Vương Gia Tướng Quân Hôm Nay Lại Đuổi Đến Rồi
-
C23: Phòng kết cục
bản thân y cũng có chút mệt, ngồi lại nhìn đống giấy tờ phút trước còn dùng để dằn mặt tên A Trung trung kia bây giờ lại chính là muốn hành xác y lượm lại từng cái một, miệng còn làu bàu
" đúng là phá thì dễ, còn thu dọn mới khó "
câu nói này này đặc biệt đúng trong hai nghĩa nha
Sau khi đi được một đoạn khá xa khỏi thư phòng của Khuynh Bảo, nhân lúc chỉ còn hai người Hý Cương mới dần chậm lại, hai thân ảnh cao lớn một trước một sau cứ thế dựa vào ánh đèn lập loè toả ra từ cột đèn hai bên đường mà đi
Hý Cương lúc này cũng chầm chậm lên tiếng cố ý muốn thăm dò cái tên " hộ vệ" được y mang về này
" quên mất chưa hỏi, vị này họ tên đầy đủ là gì, ta có thể biết huynh là từ đâu tới không?"
Tiêu Cầm cũng không dấu diếm
" ta được biết bản thân họ Vương tên Tiêu Cầm, quê quán hiện tại không tiện nói "
Hý Cương sửng sốt, tay kề sẵn vào thanh đao trực chờ rút ra, xoay người nhìn thẳng vào đôi đồng tử sâu thẳm dường như có thể nuốt chửng dũng khí của hắn, tay trên thanh đao cũng có chần chừ giây lát rồi lại không ngừng siết chặt, thận trọng lên tiếng
" Tiêu Cầm các hạ, ngươi có biết trong phủ của Vương gia nghi kị nhất chính là kẻ không rõ li lịch không?"
Tiêu Cầm nhìn hắn lại càng có chút nhẫn nại
" vị này, nếu như ngươi muốn thăm dò ta thì cũng vô ích, nếu trước đó ta có biểu hiện gì thì sớm đã không được đi theo chủ tử ngươi đến tận đây " quả thật người này quá đa nghi, thêm cả việc hắn mắt trí nhớ lúc này càng không để bị lộ
Hý Cương cũng không vì câu nói đó của tiêu cầm mà để trong lòng, lõi đao cũng phần nào hiện ra phản chiếu với ánh sáng lập loè
" xưa nay vương gia nhà ta vốn có lòng thương người, ai biết ngươi là dùng loại thủ đoạn nào lừa được y?"
Tiêu Cầm cũng không vì thế mà khẩn trương vẫn đứng đó mặc cho Hý Cương ra sức đe doạ, miệng hắn cũng chỉ nhẹ buông ra một câu
" đến cả chủ tử của ngươi cũng không tin tưởng, vậy thì ngươi dựa vào cái gì mà nhận được tín nhiệm của ngài ấy?"
hành động của Hý Cương cũng ngừng lại, không gian bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng, chỉ có tiếng lõi đao được tra lại vào vỏ, hắn cũng tức khắc xoay người tiếp tục đi tiếp, Tiêu Cầm thấy vậy cũng chẳng nói thêm nữa, lặng lẽ bước theo hắn
được vài bước thì Hý Cương dừng lại trước cửa một căn phòng mà cách đó là thư phòng, và ngoạ phòng của Khuynh Bảo, Tiêu Cầm nhìn cái vị đang đưa chìa khoá cho mình rồi vội vàng hắng giọng nhắc nhở vài thứ xong hắn nhìn lại quãng đường hai người nãy giờ chỉ là đi vòng vòng
lòng thầm nghĩ thì ra là tên trước mắt này cố tình dắt hắn đi vòng vo thật sự là có tâm tư muốn xử hắn?
hồi sau Hý Cương cũng đã căn dặn xong liền lập tức rời đi, Tiêu Cầm lúc này mới đẩy cửa vào tiện tay thắp sáng chiếc đèn dầu được đặt trên bàn, ánh sáng vừa được thắp lên lập loè hiện ra một căn phòng nhỏ, không gian bên trong đích thị là không có ai lui tới một khoảng thời gian, bụi phủ khắp nơi phía trần nhà còn giăng một mảng màng nhện, nội thất bên trong thì đơn giản chứa một cái bàn và một cái ghế gỗ, bên trên đặt chiếc đèn dầu, kê bên cạnh là một cái giường trơ trụi chiếm phân nửa diện tích của căn phòng, xong thứ có khoá duy nhất chắc là một cái tủ nhỏ được đặt ở góc cuối giường, phía trên là một bộ y phục sờn cũ bám bụi, có thể là do chủ nhân trước của căn phòng bỏ lại
Tiêu Cầm hắn lúc này mới nhớ đến câu nói của Hý Cương vừa rồi
" hộ vệ thân cận của vương gia thì nhất định phải luôn bên cạnh vương gia, chỗ ở cũng sẽ tự nhiên được bố trí bên canh ngoạ phòng của người, bên quản gia chắc cũng sớm không còn thức, đợi mai sáng sớm ngươi hẵng qua đó nhận tư trang cần thiết"
Tiêu Cầm chỉ thở ra một tiếng đặt túi hành trang xuống xắn tay áo chuẩn bị đích thân dọn dẹp một phen
phía bên Khuynh Bảo sớm hai mắt đã không cự nổi mà díp vào nhau, bàn tay mới không ngừng đưa lên vỗ vỗ vài cái vào hai bên má, cố dùng chút tỉnh táo cuối cùng gọi tỉnh bản thân, nhưng y quả thật rất buồn ngủ nha, Khuynh Bảo cũng đến là hết cách với bản thân bây giờ, có chút mệt mỏi này đã chịu không nổi rồi, chẳng bù cho y của kiếp trước còn được mệnh danh là chiến thần của deadline hì hục cả tuần mà ngày chỉ ngủ có 3 tiếng
càng ngẫm y lại càng thấy
" sao hồi ấy bản thân không đ.ột quỵ được hay vậy?"
thấy bản thân mắt mở không nổi nữa y mới thầm than vãn
" giá như bây giờ có cốc cà phê ở đây thì tốt …" chợt đập vào mắt y là tách trà mới pha nóng hổi
" phải rồi, không có cà phê thì còn có trà nha?" nói rồi y hí hửng lại gần bưng tách trà lên
" trà cũng có công dụng giúp chúng ta tỉnh táo nha, trà xanh, trà xanh, ôi ta yêu trà xanh a~" nói rồi y nhanh chóng dốc một thôi một hồi vào miệng
nuốt được ngụm đầu tiên y đã thấy có gì không đúng, một hồi khi vị trà đắng chát đặc sệt tràn xuống cổ họng y mới nhận ra, không nói không rằng theo phản xạ có điều kiện một hơi phun hết ra, miệng không ngừng mà ho sặc sụa
" sao mà đắng dữ vậy"
nói rồi y còn không quên quệt đi hàng nước còn chảy ra bên khoé miệng, mặt mày méo xệch, lúc này y triệt để bỏ cuộc rồi, nhìn đống sổ sách ngổn ngang nhưng chẳng thể đủ tỉnh táo để xem, chỉ đành thở ra một cái
" để mai lại xem vậy"
nói dứt câu thì bước chân y đã ra đến thềm cửa, ánh mắt lờ đờ bước tới căn phòng bên cạnh đang sáng đèn
" có tỳ nữ thật tốt, nhanh như vậy đã thắp đèn cho ta rồi " nói rồi y bèn mở toang cánh cửa ra, lờ mờ thấy chiếc giường trước mắt, lao đến rồi nhanh chóng gác lên chiếc gối dài rồi đánh một giấc ngon lành
____________________________
Phía bên hậu viện A Trung sớm đã bị 40 trượng của Khuynh Bảo làm cho không thể lê nhổm dậy, run rẩy nhìn đám người rời đi, ánh nhìn khấn thiết van xin sự giúp đỡ của bọn họ khi hắn bị ném ra ngoài
Cánh cửa dần khép lại hắn nhìn thấy rõ ánh nhìn khinh bỉ của đám hạ nhân mà trước kia hắn còn không để vào trong mắt, ánh nhìn hận thù phóng về sâu tận bên trong phủ, khắc ghi bóng dáng tuyệt tình của Khuynh Bảo y vào trong xương tủy
Hắn không xứng để bị đối xử như vậy, chủ nhân ngu ngốc kia của hắn đáng ra phải ngu ngốc cả đời mới phải
hắn cố gượng đứng dậy, ánh mắt như bị lu mờ bởi hận thù gằn lên thành tiếng
" cứ đợi đấy đi… Nhàn Vương ngươi sẽ không có kết cục tốt đẹp!"
" đúng là phá thì dễ, còn thu dọn mới khó "
câu nói này này đặc biệt đúng trong hai nghĩa nha
Sau khi đi được một đoạn khá xa khỏi thư phòng của Khuynh Bảo, nhân lúc chỉ còn hai người Hý Cương mới dần chậm lại, hai thân ảnh cao lớn một trước một sau cứ thế dựa vào ánh đèn lập loè toả ra từ cột đèn hai bên đường mà đi
Hý Cương lúc này cũng chầm chậm lên tiếng cố ý muốn thăm dò cái tên " hộ vệ" được y mang về này
" quên mất chưa hỏi, vị này họ tên đầy đủ là gì, ta có thể biết huynh là từ đâu tới không?"
Tiêu Cầm cũng không dấu diếm
" ta được biết bản thân họ Vương tên Tiêu Cầm, quê quán hiện tại không tiện nói "
Hý Cương sửng sốt, tay kề sẵn vào thanh đao trực chờ rút ra, xoay người nhìn thẳng vào đôi đồng tử sâu thẳm dường như có thể nuốt chửng dũng khí của hắn, tay trên thanh đao cũng có chần chừ giây lát rồi lại không ngừng siết chặt, thận trọng lên tiếng
" Tiêu Cầm các hạ, ngươi có biết trong phủ của Vương gia nghi kị nhất chính là kẻ không rõ li lịch không?"
Tiêu Cầm nhìn hắn lại càng có chút nhẫn nại
" vị này, nếu như ngươi muốn thăm dò ta thì cũng vô ích, nếu trước đó ta có biểu hiện gì thì sớm đã không được đi theo chủ tử ngươi đến tận đây " quả thật người này quá đa nghi, thêm cả việc hắn mắt trí nhớ lúc này càng không để bị lộ
Hý Cương cũng không vì câu nói đó của tiêu cầm mà để trong lòng, lõi đao cũng phần nào hiện ra phản chiếu với ánh sáng lập loè
" xưa nay vương gia nhà ta vốn có lòng thương người, ai biết ngươi là dùng loại thủ đoạn nào lừa được y?"
Tiêu Cầm cũng không vì thế mà khẩn trương vẫn đứng đó mặc cho Hý Cương ra sức đe doạ, miệng hắn cũng chỉ nhẹ buông ra một câu
" đến cả chủ tử của ngươi cũng không tin tưởng, vậy thì ngươi dựa vào cái gì mà nhận được tín nhiệm của ngài ấy?"
hành động của Hý Cương cũng ngừng lại, không gian bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng, chỉ có tiếng lõi đao được tra lại vào vỏ, hắn cũng tức khắc xoay người tiếp tục đi tiếp, Tiêu Cầm thấy vậy cũng chẳng nói thêm nữa, lặng lẽ bước theo hắn
được vài bước thì Hý Cương dừng lại trước cửa một căn phòng mà cách đó là thư phòng, và ngoạ phòng của Khuynh Bảo, Tiêu Cầm nhìn cái vị đang đưa chìa khoá cho mình rồi vội vàng hắng giọng nhắc nhở vài thứ xong hắn nhìn lại quãng đường hai người nãy giờ chỉ là đi vòng vòng
lòng thầm nghĩ thì ra là tên trước mắt này cố tình dắt hắn đi vòng vo thật sự là có tâm tư muốn xử hắn?
hồi sau Hý Cương cũng đã căn dặn xong liền lập tức rời đi, Tiêu Cầm lúc này mới đẩy cửa vào tiện tay thắp sáng chiếc đèn dầu được đặt trên bàn, ánh sáng vừa được thắp lên lập loè hiện ra một căn phòng nhỏ, không gian bên trong đích thị là không có ai lui tới một khoảng thời gian, bụi phủ khắp nơi phía trần nhà còn giăng một mảng màng nhện, nội thất bên trong thì đơn giản chứa một cái bàn và một cái ghế gỗ, bên trên đặt chiếc đèn dầu, kê bên cạnh là một cái giường trơ trụi chiếm phân nửa diện tích của căn phòng, xong thứ có khoá duy nhất chắc là một cái tủ nhỏ được đặt ở góc cuối giường, phía trên là một bộ y phục sờn cũ bám bụi, có thể là do chủ nhân trước của căn phòng bỏ lại
Tiêu Cầm hắn lúc này mới nhớ đến câu nói của Hý Cương vừa rồi
" hộ vệ thân cận của vương gia thì nhất định phải luôn bên cạnh vương gia, chỗ ở cũng sẽ tự nhiên được bố trí bên canh ngoạ phòng của người, bên quản gia chắc cũng sớm không còn thức, đợi mai sáng sớm ngươi hẵng qua đó nhận tư trang cần thiết"
Tiêu Cầm chỉ thở ra một tiếng đặt túi hành trang xuống xắn tay áo chuẩn bị đích thân dọn dẹp một phen
phía bên Khuynh Bảo sớm hai mắt đã không cự nổi mà díp vào nhau, bàn tay mới không ngừng đưa lên vỗ vỗ vài cái vào hai bên má, cố dùng chút tỉnh táo cuối cùng gọi tỉnh bản thân, nhưng y quả thật rất buồn ngủ nha, Khuynh Bảo cũng đến là hết cách với bản thân bây giờ, có chút mệt mỏi này đã chịu không nổi rồi, chẳng bù cho y của kiếp trước còn được mệnh danh là chiến thần của deadline hì hục cả tuần mà ngày chỉ ngủ có 3 tiếng
càng ngẫm y lại càng thấy
" sao hồi ấy bản thân không đ.ột quỵ được hay vậy?"
thấy bản thân mắt mở không nổi nữa y mới thầm than vãn
" giá như bây giờ có cốc cà phê ở đây thì tốt …" chợt đập vào mắt y là tách trà mới pha nóng hổi
" phải rồi, không có cà phê thì còn có trà nha?" nói rồi y hí hửng lại gần bưng tách trà lên
" trà cũng có công dụng giúp chúng ta tỉnh táo nha, trà xanh, trà xanh, ôi ta yêu trà xanh a~" nói rồi y nhanh chóng dốc một thôi một hồi vào miệng
nuốt được ngụm đầu tiên y đã thấy có gì không đúng, một hồi khi vị trà đắng chát đặc sệt tràn xuống cổ họng y mới nhận ra, không nói không rằng theo phản xạ có điều kiện một hơi phun hết ra, miệng không ngừng mà ho sặc sụa
" sao mà đắng dữ vậy"
nói rồi y còn không quên quệt đi hàng nước còn chảy ra bên khoé miệng, mặt mày méo xệch, lúc này y triệt để bỏ cuộc rồi, nhìn đống sổ sách ngổn ngang nhưng chẳng thể đủ tỉnh táo để xem, chỉ đành thở ra một cái
" để mai lại xem vậy"
nói dứt câu thì bước chân y đã ra đến thềm cửa, ánh mắt lờ đờ bước tới căn phòng bên cạnh đang sáng đèn
" có tỳ nữ thật tốt, nhanh như vậy đã thắp đèn cho ta rồi " nói rồi y bèn mở toang cánh cửa ra, lờ mờ thấy chiếc giường trước mắt, lao đến rồi nhanh chóng gác lên chiếc gối dài rồi đánh một giấc ngon lành
____________________________
Phía bên hậu viện A Trung sớm đã bị 40 trượng của Khuynh Bảo làm cho không thể lê nhổm dậy, run rẩy nhìn đám người rời đi, ánh nhìn khấn thiết van xin sự giúp đỡ của bọn họ khi hắn bị ném ra ngoài
Cánh cửa dần khép lại hắn nhìn thấy rõ ánh nhìn khinh bỉ của đám hạ nhân mà trước kia hắn còn không để vào trong mắt, ánh nhìn hận thù phóng về sâu tận bên trong phủ, khắc ghi bóng dáng tuyệt tình của Khuynh Bảo y vào trong xương tủy
Hắn không xứng để bị đối xử như vậy, chủ nhân ngu ngốc kia của hắn đáng ra phải ngu ngốc cả đời mới phải
hắn cố gượng đứng dậy, ánh mắt như bị lu mờ bởi hận thù gằn lên thành tiếng
" cứ đợi đấy đi… Nhàn Vương ngươi sẽ không có kết cục tốt đẹp!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook