Ánh mắt dịu dàng của Nhạc Thanh Sơn dừng lại trên người Yêu Vũ Mị, vươn tay xoa cái đầu nhỏ của nàng, khóe môi gợi lên ý cười: “Đương nhiên là thật, ta thay mặt toàn bộ gia tộc Nhạc gia, hoan nghênh sự gia nhập của con!” Dứt lời, hắn chậm rãi đứng lên, vươn tay về phía Vũ Mị, ý cười thông tới đáy mắt.

“Gia tộc họ Nhạc?” Đối với gia tộc này Vũ Mị không ấn tượng gì, đang lúc tự hỏi thì phía sau đã vang lên tiếng thét chói tai của Mộc Ngư: “Trời ơi, tiên sinh, ngài vừa mới nói là sự thật ư? Ngài thật sự là người của gia tộc họ Nhạc?”

Ở bên kia hai thanh niên yếu ớt tỉnh lại, nhìn thấy Vũ Mị cùng Nhạc Thanh Sơn nói chuyện đã biết nguyên nhân sự tình. Bọn họ không nghĩ tới là hai nha đầu này đã cứu mạng họ, cũng không nghĩ đến Gia chủ bọn họ lại thành tâm mời một nữ hài tử gia nhập gia tộc họ Nhạc, càng không nghĩ ra Gia chủ sẽ đặt quan hệ cha con. Hai người nhìn nhau, lộ ra một chút hiểu ý, họ nhìn về phía Mộc Ngư đang ngập ý cười: “Tiểu nha đầu, trước mắt các vị là Gia chủ của Nhạc gia Nhạc Thanh Sơn, ngài đã lên tiếng còn ai dám kháng nghị chứ?”

“Cái gì? Gia chủ Nhạc gia Nhạc Thanh Sơn? Trời ạ, tiểu thư, chúng ta…

Chúng ta có được tính là người tốt được báo đáp không?” Mộc Ngư kích động ngồi xổm trên mặt đất, kéo tay áo Vũ Mị, nước mắt rơi đầy mặt.

Lúc này đâu chỉ có Mộc Ngư kích động, trong lòng Vũ Mị cũng đang khơi dậy tầng tầng sóng lớn, nhìn bàn tay dày rộng trước mắt, Vũ Mị hít sâu một hơi, chậm rãi đặt tay mình bỏ vào bàn tay đầy vết chai của hắn. Thanh Sơn khẽ mỉm cười, bàn tay lớn bọc lấy bàn tay nhỏ, gắt gao nắm chặt lại: “Nha đầu, bắt đầu từ hôm nay, con chính là nữ nhi của ta, Vũ Nhạc, được không?”

“Phụ thân, nữ nhi xin nghe theo người.” Đôi mắt trong sáng của Vũ Mị hiện lên ánh sáng, nhìn về phía Nhạc Thanh Sơn, ánh mắt đã ngập tràn cảm kích: “Cám ơn phụ thân đã thu nhận, nữ nhi chắc chắn sẽ hiếu thuận với người!”

“Đứa trẻ ngoan, có những lời này của con là đủ rồi, nữ nhi của phụ thân, rốt cuộc đã trở lại.” Dứt lời, Nhạc Thanh Sơn hoan hỷ ôm Vũ Mị vào trong lòng, hai hàng lệ rơi xuống, nhìn trời xanh trên cao, trong lòng hắn tự hỏi: “Vũ nhi, là con sao? Là con đem nàng tới bên cạnh phụ thân sao? Vũ Mị, có cùng một chữ Vũ, nhất định là con không đành lòng rời bỏ chúng ta, đúng hay không?”

Lúc lâu sau, Nhạc Thanh Sơn buông Vũ Mị ra, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, giọng nói có chút nghẹn ngào nhìn nàng: “Đứa trẻ ngoan, hôm nay hai người nhà chúng ta đúng là có duyên, không uổng một chuyến đi tới Thiên Huyền sơn, đi thôi, chúng ta về nhà!”

“Được, phụ thân, chúng ta về nhà, nhưng…Những người này phải làm sao bây giờ?” Vũ Mị đau đầu nhìn đám hắc y nhân dưới chân, mặc dù hơi thở nhè nhẹ nhưng trong đáy mắt trong suốt không có một tia nhiệt độ.

“Con cảm thấy nên làm thế nào?” Nhạc Thanh Sơn hỏi ngược lại, việc này thật là quỷ quái, làm không đúng, không biết lão yêu đầu kia nổi điên lên có thể làm gì đây. Nữ nhi tốt như vậy mà không biết quý trọng, tự nhiên lại để cho hắn chiếm được tiện nghi, không biết ngày nào đó hắn có hối hận hay không đây?

“Giết, còn có thể làm thế nào nữa, bọn chúng dám giết phụ thân, nữ nhi nhất định không để cho chúng sống sót, chẳng lẽ giữ lại mạng để cho bọn chúng trả thù chúng ta? Con cũng không có lòng tốt vậy đâu!” Giọng nói của Yêu Vũ Mị lạnh như băng, vẻ lạnh lùng hiện rõ trên dung nhan tuyệt mĩ, ngay cả ánh mặt trời cực nóng e rằng cũng không thể làm nó tan chảy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương