Hàn Nguyệt Nguyệt nghe xong mới hiểu được, nguyên lai tên Vân Vương gia kia không có lấy vợ, cũng không có thị thiếp, Thải Nhan mới vừa rồi kia chỉ là nha hoàn, sau đó thừa dịp Vân Vương uống rượu say bò lên giường mà thôi, nhưng mà cũng không được cho thân phận. Vương phủ này không có nữ chủ nhân cho nên Thải Nhan kia tự ình là nữ chủ trong Vương phủ mới có bộ dáng như vậy.

“Vương gia các ngươi sao lại vẫn chưa có lấy vợ? Chẳng lẽ Vương gia các ngươi lại thích…”, thật ngoài dự kiến của Hàn Nguyệt Nguyệt, cổ nhân không phải là lấy vợ sớm sao? Đường đường là Vương gia duy nhất của Đại Khánh Vương triều nhưng lại không có vợ? Đồng tính hẳn là ở cổ đại cũng là sẽ có. (

.

sặc… dám nói anh Vân như thế)

“Cô nương chớ hiểu lầm, Vương gia chẳng qua là chưa gặp người trong lòng mà thôi, Vương gia xuất sắc như vậy, cô gái bình thường tất nhiên không xứng”, Thải Âm thấy Hàn Nguyệt Nguyệt hiểu lầm, vội vàng giải thích.

“Tỷ tỷ, ta chỉ là đùa một chút thôi mà, chớ khẩn trương”, Hàn Nguyệt Nguyệt nâng chén trà lên nếm thử, nàng cũng không thích uống trà cho nên cũng sẽ không bình phẩm, tất cả chỉ là giải khát thôi.

“Nô tỳ khấu kiến Vương gia”, Hàn Nguyệt Nguyệt nghe được thanh âm Thải Âm, vội vàng hướng tầm mắt nàng nhìn lại, chỉ thấy Vân Vương hướng các nàng đi tới, “Để cho Hàn cô nương đợi lâu”, Vân Vương gia ngồi xuống đối diện Hàn Nguyệt Nguyệt.

“Đâu có, Vương gia công vụ bề bộn, Nguyệt Nguyệt đợi là hẳn nhiên”, Hàn Nguyệt Nguyệt mặt mỉm cười hướng người đối diện nói, thật ra thì trong lòng sớm mắng một cái.

“Ngươi đi xuống trước đi”, Mạnh Dịch Vân hướng Thải Âm khoát khoát tay. Thấy Thải Âm đi xa, Hàn Nguyệt Nguyệt mới hỏi: “Sư tỷ của ta đâu? Sao không đi cùng ngươi?”, nàng tỉnh lại không thấy Y Huyên, còn tưởng rằng hai người cùng nhau tiến cung.

Mạnh Dịch Vân nghiêm túc: “Y cô nương sớm nay đã trở về Dược cốc, thấy cô nương còn chưa tỉnh liền nhờ Bổn vương chuyển lại một tiếng”. Hắn vốn định sáng nay gọi Y Huyên và Hàn Nguyệt Nguyệt cùng tiến cung, nhưng là Y Huyên không đáp ứng, vội trở về Dược cốc, hắn cũng không có cưỡng cầu.

“Cái gì? Trở về Dược cốc?”, Hàn Nguyệt Nguyệt buồn bực, tối hôm qua gặp mặt bận cứu mạng Hoàng đế, còn chưa kịp nói vài lời, sao nhanh như vậy liền trở về rồi. “Đúng vậy, Y cô nương nói Hàn cô nương trước tiên ở trong Vương phủ nghỉ ngơi một thời gian ngắn, cô nương thân thể yếu, tối hôm qua ngất đi”. Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn chằm chằm Mạnh Dịch Vân, nói cái gì hay không nói, lại nói chuyện nàng ngất tối qua, thật xấu hổ ta.

Mạnh Dịch Vân thấy Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn mình lom lom, có chút oan uổng, hắn nào có đắc tội nàng.

“Tạ ơn ý tốt của Vương gia, nếu Hoàng thượng đã không có chuyện gì, sư tỷ ta đã trở về, ta tự nhiên cũng không cần thiết lưu lại nữa”, Hàn Nguyệt Nguyệt vốn tưởng rằng sẽ mât nhiều thời gian, không nghĩ có thể giải quyết nhanh như vậy, đương nhiên cũng không thể lãng phí thời gian ở đâu.

Mạnh Dịch Vân lường trước Hàn Nguyệt Nguyệt muốn đi cho nên cũng không giữ lại nữa, “Hoàng thượng lần này có thể bình an vượt qua rồi, làm phiền hai vị cô nương, Hoàng thượng sáng nay đã tỉnh lại. Chẳng qua là chuyện của Hoàng thượng không thể tiết lộ ra bên ngoài nên không thể phong thưởng cô nương thứ gì, mong rằng cô nương đừng trách”. Sáng nay hắn tiến cung, Hoàng thượng đã sớm tỉnh lại, người rất tỉnh táo, chẳng qua là thân thể hơi yếu, nghỉ ngơi một chút sẽ tốt.

“Vương gia sao lại nói như vậy, chúng ta nào có quan tâm những thứ đó”, Mạnh Dịch Vân ngồi ở đối diện, Hàn Nguyệt Nguyệt không dám ăn điểm tâm trên bàn, nhìn chằm chằm vào người ta cũng không hay, cho nên không thể làm gì khác hơn là nhìn đi phía khác. Mạnh Dịch Vân này rất có khí phách, hào quang ở bên cạnh hắn cũng đủ làm cho người ta có cảm giác bị áp bức.

“Là Bổn vương đường đột, sau này cô nương có việc cứ việc nói, Bổn vương có thể làm được nhất định sẽ không từ chối”, Mạnh Dịch Vân thấy người đối diện không ngừng nhìn nơi khác, trong lòng suy nghĩ, chẳng lẽ hắn thật sự làm cho người ta sợ như vậy?

“Có những lời này của Vương gia là được, ngày sau Nguyệt Nguyệt có việc nhất định sẽ mời Vương gia hỗ trợ, à đúng rồi, còn cái này trả cho ngươi”, Hàn Nguyệt Nguyệt đột nhiên nhớ tới miếng thiết kia, đưa tay theo bên hông lấy ra đưa đến phía trước Mạnh Dịch Vân, nếu là vật quan trọng như vậy thì nên trả lại cho chủ của nó.

Mạnh Dịch Vân thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đem lệnh bài đưa đến trước mặt mình, trong lòng không giải thích được. Đây là lệnh bài bên người hắn, nhìn thấy lệnh bài giống như thấy hắn, không biết bao nhiêu người muốn đoạt lấy lâu rồi, không có nghĩ Hàn Nguyệt Nguyệt lại trả về.

“Lệnh bài này Bổn vương coi như là đã cho cô nương, nào có ý thu hồi lại”, Mạnh Dịch Vân đem lệnh bài đẩy tới phía trước Hàn Nguyệt Nguyệt.

“Cái này rất quý, Vương gia hay là hãy thu hồi lại, Nguyệt Nguyệt không nhận đâu”, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn chằm chằm vào miếng thiết kia, thật ra thì nàng muốn nhận, nhưng là Tiểu Tinh nói nó quyền lực lớn như vậy, ở trong tay mình không tiện. “Cô nương có ân cứu mạng đối với Hoàng thất chúng ta, chỉ là một lệnh bài mà thôi, cô nương chớ nên từ chối”, Mạnh Dịch Vân thấy Hàn Nguyệt Nguyệt vẻ mặt gắng gượng nhận lấy nhưng khóe miệng lơ đãng nhếch lên cao, Hàn Nguyệt Nguyệt này lại thật thú vị. Nhưng là nàng nhìn về phía nơi khác, cũng không nhìn thấy bộ dạng Mạnh Dịch Vân lúc này, đưa tay cầm lấy điểm tâm trên bàn, nếm thử, cũng không tệ lắm. Bình thường hắn đụng cũng không đụng những đồ này, chẳng qua là bây giờ nhìn thấy trên bàn bày biện, tiện tay cầm một ít.

“Này được rồi, Hoàng thượng vậy là đã không có chuyện gì, Nguyệt Nguyệt sẽ không quấy rầy Vương gia nữa”, Hàn Nguyệt Nguyệt vội vàng đứng dậy, trong lòng nói thầm, không nhìn thấy ta còn nhỏ sao? Lại khoe ra dáng vẻ kiêu ngạo vậy.

“Ai ~ Hàn cô nương ~” Mạnh Dịch Vân còn muốn nói điều gì, nhưng là Hàn Nguyệt Nguyệt đã sớm một bước bay ra vương phủ. Mạnh Dịch Vân nhíu mày một cái, hắn không có làm cái gì a, làm sao Hàn Nguyệt Nguyệt chạy trốn nhanh như vậy. Lắc đầu, dù sao ngày sau còn có cơ hội gặp lại.

Hàn Nguyệt Nguyệt vốn muốn lập tức trở lại thành Tứ Phương đi tìm Tiểu Tinh, nhưng là đảo mắt nghĩ lại, thật vất vả mới tới kinh thành một chuyến, Hàn Thừa tướng kia mười ba năm không biết giờ thế nào, dù sao ở cái thế giới này, bọn họ cũng huyết mạch tương liên.

cover_girls_in_gouache_paintings_bi577

Buổi tối, Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi thăm địa điểm liền bay đi, cũng là đại môn nhà giàu, tìm ra được rất dễ dàng. Ở trên nóc nhà bồi hồi một vòng, không khỏi cảm thán, tướng phủ này làm sao lớn như vậy, đến mấy cái sân, rốt cuộc gia gia người ở sân nào a.

Hàn Nguyệt Nguyệt thừa dịp một đứa nha hoàn đi tới chỗ tối, lập tức bay qua, từ phía sau kềm cổ ở nha hoàn. “Không cần la, ta sẽ không giết ngươi, nhưng ta muốn biết Hàn lão tướng gia bây giờ đang ở nơi nào, dám lừa ta, ta đây không bảo đảm cổ ngươi có yên vị hay không”, nha hoàn kia bị kèm hai bên, sớm bị dọa, hai chân phát run, nói cũng không dám nói, rất sợ người phía sau ngắt tay một cái, đầu của nàng sẽ không còn, “Đại… đại hiệp ~ tha mạng a, ta nói, ta cái gì cũng nói”. Hàn Nguyệt Nguyệt lại đem tay niết chặc vài phần: “Còn không mau nói”, nha hoàn kia trên cổ bị tay siếc, vội vàng nói: “Lão tướng gia bình thường ở ngoài thành, hôm nay vừa lúc trở lại, hiện tại ở Thanh Phong cư”, “Thanh Phong cư? Thanh Phong cư đi như thế nào?”, “Nhà đầu tiên ở phía bắc kia”, Hàn Nguyệt Nguyệt nhận được đáp án, đem nha hoàn kia đánh cho bất tỉnh, kéo đến đặt phía sau núi giả. Chính mình hướng Thanh Phong cư bay đi.

Hàn Nguyệt Nguyệt vừa tới trong viện, liền thấy một lão nhân ngồi ở dưới một thân cây, chậm rãi rót chung trà, nhìn thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đến, ngẩng đầu “Tới rồi sao? Tới đây ngồi với gia gia một chút”. Hàn Nguyệt Nguyệt giật mình, nguyên lai người ta sớm ở đây chờ nàng. Hàn Nguyệt Nguyệt đi tới, ở bên kia cạnh bàn ngồi xuống, mười ba năm trôi qua, năm tháng không thay đổi được phong thái hắn.

“Chỉ chớp mắt, Nguyệt Nguyệt đã lớn vậy rồi”, Hàn tướng gia bỏ cái chén trong tay xuống, đưa thay sờ sờ đầu Hàn Nguyệt Nguyệt, cháu gái cũng lớn như vậy, xem ra hắn thật sự là già rồi.

“Gia gia ~~”, dù sao là thân nhân của mình, Hàn Nguyệt Nguyệt không nhịn được kêu to. Lâu như vậy tới nay, người Dược cốc mặc dù đối với nàng cũng rất tốt, nhưng là nàng khát vọng có thân nhân của mình ở bên cạnh.

“Ai ~ tới là tốt rồi, gia gia xin lỗi con, cho con lưu lạc ở bên ngoài nhiều năm như vậy, hiện tại nếu trở lại, gia gia gặp nhất định bảo vệ con”, Hàn tướng gia trong lòng đối với cháu gái này có quá nhiều đau lòng, nhỏ như vậy đã bị đưa đi.

Đêm đó, Hàn Nguyệt Nguyệt ở Thanh Phong cư ngây người hơn hai canh giờ, mặc dù gia gia rất muốn đem nàng lưu lại, nhưng là mình ở ngoài nhiều năm như vậy rồi, hiện tại cần gì phải ở tướng phủ đối mặt những người đó. Hàn Nguyệt Nguyệt cự tuyệt, bằng lòng thường xuyên về thăm, Hàn tướng gia mới để nàng rời đi.

Hàn Nguyệt Nguyệt ra khỏi kinh thành nhưng vẫn cảm thấy có người đi theo mình, vốn định dùng khinh công bỏ rơi, nhưng lại hiếu kỳ là ai, cho nên dứt khoát thuê chiếc xe ngựa, chậm rãi ở trên đi đường. Nàng thật phải xem người nọ phải bao lâu mới có thể hiện thân.

“Cô nương, hiện tại cũng buổi trưa rồi, có nên dừng lại tới ăn một chút gì rồi lên đường a?”, đại thúc kéo xe ngựa nói với Hàn Nguyệt Nguyệt trong xe, dù sao nàng không vội, Hàn Nguyệt Nguyệt liền đáp ứng.

“Đại thúc, theo như tốc độ chúng ta bây giờ, phải bao lâu mới có thể đến thành Tứ Phương a? ” Hàn Nguyệt Nguyệt gặm bánh bao trên tay, quay đầu với bên phu xe hỏi.

“Đại khái chừng mười ngày, cô nương nếu là có việc gấp thì ta đây đưa xe ngựa nhanh lên chút nữa mới có thể nói trước một hai ngày là tới”, đại thúc đánh xe thoạt nhìn rất thật thà, cho nên Hàn Nguyệt Nguyệt mới mướn xe ngựa của hắn. “Đại thúc, không vội, ta chỉ là tùy tiện hỏi vậy, theo tốc độ như hiện tại là được”. Nghe thấy lời đại thúc nói, Hàn Nguyệt Nguyệt cự tuyệt đến, dù sao cũng không có tính toán để cho người phu xe này đưa nàng đến thành Tứ Phương, đợi biết rõ người đi theo phía sau nàng rồi sẽ cho phu xe trở về.

Ban ngày lên đường, buổi tối tìm khách điếm nghỉ ngơi, như vậy qua bốn năm ngày, rốt cục không nhịn được người theo ở phía sau. “Ngươi là ai, vì sao cứ luôn đi theo ta”, Hàn Nguyệt Nguyệt cảnh giác ngó chừng nửa đêm xông vào gian phòng nam nhân. “Cô nương chớ sợ, ta là Tần Minh, không có ác ý”, Tần Minh đứng ở trong phòng, vội vàng giải thích, hắn bất quá là ở kinh thành nhìn thấy Hàn Nguyệt Nguyệt cùng lần đó ở trên Tuyết Sơn rất giống tiên nữ, cho nên mới phải tùy tiện đi theo xem thử có phải hay không.

“Tần Minh? Ta không nhận ra, nếu không có chuyện gì nói mời lập tức rời đi”, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn người trước mắt cười khúc khích, đầu óc thật nhanh quay một vòng, trong đầu không có thông tin người này.

“Cô nương đã quên? Tuyết Sơn, lần trước ở trên Tuyết Sơn kia, ta đã thấy cô nương”, Tần Minh thấy nàng hạ lệnh đuổi khách, lập tức nói. Hàn Nguyệt Nguyệt nhớ tới, mới ra Dược cốc đúng là ở Tuyết Sơn đụng phải hai người, chẳng qua là nàng lúc đó bận rộn chạy trốn, căn bản không thấy rõ đối phương hình dạng trông thế nào .

“Nga ~ thế thì thế nào?”, lần trước nhìn lén nàng khiêu vũ, nàng cũng không tìm bọn hắn tính sổ, lại còn đuổi tìm tới tận cửa. Nhìn thấy Hàn Nguyệt Nguyệt trường ra vẻ mặt như thế, Tần Minh trong lòng chịu mấy lần đả kích, nguyên lai người ta cũng không nhận ra hắn thế mà đã chạy tới.

“Không như thế nào cả, đã quấy rầy cô nương nghỉ ngơi”. Hàn Nguyệt Nguyệt không nói lời nào, dùng một loại ánh mắt ngó chừng người phía trước, Tần Minh không toan tính được nữa, không thể làm gì khác hơn là lộ vẻ mặt xám xịt.

Hàn Nguyệt Nguyệt đem phu xe cho đi, chính mình một đường bay trở về Tứ Phương thành.

104780580

“Tiểu thư, người nhìn nơi này như thế nào? Ta thấy rất nhiều nơi, cũng chỉ có cái này hay hơn chút”, Hàn Nguyệt Nguyệt đi dạo một vòng quanh nhà, không tệ, ba tầng, không tính là quá lớn cũng không coi là quá nhỏ. Nhà này ở mép thành, thanh tịnh, đây là nơi Hàn Nguyệt Nguyệt thích nhất, nếu như có chuyện gì, cũng dễ hành động, “Có thể tiến hành!”.

Hàn Nguyệt Nguyệt đột nhiên nhớ tới, chính mình không có nhiều bạc như vậy, Tiểu Tinh làm sao mua lại? “Tiểu Tinh, này nhà mất bao nhiêu bạc?”, Trương Tiểu Tinh không nghĩ tới Hàn Nguyệt Nguyệt lại đột nhiên dừng lại, con đang chú ý này nhìn những xung quanh, thiếu chút nữa đụng vào Hàn Nguyệt Nguyệt, vội vàng lui về phía sau. “Tiểu thư, riêng nhà này liền mất hai nghìn hai, mặc dù mắc tiền một tí, nhưng là nơi tốt, ta liền mua lại”, nàng cũng cảm thấy mua mắc, nếu là tiểu thư mắng nàng, nàng cũng chỉ có thể tiếp nhận. “Ta chỉ cho ngươi chín trăm lượng, những bạc khác ở đâu ra?”, Hàn Nguyệt Nguyệt giật mình, triều đại này phòng ốc làm sao mắc như vậy, tốn nhiều tiền quá.

“Hiện tại con thanh toán năm trăm lượng tiền đặt cọc, còn dư lại bao nhiêu một tháng sau trả xong. Chủ nhân ngôi nhà này ngụ ở trong thành, ta biết ngân lượng không đủ, cho nên cùng các nàng ấy nói phó tiền đặt cọc trước, một tháng sau chúng ta ở đem bổ sung số còn lại”.

Hàn Nguyệt Nguyệt nghĩ tới Tiểu Tinh biết tính chuyện, nhưng mà một tháng này, đi đâu kiếm tiền tới hơn một ngàn lượng bạc?

“Tiểu thư, nếu người không thích, ta đi đem tiền đặt cọc về”, Trương Tiểu Tinh thấy Hàn Nguyệt Nguyệt không nói lời nào, cho là nàng tức giận. “Không phải, ngươi làm rất tốt, ta chỉ là đang nghĩ đi đâu để chuẩn bị thêm tiền”, Hàn Nguyệt Nguyệt đi qua một bên, xem ra chính mình thật rất nghèo, phòng ốc cũng mua không nổi.

Trương Tiểu Tinh thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đang suy nghĩ chuyện gì, không dám lên tiếng, đứng ở một bên chờ.

“Tiểu Tinh, ngươi trước đem tiền còn dư lại đi mời mấy người, nhanh đưa tòa nhà dọn dẹp xong, chúng ta vào ở”, “Vâng, tiểu thư”. Hàn Nguyệt Nguyệt trở lại khách điếm, chờ trời tối, chỉ có buổi tối mới có thể hành động.

“Tiểu thư, có phải không ổn a”, Trương Tiểu Tinh đưa lệnh bài cho Hàn Nguyệt Nguyệt, đây chính là lệnh bài Vân Vương gia, một mình mang đi ra ngoài, hẳn là có chuyện.

“Không có chuyện gì, nếu người ta muốn đưa cho ta, ta đây cầm nó làm cái gì thì Vân Vương gia cũng sẽ không quản, huống chi chúng ta chẳng qua là mượn, sau này có tiền trả lại là được”, Hàn Nguyệt Nguyệt nghĩ tới nghĩ lui, hay là trước cầm cái lệnh bài này đi ngân hàng tư nhân dưới cờ Vân vương phủ mượn trước ít tiền, đợi nàng có tiền trả lại là được.

“Nhưng mà ngươi không thể ở thành Tứ Phương, ngươi phân ra ba nơi, không thể để cho người khác biết chúng ta ở bên trong thành Tứ Phương”, “Vâng tiểu thư, ta hiện tại xuất phát”. Sau khi Trương Tiểu Tinh đi, Hàn Nguyệt Nguyệt thay đổi y phục, nàng phải đi xem xét phố phường, kiếm điểm làm ăn, nếu là rao y thuật, người tìm tới cửa sẽ rất nhiều, hành tung có thể sẽ bị phát hiện.

Thay một thân nam trang, Hàn Nguyệt Nguyệt nghênh ngang tiêu sái ở trên đường, ban đêm đặc biệt nhiều người lui tới, làm ăn náo nhiệt nhất chính là tửu lâu, còn gọi là thanh lâu. Hàn Nguyệt Nguyệt đối với thanh lâu rất có hứng thú, nói cổ đại thanh lâu mỹ nữ nhiều, đi ăn no nhìn đã mắt cũng tốt (chị này ko những mê trai còn mê gái =.=). Xoay người hướng thanh lâu lớn nhất nơi này là Túy Hồng lâu đi tới.

Thật đúng là náo nhiệt, Hàn Nguyệt Nguyệt sải bước đi vào trong. “Ơ ~~ vị tiểu công tử này, lần đầu tiên tới sao, nhìn lạ mặt vô cùng, nơi này của chúng ta dạng gì cũng đều có”, Hàn Nguyệt Nguyệt mới vừa đi vào bên trong liền có một tú bà nghênh đón. Toàn mùi son phấn, Hàn Nguyệt Nguyệt ngửi thấy muốn ói.

“Bà bà, nghe nói nơi này có vị mỹ nhân bán nghệ không bán thân? Ta vì ngưỡng mộ mà đến”, Hàn Nguyệt Nguyệt biết thanh lâu có ít cô gái không phải bán mình, tài nghệ rất tốt, mình mong có thể thưởng thức.

“Công tử thật biết chọn, chính là Thu Vũ, hồng bài của thanh lâu ta, người muốn nghe nàng hát sắp hàng từ đây đến cuối phố”. Hàn Nguyệt Nguyệt đem bạc nhét vào trong tay tú bà, tú bà kia ham muốn đúng là cái này, tự nhiên cao hứng: “Nhưng mà những người đó nào có biết thưởng thức như công tử vậy, công tử mời bên này, ta lập tức dẫn người đi”. Thật là có tiền dễ làm việc, Hàn Nguyệt Nguyệt lắc đầu, đi theo phía sau tú bà kia đi lên lầu.

“Công tử mời vào bên trong, đây chính là gian phòng của Thu Vũ ta”, tú bà kia đem Hàn Nguyệt Nguyệt tiến vào gian phòng, chính mình đóng cửa lại đi ra ngoài. Hàn Nguyệt Nguyệt thấy phía trước bày biện một cái bàn, cách cái bàn không xa treo một cái mành mỏng, thấy không rõ tình huống bên trong. Đi tới bên bàn ngồi xuống, gian phòng này vô cùng tao nhã, như vậy chủ nhân phòng này hẳn là cũng rất có ngạo khí.

“Không biết công tử muốn nghe ca khúc nào?”, Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ thấy phía sau rèm thân ảnh một người, không nhìn thấy bộ dáng nàng, nhưng mà thanh âm nghe đã cảm thấy là tiểu mỹ nhân, không trách được những xú nam nhân kia có tiền liền thích những nơi này tới.

“Cô nương tùy tiện gảy ra một khúc coi sao”, Hàn Nguyệt Nguyệt cầm trong tay cây quạt thả vào trên bàn, vừa ình rót chén trà, trên bàn lại bày hai bàn điểm tâm, hẳn là đặc biệt chuẩn bị cho khách nhân nghe hát. “Vậy đừng chê Thu Vũ kém cỏi”, bên trong truyền đến tiếng đàn du dương, nàng không phải là không hiểu đàn, tự nhiên nghe ra Thu Vũ kỹ năng đàn cao siêu. Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy đáng tiếc, một người biết đánh đàn như thế lại rơi vào nơi hèn hạ này.

Thu Vũ liên tục gảy mấy bài, Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ nghe thấy tiếng đàn nàng tràn đầy bi thương và tức giận, nghĩ chắc là kể chuyện đời nàng.

Sau đó, Hàn Nguyệt Nguyệt liên tục ngày nào cũng hướng Túy Hồng lâu nghe Thu Vũ đàn.

“Tiểu công tử, lại tới nữa sao” Hàn Nguyệt Nguyệt vốn là nhỏ tuổi, mặc nam trang, làm cho người ta chỉ cảm thấy là một tiểu công tử hơn mười tuổi. “Đúng vậy a, làm phiền bà bà dẫn đường”, Hàn Nguyệt Nguyệt lại đút bạc trong tay tú bà. Tú bà kia cười đến mắt cũng híp lại thành một đường thẳng.

Hàn Nguyệt Nguyệt vẫn ngồi ở rèm trước, mấy ngày qua nàng thật chẳng qua là nghe thấy tiếng đàn Thu Vũ, bộ dạng người cầm đàn cũng chưa từng thấy.

“Công tử tới”, Thu Vũ vẫn như cũ ngồi ở rèm phía sau, nàng cảm thấy Hàn Nguyệt Nguyệt có thể nghe hiểu nàng đàn, cho nên ở trước mặt Hàn Nguyệt Nguyệt, Thu Vũ giao trái tim với bất mãn qua tiếng đàn nơi bất đắc dĩ này, hy vọng có người hiểu sự đau khổ nội tâm của nàng. Nếu không gặp phải chuyện gì thì người nào cam tâm luân lạc tới nơi này.

“Thu Vũ cô nương, ta biết ngươi không cam lòng luân lạc tới đây, Thu Vũ cô nương là một người có tài, ở địa phương này tài ba như ngươi chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nếu như cô nương tin ta, có thể đem khó xử nói cho ta nghe hay không, ta sẽ nghĩ biện pháp vì cô nương chuộc thân”.

Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy người tài hoa như vậy mà ở nơi thanh lâu này thật sự là làm dơ bẩn nghệ thuật.

“Công tử nói đùa, Thu Vũ đã rơi vào chốn hồng trần, sao có thể vọng tưởng rời đi”, Thu Vũ cũng là tâm tư cao ngạo, công tử vì nàng chuộc thân cũng không thiếu, nhưng là nàng đã lập chí, tuyệt không làm thiếp cho người ta.

Hàn Nguyệt Nguyệt dĩ nhiên biết Thu Vũ băn khoăn, cho nên mới bội phục nàng, ngốc nghếch tình nguyện ở nơi hồng trần này cũng không bán đứng tâm và thân thể của mình. “Thu Vũ cô nương đừng quá lo lắng, ta chuộc ngươi trở về cũng không phải là có ý tứ này, nếu như cô nương không tin, bước ra gặp ta một lần ắt sẽ chứng minh được lời ta nói”, Thu Vũ cũng cảm thấy Hàn Nguyệt Nguyệt là một tri kỷ khó kiếm được, đã có duyên thì gặp mặt một lần cũng không sao.

Hàn Nguyệt Nguyệt thấy rèm trước mắt vén lên , một mỹ nhân mười sáu mười bảy tuổi bước ra. Thật không nghĩ tới Thu Vũ này tuổi nhỏ như vậy, cũng là ngoài dự liệu của nàng.

“Thu Vũ khấu kiến Hàn công tử”, Thu Vũ cũng không nghĩ tới Hàn công tử mà mấy ngày qua luôn nghe nàng đánh đàn tuổi nhỏ như vậy, có chút giật mình.

“Thu Vũ tỷ tỷ không cần đa lễ, mời ngồi đi”, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn chằm chằm nữ tử mặt trái xoan, có đôi mắt phượng mê hồn người. Thật là mỹ nhân hiếm thấy, chẳng trách phải buông rèm đánh đàn.

“Tỷ tỷ, lời ta mới vừa nói là thật sự, ngươi không ngại thì hãy suy nghĩ một chút”, Hàn Nguyệt Nguyệt để cho Thu Vũ rót chén trà, thận trọng nhắc tới lần nữa, nếu là người này có thể về chỗ nàng, ngày sau tất có trọng dụng.

“Tạ ơn Hàn công tử, Thu Vũ là người hồng trần, sẽ mang đến bất tiện cho công tử “, Thu Vũ cảm khái, không nghĩ tới có thể có người hiểu ý của mình, dĩ nhiên lại là một vị tiểu công tử mười mấy tuổi.

“Tỷ tỷ đừng nói lời bất mãn vậy, ta thật ra thì cũng là người giống như tỷ tỷ, chỉ là để thuận tiện mới cải trang thành nam tử”, Hàn Nguyệt Nguyệt thấy Thu Vũ nghi ngờ nhìn mình chằm chằm, dù sao cũng không biết nói như thế nào, Hàn Nguyệt Nguyệt liền trực tiếp đưa tay Thu Vũ kề sát trước ngực của mình, “Tỷ tỷ, lúc này tin chưa, ta và ngươi giống nhau, cho nên tỷ tỷ không cần lưu tâm”. Cho đến khi Hàn Nguyệt Nguyệt đi, Thu Vũ vẫn chưa hết kinh ngạc, đầu óc luôn dừng lại ở chuyện Hàn Nguyệt Nguyệt chính là một cô nương.

Qua hai ngày, Hàn Nguyệt Nguyệt dung chút thủ đoạn, khiến tú bà kia để Thu Vũ chuộc ra ngoài.

“Tiểu thư, đây là?”, Tiểu Tinh thấy tiểu thư mang theo một nữ tử trở lại, rất là nghi ngờ. “Đây là Thu Vũ, sau này nàng sẽ cùng theo chúng ta”, nàng đưa Thu Vũ vào trong rồi hòa nhã nói với Tiểu Tinh, Tiểu Tinh mới hết nghi ngờ.

“Thu Vũ, tên này hẳn không phải là tên ngươi, ngươi nguyên danh tên gì? Nếu đã ra khỏi đó, hết thảy phải bắt đầu lại”, Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi ở trên giường êm, quay đầu nhìn về phía Thu Vũ. “Nô tỳ nguyên danh Lục Tư Tư, Thu Vũ là tú bà đặt cho”. “Lục Tư Tư, không tệ. Vậy gọi ngươi là Tư Tư nhé, sau này đi theo Tiểu Tinh cùng nhau làm việc. Nhưng mà Tiểu Tinh, ngươi lúc rảnh rỗi thì dạy Tư Tư chút công phu phòng thân”, công phu của nàng chỉ có thể chạy trốn, gặp lúc nguy hiểm nàng không thể khẳng định trăm phần trăm có thể bảo đảm an toàn cho bọn họ, có chút công phu phòng thân vẫn an toàn hơn.

“Dạ, tiểu thư”, Tiểu Tinh đối với bất kỳ quyết định nào của Hàn Nguyệt Nguyệt cũng sẽ không có nghi vấn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương