Editor: Heo Con

Không khí bên trong đình nháy mắt yên tĩnh, Như phu nhân nắm khăn nàng đưa, mười ngón tay thanh mảnh siết chặt trở nên tái nhợt, đôi mắt đẫm lệ cứ như vậy ngơ ngác nhìn Ôn Như Ý.

Ôn Như Ý cũng ngây ngẩn cả người, nhìn nàng như vậy làm cái gì, nàng không phải Lệ Kỳ Sâm.

Như phu nhân vẫn đang nhìn nàng, Ôn Như Ý bị nàng ta nhìn trong lòng hơi mơ hồ, quay đầu nhìn Đậu Khấu, nàng nói sai sao?

Đậu Khấu cho nàng một ánh mắt “Chính người tự hiểu”, Ôn Như Ý quay đầu lại nhìn Như phu nhân, vừa định mở miệng, Như phu nhân đã nói chuyện, nhỏ giọng nói: “Ôn muội muội nói làm như vậy không phải là cố ý sao.”

“……” Ôn Như Ý nghiêm túc đem lời nàng ta tách mấy chữ ra rồi lại trở lại lần nữa, xác nhận mình không nghe nhầm, hỏi lại nàng ta, “ Tỷ nhảy xuống hồ còn không phải là vì có thể nhìn thấy Vương gia sao.” sao lại là cố ý?

Khoé miệng Như phu nhân khẽ nhúc nhích, đáy mắt hiện lên một mạt khó xử, dáng vẻ muốn nói gì đó lại nói không nên lời: “Nhưng làm gì có chuyện vì đặc biệt đi đón Vương gia mà nhảy hồ.”

" A" tiếng Ôn Như Ý nhẹ nhàng vang lên, bừng tỉnh đại ngộ, nàng ta chắc là cảm thấy mình nói quá thẳng thắn, a, không đủ uyển chuyển, nhìn này, chính nàng ta cũng đều nói là vô vọng mới muốn đi tìm cái chết, nhưng chưa nói là vì muốn thấy Vương gia, rõ ràng trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng lại nói không phải, haizz!

Ôn Như Ý nghĩ nghĩ, thành thật đưa ra ý kiến: “Như vậy, lần tới nếu tỷ lại luẩn quẩn trong lòng, cũng đừng nhảy vào sáng sớm, nước rất lạnh, nên chọn lúc chạng vạng nhé, phơi một ngày, ấm hơn chút ít, sau khi nhảy xuống tỷ muốn đi lên, cũng không bị cảm lạnh.” theo quan sát hơn nửa tháng nay của nàng, lúc chạng vạng, nếu không có việc gì thì Lệ Kỳ Sâm đều ở trong phủ.

Tay Như phu nhân nắm khăn run lên, cắn môi: “……”

Một luồng gió chợt thổi vào trong đình râm mát chỗ này đặc biệt lạnh lẽo, Ôn Như Ý không kìm được run rẩy, ngước mắt nhìn Như phu nhân, ôi, môi đã bị lạnh tím, vì thế vội sai Đậu Khấu đỡ người ta về Diệu viên, lại ngốc như thế nhảy xuống, Vương gia không gặp được, chính mình lại bị bệnh trước, không có lợi gì.

Sau khi nâng nàng ta dậy, đường mòn cách đó không xa, một đám người đang đi tới.

Đi đầu đúng là một trắc phi của Định Bắc vương phủ, Ngô Mị Nhi, ở phía sau nàng ta là hai thiếp thất, Kiều phu nhân và Trần phu nhân, đều đang tuổi lớn, trong mắt Ôn Như Ý đây là một đám dáng người xinh đẹp đích thực là mỹ nhân, cũng phải nhìn vài lần.

Định Bắc vương phủ không có chính phi, chỉ có hai trắc phi và một đám thiếp thất, chưởng chút trong vương phủ tặng Ngô trắc phi vào phủ cũng không lâu, với lại thân phận của các nàng rất cao, phụ thân là tứ phẩm Thiếu Khanh, khó trách nàng ta ở trước mặt mọi người tư thái tùy ý cũng cao quý hơn vài phần, chuyện hôm nay, nàng ta phải nên tới sớm nhưng chậm chạp tới bây giờ mới xuất hiện,  thứ nhất bởi vì gần đây số lần Như phu nhân nhảy hồ quá nhiều, thứ hai là mượn cớ làm bộ làm tịch, làm cho Như phu nhân khó xử.

Mấy người thong thả đến sau thấy Như phu nhân chuẩn bị đi, Kiều phu nhân đứng sau Ngô trắc phi đi tới, cười khanh khách nhìn Như phu nhân, nắm tay nàng ta quan tâm nói: “Muội muội không sao chứ, xem tay muội này lạnh thế, người dưới hầu hạ như thế nào, một bộ xiêm y cũng không cầm qua cho muội, như vậy không được, bọn hạ nhân này sớm nên sung quân, tỷ sẽ xin nương nương tìm cho muội hai người khác”

Như phu nhân rụt tay xuống, thoát ra: “Không cần, Hỉ Thước các nàng chăm sóc rất tốt.”

Kiều phu nhân cười tươi, tầm mắt chuyển tới trên người Ôn Như Ý, ý cười càng đậm: “ Đây không phải Ôn muội muội sao, hôm qua mới hầu hạ Vương gia, hôm nay ở chỗ nương nương cũng không thấy muội.”

Ôn Như Ý khẽ mỉm cười, nhìn dáng vẻ Kiều phu nhân diễn trò, lại Nhìn Ngô trắc phi cách đó không xa vẻ mặt đoan trang, không khỏi nhớ ra mỗi người địa vị cao, quyền thế bên người luôn có một hai người như vậy tồn tại, bọn họ chuyên môn phụ trách thay người đó làm một ít chuyện có thể làm tổn hại danh tiếng của hắn.

Ví như hiện tại, trong phủ Định Bắc vương ngoại trừ Vương gia thì Ngô trắc phi có địa vị  cao nhất, thủ đoạn châm chọc chèn ép người khác, nàng ta làm tất nhiên là mất mặt, vì thế Kiều phu nhân liền thành người phát ngôn thay nàng ta, chuyên phụ trách gây rối ở đây, không chỉ có thể đạt được kết quả mong muốn, còn có thể giúp Ngô trắc phi càng thêm có khí chất của chủ mẫu.

Nói dễ nghe là Ngô trắc phi che chở người khác, nói khó nghe chút, chính là chân chó săn.

Ôn Như Ý xuất đạo nhiều năm như vậy, giới giải trí yêu ma quỷ quái gì chưa thấy qua, như thế này, trình độ còn không bằng tiểu trợ lý bên người - Đề Na Từ, Ôn Như Ý hỏi thẳng lại nàng ta: “ Sao sáng nay chỗ Ngô nương nương lại có việc? Muội lại không nghe ai nói?”

Vẻ mặt Ôn Như Ý rất bình tĩnh, Kiều phu nhân thu lại ý cười, hơi có ý tứ chỉ trích: “Không có việc gì thì không thể tới chỗ nương nương ngồi sao, Ôn muội muội cũng thật là, vào phủ lâu như vậy, cũng chưa gặp muội đến chỗ hai vị nương nương thỉnh an.”

Định Bắc vương phong lưu tiêu sái, sau khi trưởng thành trì hoãn chưa lập chính phi, trên dưới vương phủ, trắc phi tuy so với Ôn Như Ý các nàng cao quý, nhưng cũng chỉ là thiếp, cho nên không có việc thỉnh an vừa nói.

Chuyện này ngày hôm sau khi tiến vào vương phủ Ôn Như Ý liền hiểu, nếu không nàng sao có thể an tâm mỗi ngày ngủ đến mặt trời lên cao mới dậy.

Ôn Như Ý liền lộ một mạt nghi hoặc, vẻ mặt thụ giáo nhìn Kiều phu nhân: “ thời gian muội vào phủ ngắn, không rõ, Vương gia ngài  muốn lập ai làm chính phi?”

Sắc mặt Ngô Mị Nhi đứng ở phía sau khẽ biến, Kiều phu nhân không phản ứng, nàng lại nghe rõ ràng, quy củ thỉnh an này là chính phi mới được hưởng, Kiều phu nhân bảo Ôn phu nhân lại thỉnh an nàng, còn không phải là muốn đoạt đãi ngộ của chính phi. Nếu lời này truyền tới tai Vương gia, Vương gia sẽ đánh giá nàng thế nào, với tính tình của Vương gia, sau này nàng cũng đừng nghĩ muốn chạm vào tiền quỹ.*

Trong lòng căng thẳng, Ngô Mị Nhi không nghĩ ngợi, mở miệng nói: “Người tới, mau đỡ Như phu nhân về Diệu viên, Tri Hoạ, đi mời La đại phu.”

Một bên nha hoàn nghe lệnh rời đi, bên này  đi tới đẩy Đậu Khấu hai cái, chật vật đỡ lấy Như phu nhân vẫn còn đang đau lòng trở về Diệu viên.

Hai ba câu nói đã giải quyết xong chuyện này, lúc này Ngô Mị Nhi mới nhìn về phía Ôn Như Ý, trên mặt mang theo ý cười nhạt: “ việc trong phủ bận rộn, Ôn muội muội vào gần một tháng, tỷ cũng chưa đi bái phỏng, thật sự là hơi xấu hổ, hay là như vậy, ngày mai muội đến Hương Cư, tất cả mọi người đều đến đấy, chúng ta tụ tập trò chuyện.”

Ôn Như Ý hơi phúc thân, đồng ý: “ Vâng”

Ngô Mị Nhi gật gật đầu, đầy phong phạm, xoay người rời đi.

Kiều phu nhân vội vàng đi theo, đảo mắt, trong vườn chỉ còn lại Ôn Như Ý và Đậu Khấu

Ôn Như Ý thu hồi tầm mắt: “Chúng ta cũng trở về thôi.”

Đậu Khấu đỡ nàng một phen, không kìm được nói thêm: “Phu nhân ngài sao lại có thể chỉ Như phu nhân đi thu hút sự chú ý của Vương gia.”

“Không thể sao.” Ôn Như Ý quay đầu nhìn nàng, “Nàng ta đã thương tâm thành như vậy, còn không biết chọn thời điểm tốt, em xem bây giờ người đã trở về, Lệ… Vương gia cũng chưa thấy đâu.”

Đậu Khấu tức giận trừng mắt nhìn nàng một cái: “Ngài đưa Vương gia về Diệu viên, chính ngài làm sao bây giờ.”

Ôn Như Ý bĩu môi, thiếu vài lần hỏi thăm, nàng hầu hạ hắn còn không vui, âm tình bất định, tùy lúc sẽ không cao hứng, còn tự dưng cắn người, quá khó đối phó.

“ Một năm trước Như phu nhân được Vương gia mang về khi đi Tây Sơn, lúc mới vào phủ cũng không thuận theo, đòi sống đòi chết hai tháng, thậm chí còn làm loạn cắt cổ tay tự sát, không chịu làm thiếp, muốn Vương gia đưa nàng ta về Tây Sơn đấy”

Ôn Như Ý suy nghĩ lại lời Như phu nhân nói hôm nay, lại khác với tình hình mấy ngày trước nhảy hồ, rất khớp nha, lúc trước là đòi sống đòi chết không chịu làm thiếp, bây giờ là đòi sống đòi chết muốn gặp Vương gia, này trước sau biến hóa cũng quá lớn.

Đậu Khấu lại sâu kín thêm câu: “Phu nhân trước ngài cũng như vậy, nhảy sông tự sát không muốn vào phủ.” Kết quả vào ban đêm nàng liền khuất phục.

“……” Ôn Như Ý tự vả mặt mình, thần sắc bình tĩnh, ho nhẹ nói “Rousseau đã nói, khuất phục đối với kẻ mạnh, chỉ là một loại hành vi tất yếu, mà không phải là ý chí muốn, nó là một hành vi thông minh, Đậu Khấu, cái này gọi là xem xét thời thế.” Nàng là bị tự nguyện.

Đậu khấu quay đầu nhìn nàng: “Rousseau là ai?”

Ôn Như Ý hít sâu một hơi: " nhà tư tưởng vĩ đại, nhà triết học, nhà văn học.”

hai cái trước Đậu Khấu nghe không hiểu, còn cái cuối cùng nàng nghe hiểu, văn học gia, chưa từng nghe qua: “ là thi nhân chúng ta sao?”

Ôn Như Ý nhìn nàng: “Là tâm linh đạo sư.”.

Đậu khấu nỗ lực hiểu lời nàng nói, ngay sau đó lắc đầu, không nghe rõ,  cái gì đạo sư?

“Chính là tiên sinh của các ngươi ở đây” Ôn Như Ý không có cách nào giải thích nhân vật thế kỷ 18 với Đậu Khấu, càng không thể giải thích cho nàng đây là người ngoại quốc, dẫn tới đề tài trước, “Nàng ta đòi sống đòi chết hai tháng, Vương gia vẫn còn thích nàng ta, bộ dáng cũng không tồi, làm sao bây giờ lại muốn tìm cái chết.”

“Nửa năm trước Vương gia từ Túy Tiên Lâu chuộc ca nữ Phụng Tiên cô nương về phủ.”

Ôn Như Ý bước chân đột nhiên dừng lại, nàng tới chỗ này hơn nửa tháng, tuy rằng không có gặp mọi người, nhưng trong phủ có bao nhiêu thiếp thất nàng vẫn rất rõ ràng, chưa từng nghe qua có Phụng Tiên cô nương: “ bây giờ nàng ấy ở đâu?”

Đậu Khấu dìu nàng, nàng dừng lại cũng dừng theo: “một tháng trước đại thọ Liêu Vương gia, Vương gia mang Phụng Tiên cô nương qua đây, bị tiểu thế tử Liêu vương coi trọng, đoạt đi.”

“!!!” đầu tiên Ôn Như Ý bị lời của Đậu Khấu nói làm kinh ngạc, lại bị giọng điệu bình thường của nàng làm ngạc nhiên lần nữa, giọng nói không hề gợn sóng, chẳng lẽ chuyện này thường xuyên xảy ra?

Ôn Như Ý không nhịn được rùng mình, nàng nghĩ tình cảnh của mình đã rất tốt, trình độ Định Vương gia phong lưu có mới nới cũ vượt qua dự đoán của nàng, nhìn thấy mà thương Như phu nhân không đến một năm đã bị vắng vẻ, còn có Phụng Tiên cô nương, còn bị tặng người khác, nếu là nàng?.

“ Phụng Tiên cô nương dù được chuộc vẫn là ca nữ, cùng phu nhân không giống nhau.”

Hình như là cảm giác được Ôn Như Ý đang  lo lắng, Đậu Khấu mới chậm chạp thêm một câu, nhưng này một chút đều không thể an ủi nàng a, ở cổ đại, nha hoàn người hầu đều là có thể tùy ý mua bán, có đánh chết quan phủ cũng sẽ không quản, bởi vì mệnh là của chủ nhân. Nói không giống nhau, lúc trước người kia đào tẩu không phải bị bán đến nông trang sao.

Đậu Khấu cảm thấy tay phu nhân nhà mình hơi lạnh: “Phu nhân ngài làm sao vậy?”

“Vương gia sẽ không đem ta tặng người khác chứ”

Ôn Như Ý càng nghĩ càng thấy không đúng, nàng tiếp thu nhanh, cũng không thể chờ, không được, không thể lại đợi, nàng phải nghĩ biện pháp mau rời khỏi nơi này.

Tác giả có lời muốn nói: Ân ~ nữ chính suốt ngày muốn trốn~ 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương