Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời
-
Chương 4: Một giây giết chết Vương gia (1)
Trong thư phòng, thị vệ tâm phúc Hà Nghiêm của Hách Liên Dạ co quắp khóe miệng mấy lần, khống chế chính mình đừng nhiều chuyện mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khí chất! Làm tâm phúc của Vương gia, cần phải chú ý đến khí chất!
Nhưng hắn thật sự muốn biết người có dũng khí nói ra câu như vậy sẽ trông như thế nào!
Triệu công công đã hoàn toàn ngây ngốc tại chỗ, không có ai giúp nàng giới thiệu, mà Giang Ngư Ngư đã đói bụng đến mức không muốn tiếp tục lãng phí thời gian nên dứt khoát mở miệng nói, "Vương gia, tôi và anh đánh cược không? Nếu tôi thắng, anh phải nghe theo tôi."
Hít...
Hà Nghiêm hít một ngụm khí lạnh, giọng điệu này, quá lớn mật rồi!
Hiện tại cũng chẳng thèm quan tâm đến khí chất, hắn quay đầu lại nhìn về phía người "hung hăng càn quấy lại cuồng vọng" kia, sau đó... "A?"
Bởi vì quá mức kinh ngạc, hắn căn bản không khống chế được mà phát ra âm thanh nghi vấn rất lớn.
Hà Nghiêm đi theo bên cạnh Hách Liên Dạ rất nhiều năm, trường hợp gì cũng đã gặp qua, vẫn chưa từng luống cuống như vậy.
Lúc này, lòng hiếu kỳ của Hách Liên Dạ cũng nổi lên, có phải người đó mọc ba đầu sáu tay hay không?
Mắt phượng khẽ chuyển, tầm mắt liếc ra ngoài cửa sổ, hắn lâp tức nhìn thấy Giang Ngư Ngư mặc áo trắng quần xanh, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nhếch, giống như rau xanh đứng ở nơi đó.
Đây chỉ là cái nhìn thoáng qua không chút để ý, nhưng ánh mắt lưu chuyển cũng phong tình say lòng người.
Chỉ là nhìn thấy một màn kinh diễm như vậy, Giang Ngư Ngư lại không có phản ứng kinh diễm gì, chỉ nhìn về phía y nở ra nụ cười hảo hữu, nụ cười kia thoạt nhìn... thật thà chất phác.
Từ trước đến nay Hách Liên Dạ không nhìn chằm chằm vào người khác quá lâu, nhưng hôm nay y lại chống đỡ cánh tay, đôi môi xinh đẹp hơi nhếch lên, giống như có hứng thú không tệ nhìn Giang Ngư Ngư một lúc lâu.
Sau một lúc lâu, giọng nói mê người nhẹ nhàng chậm chạp vang lên, "Được, đánh cược cái gì?"
Quả nhiên là yêu nghiệt, ngay cả giọng nói cũng say lòng người như thế.
"..." Hà Nghiêm ở một bên không có ý thức mà há miệng.
Vương gia luôn luôn cẩn thận, nhưng hôm nay... rất qua loa rồi!
Tuy rằng hắn vẫn cảm thấy Vương gia không có gì là làm không được, cảm thấy cho dù đánh cược cái gì, thiên hạ cũng không có ai có thể thắng được ngài, nhưng… nhưng trong lúc mấu chốt này, dễ dàng đáp ứng người khác, thật sự không phải là tác phong Vương gia!
Bởi vì có Triệu công công ở đây, Hà Nghiêm cũng không thể nói nhiều, có nhiều nghi vấn hơn nữa cũng chỉ có thể đè nén ở trong lòng.
Giang Ngư Ngư không biết đây là vinh hạnh đặc biệt cỡ nào, bất quá nghe thấy loại giọng điệu giống như "Được, ta sẽ bồi tiểu bằng hữu chơi đùa một lát", nàng cũng hoàn toàn không để ý đến.
Bởi vì rất nhanh mọi người sẽ biết, đến tột cùng ai mới là "tiểu bằng hữu"!
"Đánh cược... giả làm quả táo đi." Mắt to xoay xoay, nhìn về phía cái cây to ở bên cạnh hai người ôm mới hết, vẻ mặt nàng thuần lương đề nghị, "Chúng ta ngồi ở trên tàng cây giả làm quả táo, xem ai giả giống nhất!"
Giả làm quả táo nha, chính là không thể động đậy, cũng không thể nói chuyện!
"..." Hà Nghiêm yên lặng mà níu lấy áo bào, ban nãy hắn rối rắm vô ích rồi, trò... trò chơi này cũng không hiếm lạ thì phải!
Lại nói, cô nương này không biết võ công, định lực sao có thể so với Vương gia?
Loại đánh cược này, cũng quá choáng váng rồi!
Giang Ngư Ngư mặc kệ bọn họ nghĩ như thế nào, đã đói bụng đến mức chân nhũn tay mềm, cũng không có linh hoạt gì mà bắt đầu leo cây.
Cũng may, nhánh cây thấp nhất của cái cây này, cách mặt đất vẫn cao chưa đến ngang người, Giang Ngư Ngư vẫn an toàn leo lên, lúc sau liền cẩn thận đứng ở nơi đó, không nhúc nhích, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra vẻ nghiêm túc.
Khóe môi gợi lên nụ cười hứng thú, Hách Liên Dạ cũng tung người nhảy lên, nhẹ nhàng linh hoạt dừng ở trên một nhánh cây khác, học bộ dáng của nàng, đứng yên không hề nhúc nhích.
Một giây sau... piu~
Giang Ngư Ngư không chút do dự nhảy xuống dưới mặt đất, nhưng không vội vã chạy đi mà thành thành thật thật đứng nguyên tại chỗ.
--- ------ ----
Crazy Lady: t đã trả lời lại rồi nhé mấy
Khí chất! Làm tâm phúc của Vương gia, cần phải chú ý đến khí chất!
Nhưng hắn thật sự muốn biết người có dũng khí nói ra câu như vậy sẽ trông như thế nào!
Triệu công công đã hoàn toàn ngây ngốc tại chỗ, không có ai giúp nàng giới thiệu, mà Giang Ngư Ngư đã đói bụng đến mức không muốn tiếp tục lãng phí thời gian nên dứt khoát mở miệng nói, "Vương gia, tôi và anh đánh cược không? Nếu tôi thắng, anh phải nghe theo tôi."
Hít...
Hà Nghiêm hít một ngụm khí lạnh, giọng điệu này, quá lớn mật rồi!
Hiện tại cũng chẳng thèm quan tâm đến khí chất, hắn quay đầu lại nhìn về phía người "hung hăng càn quấy lại cuồng vọng" kia, sau đó... "A?"
Bởi vì quá mức kinh ngạc, hắn căn bản không khống chế được mà phát ra âm thanh nghi vấn rất lớn.
Hà Nghiêm đi theo bên cạnh Hách Liên Dạ rất nhiều năm, trường hợp gì cũng đã gặp qua, vẫn chưa từng luống cuống như vậy.
Lúc này, lòng hiếu kỳ của Hách Liên Dạ cũng nổi lên, có phải người đó mọc ba đầu sáu tay hay không?
Mắt phượng khẽ chuyển, tầm mắt liếc ra ngoài cửa sổ, hắn lâp tức nhìn thấy Giang Ngư Ngư mặc áo trắng quần xanh, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nhếch, giống như rau xanh đứng ở nơi đó.
Đây chỉ là cái nhìn thoáng qua không chút để ý, nhưng ánh mắt lưu chuyển cũng phong tình say lòng người.
Chỉ là nhìn thấy một màn kinh diễm như vậy, Giang Ngư Ngư lại không có phản ứng kinh diễm gì, chỉ nhìn về phía y nở ra nụ cười hảo hữu, nụ cười kia thoạt nhìn... thật thà chất phác.
Từ trước đến nay Hách Liên Dạ không nhìn chằm chằm vào người khác quá lâu, nhưng hôm nay y lại chống đỡ cánh tay, đôi môi xinh đẹp hơi nhếch lên, giống như có hứng thú không tệ nhìn Giang Ngư Ngư một lúc lâu.
Sau một lúc lâu, giọng nói mê người nhẹ nhàng chậm chạp vang lên, "Được, đánh cược cái gì?"
Quả nhiên là yêu nghiệt, ngay cả giọng nói cũng say lòng người như thế.
"..." Hà Nghiêm ở một bên không có ý thức mà há miệng.
Vương gia luôn luôn cẩn thận, nhưng hôm nay... rất qua loa rồi!
Tuy rằng hắn vẫn cảm thấy Vương gia không có gì là làm không được, cảm thấy cho dù đánh cược cái gì, thiên hạ cũng không có ai có thể thắng được ngài, nhưng… nhưng trong lúc mấu chốt này, dễ dàng đáp ứng người khác, thật sự không phải là tác phong Vương gia!
Bởi vì có Triệu công công ở đây, Hà Nghiêm cũng không thể nói nhiều, có nhiều nghi vấn hơn nữa cũng chỉ có thể đè nén ở trong lòng.
Giang Ngư Ngư không biết đây là vinh hạnh đặc biệt cỡ nào, bất quá nghe thấy loại giọng điệu giống như "Được, ta sẽ bồi tiểu bằng hữu chơi đùa một lát", nàng cũng hoàn toàn không để ý đến.
Bởi vì rất nhanh mọi người sẽ biết, đến tột cùng ai mới là "tiểu bằng hữu"!
"Đánh cược... giả làm quả táo đi." Mắt to xoay xoay, nhìn về phía cái cây to ở bên cạnh hai người ôm mới hết, vẻ mặt nàng thuần lương đề nghị, "Chúng ta ngồi ở trên tàng cây giả làm quả táo, xem ai giả giống nhất!"
Giả làm quả táo nha, chính là không thể động đậy, cũng không thể nói chuyện!
"..." Hà Nghiêm yên lặng mà níu lấy áo bào, ban nãy hắn rối rắm vô ích rồi, trò... trò chơi này cũng không hiếm lạ thì phải!
Lại nói, cô nương này không biết võ công, định lực sao có thể so với Vương gia?
Loại đánh cược này, cũng quá choáng váng rồi!
Giang Ngư Ngư mặc kệ bọn họ nghĩ như thế nào, đã đói bụng đến mức chân nhũn tay mềm, cũng không có linh hoạt gì mà bắt đầu leo cây.
Cũng may, nhánh cây thấp nhất của cái cây này, cách mặt đất vẫn cao chưa đến ngang người, Giang Ngư Ngư vẫn an toàn leo lên, lúc sau liền cẩn thận đứng ở nơi đó, không nhúc nhích, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra vẻ nghiêm túc.
Khóe môi gợi lên nụ cười hứng thú, Hách Liên Dạ cũng tung người nhảy lên, nhẹ nhàng linh hoạt dừng ở trên một nhánh cây khác, học bộ dáng của nàng, đứng yên không hề nhúc nhích.
Một giây sau... piu~
Giang Ngư Ngư không chút do dự nhảy xuống dưới mặt đất, nhưng không vội vã chạy đi mà thành thành thật thật đứng nguyên tại chỗ.
--- ------ ----
Crazy Lady: t đã trả lời lại rồi nhé mấy
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook