Vương Gia Quá Khí Phách, Vương Phi Muốn Vùng Lên
Chương 70: Trưởng Lão La Sát môn

“Không phải ngươi có khuynh hướng yêu tỷ đấy chứ? Nữ tử trên đời này, có phải chỉ cần là người, ngươi đều muốn so sánh với tỷ tỷ ngươi? Ngươi không thấy phiền nhưng tiểu gia ta thấy phiền lắm, ngày ngày lải nhải bên tai, ghét vô cùng!” Thiếu niên áo xanh chán ghét nhíu mày, vung quạt ra, chỉ chỉ ra phía sau lưng mấy người: “Các ngươi cứ ở đó đi, ta muốn đi gặp giai nhân đó!” Dứt lời, hắn thản nhiên bước ra cửa.

“Băng Dịch, chờ ta một chút.” Nam tử áo lam Nam Cung Ngọc Thần đang nằm trên nhuyễn tháp giả vờ ngủ, vừa nghe hắn nói, lập tức cảm thấy hứng thú nhướn mày: “Người có thể để cho Thái tử ngươi cảm thấy hứng thú, tất nhiên không phải tầm thường, đi, đi gặp xem.” Nói xong, tựa như một cơn gió bay ra ngoài cửa, lôi kéo nam tử áo xanh, cũng chính là đương kim Thái tử điện hạ Hỏa Băng Dịch, đi ra ngoài cửa, “Này này này, ngươi vội cái gì, buông tay, buông tay ra nhanh.”

Nhìn theo bóng lưng hai người biến mất, nam tử áo đỏ từ chối cho ý kiến nhún vai, lúc này hắn mới nghiêm túc nhìn mấy nữ tử xinh đẹp phía dưới, nhướn mi khen: “Đúng là không tệ, không trách được Thái tử điện hạ lại động tâm, có điều, vẫn không sánh bằng tỷ tỷ của ta nha!”

“Hừ…” Lần này, không chỉ Thái tử xem thường hắn mà bạch y nam tử Mục Dương (áo trắng), hắc y nam tử (áo đen) Tả Nguyên Kỳ, tử y nam tử (áo tím) Cổ Mặc, ồn áo nhíu mày nhìn ra cửa sổ, tựa hồ tỷ tỷ trong miệng hắn rất ghét bỏ, hành động này, lập tức chọc giận Lăng Vân Vụ: “Này này này, các ngươi thật quá đáng nha, có nhất thiết phải vậy không? Tỷ tỷ ta là…”

“Đệ nhất tài nữ Thánh Đức Lăng Tiêu Hàm, xin ngươi, ngươi đã nói nhiều lần lắm rồi, có thể tha cho lỗ tai của chúng ta được không?” Mục Dương vuốt vuốt huyệt Thái Dương, vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn Lăng Vân Vụ, đúng là phiền chết.

“Có mấy câu đó nói một lần là được rồi, chúng ta cũng không phải người điếc, cứ phải một mực lặp lại vậy sao?” Trên mặt hắc y nam nhân Tả Nguyên Kỳ tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, thật sự phục tiểu tử này, nhớ nhung người nhà tới độ lão tử muốn ói.

Một thân y phục màu tím Cổ Mặc lạnh lùng nhìn họ một cái, trực tiếp mở cửa đi ra, nơi này, đúng là một khắc cũng không thể đợi nổi nữa.

“Này…Mặc, ngươi muốn đi đâu?” Mục Dương thấy Cổ Mặc muốn đi khỏi, lập tức đuổi theo, Tả Nguyên Kỳ khẽ cau mày nhìn Lăng Vân Vụ đứng đối diện, mắt lóe lên, nhanh chóng đi theo. Cuối cùng, cả nhã gian rộng thênh thanh chỉ còn mỗi Lăng Vân Vụ tội nghiệp, âm thầm than thở: “Sao ai cũng vậy thế? Tỷ tỷ ta, chẳng lẽ…Khiến người khác chán ghét như vậy? Các ngươi đúng là không có mắt!”

Lúc này đám người Vũ Nhạc đang đứng xung quanh trước gian hàng bán đồ nhỏ, tò mò quan sát những đồ trang sức được chế tạo tương đối tinh xảo phía trên, mặc dù những thứ này không có giá trị lớn, nhưng rất đẹp, khó trách hấp dẫn chú ý của Vũ Nhạc các nàng.

“Bà chủ, cái này bán thế nào?” Vũ Nhạc chỉ vào đôi bông tai chế tạo rất tao nhã lịch sự, nhìn về phía gian hàng nhỏ. Tiểu lão bản giật mình tỉnh lại, vội vàng nhiệt tình nói: “Cô nương, mỗi người chọn một đôi, ta sẽ ưu đãi cho các ngài, chỉ cần một ngân tệ là được rồi.”

“Ồ? Vậy các ngươi cũng nhìn xem thích hay không thích?” Vũ Nhạc hơi sững sờ, mặc dù không biết một ngân tệ là bao nhiêu tiền, nhưng nếu là được ưu đãi, chắc chắn có lợi, nghĩ như vậy lập tức xoay người nhìn về phía mấy người Mộc Ngư.

Mộc Ngư từ trước tới nay đều không thích mang đồ trang sức đeo tay, nhưng nếu tiểu thư đã hỏi, làm sao có thể từ chối? Vì vậy nàng cùng mấy người Cung Tuyết cẩn thận chọn lựa một chút. Vũ Nhạc thì rảnh rỗi, đôi mắt bắt đầu nhìn thấy bảng hiệu lấp lánh cách đó không xa “Danh Y Phường”. Nàng không nhịn được nhướn mi, Danh Y phường này không phải là nơi bán mỹ phẩm y phục cho các tiểu thư thế gia kinh thành sao? Sao ở thị trấn nhỏ như vậy cũng có? Nghĩ tới đây, nàng lập tức nói với năm người, đi về phía Danh Y phường, lúc Cung Tuyết muốn ngăn lại thì nàng đã xuyên qua đám đông. Năm người lập tức không còn tâm tình, tùy tiện chọn mấy đôi rồi rảo bước về phía trước.

Sáu người vừa bước vào Danh Y phường đã nhìn thấy bộ y phục màu tím Linh Lung treo trên giá, sắc mặt nhanh chóng biến đổi, đó chính là y phục thiên giới mà các tiểu thư thế gia kinh thành tranh giành, cư nhiên lại treo ở trấn nhỏ như vậy, thật là….Không thể tưởng tượng nổi!

“Lão bản, bộ y phục này bán thế nào?” Thấy tò mò, Vũ Nhạc giơ ngón tay mảnh khảnh chỉ vào y phục màu tím tinh xảo, nghiêng đầu nhìn sang nử tử đang ngồi thêu hoa ở bên cạnh. Nhìn kỹ lại, nữ tử này mặc y phục màu trắng thanh nhã, lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, đối với đám người Vũ Nhạc hiển nhiên không bị ảnh hưởng chút nào, điều này làm cho Vũ Nhạc cảm thấy kỳ lạ: “Lão bản, bộ y phục kia…” “Thật xin lỗi cô nương, ta không bán!” Nữ nhân thản nhiên ngẩng đầu lên, trên dung nhan lạnh lùng thấy rõ ràng ý cự tuyệt, rồi sau đó, tựa hồ nàng phát hiện cái gì, mặt kích động quay đầu bước vào nhà, vừa đi vừa gọi lớn: “Nương, nương…Người mau ra đây, mau ra đây đi!”

Không lâu sau, một phụ nhân chừng bốn mươi tuổi, lúc giơ tay nhấc chân đều lộ vẻ đoan trang, xuất hiện trước mắt mọi người. Không giống như bạch y nữ tử vừa hốt hoảng, lúc này vị phụ nhân chỉ mỉm cười, chỉ vào bạch y nữ tử rồi nhìn về phía Vũ Nhạc: “Thật xin lỗi, các vị khách quý từ xa tới đây, Tiểu Hà vừa rồi có đắc tội, mong các vị thông cảm cho.”

“Lão bản khách khí rồi, nếu bộ y phục này ngài không bán, chúng ta cũng không quấy rầy nữa.” Mặc dù nhìn ra vị phụ nhân này không đơn giản, nhưng Vũ Nhạc lại có dự cảm không tốt chút nào, vẫn nên kịp thời rời đi tốt hơn.

“Cô nương, xin dừng bước, có thể kiếm một nơi nói chuyện hay không?” Phụ nhân nghe nàng nói vậy nhưng trên mặt lại không có chút bối rối nào, vẫn hết sức lễ độ thản nhiên nhìn Vũ Nhạc. Vũ Nhạc thong dong gật đầu: “Đã như vậy, xin làm phiền.” “Cô nương khách khí rồi, mời bên này, các vị cũng đi theo lão thân.” Lão phụ nhân không nói gì đi trước dẫn đường, thiếu nữ tên gọi Tiểu Hà đi thẳng về phía cửa lớn, đóng thật chặt cửa tiệm rồi xoay người đi theo.

Mọi người rất nhanh đi tới nhã viện được trang trí hết sức trang nhã -- Mai viện. Tiểu Hà nhanh chóng châm trà ngon nhẹ nhàng nói: "Các cô nương, xin dùng trà, đây là trà lài mẫu thân ta tự mình chế riêng, có tác dụng bổ dưỡng dung nhan!"

"Ồ? Vậy chúng ta đúng là may mắn, cám ơn phu nhân." Từ lúc đi vào hậu viện, nàng cảm giác được một điều gì đó quen thuộc, nơi này cho dù là trang trí nội thất hay ngoài hoa viên, khắp nơi đều thể hiện một chữ "Nhã" có thể thấy chủ nhân nơi này rất thanh cao, mà hai người trước mặt mặc dù cũng có phần trang nhã, nhưng vẫn chưa thật giống linh khí ở nơi này.

"Nếu như ta đoán không sai, cô nương chính là dòng chính nữ của Cung chủ Yêu Cung Yêu Vấn Thiên, tiểu thư Yêu Vũ Mị, phải không?" Vị phụ nhân lẳng lặng nhìn về phía Vũ Nhạc, vô cùng khẳng định nói ra một câu như vậy.

Vũ Nhạc nghe vậy, ánh mắt thoáng qua chút u ám: "Hai mẹ con này, cư nhiên nhìn ra thân phận của mình? Có âm mưu gì ở đây?", nên con ngươi chán ghét nhìn về hướng phụ nhân.

"Cô nương không cần lo lắng, ta có thể nhìn ra thân phận của ngài, lại dẫn ngài tới nơi này, mà không yêu cầu các vị tiểu thư kia tránh đi, đương nhiên là có lòng tin tuyệt đối." Vị phụ nhân khẽ cười, đặt ly trà xuống bàn.

"Ồ? Vậy ta cũng rất tò mò, phu nhân đưa chúng ta tới chỗ này là có ích lợi gì?" Vũ Nhạc thay đổi giọng nói, thanh âm lạnh lùng, sắc mặt lãnh đạm nhìn về phía vị phụ nhân.

"Ha ha, không hổ là La Sát môn chủ của ta!" Vị phụ nhân nghe nàng nói, khuôn mặt đẹp đẽ lộ vẻ tán thưởng, rồi sau đó, đột nhiên bà đứng lên, cùng với Tiểu Hà, cung kính hành lễ với Vũ Nhạc. "Thuộc hạ Mặc Nhã, Đại trưởng lão La Sát môn, tham kiến môn chủ!"

"La Sát môn? Ngài nói, ngài là trưởng lão của La Sát môn?" Nghe nói đến đó, đột nhiên Vũ Nhạc cảm thấy hơi đau đầu, nếu không phải bà ấy nói, nàng đã sớm quên mất La Sát môn này. Hôm nay thật đúng dịp, mình còn tìm tới cửa rồi, ho khan một cái, thật là.... Đáng đời nha!

"Bẩm Môn chủ, thuộc hạ phụng mệnh ở đây chờ đợi ngài, nơi này là chi nhánh của La Sát môn chúng ta." Mặc Nhã mỉm cười, nhìn vẻ mặt Vũ Nhạc không dễ chịu, trong lòng bà đột nhiên cảm thấy tựa hồ thời gian quay ngược lại mười lăm năm, khi đó phu nhân.... Đáng tiếc, hồng nhan bạc mệnh, các nàng ấy cũng không trở về được.

"Vậy vì sao ngài cho rằng ta chính là Môn chủ của các ngài thế?" Vũ Nhạc chau mày, nghĩ đến bộ dạng khẩn trương vừa rồi của Tiêu Hà, không nhịn được thốt lên.

Tiểu Hà nghe nàng hỏi, khẽ mỉm cười: "Ngài và Lão Môn chủ dáng dấp rất giống nhau, rất dễ dàng nhận ra."

"Ha ha, thì ra là như vậy, ở đây có tranh vẽ nương ta hay không?" Cái từ mẫu thân này trong trí nhớ nàng có thể nói là mờ nhạt, là xa lạ, hôm nay đột nhiên nhắc tới, vẫn còn chút không thích ứng được.

"Thật xin lỗi Môn Chủ, tranh vẽ Lão Môn chủ chỉ có ở tổng bộ La Sát môn chúng ta, nếu ngài có thời gian, trở về xem một chút được không?" Nhắc tới Lão Môn chủ, hốc mắt Mặc Nhã có chút ửng đỏ.

"Được rồi, vậy ta cũng không ở lại nữa, chúng ta còn có việc." Vũ Nhạc từ từ đứng lên, kính trọng nhìn Mặc Nhã, đột nhiên hỏi: "Không biết, ngày trước trên giang hồ nổi danh mộ thời thiếu phụ có bàn tay kỳ diệu, có phải là tiền bối hay không?"

Mặc Nhã khẽ mỉm cười, gật đầu: "Không hổ là Thiếu chủ tử, món Linh Lung y ở đằng trước có chút khuyết điểm, chờ thuộc hạ làm tiếp một bộ nữa sẽ đích thân đưa qua cho ngài. Ngài và Lão chủ tử giống nhau, đều thích màu tím." Về phần tại sao, Mặc Nhã biết rất rõ.

"Vậy.... Làm thêm mấy bộ nữa đi, ngài nhìn xem, chúng ta có sáu người mà? Sau này ngài làm y phục, chúng ta mặc ngoài, được không?" Vũ Nhạc tham lam nhìn về phía Mặc Nhã, Mặc Nhã bật cười: "Ngài yên tâm đi, mỗi người một bộ, làm sao lại thiếu ai chứ?"

"Vậy thì tốt, chúng ta đi, có thời gian sẽ tới thăm ngài." Vũ Nhạc thân mật ôm lấy bả vai Mặc Nhã, dẫn Cung Tuyết các nàng đi khỏi Danh Y phường.

"Tiểu thư, vị phu nhân vừa rồi muội đã gặp trước đây." Ra khỏi cửa, mộc Ngư nghiêng đầu về phía Vũ Nhạc, "Năm đó phu nhân vẫn còn sống, đã từng mang theo muội và tiểu thư gặp mặt vị phu nhân kia."

"Ừ, biết rồi, Ngư nhi, cuộc sống sau này của chúng ta sẽ thú vị hơn rất nhiều." Nàng vẫn cảm thấy, La Sát môn này, tựa hồ không đơn giản như vậy, cư nhiên lại lựa chọn Trần Gia trấn làm cứ điểm, hình như có chút đại tài tiểu dụng (*) rồi!

(*) Đại tài tiểu dụng: không biết trọng người tài, dùng nhân tài không đúng chỗ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương