Vương Gia Tướng Quân Hôm Nay Lại Đuổi Đến Rồi
-
C13: Mặc cả thể lực yếu kém
y cũng không nói nhiều lời lại gần chiếc gươm đang để phô trương ở trên một chiếc kệ
Vị trí được đặt vừa hay nằm ngay giữa trung tâm, cầm lấy mà lên tiếng
'' thanh gươm này, ngươi bán thế nào?''
chủ tiệm mới có hơi e ngại, nhìn y rồi lại nhìn thanh gươm nằm trên tay y vội vàng lên tiếng
'' khách quan, thanh gươm này khá đặc biệt, ở tiệm ta nó...''
y mất kiên nhẫn trực tiếp cho hắn cái giá 60 vạn, hắn lúc này vẫn còn chần chừ
'' khách quan thanh gươm thần quy này chạm khắc tinh xảo, ở chỗ ta là cực phẩm, tương truyền là vật gia truyền của Triệu gia, lưu lạc đến đây, người xem thứ này sao chỉ đáng giá 60 vạn?''
y cười khẩy, đồ gia truyền của người ta lưu lạc thì sớm đã không còn ở đây rồi, tên này có phải có tình muốn tăng giá làm khó y không?
" được theo ý ngươi" y quyết rồi, nhất định phải có được nó.
'' vậy ngươi muốn bao nhiêu?''
tên chủ tiệm dường như chỉ trực chờ câu nói ấy của y, hai tay không ngừng chà xát
'' khách quan quả thật ra tay hào phóng, vậy ta giảm cho người, giá 240 giảm còn 239 vạn người thấy sao? ''
y hốt rồi, cắt cổ, cmn muốn cắt cổ y đúng không? loại gian thương này vậy mà muốn ta bỏ ra 239 vạn?? đùa ta sao?
'' chủ tiệm dù có là trân bảo, nhưng ngươi cho cái giá trên trời như vậy? ai dám mua sao? 200!''
tên chủ tiệm thấy khách hàng kì kèo giảm mất 39 vạn của hắn, cũng không vừa đáp lại
'' khách quan người như vậy là tuyệt đường làm ăn của tiệm chúng ta a? ''
khung cảnh dần loạn, y mặc cả càng lúc càng hăng, Tiêu Cầm đứng đấy dường như cũng chẳng để tâm lắm, ánh nhìn cứ đăm đăm vào thanh gươm nằm trên tay y, cố nhớ xem rốt cuộc vì sao nó lại xuất hiện trong trí nhớ của bản thân, nhưng hắn lại không cách nào nhớ ra được, bằng không hắn vẫn còn cố cưỡng chế nhớ ra thì đầu hắn sẽ nứt ra vỡ vụn...
phải mãi nửa canh sau hai người một mua một bán mới thuận lợi bán ra với cái giá 160 vạn, hay lắm! cả một đời người làm chủ tiệm bán đao như hắn có bán lỗ nhất cũng chưa đến 3 vạn vậy mà bây giờ bị y nói cho đến nỗi phải nhượng bộ bán ra với giá 160 vạn!
Hắn không nhịn được cục tức này nên nhận được tiền liền tiễn cái vị tổ tông này đi, chỉ sợ ở thêm một giây thì hắn sẽ bại sản mất!
___________________________
Tiêu Cầm nhìn thanh đao nằm gọn trên tay thì có chút không chân thật hỏi lại Khuynh Bảo
'' thứ quý giá như vậy, ta cầm được sao?''
Khuynh Bảo cũng mất sức sau vụ mặc cả vừa nãy, nhìn qua hướng bản thân chuẩn bị đến lơ đễnh mà nói
'' ngươi không cầm thì ai cầm, ta ngoài cái thân ẻo lả này ra thì có biết chút gì về dùng đao kiếm đâu''
nói đoạn y nhanh chóng quay qua cười với hắn một cái tỏ ý muốn nhờ cậy
'' vậy nên nhờ ngươi cả đấy ''
Trong ánh chiều chói chang, đoàn người đi lại cũng không đến nỗi là đông đúc, thế mà chút huyên náo, ồn ã chẳng vì thế mà kém đi, nhưng tuyệt nhiên đám đông kia không cách nào che lấp đi nụ cười của nam nhân trước mặt, ánh mắt của y nhìn hắn mang theo ý cười nhẹ nhàng, mềm mại đến khó tả, hắn cũng chỉ đơn giản là có chút ngứa ngáy trong lòng
'' cuối cùng cũng đến nơi''
y một tay chống đến tường, ánh nhìn rời rạc do quá sức, giọng y cũng run run mà lên tiếng
" c.. Cuối cùng cũng đến nơi!"
nói xong y lập tức mang hai mắt nhắm nghiền hơi thở có chút gấp, mồ hôi lấm tấm nhỏ giọt nơi gò má, toàn thân y nóng đến ửng đỏ như bị nung chảy chính là đến mức tay chân bủn rủn, hai mắt hoa hoa, không lời nào có thể miêu tả ngoài một chữ " thảm", trần đời này có khi thứ nhục nhã nhất của y chính là bước chưa đến chục cái bậc thang đã không được nữa, cứ có cảm giác nếu hôm nay y lăn ra đây ngất thì sẽ không còn chút mặt mũi nào tình dậy!
y mệt rồi, mệt đến mức còn phẫn đem cái tên Nhàn vương mắng một lượt
" cái tên Nhàn vương này có khi là không được nên mới xấu hổ không dám gặp ai, chứ làm gì có cái chuyện bỗng dưng tu tâm dưỡng tính! bằng không thể lực của hắn cũng không đáng báo động như lúc này!"
Tiêu Cầm đi bên cạnh Khuynh Bảo, thấy y một mặt khổ sở cũng có ý muốn đỡ, nhưng lòng tự trọng của nam nhân như y không cho phép, cứ thế mà từ chối ý tốt của hắn, thêm vào đó y lại càng hạ quyết tâm, trở về phải rèn luyện một phen!
đánh ánh nhìn lên trước cửa tiệm bản thân đang đứng, y cũng đến là bất ngờ
'' không giống như tưởng tượng của mình chút nào ''
Vị trí được đặt vừa hay nằm ngay giữa trung tâm, cầm lấy mà lên tiếng
'' thanh gươm này, ngươi bán thế nào?''
chủ tiệm mới có hơi e ngại, nhìn y rồi lại nhìn thanh gươm nằm trên tay y vội vàng lên tiếng
'' khách quan, thanh gươm này khá đặc biệt, ở tiệm ta nó...''
y mất kiên nhẫn trực tiếp cho hắn cái giá 60 vạn, hắn lúc này vẫn còn chần chừ
'' khách quan thanh gươm thần quy này chạm khắc tinh xảo, ở chỗ ta là cực phẩm, tương truyền là vật gia truyền của Triệu gia, lưu lạc đến đây, người xem thứ này sao chỉ đáng giá 60 vạn?''
y cười khẩy, đồ gia truyền của người ta lưu lạc thì sớm đã không còn ở đây rồi, tên này có phải có tình muốn tăng giá làm khó y không?
" được theo ý ngươi" y quyết rồi, nhất định phải có được nó.
'' vậy ngươi muốn bao nhiêu?''
tên chủ tiệm dường như chỉ trực chờ câu nói ấy của y, hai tay không ngừng chà xát
'' khách quan quả thật ra tay hào phóng, vậy ta giảm cho người, giá 240 giảm còn 239 vạn người thấy sao? ''
y hốt rồi, cắt cổ, cmn muốn cắt cổ y đúng không? loại gian thương này vậy mà muốn ta bỏ ra 239 vạn?? đùa ta sao?
'' chủ tiệm dù có là trân bảo, nhưng ngươi cho cái giá trên trời như vậy? ai dám mua sao? 200!''
tên chủ tiệm thấy khách hàng kì kèo giảm mất 39 vạn của hắn, cũng không vừa đáp lại
'' khách quan người như vậy là tuyệt đường làm ăn của tiệm chúng ta a? ''
khung cảnh dần loạn, y mặc cả càng lúc càng hăng, Tiêu Cầm đứng đấy dường như cũng chẳng để tâm lắm, ánh nhìn cứ đăm đăm vào thanh gươm nằm trên tay y, cố nhớ xem rốt cuộc vì sao nó lại xuất hiện trong trí nhớ của bản thân, nhưng hắn lại không cách nào nhớ ra được, bằng không hắn vẫn còn cố cưỡng chế nhớ ra thì đầu hắn sẽ nứt ra vỡ vụn...
phải mãi nửa canh sau hai người một mua một bán mới thuận lợi bán ra với cái giá 160 vạn, hay lắm! cả một đời người làm chủ tiệm bán đao như hắn có bán lỗ nhất cũng chưa đến 3 vạn vậy mà bây giờ bị y nói cho đến nỗi phải nhượng bộ bán ra với giá 160 vạn!
Hắn không nhịn được cục tức này nên nhận được tiền liền tiễn cái vị tổ tông này đi, chỉ sợ ở thêm một giây thì hắn sẽ bại sản mất!
___________________________
Tiêu Cầm nhìn thanh đao nằm gọn trên tay thì có chút không chân thật hỏi lại Khuynh Bảo
'' thứ quý giá như vậy, ta cầm được sao?''
Khuynh Bảo cũng mất sức sau vụ mặc cả vừa nãy, nhìn qua hướng bản thân chuẩn bị đến lơ đễnh mà nói
'' ngươi không cầm thì ai cầm, ta ngoài cái thân ẻo lả này ra thì có biết chút gì về dùng đao kiếm đâu''
nói đoạn y nhanh chóng quay qua cười với hắn một cái tỏ ý muốn nhờ cậy
'' vậy nên nhờ ngươi cả đấy ''
Trong ánh chiều chói chang, đoàn người đi lại cũng không đến nỗi là đông đúc, thế mà chút huyên náo, ồn ã chẳng vì thế mà kém đi, nhưng tuyệt nhiên đám đông kia không cách nào che lấp đi nụ cười của nam nhân trước mặt, ánh mắt của y nhìn hắn mang theo ý cười nhẹ nhàng, mềm mại đến khó tả, hắn cũng chỉ đơn giản là có chút ngứa ngáy trong lòng
'' cuối cùng cũng đến nơi''
y một tay chống đến tường, ánh nhìn rời rạc do quá sức, giọng y cũng run run mà lên tiếng
" c.. Cuối cùng cũng đến nơi!"
nói xong y lập tức mang hai mắt nhắm nghiền hơi thở có chút gấp, mồ hôi lấm tấm nhỏ giọt nơi gò má, toàn thân y nóng đến ửng đỏ như bị nung chảy chính là đến mức tay chân bủn rủn, hai mắt hoa hoa, không lời nào có thể miêu tả ngoài một chữ " thảm", trần đời này có khi thứ nhục nhã nhất của y chính là bước chưa đến chục cái bậc thang đã không được nữa, cứ có cảm giác nếu hôm nay y lăn ra đây ngất thì sẽ không còn chút mặt mũi nào tình dậy!
y mệt rồi, mệt đến mức còn phẫn đem cái tên Nhàn vương mắng một lượt
" cái tên Nhàn vương này có khi là không được nên mới xấu hổ không dám gặp ai, chứ làm gì có cái chuyện bỗng dưng tu tâm dưỡng tính! bằng không thể lực của hắn cũng không đáng báo động như lúc này!"
Tiêu Cầm đi bên cạnh Khuynh Bảo, thấy y một mặt khổ sở cũng có ý muốn đỡ, nhưng lòng tự trọng của nam nhân như y không cho phép, cứ thế mà từ chối ý tốt của hắn, thêm vào đó y lại càng hạ quyết tâm, trở về phải rèn luyện một phen!
đánh ánh nhìn lên trước cửa tiệm bản thân đang đứng, y cũng đến là bất ngờ
'' không giống như tưởng tượng của mình chút nào ''
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook