Vượng Gia Tiểu Nông Nữ
-
Chương 15: Chương 12-1
Edit: Xíu
Chu thị trong nhà còn có khách nên không đưa tiễn nương Thiết Toả, chỉ đứng ở cửa phòng nhìn ra, nhìn thấy Chương Vân liền vẫy tay kêu nàng đi qua, lôi kéo vào nhà chính ngồi xuống, tiếp tục cùng Chu Dân nói chuyện tán gẫu.
Chương Vân không đem chuyện vừa rồi nói ra, chỉ ngồi một bên nghe huynh muội Chu thị tán gẫu, đột nhiên nghĩ đến cái gì, liền cười nói:" Nương , con nghe bà ngoại nói chuẩn bị giúp nhà đại cữa xây phòng ở mới".
"Nha, thật sự, đại ca sao ngươi không nói sớm ". Việc này Chu thị càng thêm cao hứng, Chu Dân ha ha cười nói;" Vừa rồi chỉ lo nói chuyện khác, cũng quên mất chuyện này, việc này còn chưa có làm đâu, chờ xong lúa mạch khi đó hết bận rồi mới bắt đầu làm, dù sao cũng phải tới tháng sáu mới hoàn thành".
"Vừa vặn đến lúc đó dưới ruộng đất nhà ta cũng rảnh, để Hữu Khánh, Trình Tử đi qua hỗ trợ, làm phòng ốc không thể thiếu nhân thủ được".
Ở nông thôn làm phòng ốc là một sự kiện lớn nhất, năm trước khi nhà tam đệ Chu Bình làm phòng ở, bọn họ cũng đi qua hỗ trợ, không nghĩ tới mới cách một năm nhà đại ca lại làm phòng ở mới, nhà mẹ đẻ ngày qua càng thịnh vượng, Chu thị trong lòng miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ.
"Được", Chu Dân sảng khoái đáp ứng, nhắc tới chuyện vui vẻ, huynh muội càng thích thú không ngừng, vòng quanh chuyện phòng ở, lại hàn huyên một hồi, cho tới khi Chu Dân chợt nhớ cha phân phó hắn đi sớm trở về sớm chút nên chỉ có thể cáo từ.
Chu Dân còn chưa đứng dậy, ngoài cổng lại vang lên tiếng gọi," Hữu Khánh tẩu" vừa dứt lời người bên ngoài đã đi vào nhà chính.
"Nhà Đại Mậu, ngươi đến, mau vào ngồi". Chu thị nhìn lên, nguyên lai là Phùng thị vợ của Vương Đại Mậu, mỉm cười mời nàng tiến vào.
Phùng thị cũng không khách khí, cầm giỏ trúc trong tay đi vào nhà chính, thấy Chu Dân liền cười nói:"Nha, đại cữu bọn nhỏ ở đây a". Nhà Vương Đại Mậu cùng Chương gia rất gần, từ ngoài cổng đi phía trước vài bước là có thể thấy, ngày thường hai nhà cũng hay lui tới, Phùng thị cũng đã gặp qua Chu Dân vài lần cho nên cũng không xa lạ.
Chu Dân khách khí trả lời rồi đứng dậy cáo từ đi ra ngoài, Chu thị mang đòn gánh, giỏ trúc trên bàn đưa cho Chương Vân, bảo nàng đem đồ trong giỏ trúc cất trong bếp rồi đưa giỏ trúc cho Chu Dân mang về.
Chương Vân sau khi rời khỏi đây, Chu thị liền tiếp đón Phùng thị, Phùng thị đến đây cũng tự nhiên như ở nhà, sớm ngồi xuống đem châm tuyến trong rổ ra chuẩn bị vừa nói chuyện, vừa may giày.
"Hữu Khánh tẩu tử, ta vừa biết được một tin tức, ngươi nghe xong đừng nổi giận". Phùng thị nhìn Chu thị rồi nói ra.
"Có chuyện gì?". Chu thị hỏi.
"Ta nghe nói hôm nay đại cô Thiết Toả, dẫn theo chất nữ nhà chồng đến xem tướng Thiết Toả, nào đâu biết rằng Thiết Toả chạy trốn đi, làm nương Thiết Toả đi tìm trong thôn mãi bây giờ chưa thấy người đâu". Phùng thị thẳng tính liền nói ra hết, một điềm che giấu cũng không có.
Chu thị sắc mặt lập tức khó coi, không đợi nàng nói chuyện, Chu Dân đã mở miệng trước:" Gì? Trịnh gia đây là có ý tứ gì, xem Vân nhi nhà chúng ta là gì, khó trách vừa rồi nương Thiết Toả cũng không dám liếc mắt ta một cái, nguyên lai là lần này đuối lí, không được ta phải đi tìm Hữu Khánh ngay, cùng hắn đi Trịnh gia nói chuyện".
Chu Dân để đòn gánh trong tay xuống đi ra ngoài, Chu thị định đi theo nhưng lại sợ Chương Vân nghe được tin tức sẽ khó chịu nên ở lại xem nàng.
Phùng thị lúc này cũng đứng lên, thấy Chu Dân đi ra ngoài, cũng không biết nói gì liền cáo từ vội vàng ra khỏi Chương gia.
Bất quá Chu Dân lại không đi ra ngoài, hắn vừa bước ra khỏi nhà chính đã bị Chương Vân đứng ở ngoài ngăn cản, thấy Phùng thị rời đi phía sau liền kéo Chu Dân vào nhà.
"Vân nhi, cháu đừng ngăn cản ta, ta muốn đi tìm cha cháu". Chu Dân gặp Chương Vân dám đưa hắn vào lại nhà chính liền có chút nóng này.
"Đại cữu, nếu người cùng cha con đi tìm tới cửa thì chỉ có mất mặt thôi, người nghe cháu nói một câu, đừng đi". Chương Vân vội nói ngăn cản.
Chu thị thấy con gái đã hiểu được chuyện này, vội đi qua dắt tay Chương Vân an ủi nói:" Vân nhi, việc này chỉ nghe Đại Mậu thím nói như vậy, không nhất định là sự thật".
Chương Vân quay đầu nhìn Chu thị mỉm cười, "Thật sự cũng không có quan hệ, nương người yên tâm, con một chút cũng không thấy khó chịu".
Chu Dân, Chu thị thấy mặt nàng mỉm cười, nhìn thực không có chút giống bộ dạng khổ sở, hai người nhất thời có chút ngây người, Chương Vân một tay nắm tay Chu thị, một tay lôi kéo cánh tay Chu Dân vào nhà chính cho bọn họ ngồi xuống rồi mở miệng nói:" Nương, đại cữu, năm đó bà nội cùng bà nội Thiết Toả có quan hệ tốt, nên thuận miệng nói định thân cho bọn con, hiện giờ thì hai bà đều đã mất, hai nhà lại không thật sự định qua lại, chúng ta cũng đừng tưởng thật, nhà Thiết Toả nếu cần cưới vợ cho Thiết Toả, chúng ta liền cao hứng chúc mừng đi, như vậy người khác ngược lại không nói được gì".
Chương Vân trấn tịnh nói một phen tự nhiên, Chu thị nhìn nàng một hồi lâu, mới chậm rãi yên tâm, Chu Dân thì đứng lên cười nói:" Chúng ta sống bằng từng này tuổi rồi còn không nhìn thông suốt bằng Vân nhi, được, bọn họ lỡ mất Vân nhi là tổn thất của bọn họ, khuê nữ tốt như vậy sợ gì không kén được rể tốt, A Phân ngươi cũng đừng lo lắng, ta trở về nói với chị dâu ngươi, còn có nương các nàng, sẽ lưu ý tìm kiếm người tốt cho Vân nhi".
"Đại cữu, cháu còn nhỏ mà". Chương Vân giả bộ xấu hổ, giận kêu lên một tiếng xoay người chạy ra khỏi nhà chính, thì phía sau đầu truyền đến tiếng cười của hai người trong nhà, sau khi chạy ra khỏi nhà chính Chương Vân mới thở ra, muốn giả bộ bộ dạng thẹn thùng thật không dễ dàng, liền đi về hướng phòng ngủ của mình.
Chu thị trong nhà còn có khách nên không đưa tiễn nương Thiết Toả, chỉ đứng ở cửa phòng nhìn ra, nhìn thấy Chương Vân liền vẫy tay kêu nàng đi qua, lôi kéo vào nhà chính ngồi xuống, tiếp tục cùng Chu Dân nói chuyện tán gẫu.
Chương Vân không đem chuyện vừa rồi nói ra, chỉ ngồi một bên nghe huynh muội Chu thị tán gẫu, đột nhiên nghĩ đến cái gì, liền cười nói:" Nương , con nghe bà ngoại nói chuẩn bị giúp nhà đại cữa xây phòng ở mới".
"Nha, thật sự, đại ca sao ngươi không nói sớm ". Việc này Chu thị càng thêm cao hứng, Chu Dân ha ha cười nói;" Vừa rồi chỉ lo nói chuyện khác, cũng quên mất chuyện này, việc này còn chưa có làm đâu, chờ xong lúa mạch khi đó hết bận rồi mới bắt đầu làm, dù sao cũng phải tới tháng sáu mới hoàn thành".
"Vừa vặn đến lúc đó dưới ruộng đất nhà ta cũng rảnh, để Hữu Khánh, Trình Tử đi qua hỗ trợ, làm phòng ốc không thể thiếu nhân thủ được".
Ở nông thôn làm phòng ốc là một sự kiện lớn nhất, năm trước khi nhà tam đệ Chu Bình làm phòng ở, bọn họ cũng đi qua hỗ trợ, không nghĩ tới mới cách một năm nhà đại ca lại làm phòng ở mới, nhà mẹ đẻ ngày qua càng thịnh vượng, Chu thị trong lòng miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ.
"Được", Chu Dân sảng khoái đáp ứng, nhắc tới chuyện vui vẻ, huynh muội càng thích thú không ngừng, vòng quanh chuyện phòng ở, lại hàn huyên một hồi, cho tới khi Chu Dân chợt nhớ cha phân phó hắn đi sớm trở về sớm chút nên chỉ có thể cáo từ.
Chu Dân còn chưa đứng dậy, ngoài cổng lại vang lên tiếng gọi," Hữu Khánh tẩu" vừa dứt lời người bên ngoài đã đi vào nhà chính.
"Nhà Đại Mậu, ngươi đến, mau vào ngồi". Chu thị nhìn lên, nguyên lai là Phùng thị vợ của Vương Đại Mậu, mỉm cười mời nàng tiến vào.
Phùng thị cũng không khách khí, cầm giỏ trúc trong tay đi vào nhà chính, thấy Chu Dân liền cười nói:"Nha, đại cữu bọn nhỏ ở đây a". Nhà Vương Đại Mậu cùng Chương gia rất gần, từ ngoài cổng đi phía trước vài bước là có thể thấy, ngày thường hai nhà cũng hay lui tới, Phùng thị cũng đã gặp qua Chu Dân vài lần cho nên cũng không xa lạ.
Chu Dân khách khí trả lời rồi đứng dậy cáo từ đi ra ngoài, Chu thị mang đòn gánh, giỏ trúc trên bàn đưa cho Chương Vân, bảo nàng đem đồ trong giỏ trúc cất trong bếp rồi đưa giỏ trúc cho Chu Dân mang về.
Chương Vân sau khi rời khỏi đây, Chu thị liền tiếp đón Phùng thị, Phùng thị đến đây cũng tự nhiên như ở nhà, sớm ngồi xuống đem châm tuyến trong rổ ra chuẩn bị vừa nói chuyện, vừa may giày.
"Hữu Khánh tẩu tử, ta vừa biết được một tin tức, ngươi nghe xong đừng nổi giận". Phùng thị nhìn Chu thị rồi nói ra.
"Có chuyện gì?". Chu thị hỏi.
"Ta nghe nói hôm nay đại cô Thiết Toả, dẫn theo chất nữ nhà chồng đến xem tướng Thiết Toả, nào đâu biết rằng Thiết Toả chạy trốn đi, làm nương Thiết Toả đi tìm trong thôn mãi bây giờ chưa thấy người đâu". Phùng thị thẳng tính liền nói ra hết, một điềm che giấu cũng không có.
Chu thị sắc mặt lập tức khó coi, không đợi nàng nói chuyện, Chu Dân đã mở miệng trước:" Gì? Trịnh gia đây là có ý tứ gì, xem Vân nhi nhà chúng ta là gì, khó trách vừa rồi nương Thiết Toả cũng không dám liếc mắt ta một cái, nguyên lai là lần này đuối lí, không được ta phải đi tìm Hữu Khánh ngay, cùng hắn đi Trịnh gia nói chuyện".
Chu Dân để đòn gánh trong tay xuống đi ra ngoài, Chu thị định đi theo nhưng lại sợ Chương Vân nghe được tin tức sẽ khó chịu nên ở lại xem nàng.
Phùng thị lúc này cũng đứng lên, thấy Chu Dân đi ra ngoài, cũng không biết nói gì liền cáo từ vội vàng ra khỏi Chương gia.
Bất quá Chu Dân lại không đi ra ngoài, hắn vừa bước ra khỏi nhà chính đã bị Chương Vân đứng ở ngoài ngăn cản, thấy Phùng thị rời đi phía sau liền kéo Chu Dân vào nhà.
"Vân nhi, cháu đừng ngăn cản ta, ta muốn đi tìm cha cháu". Chu Dân gặp Chương Vân dám đưa hắn vào lại nhà chính liền có chút nóng này.
"Đại cữu, nếu người cùng cha con đi tìm tới cửa thì chỉ có mất mặt thôi, người nghe cháu nói một câu, đừng đi". Chương Vân vội nói ngăn cản.
Chu thị thấy con gái đã hiểu được chuyện này, vội đi qua dắt tay Chương Vân an ủi nói:" Vân nhi, việc này chỉ nghe Đại Mậu thím nói như vậy, không nhất định là sự thật".
Chương Vân quay đầu nhìn Chu thị mỉm cười, "Thật sự cũng không có quan hệ, nương người yên tâm, con một chút cũng không thấy khó chịu".
Chu Dân, Chu thị thấy mặt nàng mỉm cười, nhìn thực không có chút giống bộ dạng khổ sở, hai người nhất thời có chút ngây người, Chương Vân một tay nắm tay Chu thị, một tay lôi kéo cánh tay Chu Dân vào nhà chính cho bọn họ ngồi xuống rồi mở miệng nói:" Nương, đại cữu, năm đó bà nội cùng bà nội Thiết Toả có quan hệ tốt, nên thuận miệng nói định thân cho bọn con, hiện giờ thì hai bà đều đã mất, hai nhà lại không thật sự định qua lại, chúng ta cũng đừng tưởng thật, nhà Thiết Toả nếu cần cưới vợ cho Thiết Toả, chúng ta liền cao hứng chúc mừng đi, như vậy người khác ngược lại không nói được gì".
Chương Vân trấn tịnh nói một phen tự nhiên, Chu thị nhìn nàng một hồi lâu, mới chậm rãi yên tâm, Chu Dân thì đứng lên cười nói:" Chúng ta sống bằng từng này tuổi rồi còn không nhìn thông suốt bằng Vân nhi, được, bọn họ lỡ mất Vân nhi là tổn thất của bọn họ, khuê nữ tốt như vậy sợ gì không kén được rể tốt, A Phân ngươi cũng đừng lo lắng, ta trở về nói với chị dâu ngươi, còn có nương các nàng, sẽ lưu ý tìm kiếm người tốt cho Vân nhi".
"Đại cữu, cháu còn nhỏ mà". Chương Vân giả bộ xấu hổ, giận kêu lên một tiếng xoay người chạy ra khỏi nhà chính, thì phía sau đầu truyền đến tiếng cười của hai người trong nhà, sau khi chạy ra khỏi nhà chính Chương Vân mới thở ra, muốn giả bộ bộ dạng thẹn thùng thật không dễ dàng, liền đi về hướng phòng ngủ của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook