăm sóc cho hắn suốt đêm.
=== ====== ====== ====== ====== =====
“Ưm.”
“Ngươi tỉnh rồi.”
Khi Nam Cung Phong tỉnh lại, thấy người bên cạnh mình là Bạch Nguyệt Ngưng thì vô cùng mừng rỡ.
“Ngưng Nhi, là nàng thật sao?”
“Chính là ta. Ngươi ăn cháo đi rồi uống thuốc.”
Bạch Nguyệt Ngung lạnh nhạt nói. Thấy nàng lạnh nhạt, Nam Cung Phong nói với vẻ mặt thành khẩn:
“Ngưng nhi, chuyện lần này ta hoàn toàn bị gài bẫy, ta sẽ điều tra rõ ràng nàng tin ta có được không?”
“Khi nào điều tra ra rồi hãy nói, nếu như cần người giúp cứ nói cho ta. Giờ thì ăn đi.”
Nghe nàng nói sẽ giúp mình, Nam Cung Phong vừa ăn vừa vui vẻ như một đứa con nít, hoàn toàn đánh mất phong phạm của Vương gia.
“Ưm.”
Khi tỉnh dậy, Nam Cung Phong cảm thấy vô cùng đau đầu, định bước xuống giường nhưng cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ. Hắn quay đầu lại thì phát hiện Lạc Điềm Điềm nằm bên cạnh, cả hai người đều trong tình trạng không mảnh vải che thân. Nhớ lại chuyện hôm qua, hắn biết mình đã trúng kế thì vô cùng tức giận, chưa kịp gọi Lạc Điềm Điềm dậy hỏi rõ ràng thì cửa phòng “Phanh” một tiếng bị mở ra.
“Nam Cung Phong, ngươi có biết ta...”
Bạch Nguyệt Ngưng xông vào muốn mắng Nam Cung Phong nhưng thấy cảnh tượng bên trong thì lòng lạnh lại. Ngoài mặt Bạch Nguyệt Ngưng nói rằng mình không thể tha thứ cho Nam Cung Phong nhưng thật ra lòng nàng đã mềm đi phần nào. Hắn đường đường là một Vương gia nhưng lại hạ mình chăm sóc nàng như một nữ vương, chỉ vì một nụ cười của nàng mà vui vẻ suốt cả ngày, thử hỏi có nữ nhân nào không mềm lòng, nhưng cảnh tượng hôm nay đã làm tim nàng tan nát.
“Hừ! Nam Cung Phong, ta lại một lần nữa tin lầm ngươi.”
“Ngưng Nhi!!!”
Nam Cung Phong muốn đuổi theo nhưng không kịp. Hắn quay lại nhìn chằm chằm vào Lạc Điềm Điềm, ra lệnh cho thuộc hạ:
“Người đâu, mau đưa Tử Liên công chúa đến nơi khác, cho ma ma đến khám thủ cung sa của nàng.”
“Tuân lệnh vương gia.”
Ma ma sau khi kiểm tra xong, nói ra kết quả khiến hắn không thể ngờ.
“Bẩm vương gia, Tử Liên công chúa quả thật đã không còn là xử nữ. Theo kinh nghiệm của nô tỳ, công chúa đã bị thất tiết vào ngày hôm qua ạ.”
Nam Cung Phong tức giận, đứng dậy trở về Thư phòng, để lại Lạc Điềm Điềm trơ trọi ngồi đó.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Thư phòng
“Vô Tình, vào đây.”
“Vương gia, người cho gọi thuộc hạ có việc gì ạ?”
“Đến đây, ngồi xuống đi. Ta xem ngươi như huynh đệ của mình. Ngươi nói thử xem ta nên làm thế nào để Ngưng nhi tin ta đây?”
“Vương gia, người không điều tra rõ việc này mà lại muốn có được sự tin tưởng của Bạch tiểu thư sao?” - Vô Tình nghĩ thầm trong lòng.
“Vậy thì Vương gia có thể sử dụng khổ nhục kế.”
“Khổ nhục kế như thế nào mới được?”
Vô Tình ghé vào tai của Nam Cung Phong thầm thì.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Sáng hôm sau - Bạch phủ
“Vương gia, Tiểu thư nói là không muốn gặp người nên người hãy về đi ạ.”
Tổng quản của Bạch phủ nói với Nam Cung Phong.
“Ngươi đi nói với Ngưng nhi, nếu không gặp được nàng ta sẽ không về.”
Nam Cung Phong vẻ mặt kiên định nói.
“Vô dụng thôi Vương gia, Tiểu thư đã nói thế thì cho dù thế nào cũng không gặp người đâu.”
Vẻ mặt Tổng quản khó xử.
Nam Cung Phong định xông thẳng vào Bạch phủ nhưng nhớ đến lời của Vô Tình thì kiềm chế lại, sau đó làm một hành động khiến tất cả mọi người ngạc nhiên đến không thể tin vào mắt mình. Nam Cung Phong - một Vương gia cao cao tại thượng lại quỳ trước cửa Bạch phủ.
“Ngươi nói với Ngưng nhi rằng ta sẽ quỳ ở nơi này đến khi nàng chịu ra gặp ta mới thôi.”
“Vương gia, chuyện này...”
Nhìn nét mặt của Nam Cung Phong, tổng quản biết mình không thể ngăn cản được hắn nên đành phải đi báo với Bạch Nguyệt Ngưng.
“Ngươi nói hắn quỳ trước cửa sao?”
Bạch Nguyệt Ngưng không tin nhìn tổng quản. Trầm ngâm một lúc, nàng cất lời.
“Ngươi không cần để ý, hắn muốn quỳ thì cứ để hắn quỳ, khi nào mệt hắn sẽ tự về.”
“Dạ tiểu thư, nô tài xin cáo lui.”
=== ====== ====== ====== ====== ======
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng Nam Cung Phong sẽ để ý tới danh dự của mình mà rời đi nhưng bọn họ đều sai. Hắn quỳ ở trước cửa Bạch phủ tính đến nay đã là ba ngày.
“Về thôi Vương gia, người đã quỳ ở đây ba ngày rồi. ” Vô Tình vẫn gắng sức khuyên nhủ Nam Cung Phong.
“Bổn vương nói rồi, nếu không gặp được Ngưng nhi ta sẽ tiếp tục quỳ ở đây.”
Nhìn thấy vẻ kiên quyết trong mắt Nam Cung Phong, Vô Tình đành phải đứng sang một bên, nhưng trong mắt lóe lên một tia không đành lòng. “Vương gia diễn quá sâu rồi. Haizz, đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà. ”
Tối hôm đó trời đột nhiên đỗ mưa rất lớn. Tất cả đều trốn trong nhà không dám ra ngoài, chỉ có bóng lưng Nam Cung Phong vẫn quỳ trước cửa Bạch phủ. Nói gì đi nữa Nam Cung Phong cũng là người, quỳ suốt ba ngày lại còn phải hứng mưa thì cơ thể dù khỏe mạnh tới đâu đi nữa cũng không thể chịu nổi.
Đột nhiên thân thể hắn cứng đờ, Nam Cung Phong ngất xỉu trước cửa Bạch phủ.
“Vương gia.”Vô Tình chạy tới đỡ lấy hắn, sờ vào thân thể của Nam Cung Phong thì thấy nóng như lửa.
“ Tiểu thư, tiểu thư, vương gia ngất xỉu rồi. ”
Một nha hoàn chạy nhanh vào phòng báo với Bạch Nguyệt Ngưng. Ngay lúc ấy, trong lòng Bạch Nguyệt Ngưng đau âm ỉ như có người cầm búa đánh vào, nhưng nàng không biểu hiện ra bên ngoài, chỉ nhẹ giọng nói.
“ Kêu người đưa Vương gia vào Sương viện chăm sóc cho hắn. ”
“ Dạ, tiểu thư.”
Sau khi đưa Nam Cung Phong vào Sương viện, Vô Tình lạp tức chăm sóc cho hắn. Thấy Vương gia đã hạ sốt hắn cũng an tâm nhưng không thấy Bạch Nguyệt Ngưng đến thì tức giận. Hắn đứng phắt dậy, chạy đến phòng của Bạch Nguyệt Ngưng.
Cầm sách trên tay nhưng lòng Bạch Nguyệt Ngưng đã bay đến chỗ của Nam Cung Phong. Đột nhiên cửa phòng bị mở ra, Vô Tình bước vào thấy Bạch Nguyệt Ngưng đang ngồi đọc sách thì lửa giận càng lớn. Hắn tức giận nói:
“ Bạch tiểu thư, sao người có thể tàn nhẫn như vậy chứ. Vương gia vì muốn gặp người đã quỳ ba ngày ba đêm, quỳ đến nỗi phát sốt, vậy mà người không quan tâm chút nào hay sao? ”
“ Hắn quỳ là ý muốn của hắn, làm sao ta quản được chứ. Với lại từ ba năm trước ta và hắn đã không còn quan hệ, sao ta phải quan tâm đến bệnh tình của hắn?”
“Ba năm trước, người vẫn nhớ chuyện của ba năm trước hay sao? Được, ta sẽ nói cho người biết chuyện này. Ba năm trước, việc người hãm hại Lạc Điềm Điềm được tra rõ. Biết được người chỉ là người bị hại thì Vương gia đã đuổi nàng ta ra khỏi phủ rồi lập tức chạy đến Bạch phủ. Nhưng khi nghe việc người đã bỏ đi thì Vương gia như cái xác không hồn trở về. Biết người thích hoa đào Vương gia đã tự tay trồng một cây, đêm nào cũng đến đó uống rượu, ngồi nói một mình rằng người biết lỗi, thật sự biết lỗi rồi, xin ông trời hãy cho người cơ hội dể bù đắp, cho dù phải trả giá bằng tính mạng của mình cũng được. Người có biết không, khi ngủ Vương gia cũng gọi tên của người, xin người đừng rời xa ngài.”
Bạch Nguyệt Ngưng sững sờ nhưng lập tức đáp lại.
“ Ngươi nói hắn biết lỗi, vậy tại sao ba năm nay hắn không tìm ta?”
“ Là bởi vì ngài ấy sợ. Ngài ấy sợ khi người gặp ngài ấy sẽ càng hận ngài ấy hơn nên ba năm nay ngài ấy không gặp người. Đến khi nghe tin người sẽ trở lại thì ngài ấy như một đứa trẻ vậy, suốt ngày lo lắng nên gặp người trong hoàn cảnh nào là tốt, nên đối xử với người ra sao? Người có biết hay không?”
“Ta..ta...”
“Ta chỉ nói vậy để người biết thôi. Còn muốn làm gì thì tùy người.”
Sau khi Vô Tình đi thì Bạch Nguyệt Ngưng ngẩn người, nhớ lại những lời hắn đã nói. Không ngờ trong ba năm này Nam Cung Phong lại khổ sở như vậy, nàng lặng lẽ đến Sương viện chăm sóc cho hắn suốt đêm.
=== ====== ====== ====== ====== =====
“Ưm.”
“Ngươi tỉnh rồi.”
Khi Nam Cung Phong tỉnh lại, thấy người bên cạnh mình là Bạch Nguyệt Ngưng thì vô cùng mừng rỡ.
“Ngưng Nhi, là nàng thật sao?”
“Chính là ta. Ngươi ăn cháo đi rồi uống thuốc.”
Bạch Nguyệt Ngung lạnh nhạt nói. Thấy nàng lạnh nhạt, Nam Cung Phong nói với vẻ mặt thành khẩn:
“Ngưng nhi, chuyện lần này ta hoàn toàn bị gài bẫy, ta sẽ điều tra rõ ràng nàng tin ta có được không?”
“Khi nào điều tra ra rồi hãy nói, nếu như cần người giúp cứ nói cho ta. Giờ thì ăn đi.”
Nghe nàng nói sẽ giúp mình, Nam Cung Phong vừa ăn vừa vui vẻ như một đứa con nít, hoàn toàn đánh mất phong phạm của Vương gia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook