Vương Gia! Vương Phi Đến Kìa!!
-
Chương 3: Tiêu khiết lam (2)
Thời gian vẫn xoay chuyển, con người thay đổi nhanh chóng.
Tối hôm đó, Tiêu Khiết Lam ngồi trong gian nhà nhỏ của mình vừa ngắm trăng vừa suy nghĩ về cuộc nói chuyện với bà bà lúc sáng.
Biết là phụ thân nàng kia – Tiêu Khắc Minh không cần nàng mà vô tình vứt bỏ nàng cho bà bà thì Tiêu Khiết Lam vẫn rất giận dữ. Không ai biết khi nàng nghe bà bà kể lại cho nàng thì cảm xúc của nàng như thế nào đâu.
Một đứa trẻ năm tuổi luôn ôm suy nghĩ là gia đình mình vất vả lắm nên mới để mình cho bà bà nuôi. ( Trong Đào Nha thôn cũng có vài gia đình khó khăn nên bảo con vào ở những phủ giàu có để làm việc, suy nghĩ của Tiêu Khiết Lam lúc đó vẫn nghĩ như thế.)
Nhưng lúc đó nàng cũng luôn thắc mắc là: những người ở thuê lúc nào cũng làm việc vất vả, lại bị đánh đập nữa; nhưng nàng ở với bà bà luôn làm nhưng công việc nhẹ nhàng, bà bà luôn đối xử tốt với nàng và còn dạy chữ và võ công cho nàng nữa chứ!
Ôm suy nghĩ như vậy nên lúc nàng năm tuổi đã mạnh dạn hỏi bà bà về nghi hoặc của mình. Lúc đó bà bà nhìn nàng hơi buồn rồi nói với nàng tất cả. Bây giờ nàng vẫn còn nhớ như in những gì bà bà nói, bắt đầu từ lúc biết hết tất cả, tính cách của nàng cũng thu hẹp hơn trước. Đơn giản cũng chỉ vì không muốn người khác biết cảm xúc của nàng như thế nào. Bởi vì khi biết mọi chuyện, lũ trẻ cùng tuổi với nàng trong Đào Nha thôn luôn trêu ghẹo nàng không có người thân.
Chính lúc ấy, nàng cảm thấy ghét phụ thân mình cũng mang một chút hận ý.
Bây giờ ông lại muốn bù đắp cho nàng, làm cho nàng rối rắm không thôi. Người phụ thân nàng không biết mặt như thế nào kia đã bỏ nàng bây giờ lại muốn bù đắp cho nàng.
Nhìn cánh hoa đào rơi trên mặt đất được khoác lên một tầng ánh sáng mỏng. Tất cả mọi thứ đều sẽ trở về với đất mẹ, đây là quy luật của tạo hóa. Con người dù làm gì, đi đâu cuối cùng cũng nằm yên nghỉ với đất mẹ mà thôi.
“ Hừm ~” Tiêu Khiết Lam thở nhẹ ra.
Hít sâu vào một hơi, nàng định rồi. Dù sao phụ thân nàng cũng đã đến tìm nàng, như vậy là ông cũng không quên nàng như nàng nghĩ; nàng cũng muốn hưởng cái cảm giác có người thân của mình là như thế nào. Cái cảm giác kia nàng thèm muốn từ lâu nhưng chỉ có bà bà đem lại cho nàng. Cảm giác cho nàng chỉ có một mình bà bà nên nàng cũng muốn hưởng thụ cảm giác của phụ thân.
Tiếu dung khẽ cong, con ngươi sáng lên trong màn đêm. Nhìn lên vầng trăng khuyết, Tiêu Khiết Lam tâm tình vui vẻ lên bởi suy nghĩ của nàng đã thông suốt, nàng muốn trở về gặp lại phụ thân nàng, gặp lại con người mà nàng hằng mong ước gặp kia.
Tiêu Khiết Lam vui vẻ chìm đắm trong suy nghĩ của mình mà không nhận ra Mộ Lục Nhiên đang đứng sau gốc đào gần đó để quan sát nàng.
Mộ Lục Nhiên khẽ thở dài, cuối cùng con bé vẫn rời khỏi bà; nuôi nha đầu này mười lăm năm bà đã sớm xem nha đầu này là chức nữ của mình ( cháu gái). Bây giờ nha đầu này đi cũng làm bà lo lắng không thôi.
Suốt mười lăm năm nay, Mộ Lục Nhiên bà chỉ dạy chữ và võ công cùng một chút kiến thức cần thiết cho Tiêu Khiết Lam. Bà cũng không nghĩ Tiêu Khiết Lam sẽ rời khỏi Đào Nha thôn này. Tuy ở đây có nhiều người sống, nhưng nơi bà và Tiêu Khiết Lam ở cũng sâu trong rừng đào này nên ít tiếp xúc với người ngoài thôn kia. Nha đầu này ở cùng bà tính cách lãnh đạm quá nên ít chú ý những điều bên ngoài thành ra cách sống ngoài kia nha đầu này có vẻ không hiểu, bà chỉ sợ ra ngoài nha đầu này sẽ chịu thiệt thôi.
“ Hazz!Tùy mệnh trời sắp đăt vậy!” Buông xong một câu, bóng dáng Mộ Lục Nhiên biến mấttựa như chưa từng hiện diện.
Trăng vẫn treo trên đỉnh, lòng người khó đoán. Tâm tư lại càng... khó nghĩ!
Tối hôm đó, Tiêu Khiết Lam ngồi trong gian nhà nhỏ của mình vừa ngắm trăng vừa suy nghĩ về cuộc nói chuyện với bà bà lúc sáng.
Biết là phụ thân nàng kia – Tiêu Khắc Minh không cần nàng mà vô tình vứt bỏ nàng cho bà bà thì Tiêu Khiết Lam vẫn rất giận dữ. Không ai biết khi nàng nghe bà bà kể lại cho nàng thì cảm xúc của nàng như thế nào đâu.
Một đứa trẻ năm tuổi luôn ôm suy nghĩ là gia đình mình vất vả lắm nên mới để mình cho bà bà nuôi. ( Trong Đào Nha thôn cũng có vài gia đình khó khăn nên bảo con vào ở những phủ giàu có để làm việc, suy nghĩ của Tiêu Khiết Lam lúc đó vẫn nghĩ như thế.)
Nhưng lúc đó nàng cũng luôn thắc mắc là: những người ở thuê lúc nào cũng làm việc vất vả, lại bị đánh đập nữa; nhưng nàng ở với bà bà luôn làm nhưng công việc nhẹ nhàng, bà bà luôn đối xử tốt với nàng và còn dạy chữ và võ công cho nàng nữa chứ!
Ôm suy nghĩ như vậy nên lúc nàng năm tuổi đã mạnh dạn hỏi bà bà về nghi hoặc của mình. Lúc đó bà bà nhìn nàng hơi buồn rồi nói với nàng tất cả. Bây giờ nàng vẫn còn nhớ như in những gì bà bà nói, bắt đầu từ lúc biết hết tất cả, tính cách của nàng cũng thu hẹp hơn trước. Đơn giản cũng chỉ vì không muốn người khác biết cảm xúc của nàng như thế nào. Bởi vì khi biết mọi chuyện, lũ trẻ cùng tuổi với nàng trong Đào Nha thôn luôn trêu ghẹo nàng không có người thân.
Chính lúc ấy, nàng cảm thấy ghét phụ thân mình cũng mang một chút hận ý.
Bây giờ ông lại muốn bù đắp cho nàng, làm cho nàng rối rắm không thôi. Người phụ thân nàng không biết mặt như thế nào kia đã bỏ nàng bây giờ lại muốn bù đắp cho nàng.
Nhìn cánh hoa đào rơi trên mặt đất được khoác lên một tầng ánh sáng mỏng. Tất cả mọi thứ đều sẽ trở về với đất mẹ, đây là quy luật của tạo hóa. Con người dù làm gì, đi đâu cuối cùng cũng nằm yên nghỉ với đất mẹ mà thôi.
“ Hừm ~” Tiêu Khiết Lam thở nhẹ ra.
Hít sâu vào một hơi, nàng định rồi. Dù sao phụ thân nàng cũng đã đến tìm nàng, như vậy là ông cũng không quên nàng như nàng nghĩ; nàng cũng muốn hưởng cái cảm giác có người thân của mình là như thế nào. Cái cảm giác kia nàng thèm muốn từ lâu nhưng chỉ có bà bà đem lại cho nàng. Cảm giác cho nàng chỉ có một mình bà bà nên nàng cũng muốn hưởng thụ cảm giác của phụ thân.
Tiếu dung khẽ cong, con ngươi sáng lên trong màn đêm. Nhìn lên vầng trăng khuyết, Tiêu Khiết Lam tâm tình vui vẻ lên bởi suy nghĩ của nàng đã thông suốt, nàng muốn trở về gặp lại phụ thân nàng, gặp lại con người mà nàng hằng mong ước gặp kia.
Tiêu Khiết Lam vui vẻ chìm đắm trong suy nghĩ của mình mà không nhận ra Mộ Lục Nhiên đang đứng sau gốc đào gần đó để quan sát nàng.
Mộ Lục Nhiên khẽ thở dài, cuối cùng con bé vẫn rời khỏi bà; nuôi nha đầu này mười lăm năm bà đã sớm xem nha đầu này là chức nữ của mình ( cháu gái). Bây giờ nha đầu này đi cũng làm bà lo lắng không thôi.
Suốt mười lăm năm nay, Mộ Lục Nhiên bà chỉ dạy chữ và võ công cùng một chút kiến thức cần thiết cho Tiêu Khiết Lam. Bà cũng không nghĩ Tiêu Khiết Lam sẽ rời khỏi Đào Nha thôn này. Tuy ở đây có nhiều người sống, nhưng nơi bà và Tiêu Khiết Lam ở cũng sâu trong rừng đào này nên ít tiếp xúc với người ngoài thôn kia. Nha đầu này ở cùng bà tính cách lãnh đạm quá nên ít chú ý những điều bên ngoài thành ra cách sống ngoài kia nha đầu này có vẻ không hiểu, bà chỉ sợ ra ngoài nha đầu này sẽ chịu thiệt thôi.
“ Hazz!Tùy mệnh trời sắp đăt vậy!” Buông xong một câu, bóng dáng Mộ Lục Nhiên biến mấttựa như chưa từng hiện diện.
Trăng vẫn treo trên đỉnh, lòng người khó đoán. Tâm tư lại càng... khó nghĩ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook