Vương Gia! Ngươi Thật Bỉ Ổi
-
Chương 109
Edit: Huyền Phong
Beta: Thủy Lưu Ly
Quên đi, cứ coi như lần này là do chính mình quá đa nghi.
Bắc Vọng thở dài một tiếng, đi theo sau Chu Vô Tâm, cùng nàng tìm một nhà dân gần đó để xin ở nhờ.
Có điều, trước khi ngủ, Bắc đại gia mắc bệnh yêu nghiệt lại mở cửa chui vào phòng nàng.
“Bắc Vọng, ta nói nè, ta đã lớn như vậy rồi, có thể ngủ một mình. Phòng ngươi ở cách vách, xin ngươi mở cửa quẹo trái được không?” Quả thật Chu Vô Tâm chỉ còn thiếu nước quỳ xuống gọi hắn là đại gia nữa thôi. Nào có ai rảnh rỗi như hắn, phòng mình không ngủ lại tới chen lấn với nàng khồn. Hơn nữa, chen thì chen đi, vì cọng lông gì mà hắn được ngủ giường còn nàng phải ngủ đất vậy!
Lúc này đã là lúc nào rồi, hắn có cần phải tùy hứng như vậy! Có cần phải bá đạo như vậy không hả!
Bắc Vọng cũng không nhất thiết phải ngủ cùng phòng với nàng, cũng không muốn làm khó nàng, nhưng mà, nơi này quả thật quá quái dị, hắn không yên lòng để nàng ngủ một mình ở chỗ này. Chẳng qua Bắc Vọng hắn nghĩ gì cũng không cần phải nói rõ cho người khác biết, vì thế, bất kể nàng có hiểu lầm hay không, hắn nhất định sẽ ngủ ở đây, đuổi thế nào cũng tuyệt đối không đi.
Dù gì Chu Vô Tâm nàng cũng là một hoàng hoa khuê nữ mà, đã có một tên Ninh Liên rồi, ai ngờ tên Bắc Vọng này cũng như vậy!
Chu Vô Tâm lấy chăn quấn quanh người: “Bắc Vọng, nếu ngươi lại không đi, có tin ta sẽ dùng một tát tát ngươi dính lên tường, kéo cũng kéo không ra không!”
Quần áo trên người Bắc Vọng đã bị hắn cởi ra, đừng nhìn hắn nhìn qua rất gầy, nhưng lồng ngực dưới mái tóc đỏ kia vẫn rộng lớn, gợi cảm như vậy. Bắc Vọng nửa dựa vào giường, tà mị cười lạnh với nàng: “Có bản thì làm cho ta xem.”
“Ta...” Chu Vô Tâm liếc nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, được thôi, trời cũng sắp sáng, cùng lắm là chịu hành hạ thêm một đêm nữa vậy!
Chu Vô Tâm thực sự đã buồn ngủ đến không chịu nổi rồi, hơn nữa nàng biết cho dù có tiếp tục hao tâm tổn trí với hắn thì chắc hẳn cũng không có kết quả gì. Muốn nàng ngủ đất, tuyệt đối đừng mơ tưởng, nghĩ vậy, nàng ôm chăn xoay ngang, trực tiếp nằm cạnh Bắc Vọng. Vừa dính đầu vào gối, nàng lập tức ngủ quên.
Nhưng lúc này Bắc Vọng lại không sao ngủ được.
Vì thế hắn dứt khoát dùng tay đỡ đầu, nghiêng người nhìn nàng. Có điều còn chưa nhìn được bao lâu, ngoài của bỗng truyền tới đừng đợt tiếng vang nho nhỏ. Bắc Vọng nhanh chóng giả vờ ngủ, tập trung chú ý động tĩnh ngoài cửa. Hai mắt hắn khẽ mở ra khe hẹp, quan sát, chỉ thấy đột nhiên có một ống trúc chen qua khe cửa, Bắc Vọng nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp rút cây trâm trên đầu Chu Vô Tâm xuống, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đâm thủng ống trúc kia, đồng thời cây trâm cũng theo quán tính đâm xuyên ra ngoài.
Sau đó, ngoài cửa truyền tới tiếng động như có người ngã xuống đất. Bắc Vọng xuống giường, đẩy cửa ra nhìn, bà lão chủ nhà đã bị cây trâm đâm thủng cổ họng.
Bắc Vọng muốn đi qua xem thử bà ta đã chết hẳn hay chưa, thì đột nhiên có xuất hiện một thiếu nữ khác khóc lớn từ dưới lầu chạy vọt lên. Nàng ta ôm lấy người nằm trên đất khóc than đến tan nát cõi lòng.
Mặc dù Chu Vô Tâm ngủ rất say, nhưng dưới tiếng khóc thảm thiết như vậy, cũng không thể không tỉnh lại. Nàng vội vàng nhảy xuống giường, đi tới, mà khi thiếu nữ kia nhìn thấy nàng, càng khóc lợi hại hơn: “Nương, người chỉ muốn đưa chút điểm tâm cho bọn họ thôi nhưng sao lại chết rồi… Nương, con đã sớm nói với người đừng giúp đỡ người xa lạ, sao người không nghe con khuyên bảo. Ông trời ơi, tại sao người tốt lại không được báo đáp thế này...”
Chu Vô Tâm nhìn người trên đất mà đau cả đầu, vội vàng kéo Bắc Vọng qua một bên quát lớn: “Sao ngươi lại giết người rồi?”
Bắc Vọng hoàn toàn không có ý định giải thích đối với việc này, hắn muốn thì giết, cần lý do làm gì! Ai bảo bà ta định trộm gà bắt chó, nhét ống trúc vô làm chi, vì an toàn của bọn họ, giết một người thì đã sao!
Chu Vô Tâm biết việc giết người đã trở thành thói quen đối với Bắc Vọng, dù nàng có tức giận, thì có thể làm gì được. Người ta dã khóc thành như vậy, lúc này cũng không phải là lúc cãi nhau với Bắc Vọng. Nàng hung hăng nguýt hắn một cái, vội vàng tháo những thứ đáng tiền trên người đưa cho vị cô nương đang khóc đến đau lòng kia: “Được rồi, đây là toàn bộ ngân lượng mà ta mang theo, ngươi nhận lấy đi, đừng khóc, trước tiên phải an táng cho nương ngươi đã.”
Bắc Vọng thấy nàng lấy những thứ giá trị trên người đưa cho kẻ khác, lập tức kéo tay nàng, nhét những thứ đó về lại trong lòng nàng, lạnh lùng cảnh cáo: “ Không cho phép cho!”
Vốn Chu Vô Tâm không muốn tranh cãi với hắn lúc này, hắn giết nương người ta, bồi thường chút vật chất là chuyện nên làm, vậy mà hắn lại không chịu! Lúc này lửa giận của Chu Vô Tâm đã bị hắn làm bùng lên rồi, nàng gầm nhẹ với hắn: “Thả ta ra!”
Bắc Vọng nhìn người đã chết trên đất, động tác hơi dừng lại trong chốc lát, mới lôi Chu Vô Tâm ra khỏi nơi này, nhưng mà những lúc thế này muốn Chu Vô Tâm xem như không có chuyện gì xảy ra là chuyện không thể.
Chu Vô Tâm thoát khỏi tay hắn, nâng tay lên, vung tay, tàn nhẫn cho hắn một cái tát…
Một tát này của Chu Vô Tâm, khiến những người ở chỗ này đều ngây người.
Bắc Vọng hồi phục lại tinh thần, bàn tay nắm lấy tay Chu Vô Tâm chuyển lên cổ nàng, một bộ muốn bóp chết nàng. Chu Vô Tâm đã chọc Bắc Vọng xù lông, hậu quả thật khó mà tưởng tượng được. Có thể nàng không phải cố ý, chỉ là do tay nàng không nghe sai khiến mà thôi. Ai bảo hắn giết người còn yên tâm thoải mái như vậy!
Mắt thấy lực siết trên cổ càng lúc càng lớn, Chu Vô Tâm chỉ cảm thấy không khí càng ngày càng mỏng manh, mặc nàng giãy dụa thế nào cũng không có tác dụng.
“Cho dù ta có giết hết tất cả mọi người, thì cũng không tới lượt ngươi dạy bảo ta.” Bắc Vọng nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ.
Chu Vô Tâm bị siết đến mức sắp tắt thở thì còn nghe lọt hắn nói gì, chỉ có thể hung hăng gật đầu. Chỉ có điều, sau khi thiếu nữ đang khóc than kia nghe thấy câu này, bỗng cảm thấy lạnh lẽo từ chân lên đến đỉnh đầu, ánh mắt so với trước càng thêm rét lạnh, khẽ nhích người đến nơi cách hắn xa xa một chút.
Nói chung Bắc Vọng cũng không thật sự xuống tay giết Chu Vô Tâm, cuối cùng, hắn vẫn thả bàn tay đang bóp cổ nàng ra, ném nàng qua một bên, sau đó, lạnh lùng nhìn người trên mặt đất: “Ngươi không cần tiếp tục diễn kịch nữa.”
Dứt lời định ra tay giết chết nàng ta. Thiếu nữ kinh hãi lùi về sau, Chu Vô Tâm cũng không kịp nghĩ nhiều mà chạy vọt tới ngăn cản trước mặt thiếu nữ, dang tay ra che chở: “Ta không cho phép ngươi giết nàng!”
Bắc Vọng hoàn toàn không tin bà ta dùng ống trúc kia chỉ vì muốn đưa điểm tâm cho bọn họ, tôn chỉ của Bắc Vọng là: “Thà giết nhầm một trăm người, cũng không thể buông tha cho một người. Bằng không, ai biết có thể sẽ mang tới hậu họa gì hay không. Vì thế, hắn nhất định phải xuống tay giết chết nàng ta.
“Cút ngay.” Bắc Vọng lạnh lùng cảnh cáo Chu Vô Tâm. Hơi đối tốt với nàng mà nàng đã trèo lên đầu lên cổ hắn rồi. Đừng nghĩ rằng nàng quan tâm tới hắn thì hắn sẽ cho rằng nàng khác với mọi người. Lúc này Bắc Vọng hoàn toàn không có thời gian rảnh rỗi để tiếp tục lãng phí với nàng nữa.
Chỉ có điều, Chu Vô Tâm mới không biết trong lòng hắn nghĩ cái gì đâu, nàng nuốt một ngụn nước bọt, kiên trì: “Ta không tránh.”
Bắc Vọng thực sự bị nàng làm cho tức chết rồi: “Đừng trách ta giết luôn cả ngươi.”
Chu Vô Tâm che chở cho thiếu nữ phía sau: “Bắc Vọng, ngươi nhất định phải làm những việc khiến ta chán ghét ngươi sao? Ngươi...”
Nhưng, Chu Vô Tâm chưa nói hết câu, trên cổ đột nhiên lạnh lẽo, một lưỡi dao đã đột nhiên xuất hiện từ sau lưng, kề sát vào cổ nàng…
Chu Vô Tâm cúi đầu nhìn lưỡi dao trên cổ mình, khó tin muốn quay đầu lại, cánh tay lại bị thiếu nữ kia trói lại, không cách nào nhúc nhích được.
A, thì là nàng đã bị trúng kế!
Mất mặt quá, nàng lại hiểu lầm Bắc Vọng.
Chu Vô Tâm khó xử thiếu điều muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui vào, cũng không có mặt mũi để Bắc Vọng cứu nàng, nhưng mà, mặc nàng có không dám nhìn vào mắt Bắc Vọng thế nào, Bắc Vọng vẫn không khó phát hiện được tâm tình hoang mang khó che giấu của nàng.
Ả kia trói nàng lại, kéo tới đầu cầu thang, lớn tiếng nói với Bắc Vọng: “Nói ra tung tích của Thực Hàn Tán thì ta sẽ thả nàng.”
Bắc Vọng híp mắt lại, thì ra bọn họ đều vì độc trên người hắn mà đến.
Xem ra, chuyện hai người lạc đến đây, đã sớm nằm trong kế hoạch của bọn họ.
Người dân vốn sinh sống trong thôn này có lẽ đã sớm bị những người trong giang hồ giết sạch, mà lúc này, cuối cùng Bắc Vọng cũng hiểu nguyên nhân vì sao nơi này lại có hơi thở tanh nồng như vậy rồi.
Xem ra, trong chốn giang hồ vẫn còn có mấy kẻ có chút thông minh.
Chỉ có điều, cho dù là như vậy, hắn nhất định sẽ thua sao?
Bắc Vọng cười yêu mị: “Ta chính là Độc Nhân các ngươi muốn tìm, có bản lĩnh thì ngươi tới đây lấy xem!”
Thiếu nữ huýt sáo một tiếng, xung quanh bỗng nhiên nhảy ra chừng mười đại hán mặc quần áo rực rỡ, bao vây lấy Bắc Vọng.
(Ly: Đang thắc mắc sao nữ chính không phát độc nhễ =)))
Beta: Thủy Lưu Ly
Quên đi, cứ coi như lần này là do chính mình quá đa nghi.
Bắc Vọng thở dài một tiếng, đi theo sau Chu Vô Tâm, cùng nàng tìm một nhà dân gần đó để xin ở nhờ.
Có điều, trước khi ngủ, Bắc đại gia mắc bệnh yêu nghiệt lại mở cửa chui vào phòng nàng.
“Bắc Vọng, ta nói nè, ta đã lớn như vậy rồi, có thể ngủ một mình. Phòng ngươi ở cách vách, xin ngươi mở cửa quẹo trái được không?” Quả thật Chu Vô Tâm chỉ còn thiếu nước quỳ xuống gọi hắn là đại gia nữa thôi. Nào có ai rảnh rỗi như hắn, phòng mình không ngủ lại tới chen lấn với nàng khồn. Hơn nữa, chen thì chen đi, vì cọng lông gì mà hắn được ngủ giường còn nàng phải ngủ đất vậy!
Lúc này đã là lúc nào rồi, hắn có cần phải tùy hứng như vậy! Có cần phải bá đạo như vậy không hả!
Bắc Vọng cũng không nhất thiết phải ngủ cùng phòng với nàng, cũng không muốn làm khó nàng, nhưng mà, nơi này quả thật quá quái dị, hắn không yên lòng để nàng ngủ một mình ở chỗ này. Chẳng qua Bắc Vọng hắn nghĩ gì cũng không cần phải nói rõ cho người khác biết, vì thế, bất kể nàng có hiểu lầm hay không, hắn nhất định sẽ ngủ ở đây, đuổi thế nào cũng tuyệt đối không đi.
Dù gì Chu Vô Tâm nàng cũng là một hoàng hoa khuê nữ mà, đã có một tên Ninh Liên rồi, ai ngờ tên Bắc Vọng này cũng như vậy!
Chu Vô Tâm lấy chăn quấn quanh người: “Bắc Vọng, nếu ngươi lại không đi, có tin ta sẽ dùng một tát tát ngươi dính lên tường, kéo cũng kéo không ra không!”
Quần áo trên người Bắc Vọng đã bị hắn cởi ra, đừng nhìn hắn nhìn qua rất gầy, nhưng lồng ngực dưới mái tóc đỏ kia vẫn rộng lớn, gợi cảm như vậy. Bắc Vọng nửa dựa vào giường, tà mị cười lạnh với nàng: “Có bản thì làm cho ta xem.”
“Ta...” Chu Vô Tâm liếc nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, được thôi, trời cũng sắp sáng, cùng lắm là chịu hành hạ thêm một đêm nữa vậy!
Chu Vô Tâm thực sự đã buồn ngủ đến không chịu nổi rồi, hơn nữa nàng biết cho dù có tiếp tục hao tâm tổn trí với hắn thì chắc hẳn cũng không có kết quả gì. Muốn nàng ngủ đất, tuyệt đối đừng mơ tưởng, nghĩ vậy, nàng ôm chăn xoay ngang, trực tiếp nằm cạnh Bắc Vọng. Vừa dính đầu vào gối, nàng lập tức ngủ quên.
Nhưng lúc này Bắc Vọng lại không sao ngủ được.
Vì thế hắn dứt khoát dùng tay đỡ đầu, nghiêng người nhìn nàng. Có điều còn chưa nhìn được bao lâu, ngoài của bỗng truyền tới đừng đợt tiếng vang nho nhỏ. Bắc Vọng nhanh chóng giả vờ ngủ, tập trung chú ý động tĩnh ngoài cửa. Hai mắt hắn khẽ mở ra khe hẹp, quan sát, chỉ thấy đột nhiên có một ống trúc chen qua khe cửa, Bắc Vọng nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp rút cây trâm trên đầu Chu Vô Tâm xuống, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đâm thủng ống trúc kia, đồng thời cây trâm cũng theo quán tính đâm xuyên ra ngoài.
Sau đó, ngoài cửa truyền tới tiếng động như có người ngã xuống đất. Bắc Vọng xuống giường, đẩy cửa ra nhìn, bà lão chủ nhà đã bị cây trâm đâm thủng cổ họng.
Bắc Vọng muốn đi qua xem thử bà ta đã chết hẳn hay chưa, thì đột nhiên có xuất hiện một thiếu nữ khác khóc lớn từ dưới lầu chạy vọt lên. Nàng ta ôm lấy người nằm trên đất khóc than đến tan nát cõi lòng.
Mặc dù Chu Vô Tâm ngủ rất say, nhưng dưới tiếng khóc thảm thiết như vậy, cũng không thể không tỉnh lại. Nàng vội vàng nhảy xuống giường, đi tới, mà khi thiếu nữ kia nhìn thấy nàng, càng khóc lợi hại hơn: “Nương, người chỉ muốn đưa chút điểm tâm cho bọn họ thôi nhưng sao lại chết rồi… Nương, con đã sớm nói với người đừng giúp đỡ người xa lạ, sao người không nghe con khuyên bảo. Ông trời ơi, tại sao người tốt lại không được báo đáp thế này...”
Chu Vô Tâm nhìn người trên đất mà đau cả đầu, vội vàng kéo Bắc Vọng qua một bên quát lớn: “Sao ngươi lại giết người rồi?”
Bắc Vọng hoàn toàn không có ý định giải thích đối với việc này, hắn muốn thì giết, cần lý do làm gì! Ai bảo bà ta định trộm gà bắt chó, nhét ống trúc vô làm chi, vì an toàn của bọn họ, giết một người thì đã sao!
Chu Vô Tâm biết việc giết người đã trở thành thói quen đối với Bắc Vọng, dù nàng có tức giận, thì có thể làm gì được. Người ta dã khóc thành như vậy, lúc này cũng không phải là lúc cãi nhau với Bắc Vọng. Nàng hung hăng nguýt hắn một cái, vội vàng tháo những thứ đáng tiền trên người đưa cho vị cô nương đang khóc đến đau lòng kia: “Được rồi, đây là toàn bộ ngân lượng mà ta mang theo, ngươi nhận lấy đi, đừng khóc, trước tiên phải an táng cho nương ngươi đã.”
Bắc Vọng thấy nàng lấy những thứ giá trị trên người đưa cho kẻ khác, lập tức kéo tay nàng, nhét những thứ đó về lại trong lòng nàng, lạnh lùng cảnh cáo: “ Không cho phép cho!”
Vốn Chu Vô Tâm không muốn tranh cãi với hắn lúc này, hắn giết nương người ta, bồi thường chút vật chất là chuyện nên làm, vậy mà hắn lại không chịu! Lúc này lửa giận của Chu Vô Tâm đã bị hắn làm bùng lên rồi, nàng gầm nhẹ với hắn: “Thả ta ra!”
Bắc Vọng nhìn người đã chết trên đất, động tác hơi dừng lại trong chốc lát, mới lôi Chu Vô Tâm ra khỏi nơi này, nhưng mà những lúc thế này muốn Chu Vô Tâm xem như không có chuyện gì xảy ra là chuyện không thể.
Chu Vô Tâm thoát khỏi tay hắn, nâng tay lên, vung tay, tàn nhẫn cho hắn một cái tát…
Một tát này của Chu Vô Tâm, khiến những người ở chỗ này đều ngây người.
Bắc Vọng hồi phục lại tinh thần, bàn tay nắm lấy tay Chu Vô Tâm chuyển lên cổ nàng, một bộ muốn bóp chết nàng. Chu Vô Tâm đã chọc Bắc Vọng xù lông, hậu quả thật khó mà tưởng tượng được. Có thể nàng không phải cố ý, chỉ là do tay nàng không nghe sai khiến mà thôi. Ai bảo hắn giết người còn yên tâm thoải mái như vậy!
Mắt thấy lực siết trên cổ càng lúc càng lớn, Chu Vô Tâm chỉ cảm thấy không khí càng ngày càng mỏng manh, mặc nàng giãy dụa thế nào cũng không có tác dụng.
“Cho dù ta có giết hết tất cả mọi người, thì cũng không tới lượt ngươi dạy bảo ta.” Bắc Vọng nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ.
Chu Vô Tâm bị siết đến mức sắp tắt thở thì còn nghe lọt hắn nói gì, chỉ có thể hung hăng gật đầu. Chỉ có điều, sau khi thiếu nữ đang khóc than kia nghe thấy câu này, bỗng cảm thấy lạnh lẽo từ chân lên đến đỉnh đầu, ánh mắt so với trước càng thêm rét lạnh, khẽ nhích người đến nơi cách hắn xa xa một chút.
Nói chung Bắc Vọng cũng không thật sự xuống tay giết Chu Vô Tâm, cuối cùng, hắn vẫn thả bàn tay đang bóp cổ nàng ra, ném nàng qua một bên, sau đó, lạnh lùng nhìn người trên mặt đất: “Ngươi không cần tiếp tục diễn kịch nữa.”
Dứt lời định ra tay giết chết nàng ta. Thiếu nữ kinh hãi lùi về sau, Chu Vô Tâm cũng không kịp nghĩ nhiều mà chạy vọt tới ngăn cản trước mặt thiếu nữ, dang tay ra che chở: “Ta không cho phép ngươi giết nàng!”
Bắc Vọng hoàn toàn không tin bà ta dùng ống trúc kia chỉ vì muốn đưa điểm tâm cho bọn họ, tôn chỉ của Bắc Vọng là: “Thà giết nhầm một trăm người, cũng không thể buông tha cho một người. Bằng không, ai biết có thể sẽ mang tới hậu họa gì hay không. Vì thế, hắn nhất định phải xuống tay giết chết nàng ta.
“Cút ngay.” Bắc Vọng lạnh lùng cảnh cáo Chu Vô Tâm. Hơi đối tốt với nàng mà nàng đã trèo lên đầu lên cổ hắn rồi. Đừng nghĩ rằng nàng quan tâm tới hắn thì hắn sẽ cho rằng nàng khác với mọi người. Lúc này Bắc Vọng hoàn toàn không có thời gian rảnh rỗi để tiếp tục lãng phí với nàng nữa.
Chỉ có điều, Chu Vô Tâm mới không biết trong lòng hắn nghĩ cái gì đâu, nàng nuốt một ngụn nước bọt, kiên trì: “Ta không tránh.”
Bắc Vọng thực sự bị nàng làm cho tức chết rồi: “Đừng trách ta giết luôn cả ngươi.”
Chu Vô Tâm che chở cho thiếu nữ phía sau: “Bắc Vọng, ngươi nhất định phải làm những việc khiến ta chán ghét ngươi sao? Ngươi...”
Nhưng, Chu Vô Tâm chưa nói hết câu, trên cổ đột nhiên lạnh lẽo, một lưỡi dao đã đột nhiên xuất hiện từ sau lưng, kề sát vào cổ nàng…
Chu Vô Tâm cúi đầu nhìn lưỡi dao trên cổ mình, khó tin muốn quay đầu lại, cánh tay lại bị thiếu nữ kia trói lại, không cách nào nhúc nhích được.
A, thì là nàng đã bị trúng kế!
Mất mặt quá, nàng lại hiểu lầm Bắc Vọng.
Chu Vô Tâm khó xử thiếu điều muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui vào, cũng không có mặt mũi để Bắc Vọng cứu nàng, nhưng mà, mặc nàng có không dám nhìn vào mắt Bắc Vọng thế nào, Bắc Vọng vẫn không khó phát hiện được tâm tình hoang mang khó che giấu của nàng.
Ả kia trói nàng lại, kéo tới đầu cầu thang, lớn tiếng nói với Bắc Vọng: “Nói ra tung tích của Thực Hàn Tán thì ta sẽ thả nàng.”
Bắc Vọng híp mắt lại, thì ra bọn họ đều vì độc trên người hắn mà đến.
Xem ra, chuyện hai người lạc đến đây, đã sớm nằm trong kế hoạch của bọn họ.
Người dân vốn sinh sống trong thôn này có lẽ đã sớm bị những người trong giang hồ giết sạch, mà lúc này, cuối cùng Bắc Vọng cũng hiểu nguyên nhân vì sao nơi này lại có hơi thở tanh nồng như vậy rồi.
Xem ra, trong chốn giang hồ vẫn còn có mấy kẻ có chút thông minh.
Chỉ có điều, cho dù là như vậy, hắn nhất định sẽ thua sao?
Bắc Vọng cười yêu mị: “Ta chính là Độc Nhân các ngươi muốn tìm, có bản lĩnh thì ngươi tới đây lấy xem!”
Thiếu nữ huýt sáo một tiếng, xung quanh bỗng nhiên nhảy ra chừng mười đại hán mặc quần áo rực rỡ, bao vây lấy Bắc Vọng.
(Ly: Đang thắc mắc sao nữ chính không phát độc nhễ =)))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook