Dạ Nguyệt Sắc tránh tay Phong Hồi Tuyết, nghĩ tới Nguyệt Vô Thương mà chạy tới, lo lắng hỏi: "Nguyệt Nguyệt, huynh làm sao vậy?"

"Bị nàng làm tức giận!" Nguyệt Vô Thương yếu ớt nói với Dạ Nguyệt Sắc, vẫn không quên hướng về vẻ mặt cô đơn của Phong Hồi Tuyết khiêu khích ngoắc ngoắc khóe miệng.

Phong Hồi Tuyết toàn thân tản ra lửa giận, trong nháy mắt dời thân đến trước mặt Dạ Nguyệt Sắc cùng Nguyệt Vô Thương, cùng Nam Uyên đấu với nhau.

"Ai, hai người đừng đánh!" Dạ Nguyệt Sắc nhìn hai bóng người chớp động ngay trước mắt, vội vàng nói.

Nguyệt Vô Thương híp mắt nhìn hai người ở trong khoảng thời gian ngắn cũng đã giao thủ trên trăm chiêu, Phong Hồi Tuyết quả nhiên thâm tàng bất lộ (*). Hai thân ảnh chợt tách ra, Nam Uyên che ngực lùi lại hai bước, mới đứng vững thân hình. Mà Phong Hồi Tuyết vững vàng đứng trên mặt đất, nhìn sang Nguyệt Vô Thương.

[(*)thâm tàng bất lộ: Không để lộ tài năng]

Trải qua một phen đánh nhau, tâm trạng tức giận của Phong Hồi Tuyết cũng biến mất hơn phân nửa, hiện tại sắc mặt bình tĩnh nhìn Nguyệt Vô Thương, Nguyệt Vô Thương ánh mắt mang theo ý cười chống lại ánh mắt bình tĩnh của Phong Hồi Tuyết, cả hai người không nhượng bộ mà đối mặt . Sau đó hết sức ăn ý nói một câu:

"Sắc Sắc, nàng đi vào trước!"

"Nguyệt Sắc, nàng đi vào trước!"

Dạ Nguyệt Sắc nhìn hai người, trên không bắn ra tiếng tia lửa "két két", mặc dù rất tò mò hai người này rốt cuộc thế nào, nhưng rốt cuộc vẫn từng bước một quay đầu vào phủ.

Lại vừa hét lên: "Hai ngườii có gì bình tĩnh nói, đừng đánh nhau!"

Sau khi Dạ Nguyệt Sắc đi vào, không khí đột nhiên an tĩnh lại, hai đạo ánh mắt, một đạo như gió xuân ấm áp, một đạo tựa như hoa đào đẹp đẽ. Đụng nhau trên không trung, so tài, ai cũng không nói gì. Nhưng mà trong trầm mặc đột nhiên bắn ra một cỗ khí thế áp bách lạnh lẽo cũng khiến cho người ta không thể bỏ qua.

Một hồi đấu mắt, bất phân thắng bại!

Xác định Dạ Nguyệt Sắc đã đi vào, Phong Hồi Tuyết nhìn Nguyệt Vô Thương, đôi mắt trong veo thoáng ánh lên đau thương, giọng nói kiên quyết: "Ta sẽ không để cho ngươi tổn thương nàng!"

"Ngươi lấy thân phận gì tới nói với ta những lời như vậy!" Nguyệt Vô Thương hơi giương môi, ánh mắt không vui, lại có phần lạnh lùng nhìn Phong Hồi Tuyết, ngay sau đó miễn cưỡng cười một tiếng, "Chỉ vì nàng cần ngươi bảo vệ sao?"

Sắc mặt của Phong Hồi Tuyết chốc lát xuất hiện thương cảm, ngay sau đó khôi phục như cũ, ánh mắt kiên định nhìn Nguyệt Vô Thương, thản nhiên nói: "Bảo vệ hay không bảo vệ là việc của ta. . . . . . Vô luận làm thế nào để thu hồi ý định của ngươi, đời này kiếp này chỉ cần có ta ở đây, nhất định không cho phép người khác tổn thương nàng chút nào!"

Nguyệt Vô Thương híp mắt lại, ngay cả Nam Uyên bên cạnh cũng toàn thân đề phòng. Nguyệt Vô Thương nhìn nam nhân trước mắt như đã rõ ràng tất cả, ngay sau đó hiểu rõ cười một tiếng, quả nhiên bị hắn biết.

Phong Hồi Tuyết trong lòng hơi có vị chua, hắn vốn định chờ Nguyệt Sắc quên hắn, nếu Nguyệt Vô Thương thích Nguyệt Sắc, hắn cũng có thể an tâm rời xa. Phong Hồi Tuyết nhìn Nguyệt Vô Thương, hắn không phải cũng không hoài nghi tới một người hai mươi sáu tuổi trước nay không lấy vợ làm sao đột nhiên thích Nguyệt Sắc, không nghĩ tới kết quả quả nhiên sẽ là như thế, hắn tại sao lại nhẫn tâm tổn thương một người tốt như nàng.

"Giải dược Cúc bách nhật, trong vòng ba năm ta nhất định tìm được, cũng xin ngươi không nên vì mục đích làm tổn thương Nguyệt Sắc".

Nguyệt Vô Thương cười cười, hắn chỉ vì giải dược mới đến gần nàng sao? Nhưng mà, tại sao phải giải thích với một kẻ không quen biết? ! Hơn nữa hắn muốn mạng sống sao cần một kẻ không liên quan bận tâm.

"Đừng đánh chủ ý lên nàng, lời này còn nguyên trả lại cho ngươi!" Nguyệt Vô Thương miễn cưỡng nói, còn hơn so với sắc mặt không bình tĩnh của Phong Hồi Tuyết, Nguyệt Vô Thương có vẻ hết sức trấn định, khóe miệng tia sáng tà ác lập lờ, "Ngươi cho rằng, nàng vẫn còn là một người chỉ biết đi theo phía sau ngươi như trước kia sao?"

Phong Hồi Tuyết nhíu nhíu mày, trong mắt thật nhanh thoáng qua một tia nghi ngờ. Nguyệt Vô Thương miễn cưỡng cười, ý bảo Nam Uyên trở về phủ, nói xong ngược lại cảm thấy rất rõ một phần hứng thú cũng không còn. Chừa một chút không gian tưởng tượng, mới có thể làm cho người ta tự phát liên tưởng đến vô số khả năng, ha ha.

Nam Uyên bình ổn tức giận, khẽ nhíu nhíu mày, Phong Hồi Tuyết quả nhiên thâm sâu không lường được, nếu là bằng hữu thì khá tốt, nếu thành kẻ địch. . . . . . Quá khứ lang thang không kềm chế được trong đôi mắt lần đầu tiên xuất hiện vẻ sầu lo. Chẳng qua chỉ là, hắn ngược lại rất mong đợi chủ nhân nhà hắn cùng Phong Hồi Tuyết xảy ra cuộc chiến tranh đoạt mỹ nhân!

Phong Hồi Tuyết sửng sờ đứng tại chỗ, trong đầu không ngừng nghĩ về câu nói kia của Nguyệt Vô Thương, nhưng cũng rất nhanh liền cảm thấy thoải mái. Nàng chính là nàng, bất kể biến thành hình dáng gì, bất kể có nhớ hắn hay không, đều là Nguyệt Sắc duy nhất trên thế gian mà hắn muốn nâng ở lòng bàn tay !

Trước kia là hắn không biết tranh thủ, chung quy cho rằng chỉ cần cùng ở bên cạnh nàng là tốt rồi, thiếu chút nữa để cho nàng bị thương tổn. Hôm nay hắn không muốn buông tay, cũng không thể buông tay.

Tựa hồ nghĩ thông suốt, Phong Hồi Tuyết như trút được gánh nặng nhìn vào tướng phủ, chuyển qua hành lang lại thấy Dạ Nguyệt Sắc đứng ở trong đình, dưới ánh đèn lồng mông lung đều có thể nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của nàng. Phong Hồi Tuyết che đậy tất cả tâm tình vào trong mắt, hơi cười cười đi tới chỗ Dạ Nguyệt Sắc.

"A Tuyết!" Dạ Nguyệt Sắc thấy Phong Hồi Tuyết đi tới, sau đó cau mày hỏi một câu: "Huynh làm sao vậy?"

"Không sao!" Phong Hồi Tuyết cưng chiều sờ sờ đỉnh đầu Dạ Nguyệt Sắc, vén vài sợi tóc của nàng bay tới trên mặt về sau tai, động tác nhẹ nhàng, nụ cười vô cùng dịu dàng. Dạ Nguyệt Sắc trong lúc nhất thời như mê mẩn.

"Huynh hôm nay thoạt nhìn dáng vẻ rất kỳ quái?" Mắt nghi ngờ ở trên người Phong Hồi Tuyết quét một vòng, sau đó đảo tròn mắt, "Hai người các huynh từng có quan hệ sao?"

"Không có!" Phong Hồi Tuyết cưng chiều sờ sờ trên chóp mũi của Dạ Nguyệt Sắc, cười nhạt mà nói: "Thời gian không sớm, đi nghỉ ngơi sớm một chút!" Phong Hồi Tuyết trong mắt thoáng lóe lên vẻ lo lắng dịu dàng, như vậy không có hảo ý đến gần, nhất định sẽ tổn thương tới nàng, thì đừng cho nàng biết cho thỏa đáng!

"Sắc Sắc, A Tuyết, đã trễ thế này còn chưa ngủ sao?" Dạ Thiên từ trong cung trở lại trông thấy Dạ Nguyệt Sắc cùng Phong Hồi Tuyết ở trong đình, Phong Hồi Tuyết động tác thân mật, Dạ Thiên hồ ly cười cười, bước nhanh đi tới trước mặt hai người.

Phong Hồi Tuyết hướng về phía Dạ Thiên cuời cười ôn hòa, Dạ Nguyệt Sắc nhìn cha, hắn cười đến mức cùng đóa hoa như nhau, nghi ngờ hỏi: "Phụ thân, chuyện gì vui vẻ như vậy? Tại sao trễ như thế mới trở về?"

"Lần trước đám người Hàn Lâm viện kia viết một bài văn, hôm nay liên lụy Thái Phó Tần Viễn, Tứ hoàng tử nhúng tay vào chuyện này, hoàng thượng lệnh cho cha giám sát án này. . . . . ." Dạ Thiên vuốt chòm râu, thích thú lại nghĩ đến một chuyện, nhìn Phong Hồi Tuyết cùng Dạ Nguyệt Sắc một lát, nói: "Tứ hoàng tử chính là con trai trưởng của Vân Hoàng hậu, hôm nay đã nhược quán (*), hoàng hậu muốn tuyển phi, trong triều tất cả khuê nữ đến tuổi cập kê các nhà quan viên tứ phẩm trở lên chọn đưa vào tuyển phi. . . . . ."

[(*) Nhược quán: thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán]

Vừa mới nói xong, Phong Hồi Tuyết liền nhíu mày một cái!

Dạ Nguyệt Sắc nhăn mày, Nguyệt Lưu Ảnh cũng muốn tuyển phi, không phải có sẵn một con Hồ Ly Tinh, nếu hai người bọn họ kết hôn, nàng muốn đưa một bộ câu đối, vế trên: hồ ly phối nhân yêu, vế dưới: kháp hảo thấu thành song, hoành phi: Thiên tác chi (*)

(*)Vế trên:Hồ ly phối nhân yêu (Ở đây có nghĩa là gay), vế dưới : vừa vặn hợp thành đôi, hoành phi:Trời tác hợp.

"Sắc Sắc?" Dạ Thiên nhẹ nhàng kêu một tiếng Dạ Nguyệt Sắc, phiền toái đều tới cửa, nàng vui vẻ cái gì?

"Sao vậy ạ?" Dạ Nguyệt Sắc nhìn Dạ Thiên mặt cười cười nói. Dạ Thiên nhíu nhíu mày, nàng không phải là không thích Nguyệt Lưu Ảnh đến thế sao, sau đó có chút hoảng sợ nhìn Dạ Nguyệt Sắc: "Sắc Sắc, con con con. . . . . ."

Dạ Nguyệt Sắc hướng về phía cha nàng đang trợn trắng hai mắt, khinh thường nói: "Cha đừng nghĩ loạn!"

Dạ Thiên khẽ yên lòng, bằng tâm mà nói, hắn không muốn để Dạ Nguyệt Sắc gả cho Tứ hoàng tử Nguyệt Lưu Ảnh, dù sao con trai trưởng của hoàng hậu, về sau trong hậu cung, lục đục đấu đá. Không bằng gả cho một người cách xa triều đình phẩm chất tốt một chút là được rồi, Dạ Thiên nhìn Phong Hồi Tuyết gật đầu một cái, nói với Dạ Nguyệt Sắc: "Sắc Sắc, thời gian không sớm, trở về phòng nghỉ ngơi sớm đi!"

Dạ Nguyệt Sắc ngáp một cái, một ngày hôm nay đi chơi quả nhiên mệt chết rồi, nàng chậm rãi đi về phòng của mình, bộ dáng ngủ gật, chẳng cần quan tâm chờ nàng là cái gì, dù trời sập xuống cũng có một người chống đỡ

Ngày thứ hai. Dạ Nguyệt Sắc ngủ gật bị Đỗ Quyên từ trên giường kéo dậy, rời giường Dạ Nguyệt Sắc tức giận không nhỏ hướng về phía Đỗ Quyên quát: "Quấy rầy bản tiểu thư ngủ tất cả đều cút ngay cho ta!"

Đỗ Quyên mặt không đổi tiếp tục kéo Dạ Nguyệt Sắc dậy, vừa lo lắng nói: "Tiểu thư mau rời giường, trong cung thái hậu nương nương, hoàng hậu nương nương cho người ta tới truyền chỉ mời người vào cung, tổng quản công công vẫn còn chờ ở đại sảnh !"

"Thái hậu, hoàng hậu đều là lang ngoại(bà sói, ý chị ấy bảo hai người đó tâm địa như lang sói). . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc mơ hồ nói thầm hai tiếng, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

"Tiểu thư, nhỏ giọng một chút, không thể nói lung tung!" Đỗ Quyên che miệng Dạ Nguyệt Sắc, thấy Dạ Nguyệt Sắc một bộ dáng lại muốn ngủ, cũng không từ chối, vì vậy để Dạ Nguyệt Sắc tiếp tục giấc ngủ của nàng, Đỗ Quyên tự nhiên giúp Dạ Nguyệt Sắc rửa mặt thay quần áo, cũng may Dạ Nguyệt Sắc coi như phối hợp.

Đỗ Quyên dọn dẹp mọi thứ thỏa đáng Dạ Nguyệt Sắc vẫn như cũ nhắm mắt lại ngủ, đi tới phía trước sảnh.

"Ôi chao, Dạ tiểu thư đã tới, thái hậu nương nương cùng hoàng hậu nương nương chờ lâu rồi!" Dạ Nguyệt Sắc mới vừa bước vào đại sảnh, liền nghe được một chuỗi âm thanh the thé tức giận kỳ quái, nhưng bên trong giọng nói lại không giấu nổi vui sướng, nàng thế nào lại nghe có cảm giác muốn nghĩ tới tú bà!

Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên mở mắt, nhìn nam tử trước mắt vẻ mặt âm nhu cười đến giống như đóa hoa, Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy cả người đều nổi da gà liền lập tức tỉnh táo, nhất thời một chút buồn ngủ cũng không còn.

"Nếu Dạ tiểu thư chuẩn bị thỏa đáng, cùng chúng ta vào cung đi!" công công vẩy phất trần trong tay nói với Dạ Nguyệt Sắc.

Dạ Nguyệt Sắc kỳ quái nhìn công công kia, nhìn lại bốn vị mẫu thân của nàng, cũng đang hướng về phía nàng gật đầu một cái, Nhị nương nhìn Dạ Nguyệt Sắc nói: "Sắc Sắc, đến buổi tối để cho cha con đưa con về nhà!"

"Ai da, thái hậu nương nương ngày đó ở Cẩm Nguyệt Vương phủ đã gặp Dạ tiểu thư, cảm thấy rất hợp ý, nên lệnh cho chúng ta đón Dạ tiểu thư vào cung giải buồn. . . . . ." công công cất giọng the thé nói: "Thái hậu. Hoàng hậu nương nương cũng chờ đã lâu, Dạ tiểu thư, xin mời!"

Dạ Nguyệt Sắc nhìn công công cười đến vẻ mặt chẳng khác một đóa hoa, giọng nói khách khí không giống như sẽ có phiền toái gì, lúc này quốc gia có hoàng quyền là cao nhất, nàng bất đắc dĩ đi theo công công tiến cung.

Theo sau công công kia vào cung, Dạ Nguyệt Sắc tò mò quan sát tất cả trong cung, quỳnh lâu ngọc vũ, rường cột chạm trổ, mái cong đấu củng (*). Mỗi một kiến trúc đều tinh xảo vô cùng, tinh tế đến từng cây hoa gốc cỏ, không trách được nhiều người đấu đá đến vỡ đầu cũng muốn vào cung như vậy.


[(*) Quỳnh lâu ngọc vũ:Thường chỉ những đồ vật đẹp đẽ tinh xảo..

Đấu củng : một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu]

"Đồ không có tiền đồ, cút cho ta!" Trước mặt truyền đến một tiếng mắng mỏ giận dữ, nhất thời hấp dẫn chú ý của Dạ Nguyệt Sắc, nhìn về phía trước, chỉ thấy một nam tử trung niên mặc y phục màu vàng sáng, giữa hai mày tất cả đều ánh lên tức giận, nhìn chằm chằm một người quỳ trước mặt, người nọ chỉ chừa lại cho Dạ Nguyệt Sắc một bóng lưng, nhưng mà chỉ nhìn qua thân hình cũng biết là tên gay Nguyệt Lưu Ảnh kia.

"Dạ tiểu thư, mời đi bên này!" Công công nhỏ giọng mời Dạ Nguyệt Sắc, Dạ Nguyệt Sắc chuyển bước chân, lỗ tai vẫn nghe nhất cử nhất động bên kia.

"Phụ hoàng, cầu xin ngài tha cho Tần Viễn Trung một mạng!" Âm thanh trong trẻo truyền tới tai Dạ Nguyệt Sắc, "Cho dù Tần Viễn Trung có tội, tội không đến tới người nhà!"

"Coi rẻ hoàng quyền, đó là tội lớn tru di cửu tộc, muốn cầu tình ư, Tần Viễn Trung cùng nam nhân trong phủ lưu đày biên cảnh, nữ quyến toàn bộ sung vào quan kỹ! Đã là lưới mở một bên rồi!" Chiêu Đức Đế nhìn Nguyệt Lưu Ảnh quỳ gối trước mặt nói với giọng không vui.

"Cầu xin phụ hoàng tha cho Khuynh Nhi!" Nguyệt Lưu Ảnh cố chấp quỳ trên mặt đất, ngoan cố nói.

"Hỗn trướng!" Dạ Nguyệt Sắc chỉ nghe tiếng quát, ly trà ném vụn ngay sau đó lại là tiếng hoàng đế tức giận mắng: "Vì nữ nhân, ngươi, đồ không có tiền đồ, hôm nay cứ quỳ gối ở nơi này tự kiểm điểm, lúc nào tỉnh ngộ thì đứng lên!"

Dần dần đi xa, tiếng nói càng ngày càng nhỏ, Dạ Nguyệt Sắc nghe cũng hiểu sơ sơ, hôm qua cha nàng có nói, người của Hàn Lâm viện viết một bài văn chọc giận tới Chiêu Đức đế, Tần Viễn Trung cũng bị liên lụy trong đó, xem ra Nguyệt Lưu Ảnh đang cầu xin trước nhà vua, quả nhiên tên gay đó còn yêu Hồ Ly Tinh. Không để Dạ Nguyệt Sắc suy nghĩ nhiều, liền nhìn thấy hai người phụ nữ ăn mặc cao quý ưu nhã ngồi ở trong đình, một người hôm đó ở trong phủ Cẩm Nguyệt Vương từng gặp qua, một người khác đoán chừng chính là hoàng hậu trong truyền thuyết!

Chỉ thấy Vân Hoàng hậu vội vã đứng dậy, nhìn về phía Dạ Nguyệt Sắc đang đi tới bên này, cũng bất chấp Dạ Nguyệt Sắc mới vừa tới, vô cùng lo lắng đi thẳng về hướng Dạ Nguyệt Sắc tới mà rời khỏi.

"Dạ nha đầu tới rồi!" Thái hậu cười hiền lành nhìn Dạ Nguyệt Sắc nói, Dạ Nguyệt Sắc đi tới chỗ Thái hậu, hơi cúi đầu thi lễ, cười nói: "Tiểu nữ thật không nhận ra ngài nữa?"

"A?" Thái hậu mặt tươi cười nhìn Dạ Nguyệt Sắc, giọng nói mang theo một chút nghi ngờ.

"Thái hậu nương nương càng ngày càng trẻ hơn!" Dạ Nguyệt Sắc mặt chân chó (mặt nịnh nọt) nói, thiên xuyên vạn xuyên má thí bất xuyên (*), mặc dù không biết lão thái bà tìm nàng làm gì, trước tạo quan hệ tốt nhất định không sai.


(* Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên: chuyện gì cũng vượt qua được, chỉ có lời nịnh nọt là không thắng được, “mã thí” có thể hiểu là “vuốt đuôi ngựa”)

"Thật biết nói chuyện!" Thái hậu nương nương cười đến mức cùng lão thái thái bình thường không có gì khác nhau, kéo tay Dạ Nguyệt Sắc qua, ngồi vào ghế bên cạnh mình.

"Thanh Nghê, tới đây!" Thái hậu quay về phía nữ tử ngồi ở phía dưới nói, Dạ Nguyệt Sắc theo tầm mắt của Thái hậu nhìn sang, chỉ thấy một nữ tử mặt phấn xinh đẹp, đôi mắt tựa như làn thu thủy bắc ngang, lông mày tựa như núi xa hợp lại, trán đẹp cúi xuống, vừa nhìn chính là tiểu thư khuê các điển hình, thục nữ danh môn chân chính.

"Tới làm quen một chút, Dạ nha đầu, đây là cháu gái ai gia Vân Thanh Nghê!" Thái hậu quay sang Dạ Nguyệt Sắc nói, sau đó kéo Vân Thanh Nghê ngồi vào một bên kia, "Đây là thiên kim Dạ tướng gia, Dạ Nguyệt Sắc!"

Nữ tử kia gọi là Thanh Nghê , khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía Dạ Nguyệt Sắc rụt rè cười một tiếng, không giống Tần Khuynh cố ý làm ra vẻ thẹn thùng. Mà là một loại rụt rè tu dưỡng cực tốt từ bên trong đến bên ngoài, khiến Dạ Nguyệt Sắc từ đó từ trong đáy lòng nổi lên một loại yêu thích, vì vậy quay lại cười một tiếng.

"Ai, hoàng hậu đi kêu A Ảnh vì sao còn chưa tới!" Thái hậu nhìn tới cuối đình, trông thấy hoàng hậu vẻ mặt buồn rầu không biết khiển trách Nguyệt Lưu Ảnh cái gì, chỉ biết Mẫu Nghi Thiên Hạ chậm rãi mà tới gần mới khôi phục nụ cười, mặt bình tĩnh đi tới phía bên này.

Nguyệt Lưu Ảnh vốn sắc mặt ấm ức, sau khi thấy Dạ Nguyệt Sắc cùng Vân Thanh Nghê, sắc mặt càng thêm đen, Dạ Nguyệt Sắc cùng Vân Thanh Nghê thấy hoàng hậu tới rối rít đứng dậy.

"Hai người bọn họ vì sao ở chỗ này?" Nguyệt Lưu Ảnh cùng Thái hậu sau lễ nghi ra mắt hỏi, một là biểu muội hắn ghét, một là Dạ Nguyệt Sắc khiến cho hắn tâm loạn.

"Ảnh Nhi! Tới đây!" Thái hậu hướng về phía Nguyệt Lưu Ảnh ngoắc ngoắc tay, cưng chiều kéo tay Nguyệt Lưu Ảnh, lời nói thành khẩn: "A Ảnh đã qua tuổi nhược quán(tuổi 20), sớm nên nạp phi rồi. . . . . ."

Nạp phi? Nguyệt Lưu Ảnh nhìn hai người trước mắt, khẽ cau mày, hoàng tổ mẫu cùng mẫu hậu chẳng lẽ là để cho hắn chọn một trong hai người bọn họ?

“Ảnh Nhi, nhược quán vừa qua chính là trưởng thành, đừng có không biết nặng nhẹ!” Giọng của Thái hậu đột nhiên tăng thêm, “Lập gia đình trước sau chỉnh đốn những thứ không đứng đắn của ngươi đi!”

Mọi người dĩ nhiên biết nếu nói người không đứng đắn chỉ là ai, Dạ Nguyệt Sắc khẽ cúi đầu. Vân Thanh Nghê nâng lên mắt đẹp có chút lo âu nhìn Nguyệt Lưu Ảnh một cái.

“Hoàng tổ mẫu, Khuynh Nhi nàng không phải là không đứng đắn. . . . . .” Nguyệt Lưu Ảnh biện bạch còn chưa nói hết, liền bị Thái hậu cắt đứt.

“Đừng vội cãi lại!” Thái hậu có phần tức giận cao giọng, quay đầu nhìn Dạ Nguyệt Sắc, “Dạ nha đầu tới đây”

Dạ Nguyệt Sắc đi tới bên cạnh Thái hậu, lấy tay xoa xoa lưng Thái hậu, nhẹ nói: “Thái hậu ngài đừng nóng giận, cười một cái, như vậy mới xinh đẹp hơn!”

“Ha ha, thật là hài tử vừa ý!” Thái hậu nhẹ nhàng cười nói: “Vẫn là Dạ nha đầu hiểu chuyện, khiến ai gia thích! Không hổ là nha đầu Dạ tướng gia dạy dỗ!”

Dạ Nguyệt Sắc chẳng qua là cười cười, nàng không biết Thái hậu muốn làm gì, chẳng thể làm gì khác hơn là cười làm lành, Thái hậu quay đầu lại nói với Nguyệt Lưu Ảnh: “Nếu như con ái mộ một cô nương như Dạ nha đầu, ai gia cùng mẫu hậu ngươi cũng đỡ lo.

Lời này vừa nói ra, ba người tại chỗ, hai người nhíu nhíu mày, một người mặt trắng bệch không còn chút máu!

Nguyệt Lưu Ảnh nhìn Dạ Nguyệt Sắc cúi thấp đầu, hoàng tổ mẫu có ý để cho hắn cưới Dạ Nguyệt Sắc, hắn không phải là nên ghét nàng sao, vì sao trong lòng một chút cũng không cảm thấy ghét bỏ.

Vân Thanh Nghê khẽ ngước mắt nhìn Nguyệt Lưu Ảnh, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tầng ưu thương (đau thương) tan không được .

Dạ Nguyệt Sắc nhíu nhíu mày, tình cảm lão thái bà này rõ ràng muốn đánh chú ý lên nàng, ở trước mặt nàng nói rõ lập trường chê bai Tần Khuynh, nhưng mà nàng đã từng nói gả cho thái giám cũng không lập gia đình với tên gay này!

“Thái hậu cứ nói đùa, mọi người trong kinh thành đều biết rõ Nguyệt Sắc vô học, điêu ngoa tùy hứng, không cầu tiến, Cầm Kỳ Thư Họa mọi thứ không thông, sao có thể lọt vào mắt Tứ hoàng tử !” Dạ Nguyệt Sắc cúi đầu nói.

“Dạ nha đầu chớ có khó chịu, ai gia biết, Ảnh Nhi đã từng vì những người khác nhiều lần vô lễ đối với Dạ nha đầu con, nhưng mà Dạ nha đầu yên tâm, về sau ai gia cùng hoàng hậu sẽ làm chủ cho con, nhất định sẽ không để con bị nó bắt nạt!” Thái hậu thân mật kéo tay Dạ Nguyệt Sắc, vẻ mặt từ ái nói.

Hoàng hậu ở một bên phụ họa nói: “Tất nhiên, Bổn cung tất nhiên làm chủ cho Nguyệt Sắc!”

Dạ Nguyệt Sắc mắt trợn trắng, nàng đều hy sinh tự hạ mình như thế rồi, mấy người này còn có thể giả ngây giả dại tự biên tự diễn!

” Tình nghĩa của Dạ nha đầu đối với Ảnh Nhi, ai gia cũng đã nghe nói qua! Quả nhiên là khiến ai gia cảm động!” Thái hậu cầm tay Dạ Nguyệt Sắc cười đến hiền lành, hoàng hậu cũng đi tới, kéo một tay khác của Dạ Nguyệt Sắc, cười đến hào phóng khéo léo, “Bổn cung cũng cảm động thật lâu!”

“Ảnh Nhi, đưa Nguyệt Sắc đi trong hoàng cung đi dạo một chút!” Hoàng hậu cầm tay Dạ Nguyệt Sắc tới trước mặt Nguyệt Lưu Ảnh, giao trên tay Nguyệt Lưu Ảnh, hành động này ngụ ý không cần nói cũng biết, hoàng hậu tay mới vừa rút đi, thời điểm tay Dạ Nguyệt Sắc mới vừa cùng Nguyệt Lưu Ảnh chạm, Dạ Nguyệt Sắc nhanh chóng thu tay về.

Sắc mặt của Nguyệt Lưu Ảnh càng thêm khó coi, Thái hậu hoàng hậu đôi mắt sắc tối dần. Nguyệt Lưu Ảnh vung ống tay áo lên, ra khỏi đình, Dạ Nguyệt Sắc bất đắc dĩ đi theo Nguyệt Lưu Ảnh rời đi.

“Thanh Nghê, ai gia biết ngươi đối với Ảnh Nhi. . . . . . Nhưng mà, tình yêu chân chính không phải bắt buộc có được, mà là vì đối phương mà trả giá!” Thái hậu cầm tay của Vân Thanh Nghê tình ý sâu xa nói: “Đợi lát nữa Cẩm Nguyệt Vương sẽ tới, các ngươi hảo hảo tiếp xúc! Ai gia hi vọng ngươi có thể gả cho hắn!”

Vân Thanh Nghê có chút ủy khuất, làn thu thủy trong mắt ở trong hốc mắt nhộn nhạo, cắn chặt môi, hết sức kiềm chế mình không khóc, “Tại sao? Trong kinh thành đều đồn đại, Cẩm Nguyệt vương gia sống không quá nhi lập chi niên (30 tuổi) , vì sao, vì sao. . . . . .”

“Đừng vội nghe người ta nói bậy!” Thái hậu trách cứ: “Vô Thương chính là do ai gia một tay nuôi lớn, mặc dù thân thể không tốt, nhưng tuyệt đối không cho phép người khác nguyền rủa nó như thế, để cho nó chọn hôn sự xung hỉ, nói không chừng mọi chuyện đều đại cát!”

Thái hậu thần sắc nghiêm túc, còn đâu bộ dáng hòa ái dễ gần ở trước mặt Dạ Nguyệt Sắc vừa rồi. Chọn một người của mình đặt ở bên cạnh chăm sóc cho nó, bà mới có thể tương đối yên tâm!

Hoàng hậu đứng dậy lau nước mắt cho Vân Thanh Nghê, mềm giọng nói: “Thanh Nghê, bác biết con có tình cảm với Ảnh Nhi, nhưng mà nữ nhi Dạ tướng gia, hắn không thể không cưới, hôm nay bởi vì chuyện Tần Viễn Trung, hoàng thượng đúng là rất thất vọng A Ảnh! Gần đây hoàng thượng cưng chiều Quý Phi tiện nhân kia, yêu ai yêu cả đường đi dẫn đến Đại hoàng tử cũng được khen thưởng. . . . . . Nếu như không có Dạ tướng gia ủng hộ, phụ thân ngươi cũng là Cô Chưởng Nan Minh (một cây làm chẳng nên non)! Đến lúc đó Ảnh Nhi rơi vào tình cảnh nguy hiểm. . . . . .”

Hoàng hậu thấy sắc mặt của Vân Thanh Nghê đã hơi dãn ra, tiếp tục nói: “Nếu ngày sau có cơ hội, bác cam đoan với con, vị trí đầu cung nhất định là của con!”

Vân Thanh Nghê có chút thất vọng nhìn nữ nhân trước mắt được nàng gọi là bác, nàng không phải chỉ đơn thuần chỉ yêu hắn, rất sớm trước kia đã yêu hắn! Không liên quan đến địa vị, không liên quan đến thân phận mà thương hắn!

“Thái hậu nương nương, Vương gia đến!” Giọng nói đặc biệt lanh lảnh của công công đem nữ tữ trong đình kéo về thực tại, ba người rối rít sửa lại thần sắc trên mặt, không nhìn ra một chút dấu hiệu lúc vừa rồi.

“Vô Thương đến rồi!” Thái hậu hòa ái hiền lành nhìn Nguyệt Vô Thương vừa bước vào trong đình nói.

“Thái hậu nương nương, hoàng tẩu!” Nguyệt Vô Thương khẽ chắp tay thi lễ, Thái hậu đứng dậy đi tới trước mặt Nguyệt Vô Thương, dáng vẻ đau lòng lau mặt của Nguyệt Vô Thương, thương tiếc nói: “Vô Thương, tới ai gia nhìn một chút, tại sao lại gầy như vậy! Sắc mặt cũng khó coi, gần đây thân thể như thế nào? Bọn hạ nhân hầu hạ thế nào, một chút cũng không để cho ai gia đỡ lo!”

“Bệnh cũ. . . . . .” Nguyệt Vô Thương hơi cong môi một cái, trên mặt yêu nghiệt vẫn là bộ dạng không chút để ý như cũ, giống như vừa nói tới không phải là thân thể của mình!

“Vô Thương à!” Thái hậu nói xong, liền kéo Nguyệt Vô Thương đến băng ghế trong đình ngồi xuống, một bộ dáng Từ mẫu nói: “Vô Thương, năm nay đã hai mươi sáu cũng không lấy vợ, ai gia biết làm sao ăn nói với sự giao phó của mẫu phi con.

Thái hậu cầm khăn lau lau nước mắt, nhìn Nguyệt Vô Thương, giọng nói kiên quyết nói: “Lần này con đừng vội lấy cớ thân thể khó chịu, lấy lý do từ chối chuyện này làm trễ nải thanh xuân nữ tữ người ta, nếu không con khiến ai gia yên tâm thế nào đây! Hơn nữa, Thanh Nghê ái mộ Vô Thương đã lâu, đừng để làm cho cô nương người ta thương tâm!”

Thái hậu nói xong, vỗ vỗ bả vai của Nguyệt Vô Thương, hướng về phía Vân Thanh Nghê liếc vẻ mặt nàng một cái, sau đó từ trên ghế đứng lên.

“Ai, ai gia mệt mỏi, hoàng hậu theo ta hồi cung đi, Thanh Nghê hãy chăm soc cho Vương gia thật tốt!” Thái hậu ra hiệu cho hoàng hậu bằng mắt, hai người cùng nhau đi, Nguyệt Vô Thương nhếch nhếch khóe môi, miễn cưỡng tựa vào trên cột đình, nhìn lên Vân Thanh Nghê trước mặt . Xinh đẹp có thừa, ý vị chưa đủ, ưu nhã có thừa, linh tính chưa đủ. Nguyệt Vô Thương lắc đầu một cái, trong đầu hiện ra vẻ mặt một người nào đó cười một cách tự nhiên, khóe miệng cong lên lộ vẻ dịu dàng hiếm có.

“Vân tiểu thư, có muốn ra ngoài dạo chơi hay không?” Nguyệt Vô Thương miễn cưỡng nhìn sang phía Vân Thanh Nghê nói, trên mặt một bộ dáng không nhiều hứng thú lắm .

Vân Thanh Nghê cắn răng, cuối cùng gật đầu một cái. . . . . .

Hoàng cung, trong ngự hoa viên, quả thật là không thiếu thứ lạ, Dạ Nguyệt Sắc nhìn loại hoa bốn mùa duyên dáng sang trọng đều tập trung ở Ngự Hoa Viên, cảm thấy hoàng cung xa xỉ hủ bại! Tu sửa một khu vườn nát như vậy tốn bao nhiêu tiền!

“Khụ khụ!” Nguyệt Lưu Ảnh ho nhẹ hai tiếng, khiến cho Dạ Nguyệt Sắc ngẩng đầu lên nhìn hắn, Dạ Nguyệt Sắc liếc mắt xem thường, thật là không hiểu được!

“Cái đó, ý tứ của hoàng tổ mẫu muốn để cho ta cưới ngươi!” Nguyệt Lưu Ảnh có chút không tự nhiên nhìn Dạ Nguyệt Sắc, phát hiện người phía sau tỏ ra như không hiểu cộng thêm ánh mắt khinh thường, hết sức ão não, vì che giấu hốt hoảng cùng không được tự nhiên của mình, một câu nói không kịp suy nghĩ liền thốt lên: “Loại nữ tử vô học như ngươi, không cầu tiến, Cầm Kỳ Thư Họa mọi thứ không thông, trước đây đối với ngươi như vậy, hại ngươi không ai thèm lấy, Bản hoàng tử trong lòng áy náy, cho nên hôm nay Bản hoàng tử sẽ gắng gượng cưới ngươi là được!”

Dạ Nguyệt Sắc thật muốn cảm thán: đêm tối đã cho ta một đôi mắt màu đen, ta lại chỉ muốn dùng nó tới mắt trợn trắng.

Nam nhân tự cho là đúng, Dạ Nguyệt Sắc mặc kệ hắn, chuẩn bị lướt qua Nguyệt Lưu Ảnh, đi về phía trước. Thân ảnh màu trắng phía trước nhất thời chiếm lấy tầm mắt của Dạ Nguyệt Sắc. Nguyệt Lưu Ảnh thấy Dạ Nguyệt Sắc không nhìn hắn như thế, dời thân chắn trước mặt Dạ Nguyệt Sắc .

Nào ngờ đôi tay Dạ Nguyệt Sắc đẩy ra, nói một câu: “Tránh ra!” Nguyệt Lưu Ảnh không đề phòng dĩ nhiên bị Dạ Nguyệt Sắc cứng rắn đẩy lảo đảo mấy bước mới đứng vững thân mình. Nhất thời tức giận tràn đầy, chuyển qua trước mặt Dạ Nguyệt Sắc, rống to: “Dạ Nguyệt Sắc, ngươi làm gì thế!”

Dạ Nguyệt Sắc nhìn người mặc y phục màu trắng phía trước, trên mặt mang nụ cười biếng nhác mê người, khóe miệng treo lên đường cong quen thuộc, cùng mỹ nhân Thanh Nghê bên cạnh vừa nói vừa cười! Dạ Nguyệt Sắc kích động, hôm qua còn một bộ dáng muốn cầu hôn với nàng, không nghĩ tới hôm nay lại ba câu đáp bốn, thật là quá đáng!

Nguyệt Lưu Ảnh theo tầm mắt của Dạ Nguyệt Sắc nhìn sang, phát hiện Vân Thanh Nghê cùng Nguyệt Vô Thương vừa nói vừa cười đi tới đây, nhất thời trên mặt tức giận từ từ tiêu tán, phượng mâu nảy lên hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc lành lạnh nói: “Hoàng thúc quả nhiên thích giai nhân ôn uyển như Thanh Nghê đây! Há có thể bị vỏ ngoài che mắt!”

“Câm miệng!” Dạ Nguyệt Sắc hét lớn một tiếng, theo bản năng uốn gối hướng hạ thân Nguyệt Lưu Ảnh tấn công tới, Nguyệt Lưu Ảnh không kịp tránh ra, bị Dạ Nguyệt Sắc đụng phải bụng, bụng truyền tới đau đớn, giống như đao cắt! Nữ nhân này quá độc ác, nếu là đánh ngã một chỗ nào đó, đoán chừng còn có thể bị phế luôn!

Nguyệt Lưu Ảnh thu lại vẻ thống khổ trên mặt, nhìn về phía Nguyệt Vô Thương hô to: “Hoàng thúc có vẻ hứng thú cực tốt, mang mỹ nhân dạo chơi hoa viên!”

“A Ảnh hứng thú không tồi!” Nguyệt Vô Thương mỉm cười đôi mắt như có như không quét một vòng nửa người dưới Nguyệt Lưu Ảnh, trên mặt nụ cười hoà thuận vui vẻ, không nhìn ra ý nghĩ của hắn.

Vân Thanh Nghê ánh mắt giằng co dừng trên người của Nguyệt Lưu Ảnh, rất nhanh liền dời đi, cười cười với Dạ Nguyệt Sắc. Dạ Nguyệt Sắc ánh mắt không nhúc nhích nhìn Nguyệt Vô Thương, thấy Nguyệt Vô Thương cười như không cười, tầm mắt một giây cũng không dừng ở trên người của nàng, nhất thời kích động lần nữa! Thật là quá đáng, thật là quá đáng! Xú nam nhân chính là không nhờ vả được!

Dạ Nguyệt Sắc khẽ mỉm cười, khiêu khích nhìn Nguyệt Vô Thương một cái, đi tới bên cạnh Nguyệt Lưu Ảnh, bắt lấy cánh tay Nguyệt Lưu Ảnh, “A Ảnh, bên kia còn chưa có đi qua? Đến bên kia đi dạo đi!”

Nguyệt Lưu Ảnh thụ sủng nhược kinh(được sủng ái mà lo sợ) nhìn Dạ Nguyệt Sắc, đây biến chuyển cũng quá nhanh rồi! Ngay sau đó tỏ ra thấu hiểu cười cười, hết sức phối hợp đi theo Dạ Nguyệt Sắc, vẫn không quên nói lời từ biệt với Nguyệt Vô Thương.

Dạ Nguyệt Sắc bắt lấy cánh tay Nguyệt Lưu Ảnh tay dùng sức bấu vào thịt non mềm trên cánh tay Nguyệt Lưu Ảnh, nói ngươi nghe nha tên đáng ghét! Nói ngươi nghe nha xú nam nhân đáng ghét! Cho ngươi cười đến vui vẻ như vậy! Cho ngươi nhìn cũng không nhìn nàng một cái.

Nguyệt Lưu Ảnh vẻ mặt co quắp, cho đến khi hai người rời khỏi phạm vi tầm mắt Nguyệt Vô Thương, Dạ Nguyệt Sắc giống như ném đi rác rưởi hất cánh tay Nguyệt Lưu Ảnh ra, trên mặt đều là dáng vẻ tức giận.

Nguyệt Lưu Ảnh ủy khuất nhìn cánh tay mình bị bấm cục xanh cục tím, nữ nhân này thật ác độc, trong nháy mắt nghĩ đến vì sao Dạ Nguyệt Sắc lại có biểu hiện này, trong lòng tức giận dâng lên, nắm lấy tay Dạ Nguyệt Sắc, “Tại sao tức giận? Ta nói Hoàng thúc làm sao lại thích loại nữ nhân ngươi chứ, chẳng qua là nhất thời hứng thú, hôm nay nhìn thấy Thanh Nghê mỹ nhân như vậy, tự nhiên sẽ bỏ cá lấy tay gấu!”

“A!” Dạ Nguyệt Sắc nhàn nhạt đáp một tiếng, ánh mắt phóng ra khoảng không, trong đầu tất cả đều là cảnh tượng mới vừa thấy, rối rắm nhíu mày.

Nguyệt Lưu Ảnh thấy Dạ Nguyệt Sắc vẻ mặt lãnh đạm, giống như một quyền giáng mạnh vào bông, không hề hiệu quả, hơn nữa trong bông có kim, cuối cùng đau tức giận đều là chính hắn. Vì vậy không lựa lời nói:

“Trước kia luôn miệng nói rất yêu thích ta, hôm nay lại mơ ước tới hoàng thúc! Quả nhiên là nữ nhân thay đổi thất thường, ngươi không phải đã từng muốn gả cho ta sao, ta đây thỏa mãn ý nguyện của ngươi!”

Dạ Nguyệt Sắc trong đầu vẫn còn bóng dáng của Nguyệt Vô Thương cùng Vân Thanh Nghê, đâu để ý Nguyệt Lưu Ảnh đang nói cái gì! Giống như phất tay đuổi ruồi phẩy phẩy qua mặt Nguyệt Lưu Ảnh, nhất thời chọc giận Nguyệt Lưu Ảnh, bắt được tay của Dạ Nguyệt Sắc. Rống to: “Ta nói ta muốn cưới ngươi!”

“Chuyện liên quan gì tới ta!” Dạ Nguyệt Sắc liếc Nguyệt Lưu Ảnh một cái, dáng vẻ hoàn toàn không để ý khiến Nguyệt Lưu Ảnh cảm thấy thật thất bại, thái độ của Dạ Nguyệt Sắc kể từ sau khi gặp ở Hoa Đào Tự đối với hắn không phải là không nhận thấy được, mới đầu cho là nàng lạt mềm buộc chặt muốn đùa giỡn, nhưng mà Dạ Nguyệt Sắc đối với hắn căn bản không hề coi trọng, khiến cho hắn không thể không hoài nghi suy đoán của mình. Vậy mà hôm nay phát hiện, thì ra nàng thật sự đối với hắn vốn không có một chút tình cảm, ngay cả khi lần này tìm tòi nghiên cứu ở bên trong, Nguyệt Lưu Ảnh phát hiện trong lòng ngày càng không còn là của mình. Đợi đến hắn ý thức được điểm này, trái tim đã không giống như lúc ban đầu.

Trái tim tựa như có hai tia lưới, trong có hàng nghìn nút thắt. Trong tim của hắn đã bị một nữ nhân nào đó nắm sợi ở bên trong chạy loạn, đến bây giờ đã trở thành hỗn loạn.

Không bỏ được thể diện của mình, luôn nghĩ trước kia nàng thích hắn, như vậy hôm nay nhất định cũng thích hắn.

“Chỉ cần phụ hoàng hạ chỉ, chúng ta phải thành thân, cho dù sét đánh xuống cũng không thể thay đổi!” Nguyệt Lưu Ảnh đột nhiên bình tĩnh, nói với Dạ Nguyệt Sắc, vừa nghĩ đến đây tâm tình đột nhiên không khỏi sáng sủa lên, thì ra là biết được muốn cùng kết hôn với nàng, tựa hồ cũng không bết bát đến vậy.

“Ngươi chỉ có chút bản lãnh này?” Phục hồi tinh thần lại, Dạ Nguyệt Sắc ánh mắt khinh thường nhìn Nguyệt Lưu Ảnh, “Ngoại trừ cha mẹ cho ngươi thân phận địa vị, ngươi cho rằng chính ngươi là ai?”

Dạ Nguyệt Sắc hết sức thông cảm nhìn Nguyệt Lưu Ảnh, môi hơi cong một chút, lưu lại người đang kinh ngạc, đi về phía trước

Dọc theo đường đi, nàng tàn phá không ít hoa, chỉ vì giờ phút này tâm tình của nàng cực kỳ khó chịu, hết sức khó chịu! Cho đến khi văng lên giọng nói miễn cưỡng của một người, khiến Dạ Nguyệt Sắc tức giận tới điểm cao nhất.

“Những thứ hoa này đều là ngàn vàng khó có được đấy!” Nguyệt Vô Thương chẳng biết lúc nào xuất hiện ở trước mặt của Dạ Nguyệt Sắc, ngón tay trắng nõn thon dài lướt qua đóa hoa mềm mại bên cạnh, nhìn Dạ Nguyệt Sắc nói, nụ cười nơi khóe miệng lọt trong mắt đẹp tới lóa mắt như vậy, có thể thấy được người nào đó tâm tình rất tốt.

Nhưng khi nhìn ở trong mắt Dạ Nguyệt Sắc lại thay đổi, mới vừa hắn liền đối với Thanh Nghê mỹ nhân cười như vậy, hiện tại nàng cảm thấy thoạt nhìn rất ghét, cực kỳ khó chịu!

“Hừ!” Dạ Nguyệt Sắc hừ lạnh một tiếng, lướt qua Nguyệt Vô Thương đi về phía trước, tay lại bị người khác bắt được!

“Tức giận à!” Giọng nói dễ nghe từ phía sau truyền đến, Dạ Nguyệt Sắc nhất thời cảm thấy tủi thân, mới vừa rồi liếc cũng không thèm liếc nàng một cái, lại nhìn sang Thanh Nghê mỹ nhân tươi cười đẹp đến như thế! Bây giờ nhìn xong mỹ nhân mới nhớ tới nàng, tại sao bình tĩnh như vậy mà tới hỏi nàng “Tức giận sao?”

Nàng dĩ nhiên rất tức giận!

“Buông ra!” Trong lòng cảm thấy tủi thân, trong giọng nói không tự chủ mang theo phần nức nở, Dạ Nguyệt Sắc dùng sức thoát khỏi tay của Nguyệt Vô Thương. Nguyệt Vô Thương thấy Dạ Nguyệt Sắc dùng sức, sợ đả thương nàng, thở dài buông tay ra.

“Đừng nóng giận!” Nguyệt Vô Thương nhẹ nhàng nói, mặc dù bộ dạng ghen tuông của nàng ngược lại đáng yêu quá xá! Nhưng mà bình dấm chua một lát lại trở mình, dáng điệu lê hoa đái vũ rất đẹp, thế nhưng hắn lại luyến tiếc để cho nàng như vậy.

“Tự mình tìm mỹ nhân ôn uyển đi, hừ!” Dạ Nguyệt Sắc quay đầu nhìn Nguyệt Vô Thương quát, “Muốn vóc người có vóc người, muốn xinh đẹp có xinh đẹp, sau đó Cầm Kỳ Thư Họa mọi thứ tinh thông, nhìn người hiểu ý, hiền lương thục đức, ôn uyển động lòng người, mỹ nhân bên ngoài xinh đẹp bên trong thông minh là tay gấu, đột nhiên chán ăn tay gấu, thay đổi khẩu vị muốn ăn con cá nhỏ là ta đây có phải hay không. . . . . .”

Nguyệt Vô Thương nụ cười vẫn như cũ nhìn Dạ Nguyệt Sắc la lối om sòm, dáng điệu ghen tuông thật rất đẹp mắt. Nhưng mà, cuối cùng vẫn thở dài, dịu dàng nói: “Nào có.”

“Có là có!” Dạ Nguyệt Sắc càng quát to với Nguyệt Vô Thương: “Ngay cả cái tên nhân yêu Nguyệt Lưu Ảnh cũng nhìn ra, ta so với hắn thông minh hơn, làm sao không biết! Còn huynh nữa, mới vừa rồi cũng không thèm liếc ta lấy một cái!”

Nguyệt Vô Thương có chút buồn cười nhìn Dạ Nguyệt Sắc, đây là Logic gì? Hắn cũng không tức giận, nàng mới vừa thân mật lôi kéo A Ảnh, vậy mà nàng ngược lại còn tức giận. Hơn nữa trời đất làm chứng, mới vừa rồi tâm tư của hắn tất cả đều ở trên người nàng.

“Không có!” Nguyệt Vô Thương vẫn ôn hòa như cũ, đưa tay chuẩn bị kéo tay Dạ Nguyệt Sắc qua, lại bị nàng nhanh chóng tránh ra, khuôn mặt nước mắt ròng ròng, khiến Nguyệt Vô Thương càng không có lực chống đỡ, sau đó hướng về phía hắn nói,

“Thái hậu muốn huynh cưới nàng ta đúng không ?” Dạ Nguyệt Sắc nghĩ tới hôm nay cùng gọi Nguyệt Vô Thương, Vân Thanh Nghê, Nguyệt Lưu Ảnh, cùng nàng đến, cuối cùng hai bên chạm mặt ở Ngự Hoa Viên, chính là ý tứ này!

Sau đó nghĩ đến Nguyệt Vô Thương cùng Vân Thanh Nghê bộ dạng tiếp xúc hài hòa, cố ý bỏ qua cơn tức giận của nàng, ủy khuất nói: “Huynh cưới nàng ta, ta liền gả cho Nguyệt Lưu Ảnh! Hừ!”

Sau đó một cước dẫm lên trên mu bàn chân của Nguyệt Vô Thương, khiến tấm dung nhan yêu nghiệt chốc lát vặn vẹo. Nói xong liền chạy về phía trước ! Nguyệt Vô Thương sững sờ ở tại chỗ, hắn lúc nào thì nói muốn cưới Vân Thanh Nghê hả ? Nàng gả cho Nguyệt Lưu Ảnh, Nguyệt Vô Thương đôi mắt nguy hiểm híp lại, chớ hòng mơ tưởng!

Nhìn thân ảnh Dạ Nguyệt Sắc chạy rời đi, mới vừa rồi nức nở, trong lòng lại có chút đau lòng, nhưng mà trong cung thật không phải là nơi có thể nối liền tình cảm, xem ra tối nay hắn lại phải đi trèo tường rồi. . . . .(^o^)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương