Vương Gia Phúc Hắc
Chương 59: Nhất định không bình tĩnh

‘Quân cờ’, nghe hai chữ kia, Cung Vương phi đầu tiên là sửng sốt, đang chuẩn bị đi đón Trác Quân lại bị Cung Thân Vương ngăn lại, "Nàng muốn làm gì?"

Cung Vương phi cau mày, chẳng lẽ Cung thân vương đầu óc hồ đồ? Cho dù ông hồ đồ bà cũng không thể hồ đồ, nó là đứa con duy nhất, hơn nữa người khác sợ hắn, bà không sợ, trăm vạn lần bà không thể để con gái mạo hiểm như vậy. "Đương nhiên là thiếp muốn đi cứu con, cho dù người không đau lòng, người làm mẹ như thiếp cũng phải đau lòng!"

"Không được đi!" Cung Thân Vương hét lớn, "Lúc này mới đi sợ là không giải quyết được vấn đề lại còn làm Trác Quân rước lấy phiền toái, nàng cho là bây giờ Quân nhi sẽ chịu quay về với nàng sao? Sợ là nó đang ở mật thất bên trong, đưa được nó ra ngoài là không có khả năng, hơn nữa, Sở Dạ làm việc thúc thúc như ta vẫn tạm yên tâm, hắn nhất định sẽ không xúc phạm Trác Quân, hắn sẽ trả lại cho nàng đứa con gái không mất một cọng lông cái tóc. Lúc này nếu nàng đi, sợ là Trác Quân nàng không mang về được lại còn dâng tính mạng không không cho hắn. Thủ hạ của Sở Dạ người nào cũng võ công cao cường, chắc chắn bọn họ sẽ không để người ngoài phá hỏng kế hoạch, hơn nữa, vật ấy rơi vào tay người khác, sợ rằng… Cả vương triều Đại Viêm cũng không thể an bình!"

o0o

Sở Dạ im lặng nhìn Trác Quân nằm trên giường, trong mũi vấn vít một mùi hương nhẹ, thầm cười lạnh: Nếu chút tài mọn này có thể làm khó hắn, hắn còn là Sở Dạ sao? Tuy rằng ‘Sở công tử’ nổi danh là điềm đạm, nhưng Lục Vương gia Sở Dạ không phải là kẻ điềm đạm với thiên hạ. Bất quá cũng không sao, hy vọng có thể lợi dụng chuyện này để giảm bớt thương tổn của Nhan Sắc đến mức thấp nhất. Hy vọng nàng sẽ nhận ra ‘Sở Dạ chỉ là gã nam tử bất kham như thế, sớm rời xa hắn!’. Nhưng không biết vì sao, nghĩ đến đó, trong lòng chợt đau xót.

Nhìn thấy Trác Quân chậm rãi đứng dậy, trong mắt mang theo vài phần vui sướng, gieo thân người mềm như nước xuống đất, chậm rãi bước lại gần, Sở Dạ nhắm mắt lại, ngã trên mặt đất.

. . . . . .

Một đêm mưa gió, một đêm lo lắng. Buổi sáng hôm sau nhất định là một buổi sáng không yên tĩnh, cũng là kiếp số của Nhan Sắc Sắc!

"Trời ạ, Vương gia, Vương gia người… Người sao lại ở trong phòng ngủ của quận chúa! Còn… Còn cùng quận chúa… Quận chúa ngủ… Ngủ cùng một giường?" Thành Nhân trong tay cầm thuốc, nhìn hai người trên giường đắp chung một chăn, Trác Quân quận chúa còn trần trụi vùi người vào lòng Sở Dạ, nhìn thấy cô ta, Thành Nhân cảm thấy vô cùng chói mắt, ban đầu tiểu thư bảo cô đưa cho cô ta ít thuốc, không nghĩ tới...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương