Lúc Huỳnh Hiểu tỉnh dậy thì trời đã sáng. Nàng đánh mặt sang phải thì thấy gương mặt anh tuấn của Mộ Dung Phong đang say ngủ, cánh tay to lớn gác qua eo nàng. Hắn ngủ rất say, an tĩnh thở đều. Nam nhân này chính là kẻ tối qua nếm máu nàng? Nam nhân này là kẻ lãnh khốc vô tình giết người không ghê tay trong ngày đó? Không, hắn ngốc như vậy, sao có thể làm ra chuyện đó chứ? Hắn yêu nàng như vậy sao có thể thương tổn nàng? Huỳnh Hiểu càng nghĩ tâm càng loạn.

Nàng lắc đầu cố gắng xua đi những suy nghĩ tiêu cực, nàng chắc hẳn chỉ gặp ác mộng thôi. Huỳnh Hiểu vỗ vào trán mấy cái, nhẹ nhàng nhấc tay hắn ra, ngồi dậy. Không ngờ hành động đó của nàng làm Mộ Dung Phong thức giấc. Hắn dụi dụi mặt, hai mắt nhập nhèm hé mở, giọng nói lười biếng có vài phần ngái ngủ :

- Hiểu Hiểu, nàng dậy sớm thế? Mọi hôm mặt trời soi tới mông nàng cũng không chịu tỉnh mà.

Nói xong, hắn ôm lấy nàng, vùi mặt vào cổ nàng dụi dụi mấy cái.

- A, đau quá. Tiểu Phong, chàng làm cái gì vậy?

Huỳnh Hiểu la lên, vươn tay đánh vào người Mộ Dung Phong mấy cái. Động tác vừa rồi của hắn động đến vết thương của nàng tối qua.

Mộ Dung Phong lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn nàng, hắn phát hiện một vết thương nhỏ ở cổ nàng. Là kẻ nào làm nàng bị thương? Mộ Dung Phong nhíu mày thật sâu, tròng mắt lộ rõ vẻ tức giận. Hắn hỏi nàng :

- Bị thương từ bao giờ? Là kẻ nào làm? Tại sao nàng không nói cho ta biết?

Huỳnh Hiểu mở to mắt, bàn tay nhỏ bé run run sờ lên cổ mình. Lẽ nào…lẽ nào chuyện đêm qua là sự thật? Nàng chậm rãi ngước mắt lên, phát hiện Mộ Dung Phong đang chờ đợi câu trả lời của nàng. Hắn còn dám hỏi nàng ư? Chẳng lẽ hắn không nhớ hắn chính là kẻ cầm dao cứa nàng?

Hai mắt nàng ngập nước, cõi lòng tràn ngập mùi vị chua xót. Nàng nghẹn ngào nói :

- Chàng…không nhớ…gì sao?

Mộ Dung Phong bỗng chốc ngây người :

- Nàng nói vậy là sao? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Huỳnh Hiểu cúi mặt lắc đầu, nước mắt từ từ rơi xuống. Hắn không nhớ gì hết, vậy hắn bắt nàng phải trả lời thế nào? Chẳng lẽ nàng nói chính hắn là kẻ thương tổn nàng? Chẳng lẽ nàng nói chính hắn là ác ma nói máu nàng rất ngọt sao? Hắn bình thường ngây thơ vô tội như thế liệu nghe xong sự thật ấy sẽ cảm thấy thế nào? Huỳnh Hiểu nhớ ở hiện đại có một loại bệnh là đa nhân cách? Phải chăng hắn cũng bị mắc căn bệnh đó? Hắn mang trong mình hai nhân cách, một là tiểu Phong đáng yêu, hai là ác ma Mộ Dung Phong lạnh lùng, tàn nhẫn? Nếu vậy nàng phải làm thế nào đây?

Mộ Dung Phong thấy Huỳnh Hiểu khóc thì vô cùng hoảng hốt. Hắn hiểu lầm rằng Huỳnh Hiểu đang lo sợ, không dám nói thật với hắn. Hắn ôm chặt lấy nàng dỗ dành :

- Hiểu Hiểu ngoan, đừng khóc. Nàng đừng sợ, cứ nói với ta đi.

Huỳnh Hiểu vùi mặt vào ngực hắn, nước mắt thấm vào lớp vải mỏng tiếp xúc với da thịt Mộ Dung Phong làm hắn có phần đau lòng. Hắn xoa đầu nàng, vỗ vỗ nhẹ.

***

Vệ Ảnh đem Huỳnh Hiểu vào cung theo lệnh của hoàng thượng. Vừa bước tới cửa điện, Mộ Dung Triệt đã lao ra, túm lấy nàng sốt sắng hỏi han :

- Huỳnh Hiểu, ngươi không chết? Ôi trời, ta biết mà.

Nói rồi, hắn ngẩng mặt lên trời cười lớn vài tiếng, thậm chí còn suýt nữa đem nàng quay vòng vòng. Nhìn thái độ hưng phấn đến kì lạ của Mộ Dung Triệt, Huỳnh Hiểu vô cùng ngạc nhiên cùng thắc mắc. Hơn nữa, hắn nói nàng không chết? Hắn phải chăng biết được chuyện gì đó? Còn nữa, lời dặn dò của hắn cùng thái hậu tối qua có ý gì? Huỳnh Hiểu sầm mặt đẩy hắn ra :

- Tại sao ta phải chết? Bệ hạ ngài còn chuyện gì giấu ta?

Mộ Dung Triệt ho khan hai tiếng. Hắn liếc mắt nhìn nàng, trong mắt có chút do dự cùng áy náy. Hắn kéo nàng ngồi xuống bàn, nhẹ nhàng nói :

- Ây, ngươi đừng nóng à. Trẫm từ từ sẽ nói cho ngươi.

Huỳnh Hiểu hừ một tiếng rồi lặng im nghe hắn nói.

- Ngươi đã từng nghe truyền thuyết về U Linh thần của Nhân quốc chúng ta chưa?

Huỳnh Hiểu lắc đầu. Nói đùa, nàng đến đây mới có mấy tháng, lại suốt ngày loanh quanh chơi cùng tên ngốc kia. Ai rảnh mà kể cho nàng truyền thuyết ở đây.

- Nhân quốc chúng ta vốn đề cao võ thuật. U Linh thần kiếm là một trong những vị thần vĩ đại được tôn sùng nhất. Tương truyền, ngài có trí tuệ tuyệt đỉnh, kiếm pháp cao cường, là dũng tướng của thiên đình. Trong cuộc chiến với Ma giới, U Linh thần đã lập rất nhiều công lớn. Đối với Ma giới mà nói, ngài chính là cơn ác mộng của chúng. Nhưng ngài lại có một tật xấu là cuồng sát. Trong chiến đấu, ngài là chiến tướng dũng mãnh, nhưng thời bình, không có địch nhân, ngài lấy việc giết người làm vui. Bởi vì tội nghiệt quá lớn, nhân loại chết oan quá nhiều, oán khí vô cùng nặng mà thiên đế nổi giận, đày ải U Linh thần xuống nhân gian. Người mà ngài đầu thai lại chính là…Mộ Dung Phong - vương gia của Nhân quốc.

Ba chữ Mộ Dung Phong được Mộ Dung Triệt nhấn mạnh. Hắn bình thường luôn gọi đệ đệ mình là tiểu Phong, nhưng lúc này lại gọi cả tên họ. Bởi vì hắn muốn nàng hiểu, Mộ Dung Phong không phải người thường, hắn mang linh hồn của thần, một vị thần vĩ đại của Nhân quốc. Đúng vậy, linh hồn đó không phải là đệ đệ hắn, linh hồn ấy không thuộc Mộ Dung gia.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương