Vương Gia Quá Khí Phách, Vương Phi Muốn Vùng Lên
-
Chương 79: Coi trọng hắn rồi sao?
“Ôi chao, khẩu khí không nhỏ, cư nhiên dám nói chuyện như vậy với chúng
ta? Cô bé, chúng ta có thể để mắt tới các ngươi là phúc khí của các
ngươi rồi, đừng có ra vẻ thanh cao nữa, nữ nhân cởi y phục ra không phải cùng một dạng sao? Ở đây giả bộ cái gì chứ?” Lăng Vân Vụ đứng ở một bên cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, mấy nữ nhân này không ngờ lại rất hợp
khẩu vị của hắn.
“Ngươi… Vô liêm sỉ!” Cung Tuyết sao có thể nghe được mấy lời thô tục như vậy? Nàng nhất thời tức giận nắm chặt quả đấm, các nàng vừa định tiến lên đánh thì lại bị giọng nói trầm thấp cắt ngang: “Muốn đánh bọn chúng? Không cần các ngươi ra tay. Tiêu Đồ, Công Phúc, hai người các ngươi lên đi.” Lời của hắn vừa dứt, hai bóng đen nháy mắt xuất hiện, bay xuống giữa sáu người, sắc mặt Tiêu Đồ không đổi nhìn sáu người: “Người nào tới trước? Hay là…Các ngươi
cùng tiến lên?”
“Các ngươi là ai? Việc của bản Thái tử cũng dám quản? Chán sống rồi sao?” Hỏa Băng Dịch nhìn hắc y nam tử tuấn dật bất phàm đang đi ra từ đám người, trong lòng căng thẳng, thu lại tâm linh, ánh mắt mang theo vẻ cảnh giác, hắn rốt cuộc là ai?
Lại không nghĩ rằng, nam nhân đó liếc cũng không muốn liếc hắn, lập tức đi về phía Vũ Nhạc, khuôn mắt anh tuấn chỉ khi nhìn tới nàng mới lộ hết nhu tình: “Nàng không sao chứ?”
Ánh mắt Vũ Nhạc chạm mắt hắn, cười khanh khách: “Ngươi đã đến rồi? Ngươi cảm thấy ta có thể bị thiệt thòi sao?”
Nam nhân kéo cánh tay nàng, vẻ mặt dịu dàng, nhịn không được cười nhẹ: “Còn có người dám phô trương trước mặt nàng, không phải là tự tìm chết sao?”
Vũ Nhạc liếc nhìn hắn một cái, kiêu ngạo nâng cằm lên: “Biết thì tốt, về sau cũng đừng làm khó ta, nếu không xem ngươi thế nào.”, nói xong, vẫn không quên dứ dứ quả đấm. Nam nhân nắm lấy bàn tay trắng như phấn của nàng, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ: “Nàng không khi dễ ta, ta đã cảm tạ Phật rồi.”
Phì một tiếng, Quả Nhiễm nhịn không được cười phá lên, sau đó nàng ý được chính mình vừa phạm phải sai lầm không nên phạm, khẩn trương che miệng, nhìn hắc y nam nhân, khó khăn nuốt nước miếng: “Cái kia…Thuộc hạ không cố ý.”
“Chết tiệt, các ngươi có nghe thấy ta nói không” Hỏa Băng Dịch bị bỏ quên, nhìn kim đồng ngọc nữ trước mặt, đột nhiên cảm thấy đặc biệt chói mắt, nam nhân này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Hắc y nam nhân nghe hắn nói, từ từ xoay người, có điều ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Công Phúc rét thấu xương: “Còn chần chừ cái gì?”
Công Phúc, Tiêu Đồ vừa nghe hắn nói, biết lúc này chủ tử đã nổi giận, hai người không dám chậm trễ, một chưởng đánh ra phút chốc dâng lên cơn gió mãnh liệt, bay thẳng về đám người Hỏa Băng Dịch cuốn sạch bọn họ. Sáu người Hỏa Băng Dịch bị chưởng phong mạnh mẽ làm cho liên tục lui về phía sau, mãi đến khi áp lực từ từ biến mất. Cả đám nghiêm mặt nhìn về phía Công Phúc, Tiêu Đồ, trời ơi, cư nhiên là cảnh giới Tử Tông? Cảnh giới Tử Tông, đây là chuyện gì? Phóng tầm mắt ra toàn bộ đại lục, sợ là cũng không có quá 50 người, thuộc hạ của nam nhân kia đã đáng sợ như vậy, còn thực lực của hắn ta… Hắn không dám nghĩ tới bọn họ đã trêu chọc đến người nào nữa?
Công Phúc, Tiêu Đồ không cho bọn họ thời gian để thở, dùng chiêu thức hung hiểm hơn quét về phía sáu người, Hỏa Băng Dịch gian nan chống cự lại từng đợt từng đợt công kích, một lát sau đã thở hồng hộc, mồ hôi lạnh úa ra. Hắn vừa mới đi vào cảnh giới Tử Linh, làm sao có thể đối kháng với người ta đã ở cảnh giới Tử Tông? Đây không phải lấy trứng chọi đá thì là cái gì? Nhìn lại năm người Lăng Vân Vụ cũng trắng bệch mặt, gian nan chống cự. Cảnh giới Tử Tông, cho dù là trưởng lão gia tộc cũng ở mức đó, bọn hắn đã chọc phải người nào rồi? Nhìn thấy chiêu thức trí mạng phóng về mình, trong mắt sáu người u ám, hôm nay xuất môn không xem hoàng lịch!
Sau một thời gian chén trà nhỏ, sáu người đã bị thương, bộ dáng vô cùng thảm hại. Bốn phía Lưu Vân Các do bọn họ đánh nhau nên tụ tập rất nhiều người xem náo nhiệt. Công Phúc, Tiêu Đồ không được chủ tử ra lệnh, đương nhiên không thể buông tha cho bọn họ, chiêu thức hạ xuống ngày càng sắc bén, làm cho sáu người càng lui về phía sau…
Ông chủ của Lưu Vân Các là một nam tử trung niên khoảng chừng 40 tuổi vừa nghe báo tin vội vàng chạy tới, nhìn thấy tình hình trước mặt, trong con ngươi hiện lên vẻ u ám, tiếp đó nhanh chóng thu lại, vẻ mặt thật thà phúc hậu treo nụ cười tươi rói, đi thẳng về phía nam nhân tuấn dật bất phàm bên cạnh Vũ Nhạc, trên mặt lộ vẻ áy náy nhìn hắn: “Xin công tử bỏ qua cho, hôm nay là ngày đấu giá của Lưu Vân Các ta, vậy…”
Nam nhân thờ ơ đứng trước mặt hắn, con ngươi màu đen ngưng tụ khí phách mãnh liệt: “Liên quan gì tới ta?”
Nghe xong lời nói kiêu ngạo của hắn, khóe miệng Vũ Nhạc không nhịn được giật giật, nam nhân này còn chưa hết giận sao?
Ông chủ Lưu Vân Các nghe lời này, mồ hôi lạnh túa ra, hắn vừa lau mồ hôi vừa căng thẳng nhìn Vũ Nhạc: “Phu nhân… Ngài xem?”
“Phu nhân? Đại thúc, ngài thấy rõ ràng mà, ta là cô nương, mà ta mới chỉ là cô nương mười hai tuổi thôi, ngài… Ánh mắt nhìn người của lão, thật sự không dám khen ngợi.” Vũ Nhạc vừa nghe lời hắn nói, thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của mình, người này, muốn vuốt mông ngựa cũng không cần phải thế đâu?
“Ách… Cô nương bỏ qua cho, là tại hạ mạo phạm, thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Nam tử trung niên vừa cảm thấy mình đã gây họa, lập tức lộ ra vẻ mặt đưa đám, Vũ Nhạc phiền toái phẩy phẩy tay: “Được rồi, hai người các ngươi đừng đánh nữa, còn đánh tiếp thì sáu kẻ này không chết cũng tàn phế, một vừa hai phải thôi(*).”
(*)Một vừa hai phải: có chừng có mực, dừng lại đúng lúc.
Tiêu Đồ, Công Phúc vừa nghe Vũ Nhạc nó, định dừng lại, nhưng nhớ ra chủ nhân của mình vẫn còn ở đây, không dám lười biếng, lại hướng về phía sáu người, đánh cho mỗi người một quyền. Vũ Nhạc chớp chớp mắt nhìn về phía hắc y nam tử: “Này, ngươi mở miệng nói một câu đi, còn đánh nữa sẽ có người chết mất.” Nhìn thuộc hạ của hắn trung thành như vậy, nghĩ lại người của chính mình, vầng trán mỗ nữ không nhịn được chảy ba vạch đen, vài ngày nữa, nàng nhất định phải dạy dỗ nhóm người kia chu đáo.
Hắc y nam nhân sau khi nghe xong, cúi xuống ôn nhu nhìn Vũ Nhạc: “Đã hết giận chưa?”
“Ừm, hết giận rồi, đừng đánh nữa.” Vũ Nhạc không hề muốn phiền toái, dù sao, thân phận của sáu nam nhân này cũng quá đặc biệt, nhưng mà nam nhân này hình như không để vào mắt.
“Ngừng.” Nhận được lời khẳng định của Vũ Nhạc, lúc này nam nhân mới chậm rãi nhìn về phía Tiêu Đồ: “Các ngươi lui đi!” “Vâng, chủ tử.” Hai hắc y nhân biến mất không tiếng động trước mặt mọi người, làm đám đông kinh hãi, thực lực bậc này quá mức đáng sợ, rốt cuộc bọn hắn là ai?
Nam nhân vuốt vuốt cằm, từ phía trên nhìn xuống sáu người Hỏa Băng Dịch thảm hại ngã xuống đất: “Nữ nhân của ta, bọn ngươi cũng dám mơ tưởng? Lần sau, cẩn thận đầu của các ngươi, cút!”
Hỏa Băng Dịch cố nén căm hận trong lòng, nhếch nhách đứng lên, cũng không thèm nhìn tới đám người Vũ Nhạc, lập tức quay đầu rời đi.
Lăng Vân Vụ, Mục Dương, Nam Cung Ngọc Thần, Tả Nguyên Kỳ làm sao chịu được sỉ nhục này? Từ trước tới nay tại Hỏa Đô thành, chỉ có bọn họ khi dễ người khác, chưa từng tới lượt người khác khi dễ bọn hắn? Hôm nay không nghĩ tới lại ngã quỵ dưới tay nam nhân này, mà vẫn không rõ thân phận của hắn, việc này, làm sao bọn họ có thể kìm nổi cơn giận đây?
Khác với năm người này thẹn quá thành giận, Cổ Mặc tựa hồ trầm tĩnh hơn nhiều, mặc dù trên người bị thương nhưng không biểu lộ ra một chút cảm giác tức giận nào, tài nghệ không bằng người ta, hắn nhận sai, thực lực quả nhiên có thể áp đảo tất cả. Tương lai, hắn càng cần phải cường đại hơn.
Mãi đến khi đám người chướng mắt rời đi hết, nam nhân mới cúi đầu nhìn về phía nàng: “Muốn xem buổi đấu giá? Vào thôi?”
Vũ Nhạc mệt mỏi lắc đầu: “Không được, trời cũng không còn sớm nữa, chúng ta vẫn nên trở về đi!”
Nam nhân nhìn sắc trời, gật đầu: “Cũng được, ta đưa nàng về.” Dứt lời, một chiếc xe ngựa màu đen xa hoa nhanh chóng phi từ trên trời xuống, mà làm cho Vũ Nhạc chấn kinh không phải bản thân xe ngựa mà là người đánh xe, cư nhiên lại là một con rồng vàng, mẹ nó, khoe khoang tới mức này, việc này… Nam nhân chết tiệt, ngươi thật sự rất nhiều tiến sao?
“Lên xe.” Nam nhân một tay nắm lấy eo thon của nữ nhân, nhún chân một chút, nhẹ nhàng bay vào xe ngựa. Kim Long (con rồng vàng) thấy thế, nhẹ nhành xoay người, vững vàng bay lên trời, hướng về phía Tây bay đi…
Nhìn về phía bọn hắn rời đi, Qủa Nhiễm nhịn không được giật giật khóe miệng: Không hổ là chủ nhân, cách rời đi cũng khí phách như vậy!” Ngay sau đó nàng lại than thở: “Vì sao đến cái lông của người yêu ta cũng không nhìn thấy vậy? Đúng là tre già măng mọc mà, hừ!”
“Nhìn bộ dáng không có tiền đồ của ngươi này, nam nhân tốt còn rất nhiều, còn sợ không có phần của Qủa Nhiễm ngươi sao? Đừng ở đây mất mặt nữa, chúng ta cũng mau rời đi thôi?” Mia khẽ cười một tiếng, vỗ vỗ bả vai Qủa Nhiễm, kéo nàng nhảy lên Phi Thiên, hướng về phía Thánh Đức bay đi.
Nhìn quý nhân cứ như vậy rời đi hết, ông chủ Lưu Vân Các hơi tiếc nuối lắc đầu, hắn nhìn ra được thân phận hắc y nam nhân kia rất bất thường, chỉ bằng hai người thuộc hạ kia, còn có xe ngựa khí phách như vậy, cho thấy thân phận của hắn không hề đơn giản, nhưng là ai mới được?
“Làm sao ngươi lại xuất hiện ở đây?” Vũ Nhạc nhận ly trà ấm từ Thiên Duật Dạ, nhíu mày nhìn bên trong xe ngựa tinh xảo, nam nhân này thật biết hưởng thụ, trà, điểm tâm, sách, có vẻ như hắn đã dời cả thư phòng qua đây.
“Đúng lúc đi ngang qua.” Thiên Duật Dạ mỉm cười, Vũ Nhạc nghe hắn nói xong, lại không nhìn được lườm một cái xem thường: “Nghĩ ta là đứa nhỏ sao? Đúng lúc? Định lừa ai chứ?”
Thiên Duật Dạ nghe vậy, nhịn không được bật cười: “Nữ nhân này, nàng đúng là không hồ đồ chút nào.”
“Sáu người bọn hắn sẽ không đối phó với ngươi chứ?” Vũ Nhạc nhướn mày, đột nhiên nghĩ đến sáu người vừa rồi, căng thẳng nhìn về phía hắn.
“Nếu có bản lĩnh, cứ đến! Gia chờ bọn chúng.” Nghe nam nhân không chút nghĩ ngợi nói, đột nhiên Vũ Nhạc cảm thấy mình đã lo lắng thừa, bỗng nhiên nghĩ tới một khuôn mặt chẳng chút thay đổi kia, Vũ Nhạc gật đầu nhìn về phía Thiên Duật Dạ: “Có điều, ta cảm thấy cái người Cổ Mặc kia cũng không tệ lắm!”
“Sao? Coi trọng hắn rồi hả?” Thiên Duật Dạ nghe nàng nói vậy, mắt phượng hơi nheo lại, bàn tay bắt đầu vuốt ve mái tóc tuyệt đẹp của mỗ nữ, giọng nói tự tiếu phi tiếu, khiến người khác không rét mà run.
“Ngươi… Vô liêm sỉ!” Cung Tuyết sao có thể nghe được mấy lời thô tục như vậy? Nàng nhất thời tức giận nắm chặt quả đấm, các nàng vừa định tiến lên đánh thì lại bị giọng nói trầm thấp cắt ngang: “Muốn đánh bọn chúng? Không cần các ngươi ra tay. Tiêu Đồ, Công Phúc, hai người các ngươi lên đi.” Lời của hắn vừa dứt, hai bóng đen nháy mắt xuất hiện, bay xuống giữa sáu người, sắc mặt Tiêu Đồ không đổi nhìn sáu người: “Người nào tới trước? Hay là…Các ngươi
cùng tiến lên?”
“Các ngươi là ai? Việc của bản Thái tử cũng dám quản? Chán sống rồi sao?” Hỏa Băng Dịch nhìn hắc y nam tử tuấn dật bất phàm đang đi ra từ đám người, trong lòng căng thẳng, thu lại tâm linh, ánh mắt mang theo vẻ cảnh giác, hắn rốt cuộc là ai?
Lại không nghĩ rằng, nam nhân đó liếc cũng không muốn liếc hắn, lập tức đi về phía Vũ Nhạc, khuôn mắt anh tuấn chỉ khi nhìn tới nàng mới lộ hết nhu tình: “Nàng không sao chứ?”
Ánh mắt Vũ Nhạc chạm mắt hắn, cười khanh khách: “Ngươi đã đến rồi? Ngươi cảm thấy ta có thể bị thiệt thòi sao?”
Nam nhân kéo cánh tay nàng, vẻ mặt dịu dàng, nhịn không được cười nhẹ: “Còn có người dám phô trương trước mặt nàng, không phải là tự tìm chết sao?”
Vũ Nhạc liếc nhìn hắn một cái, kiêu ngạo nâng cằm lên: “Biết thì tốt, về sau cũng đừng làm khó ta, nếu không xem ngươi thế nào.”, nói xong, vẫn không quên dứ dứ quả đấm. Nam nhân nắm lấy bàn tay trắng như phấn của nàng, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ: “Nàng không khi dễ ta, ta đã cảm tạ Phật rồi.”
Phì một tiếng, Quả Nhiễm nhịn không được cười phá lên, sau đó nàng ý được chính mình vừa phạm phải sai lầm không nên phạm, khẩn trương che miệng, nhìn hắc y nam nhân, khó khăn nuốt nước miếng: “Cái kia…Thuộc hạ không cố ý.”
“Chết tiệt, các ngươi có nghe thấy ta nói không” Hỏa Băng Dịch bị bỏ quên, nhìn kim đồng ngọc nữ trước mặt, đột nhiên cảm thấy đặc biệt chói mắt, nam nhân này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Hắc y nam nhân nghe hắn nói, từ từ xoay người, có điều ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Công Phúc rét thấu xương: “Còn chần chừ cái gì?”
Công Phúc, Tiêu Đồ vừa nghe hắn nói, biết lúc này chủ tử đã nổi giận, hai người không dám chậm trễ, một chưởng đánh ra phút chốc dâng lên cơn gió mãnh liệt, bay thẳng về đám người Hỏa Băng Dịch cuốn sạch bọn họ. Sáu người Hỏa Băng Dịch bị chưởng phong mạnh mẽ làm cho liên tục lui về phía sau, mãi đến khi áp lực từ từ biến mất. Cả đám nghiêm mặt nhìn về phía Công Phúc, Tiêu Đồ, trời ơi, cư nhiên là cảnh giới Tử Tông? Cảnh giới Tử Tông, đây là chuyện gì? Phóng tầm mắt ra toàn bộ đại lục, sợ là cũng không có quá 50 người, thuộc hạ của nam nhân kia đã đáng sợ như vậy, còn thực lực của hắn ta… Hắn không dám nghĩ tới bọn họ đã trêu chọc đến người nào nữa?
Công Phúc, Tiêu Đồ không cho bọn họ thời gian để thở, dùng chiêu thức hung hiểm hơn quét về phía sáu người, Hỏa Băng Dịch gian nan chống cự lại từng đợt từng đợt công kích, một lát sau đã thở hồng hộc, mồ hôi lạnh úa ra. Hắn vừa mới đi vào cảnh giới Tử Linh, làm sao có thể đối kháng với người ta đã ở cảnh giới Tử Tông? Đây không phải lấy trứng chọi đá thì là cái gì? Nhìn lại năm người Lăng Vân Vụ cũng trắng bệch mặt, gian nan chống cự. Cảnh giới Tử Tông, cho dù là trưởng lão gia tộc cũng ở mức đó, bọn hắn đã chọc phải người nào rồi? Nhìn thấy chiêu thức trí mạng phóng về mình, trong mắt sáu người u ám, hôm nay xuất môn không xem hoàng lịch!
Sau một thời gian chén trà nhỏ, sáu người đã bị thương, bộ dáng vô cùng thảm hại. Bốn phía Lưu Vân Các do bọn họ đánh nhau nên tụ tập rất nhiều người xem náo nhiệt. Công Phúc, Tiêu Đồ không được chủ tử ra lệnh, đương nhiên không thể buông tha cho bọn họ, chiêu thức hạ xuống ngày càng sắc bén, làm cho sáu người càng lui về phía sau…
Ông chủ của Lưu Vân Các là một nam tử trung niên khoảng chừng 40 tuổi vừa nghe báo tin vội vàng chạy tới, nhìn thấy tình hình trước mặt, trong con ngươi hiện lên vẻ u ám, tiếp đó nhanh chóng thu lại, vẻ mặt thật thà phúc hậu treo nụ cười tươi rói, đi thẳng về phía nam nhân tuấn dật bất phàm bên cạnh Vũ Nhạc, trên mặt lộ vẻ áy náy nhìn hắn: “Xin công tử bỏ qua cho, hôm nay là ngày đấu giá của Lưu Vân Các ta, vậy…”
Nam nhân thờ ơ đứng trước mặt hắn, con ngươi màu đen ngưng tụ khí phách mãnh liệt: “Liên quan gì tới ta?”
Nghe xong lời nói kiêu ngạo của hắn, khóe miệng Vũ Nhạc không nhịn được giật giật, nam nhân này còn chưa hết giận sao?
Ông chủ Lưu Vân Các nghe lời này, mồ hôi lạnh túa ra, hắn vừa lau mồ hôi vừa căng thẳng nhìn Vũ Nhạc: “Phu nhân… Ngài xem?”
“Phu nhân? Đại thúc, ngài thấy rõ ràng mà, ta là cô nương, mà ta mới chỉ là cô nương mười hai tuổi thôi, ngài… Ánh mắt nhìn người của lão, thật sự không dám khen ngợi.” Vũ Nhạc vừa nghe lời hắn nói, thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của mình, người này, muốn vuốt mông ngựa cũng không cần phải thế đâu?
“Ách… Cô nương bỏ qua cho, là tại hạ mạo phạm, thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Nam tử trung niên vừa cảm thấy mình đã gây họa, lập tức lộ ra vẻ mặt đưa đám, Vũ Nhạc phiền toái phẩy phẩy tay: “Được rồi, hai người các ngươi đừng đánh nữa, còn đánh tiếp thì sáu kẻ này không chết cũng tàn phế, một vừa hai phải thôi(*).”
(*)Một vừa hai phải: có chừng có mực, dừng lại đúng lúc.
Tiêu Đồ, Công Phúc vừa nghe Vũ Nhạc nó, định dừng lại, nhưng nhớ ra chủ nhân của mình vẫn còn ở đây, không dám lười biếng, lại hướng về phía sáu người, đánh cho mỗi người một quyền. Vũ Nhạc chớp chớp mắt nhìn về phía hắc y nam tử: “Này, ngươi mở miệng nói một câu đi, còn đánh nữa sẽ có người chết mất.” Nhìn thuộc hạ của hắn trung thành như vậy, nghĩ lại người của chính mình, vầng trán mỗ nữ không nhịn được chảy ba vạch đen, vài ngày nữa, nàng nhất định phải dạy dỗ nhóm người kia chu đáo.
Hắc y nam nhân sau khi nghe xong, cúi xuống ôn nhu nhìn Vũ Nhạc: “Đã hết giận chưa?”
“Ừm, hết giận rồi, đừng đánh nữa.” Vũ Nhạc không hề muốn phiền toái, dù sao, thân phận của sáu nam nhân này cũng quá đặc biệt, nhưng mà nam nhân này hình như không để vào mắt.
“Ngừng.” Nhận được lời khẳng định của Vũ Nhạc, lúc này nam nhân mới chậm rãi nhìn về phía Tiêu Đồ: “Các ngươi lui đi!” “Vâng, chủ tử.” Hai hắc y nhân biến mất không tiếng động trước mặt mọi người, làm đám đông kinh hãi, thực lực bậc này quá mức đáng sợ, rốt cuộc bọn hắn là ai?
Nam nhân vuốt vuốt cằm, từ phía trên nhìn xuống sáu người Hỏa Băng Dịch thảm hại ngã xuống đất: “Nữ nhân của ta, bọn ngươi cũng dám mơ tưởng? Lần sau, cẩn thận đầu của các ngươi, cút!”
Hỏa Băng Dịch cố nén căm hận trong lòng, nhếch nhách đứng lên, cũng không thèm nhìn tới đám người Vũ Nhạc, lập tức quay đầu rời đi.
Lăng Vân Vụ, Mục Dương, Nam Cung Ngọc Thần, Tả Nguyên Kỳ làm sao chịu được sỉ nhục này? Từ trước tới nay tại Hỏa Đô thành, chỉ có bọn họ khi dễ người khác, chưa từng tới lượt người khác khi dễ bọn hắn? Hôm nay không nghĩ tới lại ngã quỵ dưới tay nam nhân này, mà vẫn không rõ thân phận của hắn, việc này, làm sao bọn họ có thể kìm nổi cơn giận đây?
Khác với năm người này thẹn quá thành giận, Cổ Mặc tựa hồ trầm tĩnh hơn nhiều, mặc dù trên người bị thương nhưng không biểu lộ ra một chút cảm giác tức giận nào, tài nghệ không bằng người ta, hắn nhận sai, thực lực quả nhiên có thể áp đảo tất cả. Tương lai, hắn càng cần phải cường đại hơn.
Mãi đến khi đám người chướng mắt rời đi hết, nam nhân mới cúi đầu nhìn về phía nàng: “Muốn xem buổi đấu giá? Vào thôi?”
Vũ Nhạc mệt mỏi lắc đầu: “Không được, trời cũng không còn sớm nữa, chúng ta vẫn nên trở về đi!”
Nam nhân nhìn sắc trời, gật đầu: “Cũng được, ta đưa nàng về.” Dứt lời, một chiếc xe ngựa màu đen xa hoa nhanh chóng phi từ trên trời xuống, mà làm cho Vũ Nhạc chấn kinh không phải bản thân xe ngựa mà là người đánh xe, cư nhiên lại là một con rồng vàng, mẹ nó, khoe khoang tới mức này, việc này… Nam nhân chết tiệt, ngươi thật sự rất nhiều tiến sao?
“Lên xe.” Nam nhân một tay nắm lấy eo thon của nữ nhân, nhún chân một chút, nhẹ nhàng bay vào xe ngựa. Kim Long (con rồng vàng) thấy thế, nhẹ nhành xoay người, vững vàng bay lên trời, hướng về phía Tây bay đi…
Nhìn về phía bọn hắn rời đi, Qủa Nhiễm nhịn không được giật giật khóe miệng: Không hổ là chủ nhân, cách rời đi cũng khí phách như vậy!” Ngay sau đó nàng lại than thở: “Vì sao đến cái lông của người yêu ta cũng không nhìn thấy vậy? Đúng là tre già măng mọc mà, hừ!”
“Nhìn bộ dáng không có tiền đồ của ngươi này, nam nhân tốt còn rất nhiều, còn sợ không có phần của Qủa Nhiễm ngươi sao? Đừng ở đây mất mặt nữa, chúng ta cũng mau rời đi thôi?” Mia khẽ cười một tiếng, vỗ vỗ bả vai Qủa Nhiễm, kéo nàng nhảy lên Phi Thiên, hướng về phía Thánh Đức bay đi.
Nhìn quý nhân cứ như vậy rời đi hết, ông chủ Lưu Vân Các hơi tiếc nuối lắc đầu, hắn nhìn ra được thân phận hắc y nam nhân kia rất bất thường, chỉ bằng hai người thuộc hạ kia, còn có xe ngựa khí phách như vậy, cho thấy thân phận của hắn không hề đơn giản, nhưng là ai mới được?
“Làm sao ngươi lại xuất hiện ở đây?” Vũ Nhạc nhận ly trà ấm từ Thiên Duật Dạ, nhíu mày nhìn bên trong xe ngựa tinh xảo, nam nhân này thật biết hưởng thụ, trà, điểm tâm, sách, có vẻ như hắn đã dời cả thư phòng qua đây.
“Đúng lúc đi ngang qua.” Thiên Duật Dạ mỉm cười, Vũ Nhạc nghe hắn nói xong, lại không nhìn được lườm một cái xem thường: “Nghĩ ta là đứa nhỏ sao? Đúng lúc? Định lừa ai chứ?”
Thiên Duật Dạ nghe vậy, nhịn không được bật cười: “Nữ nhân này, nàng đúng là không hồ đồ chút nào.”
“Sáu người bọn hắn sẽ không đối phó với ngươi chứ?” Vũ Nhạc nhướn mày, đột nhiên nghĩ đến sáu người vừa rồi, căng thẳng nhìn về phía hắn.
“Nếu có bản lĩnh, cứ đến! Gia chờ bọn chúng.” Nghe nam nhân không chút nghĩ ngợi nói, đột nhiên Vũ Nhạc cảm thấy mình đã lo lắng thừa, bỗng nhiên nghĩ tới một khuôn mặt chẳng chút thay đổi kia, Vũ Nhạc gật đầu nhìn về phía Thiên Duật Dạ: “Có điều, ta cảm thấy cái người Cổ Mặc kia cũng không tệ lắm!”
“Sao? Coi trọng hắn rồi hả?” Thiên Duật Dạ nghe nàng nói vậy, mắt phượng hơi nheo lại, bàn tay bắt đầu vuốt ve mái tóc tuyệt đẹp của mỗ nữ, giọng nói tự tiếu phi tiếu, khiến người khác không rét mà run.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook