Vương Gia Ta Biết Sai Rồi
Chương 97: Sóng gió bỏ vợ

Thành thân chưa tới một năm đã bị bỏ, hơn nữa là do có quan hệ bất chính với nam nhân khác, bảo lão làm sao còn mặt mũi nhìn người, làm sao ngẩng đầu trước các bá quan văn võ khác chứ.

“Muội muội đã làm sai chuyện gì mà nghiêm trọng như vậy, dù gì chúng ta đường đường là tướng phủ, hắn chỉ là công tử nhà thượng thư, quá lớn lối rồi, thê tử há có thể nói bỏ là được”, Hàn Thanh Tư không phải rất thông minh sao? Vụng trộm thế nào lại để trượng phu bắt được chứ, ai bảo, ban ngày ban mặt mà dám cùng nam tử khác cười cười nói nói trên phố, không bị lộ cũng lạ.

Chẳng lẽ nàng ta cho rằng, với thân phận nhị tiểu thư tướng phủ, không ai dám nói gì nàng ta sao, quá đề ình rồi, nam nhân nào lại chịu được thê tử ngoại tình chứ.

“Nữ nhi chỉ là uống trà với thế tử mà thôi, chính hắn nhỏ mọn trách nữ nhi sao được, hơn nữa, người ta là thế tử, nữ nhi cũng không dám cự tuyệt a”, gặp nhau trên đường cùng uống chén trà mà thôi, thế mà làm ầm lên, nhất định là do hồ ly tinh đó giở trò, từ lúc gả vào tới giờ luôn đối nghịch với nàng, nếu không phải vì nàng ta là đại tẩu của Lý Cách, nàng đã sớm cho nàng ta một bài học rồi.

“Làm càn, ngươi còn cãi, nếu không phải ngươi trêu chọc người ta, người ta đường đường là thế tử, làm sao biết ngươi, đã là thê tử người rồi, còn làm ra chuyện như vậy, lúc trước cho ngươi ăn học, đạo đức bị cẩu gặm hết rồi à?”, Hàn Diệu Văn đập bàn, Hàn Thanh Tư lập tức ngậm miệng.

Hàn Nguyệt Nguyệt thầm cười lạnh: Hàn Thanh Tư sao không biết chứ, rõ ràng là cố ý mà, là chê địa vị Lý gia không cao sao? Để xem, bị người bỏ rồi, còn ai dám rước nàng về nhà.

“Phụ thân không nên tức giận, muội muội nhất thời hồ đồ mà thôi”, Hàn Nguyệt Nguyệt kéo tay áo Hàn Diệu Văn, nàng chạy tới đây cũng không phải để xem tiết mục dạy con của lão.

“Phụ thân, Lý gia đúng là khinh người quá đáng mà, ta đã nói lẽ thiệt hơn, bọn họ vẫn kiên quyết không nghe” Hàn Bác Nhân vừa vào cửa đã hét lên, hắn đường đường là đại công tử tướng gia, thế mà bọn họ dám không nể mặt.

“Được rồi, ngồi xuống trước đi”, Hàn Diệu Văn cắt ngang lời Hàn Bác Nhân, nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt nói, “Ngươi có biện pháp gì không, nói gì các ngươi cũng là tỷ muội, chuyện này mà ầm ĩ lên đối với ngươi cũng bất lợi”, nhất thời Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy máu nóng như xông lên tận đầu.

Hàn Thanh Tư làm ra chuyện không dám gặp người lại bắt nàng muối mặt đi cầu người ta? “Phụ thân đây là ý gì, chuyện này nữ nhi cũng không tiện ra mặt”, cứ coi như cầu được Lý gia không bỏ Hàn Thanh Tư nữa, thì cuộc sống sau này của nàng ta chắc chắn cũng không dễ chịu gì, còn không bằng bị bỏ.

Hàn Diệu Văn cúi đầu, Hàn Bác Nhân thấy Hàn Nguyệt Nguyệt không chịu giúp, tức giận nói, “Ngươi và Thanh Tư đều là tiểu thư tướng phủ, chuyện này sao không chịu giúp một tay chứ, tuy nói nữ nhi gả rồi như bát nước hất đi, nhưng dù gì tướng phủ cũng là gốc của ngươi, thể diện tướng phủ không còn, thì vương phi ngươi cũng đừng mong thoát được”.

Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn Hàn Bác Nhân, “Đại ca là trách muội không xem trọng thể diện của tướng phủ?”, Hàn Nguyệt Nguyệt cười lạnh, nàng không muốn giúp đấy thì thế nào? Không phải vì nể gia gia, nàng cũng lười bước vào tướng phủ nửa bước.

“Đều là tiểu thư tướng phủ, ta không xem trọng thể diện của tướng phủ, vậy muội muội thì sao? Lúc nàng ta hành động như vậy có nghĩ đến sẽ liên lụy tướng phủ? Hai người hỏi nàng thử xem, nàng có muốn trở về Lý gia không, nếu muốn, vậy về sau nếu gây ra chuyện gì nữa, cũng đừng trách ta không nể mặt”, thật vất vả mới câu được thế tử, Hàn Thanh Tư sao dễ dàng buông tay được?

“Bác Nhân, ngồi xuống, ai cho ngươi nói chuyện với vương phi như vậy”, Hàn Bác Nhân không phục ngồi xuống, nhìn chằm chằm Hàn Nguyệt Nguyệt, nàng cũng chẳng thèm để ý.

“Phụ thân, nữ nhi không muốn trở về Lý gia đâu, Lý Cách không thường ở trong phủ, đại tẩu lại không phải là người đơn giản, nữ nhi không muốn sống một cuộc sống phải dè trước ngó sau như vậy, hơn nữa mẫu thân hắn còn muốn hắn nạp thiếp đó”, Hàn Thanh Tư nói.

Hàn Diệu Văn đập bàn, “Làm càn, đây chính là đạo làm thê mà ngươi học được à? Lời như vậy mà cũng dám nói, ngươi không muốn về cũng phải về, nếu không ta làm sao nhìn người”.

Ra khỏi tướng phủ, Hàn Nguyệt Nguyệt dựa vào thành kiệu, Hàn Thanh Tư không muốn về lại Lý gia, nàng cứ không cho đấy, để xem nàng ta làm thế nào, cho là câu được thế tử, là có thể ngồi ngang hàng với nàng sao, thiếp thì vẫn mãi là thiếp thôi, không thể so với chính được.

“Sao vậy?”, thấy kiệu bỗng dưng ngừng lại, Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi.

“Có người cản đường, để nô tỳ đi xem thử ạ”, Trúc Thanh đi tới, thấy mấy người đứng giữa đường, y phục không tầm thường, Trúc Thanh không dám tùy tiện đắc tội, đành nói, “Mấy vị công tử, xin nhường đường cho kiệu nhà chúng ta đi qua”.

Mấy người đó thấy chỉ là một nha hoàn, bèn nói “Đường lớn như vậy, sao cứ bắt bản công tử phải nhường đường”.

Đường lớn nhưng, bọn chúng lại chiếm hơn phân nửa, làm sao đi qua chứ, lại không thể đi đường vòng, Trúc Thanh thấy những người này cố tình làm khó, bèn nói, “Các vị công tử nên nhanh tránh đường thì hơn”.

“Sốt ruột? Ha ha, nha hoàn nhà nào mà miệng mồm sắc bén như vậy, các ngươi có thể đi vòng mà, bản công tử đang đau chân giờ không đi được”, mấy công tử phía sau hùa nhau cười ầm lên, “Thế tử đừng làm khó tiểu nha hoàn người ta nha”.

Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi trong kiệu, nghe vậy rất bực mình, hôm nay đúng là ra cửa không xem ngày mà, đụng toàn những chuyện gì đâu, nghe thấy hai từ ‘thế tử’, Hàn Nguyệt Nguyệt vén một góc rèm lên nhìn, thấy nam tử cầm đầu chỉ khoảng 18 19 tuổi, thì ra đây là tên gian phu với Hàn Thanh Tư.

“Trúc Thanh, hỏi thăm là công tử nhà nào” nhân phẩm kém như vậy, mà Hàn Thanh Tư cũng thích được.

“Vâng, vương phi”, Trúc Thanh nói, “Vương phi hỏi mấy vị là công tử phủ nào?”, nghe được hai chữ ‘vương phi’, mấy người kia chột dạ nhìn nhau, kinh thành chỉ có một vị vương phi, đó là Vân vương phi, sẽ không xui xẻo như vậy chứ.

“Vương Đào không biết là kiệu của biểu tẩu, đắc tội rồi, còn không mau tránh ra”, mấy người phía sau rối rít nhường đường, Hàn Nguyệt Nguyệt cười lạnh, ỷ vào địa vị mà làm bậy đây mà.

“Giờ vương gia không ở trong phủ, không biết biểu đệ vào kinh, khi nào vương gia về, mời biểu đệ đến phủ một chuyến”, Hàn Nguyệt Nguyệt nói, Vương Đào khẽ mỉm cười, “Nhất định rồi, biểu tẩu mời”, thấy cỗ kiệu đã đi xa, Vương Đào mới quay đầu lại, nghe nói Vân vương phi đẹp như thiên tiên, không thấy được mặt, thật đáng tiếc.

“Làm ta sợ muốn chết, may mà có thể tử ở đây, nếu không chúng ta không xong rồi”, mấy công tử kia thở phào nhẹ nhõm.

“Sao? Chỉ là vương phi mà thôi? Các ngươi lại sợ như vậy?”, Vương Đào bất mãn nói, có Vương Đào hắn ở đây, sợ cái gì.

“Thế tử không biết rồi, Vân vương rất sủng ái vị vương phi này, đắc tội vương phi chẳng khác nào đắc tội vương gia đâu”, trong kinh ai mà không biết vương gia xem vương phi như trân bảo, cứ như tướng phủ đắc tội vương phi, vương gia cũng không thèm nể mặt, trong triều trực tiếp bác thừa tướng, từ khi vương phi xuất giá, chỉ về nhà mẹ đẻ có mấy lần.

“Hừ, dù gì cũng chỉ là nữ nhân mà thôi, đi, đi uống rượu”, Vân vương dù lạnh lùng, chắc cũng sẽ không vì một nữ nhân mà bất hòa với hắn đâu, hắn càng muốn xem Vân vương phi đẹp đến thế nào.

Hàn Nguyệt Nguyệt ra mặt, Lý phủ bị buộc không được bỏ Hàn Thanh Tư, chỉ là từ đó, phu thê hai người cứ như hai kẻ xa lạ, Hàn Nguyệt Nguyệt cũng mặc kệ, miễn không gây ra chuyện gì nữa là được rồi.

“Phu nhân, người thấy vòng tay này thế nào? Màu sắc và chất lượng đều rất tốt đó”, Hàn Thanh Tư lấy đeo lên tay thử, nhìn một chút, cũng không vừa ý lắm.

“Còn đồ gì khác không?”, vòng tay này tuy tốt nhưng nàng lại muốn mua bông tai.

“Phu nhân đợi một chút, lão đi lấy liền”, thấy khách hàng lớn, ông chủ vội đi lấy những đồ trang sức thượng hạng tới, hi vọng có thể bán được nhiều.

“Bông tai này ta thích, ông chủ, gói lại đi”, Hàn Thanh Tư chuẩn bị cầm lên xem, thì bị đoạt mất, rõ ràng là nàng nhìn thấy trước, Hàn Thanh Tư bất mãn nói, “Mua đồ cũng có trước sau, bông tai này ta thấy trước”.

Ông chủ khó xử nhìn hai người, “Bông tai này bổn tiệm chỉ có một đội mà thôi....”, vị tiểu thư này y phục sang trọng, chắc cũng là tiểu thư nhà quyền quý nào đó, không thể đắc tội được.

“Thì ra là Lý phu nhân, thật ngại quá, muội vừa thấy bông tai này đã thích ngay, nên mới lấy”, Thái Tĩnh Nhi làm bộ ngạc nhiên nói.

“Thái Tiểu Thư, dù thích thế nào, cũng không thể đoạt đồ của người khác được, đây là ta nói ông chủ đem ra mà”, Hàn Thanh Tư nói, chỉ là nữ nhi của một thái phó nho nhỏ mà thôi, dám tranh đồ với nàng.

Thái Tĩnh Nhi nói, “Thật ngại quá, muội thấy bông tai này màu hơi sáng, phu nhân đeo sợ là không hợp lắm”, nghe vậy Hàn Thanh Tư nổi trận lôi đình, nàng ta chỉ nhỏ hơn mình một tuổi mà thôi, nói gì mà mình đeo không hợp chứ.

“Ta thấy rất thích hợp, không cần Thái tiểu thư lo giùm, ông chủ, bông tai này ta lấy, Phương nhi, tính tiền”, ông chủ thấy hai người đấu qua đấu lại, không biết bán cho ai.

“Bổn tiệm còn có một đôi khác, chất lượng tốt hơn, nhưng kiểu dáng không giống lắm, lão đi lấy ngay đây, hai vị chờ chút”.

Ông chủ lập tức chạy đi lấy đôi bông tai đẹp nhất tiệm đến, đúng là tốt hơn đôi ban đầu.

“Sao rồi? Tiểu thư tính sao?”, ông chủ hỏi, Thái Tĩnh Nhi vốn chỉ là muốn chọc tức Hàn Thanh Tư mà thôi, không thích đôi bông tai trước lắm, sợ Hàn Thanh Tư đổi ý, vội cười nói “Nếu Lý phu nhân thích, vậy muội không giành nữa, ông chủ, gói đôi đó cho Lý phu nhân đi”.

Ra khỏi tiệm trang sức, Hàn Thanh Tư hung hăng giẫm mấy cái: nói thế nào nàng cũng là nhị tiểu thư tướng phủ, lại dám tranh đồ với nàng, hừ.

Tất cả là tại Hàn Nguyệt Nguyệt hết: nếu không do Vân vương và Thái thái phó đối địch, nàng sao phải chịu cảnh này, thân phận thấp, nhất định bị người ta dẫm dưới chân, chỉ là một Lý phu nhân nho nhỏ, bảo nàng ngày sau làm sao ngẩng đầu trước mặt Hàn Nguyệt Nguyệt đây, nếu không phải do Hàn Nuyệt Nguyệt nhiều chuyện, nàng sao phải trở lại Lý gia chứ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương