Vương Gia Ta Giúp Chàng Cưới Người Khác
-
Chương 80: Hóa Giải Hiểu Lầm
Bên trong tửu lâu các khách nhân thay nhau ra vào không ngớt, vẫn như ngày thường Minh Nhật lâu luôn là tửu quán thu hút nhiều quan khách đến thưởng nghệ uống rượu dùng bữa.
Bên ngoài tiếng đàn hát hòa cùng không khí náo nhiệt vỗ tay tán thưởng sôi nổi. Hiện tại bên trong một gian phòng có hai thân ảnh ngồi đối diện nhau. Bầu không khí bên trong trái ngược hoàn toàn với ngoài kia, cả gian phòng đều yên ắng khác thường đến không khí cũng vì thế trở nên gượng gạo.
" Ngũ tẩu...đệ có việc muốn nói..."
Hàn Thương Lăng còn chưa kịp nói tiếp đã bị Lạc Vũ Yên ngăn lại. Nàng không muốn một lần nữa rơi vào tình huống khó xử.
" Đệ...đệ khoan đã, hôm nay ta không được khỏe lần sau nói tiếp...lần sau nói đi a~"
" Ngũ tẩu chuyện này có phần quan trọng đệ không thể không nói "
" Haha...ta nghĩ đệ không nói sẽ tốt hơn"
Hàn Thương Nguyệt không nghe rõ nàng nói gì nên hỏi lại.
" Tẩu vừa nói gì thế?"
Nàng lúng túng khua khua tay.
" Không có gì..."
Hàn Thương Lăng cảm thấy thái độ của nàng hôm nay có chút kì lạ như thể đang có ý né tránh hắn vậy.
" Chuyện đệ muốn nói chính là chuyện của ngũ hoàng huynh "
Lạc Vũ Yên vừa nghe trong lòng nhẹ nhỏm thở phào. Nàng còn tưởng hắn đây là định...haiz~đúng thật là nàng quá rảnh rỗi rồi toàn nghĩ ngợi tới chuyện không đâu. Nhưng một phần cũng là do hắn a~ nói thì nói thôi có cần phải bày ra vẻ mặt dễ gây hiểu lầm vậy không?
" Đệ đến đây là vì việc này?"
" Đúng vậy, tỷ đang nghĩ gì vậy? "
" Không..không có "
Hàn Thương Lăng quan sát nàng một lượt cuối cùng cũng nói tiếp.
" Giữa tỷ và ngũ huynh đang có chuyện bất hòa sao? "
Nghe đến đây nàng lại nghĩ đến Hàn Thương Nguyệt, có thể nói đây là lần đầu tiên nàng và hắn xảy ra bất lớn đến như thế. Hắn cũng vì chuyện lần này mà đã lâu rồi không có đến tìm nàng.
Không nghe nàng đáp trả hắn cũng ngầm hiểu ý nên nói tiếp.
" Tẩu là vì chuyện của Tiểu Hương "
" Đúng vậy, nếu đệ đã biết ta cũng không muốn giấu làm gì. Đệ nói xem tại sao chàng ấy lại giết chết Tiểu Hương"
Hàn Thương Lăng cũng không giải thích, phong thái ung dung lãnh đạm uống xuống một ngụm trà thơm, bên môi khẽ động.
" Đệ muốn cho tỷ gặp một người..."
Chưa đợi nàng đáp trả hắn hướng ra ngoài cửa gọi lớn.
" Ngươi vào đi "
Từ ngoài cửa có một thân ảnh nhỏ gầy bước vào, trên người mặc một bộ y phục vải thô đã cũ nát. Trên đầu còn đội mạn vải che kín cả gương mặt. Nàng ta từ từ bước vào bộ dạng nửa muốn vào nửa lại không đám trông rất khổ sở.
" Nàng ta là ai? "
" Bộ dáng này trông rất quen thuộc "
Trong lòng Lạc Vũ Yên không khỏi nghi hoặc thì người vừa đến đã tự mình quỳ rạp xuống đất còn liên tục dập đầu xuống nền nhà khóc không thành tiếng.
" Tiểu thư...là Tiểu Hương có lỗi với người "
" Là...là muội thật sao? "
Lạc Vũ Yên bước đến kéo xuống mạn che trên đầu muội ấy để chính bản thân kiểm chứng lại một lần nữa. Đúng là Tiểu Hương thật rồi, muội ấy không bị làm sao cả. Thật tốt quá rồi
" Nô tỳ tội đáng chết vạn lần...cũng may được ngũ vương gia cứu giúp. Nô tỳ về đây là muốn dập đầu bái tội trước người"
Nàng biết trong chuyện này nhất định có nhiều uẩn khúc nàng chưa biết rõ. Đưa ánh mắt muốn biết được toàn bộ nội tình bên trong về phía Hàn Thương Lăng.
Hắn hiểu rõ ý muốn của nàng, không nhanh không chậm giải thích cho nàng hiểu. Mục đích hắn đến đây không phải là để giúp ngũ huynh giải quyết hiểu lầm lần này hay sao.
" Thật ra chuyện tẩu bị người khác bắt đi ở Minh Nhật lâu đã được ngũ ca cho người âm thầm điều tra rõ ràng. Thủ phạm thực sự đứng đằng sau chính là Vân Thiên Nhạc cùng với Diệp Uyển Như kia."
Nàng nghe thấy không khỏi giật mình, lúc trước còn tưởng tên chủ mưu chính là Lý Thẩm kia. Không ngờ người phía sau lại còn là tiểu thư Vân gia, người sắp lên làm thái tử phi.
Khoan đã...giữa nàng và nàng ta đâu có hận thù gì sâu nặng, đúng là ngồi không cũng bị người khác hãm hại mà. Nói như thế...về chuyện nàng ta bị người khác bắt đem đến kĩ viện làm kĩ nữ...chuyện này... không phải là do Hàn Thương Nguyệt làm chứ?
Hàn Thương Lăng như đọc được suy nghĩ trong đầu nàng, hắn lại một lần nữa giải thích.
" Trước giờ thế lực của Vân gia từ sớm đã lớn mạnh nên đem toàn bộ chuyện xấu của ả ta dàn xếp ổn thõa, một chút dấu vết cũng không lưu lại. Muốn đem nàng ta ra trị tội xem ra cũng không dễ dàng..."
Nói đến đây hắn liền ngừng một chút giả vờ ho lên hai tiếng nói tiếp.
" Nhưng....hụ hụ xem như trời cao có mắt lại để Vân đại tiểu thư kia tự mình đi lạc vào thanh lâu...còn làm chuyện mất hết thể diện. Thanh danh cũng vì thế mà bị hủy đi "
Đi lạc???? Trên đời còn có chuyện hoang đường như vậy, nói ra ai tin đây. Còn không chịu thừa nhận là do các người là làm. Nhưng đến cuối cùng đối với lòng dạ tàn độc như nàng ta xem như đây cũng là báo ứng đi...nàng cũng không phải thiện nam tín nữ gì mà lại bênh vực cho kẻ đã hại mình.
" Vậy chuyện của Tiểu Hương là như thế nào? "
" Diệp Uyển Như kia sợ tội nên từ sớm đã chạy trốn...không đợi người của ngũ ca truy bắt hiện tại ả cũng khá là khổ sở vì bị người của Vân gia truy lùng nhằm giết người diệt khẩu. Mang trên mình tội danh hãm hại vương phi mà người làm nội gián truyền tin tức cho ả ta chính là Tiểu Hương kia."
" Còn nữa chuyện hạ độc trong đêm đại hôn của tẩu cũng là do nàng ta theo lời của Diệp Uyển Như làm ra "
Nàng không thể ngờ được người bên cạnh mình từ trước đến nay lại là người phản bội mình. Lạc Vũ Yên thật sự cảm thấy khó tin...rốt cuộc nàng cũng biết được chuyện nàng mang thai giả vì đâu mà Diệp Uyển Như lại biết rồi cả chuyện nàng chính là Tiểu Lam lâu chủ của Minh Nhật lâu.
" Muội trước giờ luôn hận ta đến như vậy sao? "
Tiểu Hương vẫn quỳ trên mặt đất đã khóc đến hai mắt xưng đỏ cả lên, giọng nói đứt quãng.
" Tiểu thư từ sau khi người mất đi trí nhớ không còn giống như lúc trước thường xuyên đánh đập hành hạ Tiểu Hương nữa. Ngược lại còn đối xử vô cùng tốt với nô tỳ...chỉ là nô tỳ còn một người muội muội làm tỳ nữ bên cạnh bị Diệp tiểu thư uy hiếp nên...nên..."
Tiểu Hương lê người đến bên Lạc Vũ Yên ôm lấy chân nàng vẻ mặt vô cùng ân hận khóc lớn.
" Nô tỳ biết mình làm ra việc tài trời đến cả tiểu muội cũng bị xử tội chết...là do Vương gia nể tình của người che giấu cho nô tỳ cùng muội muội âm thầm trở về quê sống ẩn dật "
" Hôm nay... nô tỳ trở lại là thật tâm muốn bồi tội với người...hiện người có giết chết nô tỳ. Tiểu Hương cũng không hề oán trách "
Lạc Vũ Yên nhìn bộ dáng cùng y phục mỏng manh thô rách của muội ấy cũng hiểu được thời gian vừa qua bọn họ sống khổ cực đến thế nào. Nàng không trách Tiểu Hương, xem như là thay Lạc Vũ Yên thực sự ở kiếp này gánh đi nghiệp chướng mà nàng ấy đã gây ra. Nếu nàng ta không nhiều lần hành hạ chửi mắng người khác cũng không đi đến kết cục phải chết đi như vậy.
" Tiểu Hương muội đứng lên đi...đừng cứ một chút là muốn chết có ích gì, về sau sống hơn là được rồi "
" Người...người không hận Tiểu Hương "
" Hận...ta hận muội giấu giếm ta việc tiểu muội mà biến tình cảnh trở nên như vậy "
" Huhu...Tiểu Hương kiếp này xin đi theo bảo vệ người cả đời "
Nàng không khỏi thở dài, muội ấy đến bản thân mình còn lo chưa xong mà đòi bảo vệ người khác. Đến thân phận cũng không thể để lộ ra ngoài cơ mà, xem ra đúng thật còn rất trẻ nên chưa thể suy nghĩ chu toàn.
" Ta hứa sẽ sắp xếp ổn thõa cho muội "
Hàn Thương Lăng nãy giờ luôn quan sát mọi biểu tình của nàng. Đúng thật như ngũ huynh từng nói, nàng tâm tính cởi mở đơn giản, bán tính quá nhân hậu nên không thích hợp để nàng cuốn vào những việc này. Hắn thật sự cũng biết được ngũ ca của hắn vì sao lại muốn che giấu nàng rồi.
" Được rồi...Tiểu Hương ngươi lui ra trước đi "
" Tạ ơn vương gia "
Tiểu Hương nhìn đến chỗ của nàng thấy tiểu thư nhà mình gật đầu trấn an. Nàng ta cũng an tâm lui ra bên ngoài.
" Tỷ có biết lúc nhỏ ta và ngũ ca sống trong hoành cung tuy thân phận là hoàng tử nhưng cuộc sống so ra cũng không dễ dàng gì."
Hắn tiếp tục uống trà trên tay mở ra quạt giấy tinh xảo ưu nhã nói.
" Ngũ huynh từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, vì thế lực không đủ mạnh nên thường xuyên bị người khác ức hiếp...luôn phải nhìn sắc mặt của hoàng hậu cùng các vị huynh trưởng khác. Càng ngày chúng ta càng biết được rằng nếu không muốn để bị người khác kinh thường nữa thì bản thân phải ngoan độc một chút, tàn nhẫn thêm một chút, tâm cơ sâu thẩm cô độc đến lạnh lẽo khiến cho người khác phải sợ hãi. Huynh ấy có được thế lực lớn mạnh như ngày hôm nay quả thật không dễ dàng gì "
Lạc Vũ Yên trước giờ luôn nghĩ mình hiểu được, chuyện tranh giành huyền thế trong hoàng thất nàng xem không ít phim đọc không ít sách tất cả đều nghe nhắc tới. Nhưng nàng vẫn là không hiểu được bên trong thật sự có bao nhiêu đáng sợ có bao nhiêu khó khăn cùng tàn khốc, vẫn chỉ có các ngươi bọn họ mới hiểu hết được. Nàng vì một lần thiếu suy nghĩ đã đem những lời nói kia tổn thương đến hắn rồi.
" Thập đệ...chàng ấy hiện..."
Hắn biết nàng đang khó xử nên không để nàng chờ lâu hắn đã tiếp lời.
" Ngũ ca dạo gần đây không có vào cung diện tấu, huynh ấy cả ngày luôn ở trong phòng uống rượu say khướt đến dùng bữa cũng không màng. Còn không cho phép người khác bước vào...buổi sáng hôm nay đệ phá cửa xông vào liền thấy huynh ấy nằm dài trên sàn gỗ không biết là từ khi nào đã đổ bệnh rồi..."
" Cái gì?"
Lạc Vũ Yên lập tức đứng phắt dậy, trong lòng nóng như lửa đốt. Hàn Thương Nguyệt bị bệnh rồi.
Hàn Thương Lăng nhìn thấy thái độ kia của nàng, bên mắt hắn đảo qua một vòng tính toán gì đó liền nói thêm vào.
" Lý thái y đã đến chuẩn bệnh....sau đó lão ta lắc lắc đầu như thế này này rồi thở dài một hơi không biết là có ý gì..."
Hắn vừa nói vừa tận tâm mô phỏng lại hành động cũng biểu tình thật sinh động. Làm nàng tâm tư càng thêm chấn động.
" À...đúng rồi huynh ấy còn phun ra một ngụm máu nữa "
" Hàn Thương Lăng...chuyện lớn như vậy tại sao đệ lại không nói sớm. Ta nhất định phải đánh chết đệ "
Hắn còn sợ nàng chưa đủ sốt ruột nên nói thêm vài chi tiết nữa. Cuối cùng cũng thuận lợi khiến nàng tức tốc trở về phủ. Nhưng điều hắn không ngờ là nàng lại hung dữ mắng hắn lớn tiếng như thế làm hắn xấu hổ chết đi được.
Bên ngoài tiếng đàn hát hòa cùng không khí náo nhiệt vỗ tay tán thưởng sôi nổi. Hiện tại bên trong một gian phòng có hai thân ảnh ngồi đối diện nhau. Bầu không khí bên trong trái ngược hoàn toàn với ngoài kia, cả gian phòng đều yên ắng khác thường đến không khí cũng vì thế trở nên gượng gạo.
" Ngũ tẩu...đệ có việc muốn nói..."
Hàn Thương Lăng còn chưa kịp nói tiếp đã bị Lạc Vũ Yên ngăn lại. Nàng không muốn một lần nữa rơi vào tình huống khó xử.
" Đệ...đệ khoan đã, hôm nay ta không được khỏe lần sau nói tiếp...lần sau nói đi a~"
" Ngũ tẩu chuyện này có phần quan trọng đệ không thể không nói "
" Haha...ta nghĩ đệ không nói sẽ tốt hơn"
Hàn Thương Nguyệt không nghe rõ nàng nói gì nên hỏi lại.
" Tẩu vừa nói gì thế?"
Nàng lúng túng khua khua tay.
" Không có gì..."
Hàn Thương Lăng cảm thấy thái độ của nàng hôm nay có chút kì lạ như thể đang có ý né tránh hắn vậy.
" Chuyện đệ muốn nói chính là chuyện của ngũ hoàng huynh "
Lạc Vũ Yên vừa nghe trong lòng nhẹ nhỏm thở phào. Nàng còn tưởng hắn đây là định...haiz~đúng thật là nàng quá rảnh rỗi rồi toàn nghĩ ngợi tới chuyện không đâu. Nhưng một phần cũng là do hắn a~ nói thì nói thôi có cần phải bày ra vẻ mặt dễ gây hiểu lầm vậy không?
" Đệ đến đây là vì việc này?"
" Đúng vậy, tỷ đang nghĩ gì vậy? "
" Không..không có "
Hàn Thương Lăng quan sát nàng một lượt cuối cùng cũng nói tiếp.
" Giữa tỷ và ngũ huynh đang có chuyện bất hòa sao? "
Nghe đến đây nàng lại nghĩ đến Hàn Thương Nguyệt, có thể nói đây là lần đầu tiên nàng và hắn xảy ra bất lớn đến như thế. Hắn cũng vì chuyện lần này mà đã lâu rồi không có đến tìm nàng.
Không nghe nàng đáp trả hắn cũng ngầm hiểu ý nên nói tiếp.
" Tẩu là vì chuyện của Tiểu Hương "
" Đúng vậy, nếu đệ đã biết ta cũng không muốn giấu làm gì. Đệ nói xem tại sao chàng ấy lại giết chết Tiểu Hương"
Hàn Thương Lăng cũng không giải thích, phong thái ung dung lãnh đạm uống xuống một ngụm trà thơm, bên môi khẽ động.
" Đệ muốn cho tỷ gặp một người..."
Chưa đợi nàng đáp trả hắn hướng ra ngoài cửa gọi lớn.
" Ngươi vào đi "
Từ ngoài cửa có một thân ảnh nhỏ gầy bước vào, trên người mặc một bộ y phục vải thô đã cũ nát. Trên đầu còn đội mạn vải che kín cả gương mặt. Nàng ta từ từ bước vào bộ dạng nửa muốn vào nửa lại không đám trông rất khổ sở.
" Nàng ta là ai? "
" Bộ dáng này trông rất quen thuộc "
Trong lòng Lạc Vũ Yên không khỏi nghi hoặc thì người vừa đến đã tự mình quỳ rạp xuống đất còn liên tục dập đầu xuống nền nhà khóc không thành tiếng.
" Tiểu thư...là Tiểu Hương có lỗi với người "
" Là...là muội thật sao? "
Lạc Vũ Yên bước đến kéo xuống mạn che trên đầu muội ấy để chính bản thân kiểm chứng lại một lần nữa. Đúng là Tiểu Hương thật rồi, muội ấy không bị làm sao cả. Thật tốt quá rồi
" Nô tỳ tội đáng chết vạn lần...cũng may được ngũ vương gia cứu giúp. Nô tỳ về đây là muốn dập đầu bái tội trước người"
Nàng biết trong chuyện này nhất định có nhiều uẩn khúc nàng chưa biết rõ. Đưa ánh mắt muốn biết được toàn bộ nội tình bên trong về phía Hàn Thương Lăng.
Hắn hiểu rõ ý muốn của nàng, không nhanh không chậm giải thích cho nàng hiểu. Mục đích hắn đến đây không phải là để giúp ngũ huynh giải quyết hiểu lầm lần này hay sao.
" Thật ra chuyện tẩu bị người khác bắt đi ở Minh Nhật lâu đã được ngũ ca cho người âm thầm điều tra rõ ràng. Thủ phạm thực sự đứng đằng sau chính là Vân Thiên Nhạc cùng với Diệp Uyển Như kia."
Nàng nghe thấy không khỏi giật mình, lúc trước còn tưởng tên chủ mưu chính là Lý Thẩm kia. Không ngờ người phía sau lại còn là tiểu thư Vân gia, người sắp lên làm thái tử phi.
Khoan đã...giữa nàng và nàng ta đâu có hận thù gì sâu nặng, đúng là ngồi không cũng bị người khác hãm hại mà. Nói như thế...về chuyện nàng ta bị người khác bắt đem đến kĩ viện làm kĩ nữ...chuyện này... không phải là do Hàn Thương Nguyệt làm chứ?
Hàn Thương Lăng như đọc được suy nghĩ trong đầu nàng, hắn lại một lần nữa giải thích.
" Trước giờ thế lực của Vân gia từ sớm đã lớn mạnh nên đem toàn bộ chuyện xấu của ả ta dàn xếp ổn thõa, một chút dấu vết cũng không lưu lại. Muốn đem nàng ta ra trị tội xem ra cũng không dễ dàng..."
Nói đến đây hắn liền ngừng một chút giả vờ ho lên hai tiếng nói tiếp.
" Nhưng....hụ hụ xem như trời cao có mắt lại để Vân đại tiểu thư kia tự mình đi lạc vào thanh lâu...còn làm chuyện mất hết thể diện. Thanh danh cũng vì thế mà bị hủy đi "
Đi lạc???? Trên đời còn có chuyện hoang đường như vậy, nói ra ai tin đây. Còn không chịu thừa nhận là do các người là làm. Nhưng đến cuối cùng đối với lòng dạ tàn độc như nàng ta xem như đây cũng là báo ứng đi...nàng cũng không phải thiện nam tín nữ gì mà lại bênh vực cho kẻ đã hại mình.
" Vậy chuyện của Tiểu Hương là như thế nào? "
" Diệp Uyển Như kia sợ tội nên từ sớm đã chạy trốn...không đợi người của ngũ ca truy bắt hiện tại ả cũng khá là khổ sở vì bị người của Vân gia truy lùng nhằm giết người diệt khẩu. Mang trên mình tội danh hãm hại vương phi mà người làm nội gián truyền tin tức cho ả ta chính là Tiểu Hương kia."
" Còn nữa chuyện hạ độc trong đêm đại hôn của tẩu cũng là do nàng ta theo lời của Diệp Uyển Như làm ra "
Nàng không thể ngờ được người bên cạnh mình từ trước đến nay lại là người phản bội mình. Lạc Vũ Yên thật sự cảm thấy khó tin...rốt cuộc nàng cũng biết được chuyện nàng mang thai giả vì đâu mà Diệp Uyển Như lại biết rồi cả chuyện nàng chính là Tiểu Lam lâu chủ của Minh Nhật lâu.
" Muội trước giờ luôn hận ta đến như vậy sao? "
Tiểu Hương vẫn quỳ trên mặt đất đã khóc đến hai mắt xưng đỏ cả lên, giọng nói đứt quãng.
" Tiểu thư từ sau khi người mất đi trí nhớ không còn giống như lúc trước thường xuyên đánh đập hành hạ Tiểu Hương nữa. Ngược lại còn đối xử vô cùng tốt với nô tỳ...chỉ là nô tỳ còn một người muội muội làm tỳ nữ bên cạnh bị Diệp tiểu thư uy hiếp nên...nên..."
Tiểu Hương lê người đến bên Lạc Vũ Yên ôm lấy chân nàng vẻ mặt vô cùng ân hận khóc lớn.
" Nô tỳ biết mình làm ra việc tài trời đến cả tiểu muội cũng bị xử tội chết...là do Vương gia nể tình của người che giấu cho nô tỳ cùng muội muội âm thầm trở về quê sống ẩn dật "
" Hôm nay... nô tỳ trở lại là thật tâm muốn bồi tội với người...hiện người có giết chết nô tỳ. Tiểu Hương cũng không hề oán trách "
Lạc Vũ Yên nhìn bộ dáng cùng y phục mỏng manh thô rách của muội ấy cũng hiểu được thời gian vừa qua bọn họ sống khổ cực đến thế nào. Nàng không trách Tiểu Hương, xem như là thay Lạc Vũ Yên thực sự ở kiếp này gánh đi nghiệp chướng mà nàng ấy đã gây ra. Nếu nàng ta không nhiều lần hành hạ chửi mắng người khác cũng không đi đến kết cục phải chết đi như vậy.
" Tiểu Hương muội đứng lên đi...đừng cứ một chút là muốn chết có ích gì, về sau sống hơn là được rồi "
" Người...người không hận Tiểu Hương "
" Hận...ta hận muội giấu giếm ta việc tiểu muội mà biến tình cảnh trở nên như vậy "
" Huhu...Tiểu Hương kiếp này xin đi theo bảo vệ người cả đời "
Nàng không khỏi thở dài, muội ấy đến bản thân mình còn lo chưa xong mà đòi bảo vệ người khác. Đến thân phận cũng không thể để lộ ra ngoài cơ mà, xem ra đúng thật còn rất trẻ nên chưa thể suy nghĩ chu toàn.
" Ta hứa sẽ sắp xếp ổn thõa cho muội "
Hàn Thương Lăng nãy giờ luôn quan sát mọi biểu tình của nàng. Đúng thật như ngũ huynh từng nói, nàng tâm tính cởi mở đơn giản, bán tính quá nhân hậu nên không thích hợp để nàng cuốn vào những việc này. Hắn thật sự cũng biết được ngũ ca của hắn vì sao lại muốn che giấu nàng rồi.
" Được rồi...Tiểu Hương ngươi lui ra trước đi "
" Tạ ơn vương gia "
Tiểu Hương nhìn đến chỗ của nàng thấy tiểu thư nhà mình gật đầu trấn an. Nàng ta cũng an tâm lui ra bên ngoài.
" Tỷ có biết lúc nhỏ ta và ngũ ca sống trong hoành cung tuy thân phận là hoàng tử nhưng cuộc sống so ra cũng không dễ dàng gì."
Hắn tiếp tục uống trà trên tay mở ra quạt giấy tinh xảo ưu nhã nói.
" Ngũ huynh từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, vì thế lực không đủ mạnh nên thường xuyên bị người khác ức hiếp...luôn phải nhìn sắc mặt của hoàng hậu cùng các vị huynh trưởng khác. Càng ngày chúng ta càng biết được rằng nếu không muốn để bị người khác kinh thường nữa thì bản thân phải ngoan độc một chút, tàn nhẫn thêm một chút, tâm cơ sâu thẩm cô độc đến lạnh lẽo khiến cho người khác phải sợ hãi. Huynh ấy có được thế lực lớn mạnh như ngày hôm nay quả thật không dễ dàng gì "
Lạc Vũ Yên trước giờ luôn nghĩ mình hiểu được, chuyện tranh giành huyền thế trong hoàng thất nàng xem không ít phim đọc không ít sách tất cả đều nghe nhắc tới. Nhưng nàng vẫn là không hiểu được bên trong thật sự có bao nhiêu đáng sợ có bao nhiêu khó khăn cùng tàn khốc, vẫn chỉ có các ngươi bọn họ mới hiểu hết được. Nàng vì một lần thiếu suy nghĩ đã đem những lời nói kia tổn thương đến hắn rồi.
" Thập đệ...chàng ấy hiện..."
Hắn biết nàng đang khó xử nên không để nàng chờ lâu hắn đã tiếp lời.
" Ngũ ca dạo gần đây không có vào cung diện tấu, huynh ấy cả ngày luôn ở trong phòng uống rượu say khướt đến dùng bữa cũng không màng. Còn không cho phép người khác bước vào...buổi sáng hôm nay đệ phá cửa xông vào liền thấy huynh ấy nằm dài trên sàn gỗ không biết là từ khi nào đã đổ bệnh rồi..."
" Cái gì?"
Lạc Vũ Yên lập tức đứng phắt dậy, trong lòng nóng như lửa đốt. Hàn Thương Nguyệt bị bệnh rồi.
Hàn Thương Lăng nhìn thấy thái độ kia của nàng, bên mắt hắn đảo qua một vòng tính toán gì đó liền nói thêm vào.
" Lý thái y đã đến chuẩn bệnh....sau đó lão ta lắc lắc đầu như thế này này rồi thở dài một hơi không biết là có ý gì..."
Hắn vừa nói vừa tận tâm mô phỏng lại hành động cũng biểu tình thật sinh động. Làm nàng tâm tư càng thêm chấn động.
" À...đúng rồi huynh ấy còn phun ra một ngụm máu nữa "
" Hàn Thương Lăng...chuyện lớn như vậy tại sao đệ lại không nói sớm. Ta nhất định phải đánh chết đệ "
Hắn còn sợ nàng chưa đủ sốt ruột nên nói thêm vài chi tiết nữa. Cuối cùng cũng thuận lợi khiến nàng tức tốc trở về phủ. Nhưng điều hắn không ngờ là nàng lại hung dữ mắng hắn lớn tiếng như thế làm hắn xấu hổ chết đi được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook