Vương Gia Ta Biết Sai Rồi
Chương 92: Đến nơi hẹn

Hàn Nguyệt Nguyệt và Mạnh Dịch Vân mỗi người ôm một nhi tử, đánh nhau với bọn áo đen, Mạnh Dịch Vân sợ Hàn Nguyệt Nguyệt và nhi tử bị thương, chắn trước mặt Hàn Nguyệt Nguyệt, kéo dài một lát, chờ Trương Tiểu Tinh dẫn hai bà vú đi xa, hai ngươì bắt đầu vừa đánh vừa lui.

Trong nháy mắt Hàn Nguyệt Nguyệt phóng ra mười mấy hồng châm, bọn áo đen phải tản ra, lúc định thần lại, Mạnh Dịch Vân và Hàn Nguyệt Nguyệt đã sớm biến mất.

“Không cần đuổi theo”, một nam tử che mặt nhảy từ trên tường xuống ngăn bọn áo đen lại, “Vâng chủ nhân”, nam tử bịt mặt nhìn theo hướng Mạnh Dịch Vân và Hàn Nguyệt Nguyệt biến mất, cười lạnh, những người khác có thể không chú ý, nhưng vừa nãy từ trên cao hắn nhìn thấy rất rõ ràng, võ công Mạnh Dịch Vân cao hắn đã biết, nhưng Vân Vương phi, bình thường nhìn như một cô nương nhu nhược, không ngờ khinh công lại cao như vậy, so với Mạnh Dịch Vân cũng không kém.

“Nàng không sao chứ?”, hai người dừng lại, Mạnh Dịch Vân hỏi, Hàn Nguyệt Nguyệt lắc đầu, “Không sao”, những người này còn chưa đủ khả năng gây thương tổn nàng đâu, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn Viên Viên, nhóc chẳng sợ gì cả, mở to mắt nhìn xung quanh.

“Đoàn Đoàn không sao chứ?”, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn Đoàn Đoàn, nhóc cũng giống Viên Viên, khiến nàng cảm thấy buồn cười, đánh nhau như vậy mà hai tiểu quỷ này chẳng sợ gì cả, lá gan thật lớn mà.

Trương Tiểu Tinh đưa hai bà vú về đến phủ, lại định chạy đi, còn vương gia, tiểu thư và hai tiểu vương gia nữa, bọn áo đen đông như vậy, sợ là lành ít dữ nhiều.

Hắc Ưng thấy vậy, vội nói “Đi đâu?”, Trương Tiểu Tinh thấy Hắc Ưng đã về vội hỏi, “Ngươi đã về? Vương gia bảo ta dẫn hai bà vú đi trước, vương gia và vương phi vẫn còn ở phố tây”, dám tập kích ở kinh thành, xem ra lai lịch không nhỏ, sợ là vì hai tiểu vương gia mà đến.

“Ta không dám đuổi theo bọn chúng, sợ mắc bẫy nên rút lui trước, khinh công của vương gia và vương phi cao hơn bọn chúng, nếu đã bảo ngươi đi trước, chắc là sẽ tìm được cơ hội thoát thân, cứ chờ một lát xem sao”, vương gia không bao giờ làm chuyện mình không nắm chắc, huống chi còn có vương phi bên cạnh, võ công của bọn áo đen tuy cao nhưng nếu muốn trốn, vẫn dư sức.

Về tới vương phủ, Hàn Nguyệt Nguyệt để Đoàn Đoàn và Viên viên ở phòng mình, tối nay, hai bà vú đã bị dọa sợ, Hàn Nguyệt Nguyệt không yên lòng, gọi Ngân Nguyệt nấu canh an thần cho hai người.

Rửa mặt xong, Hàn Nguyệt Nguyệt để hai nhi tử nằm giữa nàng và Mạnh Dịch Vân, đề phòng bọn chúng rớt xuống giường, hai nhóc ngủ rất hay cựa quậy.

“Vương phi, trong cung truyền lời nói hoàng hậu nương nương nhớ hai tiểu vương gia, lệnh chúng ta mang hai tiểu vương gia vào cung” Trúc Thanh nói, Hàn Nguyệt Nguyệt thầm nghĩ, hoàng hậu nhớ nhi tử của nàng? Hừ, không biết lại có bẫy gì đây, nhưng lại không thể không đi, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn hai nhi tử ngẩn người, đây là nơi mưu toan tranh quyền đoạt lợi để sinh tồn, dù mình cẩn thận thế nào, sợ là cũng sẽ có chỗ sơ hở, tỷ như hôm nay, hoàng hậu nói một câu muốn nàng đem nhi tử tiến cung, nàng cũng không thể kháng chỉ.

“Vương phi?” thấy Hàn Nguyệt Nguyệt ngẩn người không nói, Trúc Thanh gọi thử, người trong cung còn đang đợi nàng trả lời mà.

Hàn Nguyệt Nguyệt định thần lại, “Chuyển lời cho họ, ta lập tức mang theo hai tiểu vương gia vào cung”, là phúc hay họa, muốn tránh cũng không tránh được.

Xe ngựa trong cung đang chờ ở bên ngoài, Hàn Nguyệt Nguyệt thầm cười lạnh, phái luôn cả xe ngựa tới, không cho phép mình cự tuyệt rồi.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Hàn Nguyệt Nguyệt vào cung, nhưng vẫn không quen nổi không khí nơi này, cảm giác đè nén, làm người ta mờ mịt, tựa như có người đang bóp cổ mình, làm mình thở không nổi, có lẽ là do mình có cảm giác bài xích thôi, nếu không sao lại có nhiều người tranh nhau để được vào cung như vậy.

“Vương phi, đến rồi”, một thái giám nhắc nhở Hàn Nguyệt Nguyệt, xe ngựa được phép đi thẳng đến Phượng Nghi cung của hoàng hậu, xuống xe, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn cửa chính của Phượng Nghi cung, đây là nơi ở của nữ nhân có quyền lực lớn nhất của mỗi triều đại.

“Tham kiến hoàng hậu nương nương”, thấy hoàng hậu Tăng Nhu đang tựa vào nệm, Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức tiến lên hành lễ, hoàng hậu mở mắt, trên mặt xuất hiện ý cười dịu dàng, ra hiệu cho cung nữ bên cạnh đỡ dậy, “Vương phi tới rồi à, mau ngồi đi, đã lâu không thấy hai tiểu vương gia, ai da rất nhớ, cho nên hôm nay mới cho người truyền lời gọi vương phi ẵm vào cung cho ai da nhìn một chút”, Hàn Nguyệt Nguyệt đứng dậy, nhìn thấy trong phòng còn hai vị mỹ nữ, đều là phi tần của Mạnh Dịch Hiên, nhưng nàng chưa gặp bao giờ.

“Được hoàng hậu thương yêu là phúc khí của chúng, chỉ là trẻ con khó tránh khỏi nghịch ngợm, sợ làm phiền hoàng hậu, nên mới không dám mang vào cung thường xuyên ạ”, Hàn Nguyệt Nguyệt cười nói, diễn trò ai mà không biết a, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn lướt qua hai mỹ nữ kia một cái, hoàng hậu nhìn thấy, khẽ mỉm cười, “Nhìn xem, ta vui quá quên mất giới thiệu, đây là Thục phi và Ngọc thục viện (một chức thấp hơn phi) chắc vương phi chưa gặp bao giờ”, Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười, “Tham kiến Thục phi, thục viện nương nương”, mặc kệ là chức cao hay thấp, đều là phi tử của Mạnh Dịch Hiên, không thể đắc tội được.

“Vương phi xin đứng lên, không cần đa lễ”, Vân vương phi này hẳn là rất được Vân vương sủng ái, gả vào đã hơn một năm, mà Vân vương vẫn không có người khác.

“Hai tiểu vương gia thật đáng yêu”, Thục phi nhìn đứa bé trong tay hoàng hậu nói, nhưng lại không dám nói muốn ẵm, đây là nhi tử của Vân vương, nếu có gì sơ suất, sẽ rước họa vào thân, Ngọc thục viện thì ngược lại, ngồi yên lặng một bên không mở miệng. Giả sử Mạnh Dịch Vân có nhiều thiếp thế này, không biết mình sẽ khó chịu thế nào, mặc dù ngoài mặt hoàng hậu rất nhiệt tình, nhưng trong lòng nhất định là hận chết những vị phi tần này đi, ai lại nguyện ý chia sẻ trượng phu của mình chứ, hơn nữa những kẻ đó lại trẻ đẹp hơn mình nhiều.

“Đúng vậy, thật dễ thương, mấy ngày nay hoàng thượng cứ nhắc chúng mãi, Toàn công công, ngươi đi bẩm với hoàng thượng, nói hai tiểu vương gia vào cung, tối nay lưu lại dùng cơm”, Hàn Nguyệt Nguyệt muốn cự tuyệt, nhưng hoàng hậu đã hạ lệnh, Mạnh Dịch Vân lại không có ở đây, không ai nói lại, Hàn Nguyệt Nguyệt hơi lo, sáng sớm nay Mạnh Dịch Vân đã ra ngoài, không biết tối có về không.

Đến giờ cơm, Thục phi và Ngọc thục viện cáo từ, một lát sau Mạnh Dịch Hiên tới, thấy Đoàn Đoàn và Viên Viên, lập tức ôm lấy, vui vẻ cười.

Sau khi ăn cơm xong, trời ngày càng tối, vẫn chưa thấy Mạnh Dịch Vân tới đón, Hàn Nguyệt Nguyệt nóng nảy trong lòng, nhưng Mạnh Dịch Hiên đang ẵm một đứa, hoàng hậu ẵm một đứa, nàng không biết phải mở miệng thế nào.

“Hoàng thượng, Vân vương gia tới”, nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, Hàn Nguyệt Nguyệt quay đầu, thấy Mạnh Dịch Vân, thở phào nhẹ nhõm, lộ ra nụ cười.

“Tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương”, “Vân vương tới rồi ạ, trẫm còn đang định lưu hai tiểu vương gia ở lại một đêm đấy, không ngờ vương gia đã tới đón rồi”, Mạnh Dịch Vân cười, “Tạ hoàng thượng quan tâm”, vào cung cũng không cho người báo hắn một tiếng, hại hắn vừa về tới phủ, nghe tin, liền chạy vào đây, y phục cũng chưa kịp thay nữa.

“Cũng tối rồi, nếu vương gia đã tới, thì hai người về đi, có thời gian vương phi hãy thường mang hai nhóc vào cung, ai gia rất thích chúng” Hàn Nguyệt Nguyệt đi tới bên cạnh Mạnh Dịch Vân, bà vú ẵm hai đứa nhỏ, cáo từ Mạnh Dịch Hiên và hoàng hậu , rồi xuất cung, lúc đi Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi xe ngựa trong cung, bây giờ về không có xe nữa, đành đi theo Mạnh Dịch Vân.

Qua vài ngày, bỗng nhiên Hàn Nguyệt Nguyệt nhận được một phong thơ không có tên, hẹn nàng gặp mặt, nàng suy nghĩ nát óc vẫn không đoán ra được là người nào, đọc xong, Hàn Nguyệt Nguyệt thiêu hủy phong thơ, giấu Mạnh Dịch Vân một mình đến nơi hẹn.

“Ngươi là ai?”, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn nam tử che mặt hỏi, nam tử kia thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đến, xoay người lại, quan sát nàng.

“Nghe đồn, Vân vương rất sủng ái Vân vương phi, tại hạ chỉ muốn nhìn thử đó là cô nương như thế nào thôi mà”, nghe giọng của hắn, nàng không đoán được là ai hết.

“Đừng nói ngươi tốn bao công sức hẹn ta ra đây chỉ để nhìn xem ta trông như thế nào thôi, ta còn có nhi tử đang chờ ở nhà, có gì mau nói”, nghe vậy, nam tử kia cười một tiếng, “Tình tình quả nhiên khác người, vương phi không cần gấp, tại hạ không có ác ý, chỉ là muốn trao đổi với vương phi mà thôi”.

Muốn giao dịch với nàng, hừ, con không biết có đủ tư cách hay không đây, “Công tử tìm lộn người rồi, dù có là vương phi đi chăng nữa, ta cũng chỉ là một phụ nhân mà thôi, trừ việc giúp tướng công dạy con, những chuyện khác bổn vương phi không có hứng thú, cáo từ”, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt định đi, nam tử kia nói, “Vương phi không cần vội, hãy nghe đề nghị của tại hạ trước rồi đi cũng không muộn.”

Hàn Nguyệt Nguyệt dừng bước, “Vậy phải xem điều kiện của công tử có gì hấp dẫn rồi”, thương nhân không làm chuyện lỗ vốn, mặc dù nàng rất muốn biết người này giao dịch cái gì, nhưng không thể quá nôn nóng, để đối phương biết được.

“Ông chủ giấu mặt của Thiên Hương lâu, đồ đệ của thần y Y Phẩm Đường, thân phận của vương phi thật làm người ta giật mình”, Hàn Nguyệt Nguyệt noí “Vậy thì sao?”, điều tra được thế này, kẻ này đúng là không đơn giản, chuyện nàng sống trong Dược Cốc, không có mấy người biết.

“Tại hạ chỉ là tò mò ý trung nhân của Vân vương có gì khác người, nên mới chú ý hỏi thăm mà thôi, không ngờ vương phi có nhiều thân phận như vậy”, từ nhỏ một mình lưu lạc bên ngoài, 13 tuổi xông pha giang hồ, lập ra Mai Hoa Trang, trong vòng 3 năm, phát triển Thiên Hương Lâu khắp đại giang nam bắc, y thuật siêu quần, làm cho người ta vô cùng tò mò về nàng.

“Chỉ là ngứa tay, làm chơi mà thôi, nếu công tử biết, bổn vương phi cũng không ngại”, điều tra ra thì sao, cũng chỉ là thêm chút phiền phức mà thôi, dù sao còn có Mạnh Dịch Vân mà.

“Vương phi xin dừng bước, nếu tại hạ đoán không sai, thì hiện tại vương gia đang điều tra chuyện Thái Uyên cùng thế lực bên ngoài cấu kết đúng không?”, đây là việc ngoài suy đoán của nàng, “Vậy thì sao?”, chuyện bí mật như vậy cũng tra ra được, kẻ này rốt cuộc là ai, tại sao chưa nghe nói đến bao giờ?

“Đây là thư tín của Thái Uyên, vương phi có thể xem một chút”, Hàn Nguyệt Nguyệt nhận lấy phong thư, liếc nhìn, “Ta làm sao tin ngươi được, hôm nay ngươi hẹn ta đến, ngay cả mặt mũi cũng không dám lộ”, Hàn Nguyệt Nguyệt xé phong thư trong tay, thiên hạ làm gì có cái cho không, tin tứcgiá trị như vậy sao có thể tặng không cho nàng.

“Phong thư này là món quà nho nhỏ mà thôi, nếu vương phi không tin tại hạ, vậy cũng không có cách nào”, thấy hắn làm bộ không sao, Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười, “Lễ vật lớn như vậy, bổn vương phi rất cảm ơn”, nhìn theo Hàn Nguyệt Nguyệt biến mất trong rừng cây, Diệp Kỳ Phong lấy khăn che mặt xuống, cười cười “Thật là một cô nương thú vị”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương